[PHẦN 2] DỆT NGÂN HÀ CHO EM

Ba người gặp nhau ở một nhà hàng tư nhân tên là "Nhã Hưng", trong nhà hàng cũng giống như tên, yên tĩnh tao nhã, không có nhiều khách, mỗi phòng ăn riêng đều kín đáo, rất thích hợp để nói chuyện công việc.

Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt ngồi đối diện Thiệu Chi Hành.

Thiệu Chi Hành liếc nhìn anh rồi thân thiết đưa menu cho Trì Nguyệt: "Tôi không biết cô thích ăn gì nên không chọn. Chờ cô đến tự chọn."

Anh đến đây từ sớm, vừa uống trà vừa chờ bọn họ.

Trì Nguyệt cũng thấy hơi ngại, vốn dĩ Thiệu Chi Hành chỉ hẹn một mình cô, vậy mà cô còn dẫn theo một "cái đuôi", còn là một "cái đuôi" xấu tính.

Trì Nguyệt khẽ cảm ơn, chọn hai món trên menu rồi chuyển sang cho Kiều Đông Dương.

"Anh Kiều, anh xem muốn ăn cái gì?"

Cách gọi "anh Kiều" này khá khách sáo và xa cách, ít nhất Kiều Đông Dương thấy là như thế.


Anh lạnh lùng nhìn Trì Nguyệt, khóe môi cong lên: "Em chọn giúp tôi đi. Em chọn gì tôi cũng thích."

Trì Nguyệt: "..."

Thiệu Chi Hành nhìn qua nhìn lại hai người họ.

Trì Nguyệt lườm anh, ra hiệu anh tự chọn đồ ăn, Kiều Đông Dương lại chỉ dịu dàng nhìn cô.

Cô hơi xấu hổ, đã đâm lao đành phải theo lao.

Trì Nguyệt cúi đầu đọc từng tên món ăn, hỏi xem Kiều Đông Dương có thích không, anh đều nói "thích, cũng được". Thế là không cẩn thận "thích" rất nhiều món.

Đến khi đồ ăn được đưa lên, Kiều Đông Dương nhìn một vòng, cười nói: "Em không thèm tiết kiệm cho anh Thiệu, chúng ta đang đi cướp của nhà giàu à?"

Hả!?

Trì Nguyệt hơi giật mình, không phải Kiều Đông Dương mời sao?

Sao lại biến thành Thiệu Chi Hành mời rồi?

Một tên phá của ngày nào cũng tìm cách phá sản trong truyền thuyết, vậy mà lại keo kiệt thế này, có tức không chứ?


Trì Nguyệt không tiện bệnh người ngoài ở trước mặt anh, dù biết đồ ăn trong nhà hàng này không rẻ nhưng vẫn cắn răng quyết định.

"Hôm nay tôi mời. Mọi người đừng khách sáo."

Cô đã khiến Thiệu Chi Hành khó xử, không thể để người ta bỏ tiền túi nữa...

"Sao vậy? Không phải anh Thiệu mời chúng ta sao?" Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt với vẻ vừa oán trách vừa cưng chiều: "Em đừng giành việc trả tiền với đàn ông, không nể mặt anh Thiệu à?"

Trì Nguyệt chán nản lườm anh.

Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Cậu Kiều nói đúng. Hôm nay để tôi mời hai người."

Một người gọi "anh Thiệu", một người gọi "cậu Kiều", cứ như là anh em ruột thịt vậy.

Ánh mắt hai người đàn ông khá kỳ quái, ngay cả Trì Nguyệt cũng cảm nhận được sự kỳ quái này.

Nhưng cô vẫn cho rằng đây là do Kiều Đông Dương gây sự với người ta trước, Thiệu Chi Hành vô tội.


Điều này khiến cô càng cảm thấy ngại hơn, thế nhưng người ngồi cạnh cô lại không chịu yên tĩnh.

Lúc thì muốn bóc tôm, lúc lại muốn ăn canh, gần như chiếm lấy toàn bộ thời gian của cô, không để cô nói chuyện với Thiệu Chi Hành. Rõ ràng bát canh ở ngay trước mặt anh, anh lại đưa bát cho cô đòi hỏi.

Anh bị thiểu năng à?

Trì Nguyệt múc một bát canh rồi đặt trước mặt anh.

"Ăn từ từ. Anh cẩn thận bị nghẹn đấy!"

Dù khuôn mặt cô tối sầm lại vì tức, Kiều Đông Dương lại rất hưởng thụ.

Anh liếc nhìn Thiệu Chi Hành, chậm rãi cười nói: "Em cũng ăn đi, đừng chỉ quan tâm đến tôi."

