[PHẦN 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG

Tam Công chúa Xạ Nguyệt ở trong phòng đập đồ, La phu nhân cũng không ngăn cản, mặc kệ vị ngoại chất nữ tôn quý p.hát tiết cho thoải mái. Đồ trong phòng đã đập bể hết, La phu nhân còn sai người đưa thêm đồ vào, dù sao cũng phải để cho nàng ta đập cho sướng tay mới được, rốt cuộc trong nhà cũng chỉ cần chiều chuộng  một vị tổ tông tôn quý này mà thôi. Nữ nhi La gia vào cung, tổ tiên phù hộ lên được vị trí Chiêu nghi, bụng cũng biết tranh đua cho ra một hài tử. Tuy không phải là Hoàng tử, nhưng có thể bình an sinh hạ Công chúa rồi dưỡng đến lớn như vậy cũng là tổ tiên tích đức, dù sao vị này cũng chính là kim chi ngọc diệp, La gia làm sao có thể không nâng niu đây chứ? Chỉ cần nàng chịu từ trong cung trở về trụ lại vài ngày, La lão phu nhân đã có thể mỗi ngày thắp hương bái Phật cảm tạ Phật Tổ cho lọt vào mắt xanh.

Lần này, Tam Công chúa ở La gia đã được mười ngày, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có. Trong lòng La phu nhân sáng như gương, rốt cuộc cũng chỉ vì Tam Công chúa nhìn trúng Tam công tử của Vệ Quốc Công phủ, mỗi ngày đều bảo nhi tử của bà đi thỉnh Lâu Tam lại đây, vừa đến liền đem người đưa thẳng tới viện của nàng, cứ làm như sợ người khác không biết tâm tư nàng ta.

Vốn dĩ La phu nhân còn cho rằng hỉ sự của Tam Công chúa và Lâu Tam bèn cứ thế mà định ra, nhưng không ngờ hôm nay Lâu Tam tới nói chuyện với Công chúa một chút, rồi sau đó Công chúa mất hứng, hai người liền cãi nhau vài câu, Lâu Tam tức giận quay đầu đi mất, thản nhiên ném lại Tam Công chúa đang lên cơn thịnh nộ, quả thật không có đạo nghĩa chút nào, làm hại bà phải đến dỗ dành vị tiểu tổ tông này.

Tam Công chúa đập bể chén trà cuối cùng còn sót lại xong rồi rốt cuộc mới chịu ngừng nghỉ, nhìn mảnh sứ bể tung tóe đầy đất mới cảm thấy tâm tình thoáng dịu lại một chút. Đừng nhìn tuổi nàng còn nhỏ, thật sự tính tình của nàng không nhỏ chút nào. Khi ở trong cung thì phải biết thu liễm một ít, rốt cuộc trong cung có rất nhiều quý nhân, nàng tuy là Công chúa nhưng thân mẫu cũng chỉ là một Chiêu nghi, phía trên còn có Đại Công chúa và Nhị Công chúa, một người là nữ nhi ruột thịt của Hoàng Hậu, người kia là nữ nhi của sủng phi, thân phận cả hai đều cao hơn nàng. Chỉ là ở La gia liền không giống nhau, trên dưới La gia đều dựa vào quan hệ của La Chiêu nghi mới có thể phất lên, đối với bọn họ mà nói, La Chiêu nghi chính là con đường lên trời của bọn họ, mà nàng chính là nấc thang cho bọn họ lên thiên đường. Tuy miệng nàng kêu bọn họ là ngoại tổ mẫu, cữu cữu, cữu nương, chính là ai cũng biết chẳng qua đó chỉ là xưng hô khách khí, Phong Xạ Nguyệt nàng đây một khi đã mang họ Phong thì những người kia cũng chỉ là nô tài mà thôi. Nếu không phải thấy bọn họ còn biết nghe lời thì Tam Công chúa nàng cũng không muốn có liên quan đến những người như vậy, cho dù bọn họ là ngoại gia nhưng nàng cũng không muốn giao thiệp nhiều, đỡ cho Phong Uyển Kha kia có cơ hội chỉ trích nàng xuất thân không tốt nên vẫn thích qua lại với những người này.

La phu nhân sán lại lau mồ hôi cho nàng ta thức thời nói: “Công chúa cứ việc đập bể, thế nào cũng phải đập cho thoải mái mới được, đừng tiết kiệm bạc cho cữu cữu ngài.”