Anh tiện tay gắp đồ ăn cho cô.

Trì Nguyệt cau mày: "Tôi không thích ăn cái này."

Kiều Đông Dương khẽ cười: "Không nên kén ăn."

Anh nói xong lại đẩy món ăn kia cho Thiệu Chi Hành: "Anh Thiệu đừng ngại! Món ăn này khá ngon, anh ăn thử đi."
Thiệu Chi Hành: "Cảm ơn."

Kiều Đông Dương: "Có cần tôi múc canh cho anh không?"

Anh nói năng nhỏ nhẹ, luôn rất khách sáo với Thiệu Chi Hành, dù Thiệu Chi Hành chỉ hơi cau mày, anh cũng hỏi xem anh ấy có kén ăn không, thật sự rất quan tâm đến tâm trạng của anh ấy", nhưng lại khéo léo chắn giữa Trì Nguyệt và anh ấy.

Thiệu Chi Hành khẽ mỉm cười, cũng không để ý.

"Không cần, tay chân tôi rất tốt, không cần người khác giúp đỡ."

Trì Nguyệt suýt thì bật cười.

Câu cà khịa này quá độc ác.

Cô liếc nhìn Kiều Đông Dương, chỉ sợ ông chủ Kiều tức giận, nhưng hôm nay ông chủ Kiều lại rất tốt tính.

Tâm trạng Kiều Đông Dương rất tốt, khuôn mặt đầy ý cười, còn nháy mắt với Thiệu Chi Hành.

"Anh không hiểu được cảm giác hạnh phúc khi có người quan tâm đâu."

Thiệu Chi Hành chỉ im lặng mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Trì Nguyệt còn không biết mình đã ăn gì.

Cô nhân lúc Thiệu Chi Hành đi tính tiền thì nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương: "Anh đừng làm loạn được không?"

Kiều Đông Dương tỏ vẻ vô tội: "Tôi đầu làm loạn, không phải tôi rất quan tâm đến anh ta à?"

Trì Nguyệt: "..."

Cô tức giận nhìn thoáng qua Thiệu Chi Hành.

"Anh cứ chen vào như vậy, chúng tôi không thể nói chuyện công việc. Ăn cơm xong rồi, anh về công ty trước đi, tôi và anh Thiệu đi xem cửa hàng một lát, sau đó đi nhận người máy với anh."

"Không được."

Kiều Đông Dương nhướn mày nhìn cô chằm chằm, hàng mi dài khẽ chớp, vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Trì Nguyệt bị vẻ mặt anh dọa sợ.

Anh đang làm gì đây?

Trì Nguyệt đỡ trán, đột nhiên cảm thấy mình như một bà cô già dặn dò đứa bé.

"Kiều Đông Dương. Anh có thể hiểu chuyện được không?"
Kiều Đông Dương không nói gì.

Trì Nguyệt chậm rãi nói: "Hai chúng ta là những cá thể độc lập, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, anh cũng không thể xen vào cuộc sống cá nhân của tôi. Anh làm thế này là vì thấy 56 điểm nhiều quá sao?"

Kiều Đông Dương hơi cúi mặt xuống, khuôn mặt tuấn tú tối tăm.

Anh nhìn thẳng vào mắt Trì Nguyệt, đôi mắt đó trong veo như hồ nước mùa xuân, trong trẻo đến mức có thể phản chiếu hàng liễu rủ bên bờ, nhưng lại rất kiên quyết.

"Được. Tôi đi." Đôi mắt anh tối sầm lại.

Trì Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe thấy anh nói: "Chỉ hai tiếng thôi đấy, quá giờ tôi không đợi."

Anh nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài.

Thiệu Chi Hành thanh toán xong quay lại, thấy anh muốn đi thì giật mình gọi anh lại: "Cậu Kiều."

Kiều Đông Dương uể oải, lười biếng nhưng tính cao ngạo đã ăn sâu vào xương cốt, anh nhướn mày liếc nhìn Thiệu Chi Hành, không nói câu nào.
Thiệu Chi Hành không biết Trì Nguyệt đã nói gì với anh, nhưng có thể nhận ra tâm trạng của anh.

"Tôi vừa nghĩ ra chiều nay còn có việc, không có thời gian đi xem cửa hàng."

Đôi mắt Kiều Đông Dương sáng ngời, chỉ cánh đàn ông mới hiểu lời ẩn ý của nhau.

Đây không phải vấn đề có đi xem cửa hàng hay không, mà là vấn đề liên quan đến thái độ.

Kiều Đông Dương: "Anh có ý gì? Nhường tôi à?"

Vẻ mặt Thiệu Chi Hành rất bình tĩnh: "Tôi có thể nói chuyện riêng với Trì Nguyệt không?"

Ánh mắt Kiều Đông Dương tối sầm lại, hơi nhướn mày lên.

Thiệu Chi Hành thấy thế thì mỉm cười: "Sẽ không lâu đâu, không quá mười phút."

Kiều Đông Dương: "Tôi đợi cô ấy ở dưới lầu."

Anh bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nhà hàng tư nhân.

Trì Nguyệt vẫn ngồi trên bàn, cô thấy Thiệu Chi Hành đi vào thì vội đứng dậy: "Anh Thiệu, chúng ta đi thôi. Chúng ta phải đi nhanh lên, có lẽ tôi chỉ có hai tiếng..."
"Trì Nguyệt." Thiệu Chi Hành đưa tay ra hiệu cô ngồi xuống: "Tôi có chuyện muốn nói."

Trì Nguyệt giật mình ngồi xuống.

Thiệu Chi Hành gọi nhân viên phục vụ đến rót thêm nước cho bọn họ.

Nhưng mãi mà anh không nói gì, chỉ nhìn Trì Nguyệt một lúc lâu với vẻ phức tạp rồi đột nhiên mệt mỏi đưa tay lên xoa thái dương.

"Tôi rất xin lỗi. Trì Nguyệt, tôi đã bỏ lỡ cơ hội tỏ tình, nhưng vẫn muốn nói cho em biết suy nghĩ của tôi."

Tỏ tình?

Trì Nguyệt nhắm mắt lại, không nói gì.

Thiệu Chi Hành khẽ cười: "Em đừng căng thẳng. Dù hôm nay tôi tỏ tình với em nhưng cũng là lúc tôi từ bỏ. Điều này, hình như... hơi đáng buồn."

"Anh Thiệu...".

Trì Nguyệt hơi do dự, hai người đã quen biết mấy năm, cô và Thiệu Chi Hành đã trò chuyện rất nhiều lần trên mạng, nhưng mới chỉ gặp mặt mấy lần.
Trước kia cô chưa từng nghĩ mình và Thiệu Chi Hành sẽ có mối quan hệ gì đó ở phương diện tình cảm. Thiệu Chi Hành là người khiêm tốn, thẳng thắn, rất có chừng mực trong lời ăn tiếng nói, chưa từng nói hay làm điều gì vượt quá giới hạn tình bạn.

Điều này khá bất ngờ với cô.

"Rất hiển nhiên, tôi là người thất bại."

Thiệu Chi Hành nói là thất bại, nhưng trên mặt không có vẻ sa sút như người thất bại.

Thậm chí anh còn mỉm cười.

"Tôi tưởng rằng nước ấm có thể nấu ếch xanh*, từ từ sẽ được."

(*) Đây là một câu chuyện ngụ ngôn Trung Quốc, ở đây có ý tiến hành mọi thứ từ từ sẽ đạt được kết quả muốn có.

Thiệu Chi Hành nhìn Trì Nguyệt, trong mắt hiện ra vẻ dò xét: "Em là người lạnh lùng, không dễ gần, nhất là những người khiến em có lòng đề phòng. Tôi biết nếu muốn em mở cánh cửa lòng mình thì tôi không thể quá vội vàng, vì vậy tôi không dám tùy tiện vượt giới hạn, sợ làm em không vui, sẽ bị em kéo vào danh sách đen."
Anh nói xong không nhịn được bật cười.

Vẻ mặt Trì Nguyệt hơi thả lỏng: "Anh Thiệu..."

"Em không cần nói gì hết, càng không cần cảm thấy áy náy." Thiệu Chi Hành xua tay, mỉm cười với cô: "Chúng ta không thể ép buộc chuyện tình cảm. Tôi là một người trưởng thành, trước khi tôi gặp em, tôi từng có kinh nghiệm thất bại trong tình cảm. Vì vậy em không cần an ủi tôi, tôi hiểu."

Trì Nguyệt cau mày: "Tôi thật sự... không biết."

"Em không biết vì em và tôi chưa từng có tình cảm qua lại." Thiệu Chi Hành cụp mắt uống một ngụm nước, lại mỉm cười với cô: "Vốn dĩ tôi không định nói cho em biết. Thế nhưng tôi là thương nhân, dù thất bại cũng phải nghiên cứu lại toàn bộ quá trình xem mình thất bại ở đâu."

Trì Nguyệt cũng mỉm cười.