Tam Công chúa trừng mắt lườm bà ta một cái, sau đó liền xoay người ngồi xuống giường La Hán trong nội gian, cung tì cận thân Phúc Hỉ tiến lên lau mồ hôi cho Công chúa, các cung tì khác thì dâng trà, bóp vai, đấm chân, ân cần không chê vào đâu được. La phu nhân trong lòng chửi thầm -- ngay chính lão phu nhân cũng không bày trận lớn như vậy! Bất quá câu này cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, lá gan bà ta còn chưa lớn đến nỗi dám nói ra miệng.

“Đập cái gì mà đập, đúng là chỉ vài chén đĩa linh tinh. Có bản lĩnh thì đem hết những đồ quý giá trong phòng ngươi đến đây cho ta đập mới sướng tay!”

Tam Công chúa cũng chẳng thèm khách khí với người cữu nương này, chỉ là một nữ nhi của Huyện lệnh gả vào La gia làm phu nhân, địa vị chẳng bằng một người nào trong La gia, nói chuyện với nàng không hề dám có thái độ trưởng bối, đê tiện còn thua cung tì cận thân của nàng, người như vậy làm sao có thể khiến Tam Công chúa nàng đây tôn trọng, vì thế nói chuyện dĩ nhiên cũng không cần biết nặng nhẹ.

La phu nhân không dám tức giận, vội vàng dỗ dàng vị tổ tông này: “Ai da, Công chúa, ngài đây vẫn chưa hết giận sao? Đều do tên tiểu tử Lâu gia kia chọc ngài lên cơn, đã vậy còn không nói một tiếng cứ thế mà bỏ đi rồi, để ngài một mình ở chỗ này tổn hại thân thể. Ta thấy tiểu tử kia cũng không phải thứ tốt gì, Công chúa tội gì mà phải bực bội hại thân chứ.”

Hiếm khi Tam Công chúa không phản bác lời nói của La phu nhân, chỉ là giương mắt quét qua một cái, sau đó liền rũ mắt giận dữ nói: “Lâu Triệu Vân cái tên không biết tốt xấu, thật cho rằng mình là nhân vật nổi danh sao? Ta coi trọng hắn như vậy, mọi chuyện đều nhân nhượng cho hắn, hắn còn muốn ta phải thế nào?”

“Đúng vậy đúng vậy.” La phu nhân từ trước đến nay không sợ châm ngòi làm lớn chuyện, vội vàng phụ họa theo Công chúa: “Đúng là tiểu tử kia không biết tốt xấu, hắn không phải là một nam tử hán.”

Tam Công chúa dựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, La phu nhân thấy tay nàng ta vẫn còn nắm lại thành quyền, không khỏi lại chê bai Lâu Triệu Vân thêm vài câu, nói đến khi Tam Công chúa không muốn nghe nữa bèn phất tay cho bà ta rời đi.

La phu nhân như được phóng thích, vội vàng hành lễ cáo lui: “Ta đây liền cáo lui trước, Công chúa nếu có phân phó gì khác, phái người truyền lời cho ta là được.”

Nói xong muốn rời đi ngay nhưng bị Tam Công chúa kêu lại: “Từ từ.”

La phu nhân dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Tam Công chúa, chỉ thấy Tam Công chúa hơi do dự một chút rồi phân phó: “Ngày mai hãy nói La Tĩnh kêu hắn lại đây, mấy ngày này ta đã cho hắn thể diện quá đủ rồi, ngày mai ta muốn hắn phải thần phục dưới chân bản công chúa!”

La phu nhân không dám hỏi Tam Công chúa muốn làm sao, đành phải gật đầu: “Ai nha, sáng mai ta liền bảo Tĩnh ca nhi đi kêu hắn.”

Trong lòng tuy rằng cũng lo lắng không biết Tam Công chúa có thể gây ra chuyện gì với Lâu Tam công tử ở La gia bọn họ hay không, nhưng lại cũng không dám nghịch ý Tam Công chúa. Vì vậy cứ như thế mà lui xuống.

Sáng sớm hôm sau, La phu nhân theo thường lệ phân phó La Tĩnh đi Vệ Quốc Công phủ thỉnh Lâu Tam công tử, chỉ là người La gia và Tam Công chúa không ngờ được chính là, lúc này người tới không phải là Tam công tử Lâu Triệu Vân mà là Nhị công tử Lâu Ngọc Tô.

Lâu Ngọc Tô chỉ tên nói họ muốn gặp Tam Công chúa điện hạ, còn nói Lâu Triệu Vân có chuyện muốn nhờ hắn chuyển lời cho Tam Công chúa. Người La gia không dám cản hắn bèn cho hắn vào, cũng là trực tiếp đưa thẳng đến viện của Tam Công chúa rồi lui xuống ngay.