"Anh làm thế này đột ngột quá. Tôi rất bất ngờ, không biết nên nói thế nào."
"Em không cần làm gì, cũng không cần nói gì cả. Qua ngày hôm nay, tôi vẫn là anh Thiệu, em vẫn là Trì Nguyệt, chúng ta vẫn là đối tác. Tất cả đều không thay đổi." Thiệu Chi Hành nhìn cô: "Tôi nói xong rồi. Em đi đi, cậu ấy đang chờ em ở dưới lầu."

"Vậy còn anh?"

Thiệu Chi Hành cầm cốc nước lên khẽ thổi: "Tôi ngồi thêm một lúc nữa, khung cảnh ở đây khá tốt, rất thích hợp để suy nghĩ."

Trì Nguyệt nhìn người đàn ông ôn hòa này, trong lòng nặng trĩu.

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người đàn ông tỏ tình với cô, cô cũng không nhớ rõ hết được, càng không cảm thấy có lỗi với những người đã thất vọng đau khổ vì thích CÔ.

Nhưng hôm nay...

Cô không hề thấy vui vẻ, có lẽ cô đang sợ tình bạn tan vỡ. Sau khi chọc thủng lớp cửa sổ giấy giữa hai người thì sẽ rất khó quay lại như trước kia.
Trì Nguyệt vuốt tóc: "Anh Thiệu, cảm ơn anh luôn quan tâm đến tôi trong những năm qua."

Thiệu Chi Hành: "Em đừng vậy. Tôi cảm thấy em là một nhân tài, tôi luôn coi trọng em. Tôi cũng biết, dù không có tôi, em vẫn sẽ nhận được thứ mình muốn. Ngược lại, tôi nên cảm ơn em, em đã sáng tạo ra lợi ích cho tôi. Em là một đối tác rất hiếm có."

Anh nói đúng sự thật, không hề khen ngợi quá nhiều.

Trì Nguyệt mỉm cười: "Cảm ơn!"

Thiệu Chi Hành hất cằm lên: "Em đi đi, chờ em rảnh rồi đi xem cửa hàng sau. Nếu hôm nay em đi với tôi, bạn trai em sẽ phát điện đấy."

Nghe anh nói vậy, Trì Nguyệt nghĩ đến Kiều Đông Dương vẫn cố gắng giở trò, không kìm được cong môi mỉm cười.

"Thật ra anh ấy là người tốt, chỉ là... có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên đôi khi anh ấy khá ích kỷ và kiêu ngạo. Anh ấy chỉ phân chia mọi việc thành hai loại là vừa ý và không vừa ý, cũng chỉ phân chia mọi người thành hai loại thích và không thích... Là người xấu tính nhưng không làm chuyện xấu."
"Tôi biết." Thiệu Chi Hành mỉm cười: "Nếu cậu ấy có ý đồ xấu, có lẽ tôi sẽ không ăn hết bữa cơm này."

Trì Nguyệt mỉm cười xấu hổ, thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại giải thích cho Kiều Đông Dương, nói thật, có đôi khi Kiều Đông Dương thật sự rất đáng ghét.

Nhưng anh càng làm vậy càng khiến người ta thấy đau lòng.

Trong đôi mắt sáng ngời đó như đang ẩn chứa vẻ buồn bã.

Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, bản thân cô còn chưa giải quyết được vấn đề cơm no áo ấm mà lại đi quan tâm đến tâm trạng của một vị tỷ phú...

Trì Nguyệt tạm biệt Thiệu Chi Hành rồi đi xuống lầu, thấy Kiều Đông Dương đang dựa vào cạnh cửa xe hút thuốc.

Trì Nguyệt khẽ giật mình, hai người quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc.

Anh không nhìn về phía cô mà đang híp mắt chăm chú ngắm bầu trời xám xịt nặng nề không có thứ gì hết, cứ như lúc đang nhìn bản đồ sao ở đài thiên văn, anh nói cho cô biết nơi cách Trái Đất 520 năm ánh sáng là giấc mơ của anh...
Trì Nguyệt hơi ngơ ngác.

Kiều Đông Dương vô cùng đẹp trai, cứ như đứa con cưng của ông trời, dù là lúc tỏ ra kiêu ngạo cũng rất đẹp trai.

Đến lúc này, cuối cùng Trì Nguyệt cũng thừa nhận, không chỉ Vương Tuyết Nha mà thật ra chính cô cũng là một người mê trai đẹp.

Một người đàn ông đẹp trai rất đáng được tha thứ.

Thậm chí cô còn đang nghĩ: Đối với Kiều Đông Dương, việc dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ mình thích nói chuyện riêng với người đàn ông thích cô ở trên lầu, một mình chờ ở dưới lầu, có phải đã là sự nhượng bộ và giới hạn cuối cùng của anh rồi không? Anh không phải là người biết nhường nhịn, dù đó là người nhà họ Kiều, nếu làm anh không vui thì anh sẽ không bỏ qua.

Tâm trạng Trì Nguyệt thoải mái hơn.

"Kiều Đông Dương!"

Kiều Đông Dương xoay người lại, lười biếng nhìn cô rồi dập tàn thuốc, búng tay bắn chuẩn xác tàn thuốc vào thùng rác, khóe môi hơi nhếch lên.
"Nói chuyện với tình nhân cũ xong rồi à?"

Tình nhân cũ cái gì? Trì Nguyệt thấy anh nghiêm túc như vậy thì không nhịn được cười.

"Xong rồi. Đi thôi, đi nhận người máy."

Cô không phủ nhận?

Kiều Đông Dương oán hận nghiến răng, mở cửa xe.

"Lên xe đi!"

Xe hơi lao vun vút trên phố.

Hôm nay Kiều Đông Dương tự lái xe.

Trì Nguyệt nhìn anh rất lâu, có một vài lời nên nói thì vẫn phải nói.

"Anh có biết hôm nay anh làm vậy rất quá đáng không?"

Ánh mắt Kiều Đông Dương như đang bùng cháy, anh không nhìn sang cô, chỉ lạnh lùng nói: "Trì Nguyệt, em đang ở phe ai?"

Trì Nguyệt biết anh lại lên cơn, mím môi không nói gì, chỉ nghiêng đầu đánh giá anh.

Bầu không khí hơi căng thẳng.

Cuối cùng Kiều Đông Dương đã quay sang nhìn vào mắt cô, rồi lại cười lạnh nhìn về phía trước.

"Sau này tôi không muốn ăn cơm với kẻ ngu nữa. Nếu anh ta lại hẹn em, tôi không đi theo nữa."
"???" Trên trán Trì Nguyệt đầy dấu chấm hỏi.

Cô cứng đờ: "Anh có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ."

Hai người đều im lặng một lúc lâu.

Lên đường cao tốc, Kiều Đông Dương nhấn ga tăng tốc, ghét bỏ hừ lạnh: "Còn tưởng anh ta có thể đánh một trận với tôi, vậy mà còn chưa đánh đã bỏ trốn, không phải kẻ ngu thì là gì?"

"Kiều Đông Dương." Trì Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ thở dài.

Kiều Đông Dương: "Không cần nói gì hết. Tôi không có thành kiến với anh ta. Chỉ cần không động đến em, tôi chẳng buồn nhìn anh ta lấy một lần, càng không trả thù anh ta. Em đừng lo lắng cho anh ta, anh ta rất khôn khéo! Còn khôn khéo hơn em nhiều."

Trì Nguyệt sẽ nhận một người máy thiết kế riêng, được lập trình theo tài liệu và yêu cầu tiến hành sửa đổi do cô cung cấp.
Bởi vì chế tạo gấp gáp nên lúc này người máy vẫn ở trong viện thiết kế, cha đẻ lập trình viên còn đang tiến hành điều chỉnh lần cuối cùng.

Trì Nguyệt rất mong ngóng được gặp mặt bé cưng của mình.

Lúc Kiều Đông Dương xuống xe còn giữ cô lại: "Tôi muốn hỏi một việc."

Hả? Trì Nguyệt giật mình, quay sang nhìn anh: "Cái gì?"

Kiều Đông Dương nhìn cô: "Lát nữa có cần giới thiệu em là bạn gái tôi với người khác không?"

Điều này...

Trì Nguyệt nhìn sang chỗ khác, bàn tay bị anh nắm lấy hơi cứng đờ: "Cứ giới thiệu là trợ lý đi, sau này còn phải làm việc chung mà. Bạn gái... sẽ khiến người ta cảm thấy tôi chỉ là bình hoa không biết làm gì hết."

Kiều Đông Dương cong môi, rút tay về đút vào túi quần, sải bước đi trước.

"Được."

Anh nghe lời thế nào?

Trì Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên kịp nhận ra.
Đáng chết! Lại bị anh lừa nữa rồi!

Rõ ràng cái tên này chỉ được 56 điểm!

Vốn dĩ cô chưa phải bạn gái anh mà. Nói thế này chẳng phải đã chấp nhận rồi sao?

Trì Nguyệt tức giận đến mức thở hổn hển, cô đi theo sau lưng anh, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng cao gầy của anh, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Tên này... Bước đi như bay vừa ngông cuồng vừa chảnh chọe, nhưng lại rất đẹp trai.

Cô hận việc mình bị Vương Tuyết Nha lây nhiễm cái bệnh mê