Tam Công chúa cho rằng Lâu Triệu Vân tới, đang từ phòng trong vô cùng cao hứng chạy ra, nhưng không nghĩ tới hóa ra không phải Lâu Triệu Vân mà là Lâu Ngọc Tô. Tam Công chúa nhớ rõ người này, trước đó không lâu vừa mới được phụ hoàng khâm điểm thành Thám Hoa lang, lúc trước khi nàng và Phượng Ngôn cùng Uyển Kha ở Lâu gia biệt viện làm khách, hắn còn lên đài xướng qua một đoạn kịch. Ở trên đài hắn có tô mặt vẽ mày một chút cho nên các Công chúa đều không biết được dung mạo chân chính của hắn, hôm nay vừa nhìn thì thấy cũng không kém Lâu Triệu Vân bao nhiêu, toàn thân phong độ trí thức, bộ dáng xem ra cũng không tệ lắm.

Lâu Ngọc Tô ra vẻ phong lưu, chào hỏi Tam Công chúa một cách "văn nhân nhã sĩ", Tam Công chúa nhìn hắn cảm thấy có chút mới mẻ, ngồi xuống rồi hỏi hắn Lâu Triệu Vân đâu, Lâu Ngọc Tô nói một cách mập mờ: “À, hôm nay Tam đệ có chút không thoải mái nên lưu lại trong phủ, dặn dò ta tới giải buồn cho Tam Công chúa.”

Tam Công chúa nghe nói Lâu Triệu Vân không thoải mái cũng không có cảm giác lo lắng đặc biệt, chỉ nghĩ hắn tình nguyện cáo ốm cũng không chịu tới gặp nàng, ngày hôm qua hắn đã nói một cách quyết tuyệt như vậy, còn bảo sau này sẽ không tái kiến nàng, vân vân... Hừ, nàng chính là Công chúa đương triều, hạ mình coi trọng hắn, vậy mà hắn còn làm bộ làm tịch nói ra những lời kia, cho dù muốn quăng bỏ thì phải là nàng quăng hắn đi mới đúng, Lâu Triệu Vân là cái thá gì?

Thấy Tam Công chúa không nói chuyện, Lâu Ngọc Tô lại điều chỉnh tư thế một phen, hào hoa phong nhã đi đến trước mặt Tam Công chúa, ôn tồn lễ độ nói: “Chi bằng ta xướng một khúc cho Công chúa nghe được không?”

Tam Công chúa nhìn Lâu Ngọc Tô trắng trẻo sạch sẽ, quan trọng là hắn cũng thuộc Lâu gia, lại đối xử với nàng cung kính hơn nhiều so với Lâu Triệu Vân. Chỉ vì điểm này khiến Tam Công chúa cũng không nỡ bác bỏ mặt mũi của hắn, cao ngạo nói: “Ta không thích nghe xướng khúc, nếu không ngươi kể cho ta một đoạn trong sách đi, ngươi không phải là Thám Hoa sao? Nên đọc rất nhiều sách mới đúng.”

Lâu Ngọc Tô thấy Tam Công chúa chịu cho hắn phản ứng, trong lòng rất cao hứng, đâu còn lo gì đến khí khái của người có học, lập tức gật đầu: “Được được được, ta sẽ kể cho Công chúa nghe một đoạn, Công chúa muốn nghe truyện gì?”

Tam Công chúa ngẫm nghĩ một chút, trong đầu linh quang chợt lóe: “Ngươi kể cho ta một đoạn... Tây Sương Ký đi.”

Tây Sương Ký chính là truyện về một đôi si nam oán nữ, Lâu Ngọc Tô thấy Công chúa chọn truyện này trong lòng cao hứng cực kỳ, đúng như là hắn mong muốn, bèn bắt đầu lưu loát kể chuyện.

Tam Công chúa nghiêng người dựa vào gối mềm nghe mê mẩn, thoáng chốc quên mất chuyện Lâu Triệu Vân chọc nàng tức giận, nhìn bộ dạng xun xoe của Lâu Ngọc Tô lại có thể chứng minh mị lực của nàng -- cũng không phải ai cũng như Lâu Triệu Vân làm như không để nàng vào mắt. Câu truyện ai oán triền miên mang theo chút diễm từ của phố phường làm Tam Công chúa nghe đến nỗi nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chui vào trong câu chuyện xưa thể nghiệm tình yêu nam nữ kia.

Sau khi kể xong một đoạn, Tam Công chúa chưa đã thèm lại hỏi Lâu Ngọc Tô thêm chút vấn đề, đều là những vấn đề ngây thơ tò mò của tiểu nữ nhi. Biểu hiện của Lâu Ngọc Tô cũng hoàn toàn như một ca ca vừa thành thục lại ôn nhu, mặc dù Tam Công chúa hỏi nhiều vấn đề ấu trĩ hắn đều trả lời tường tận, thỏa mãn bản tính tò mò của tiểu nữ nhi.

Nói tóm lại, hai người ở chung cả nửa ngày coi bộ Tam Công chúa khá vừa lòng, mà Lâu Ngọc Tô còn cố ý giữ lại kết cục không kể ra, chính là muốn chờ Tam Công chúa hẹn hắn ngày mai tiếp tục lại đây để kể cho xong.

Như nguyện được Tam Công chúa mời đến lần nữa, Lâu Ngọc Tô cảm thấy mỹ mãn rời khỏi La gia. Đi trên đường phố nhốn nháo rộn ràng, Lâu Ngọc Tô phảng phất thấy được tiền đồ tươi sáng của mình, trong lòng kiên định cho rằng, chỉ cần hắn thu phục Tam Công chúa, như vậy thân phận của hắn tất nhiên sẽ được "nước lên thì thuyền lên", con đường làm quan của hắn sẽ không bao giờ bị Lâu Khánh Vân chộp vào trong tay uy hiếp. Chờ đến khi hắn làm tế tử của Hoàng Thượng, tầng thân phận này hẳn là càng thân cận hơn so với Lâu Khánh Vân, đến lúc đó mới là thời điểm để Lâu Ngọc Tô hắn đây nở mày nở mặt.

La phu nhân đi đến trước mặt Tam Công chúa, thấy Tam Công chúa tâm tình không tệ mới dám lên tiếng hỏi: “Lâu Tam công tử kia nhờ Nhị công tử tới nhận lỗi với Công chúa à? Công chúa liền cứ vậy mà tha thứ cho hắn hay sao?”

Tam Công chúa nhướng mày dấm dẳng: “Ai tha thứ cho hắn? Lâu Triệu Vân không biết tốt xấu, bản công chúa có người tới xum xoe, vì sao phải xem sắc mặt của hắn? Hừ, nếu hắn không tự mình tới cửa xin lỗi, quỳ gối trước mặt ta bắt chước tiếng chó sủa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.”

La phu nhân nghe Tam Công chúa nói như vậy cũng liền nở nụ cười: “Công chúa nói đúng lắm, cũng không thể cho hắn chiếm tiện nghi. Vậy... ngày mai còn cần Tĩnh ca nhi đi kêu hắn không?”

Vì chuyện của Tam Công chúa và Lâu Tam, nhi tử La Tĩnh mấy ngày nay chạy tới chạy lui Vệ Quốc Công phủ cũng đủ mệt.

Tam Công chúa lắc đầu: “Ngày mai không cần đi, ta đã hẹn Nhị công tử ngày mai gặp nhau, nếu Lâu Triệu Vân tới thì ta cũng không rảnh gặp hắn! Còn tự cho mình là cái bánh tỏa hương nữa chứ, phải ghẻ lạnh hắn một phen để xem sau này hắn còn dám vô lễ với bản công chúa như vậy nữa không.”

La phu nhân lại phụ họa vài câu, nhìn nhìn sắc trời, liền bắt đầu sai người mang tới bữa tối cho vị Công chúa tôn quý này. Nha hoàn bà tử bưng từng khay món ăn trân quý nối đuôi nhau vào viện đặt thành một hàng dài trên bàn. Giá trị của bàn thức ăn này cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn được nửa năm, cho dù  phân lệ trong cung cũng không nhiều như vậy. Nhưng cố tình Tam Công chúa thích phô trương, nhiều đồ ăn như vậy thật sự nàng cũng không ăn hết, nhưng mỗi ngày đều cần thiết phải bày đầy một bàn mới được. Túi tiền của La phu nhân căng thẳng, rồi cũng chỉ biết giận mà không dám nói gì, cứ phải mặc kệ nàng ta hoang phí như vậy. Dù sao món nợ này cuối cùng cũng sẽ ghi tạc trên đầu La chiêu nghi. Mỗi năm vào thời điểm cuối năm, La chiêu nghi đều sẽ hỏi trong phủ chút hiện ngân, dùng đồ vật trong cung để đổi, đến lúc đó, món nợ này không phải cũng là một lợi thế sao, dù gì "lông dê cũng mọc trên mình dê", La phu nhân cũng không nghĩ nhiều. Công chúa dùng bữa xong, những đồ ăn này còn có thể đem xuống phân phát đến các phòng, dùng mỹ danh là của Công chúa thưởng. Đây cũng chỉ là một cách nói mà thôi, cũng không có người nào sẽ ghét bỏ, mọi người phải biết cảm thấy vinh hạnh. Đây rõ ràng là đồ ăn thừa thì thế nào, chính là đồ Công chúa thưởng đấy nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc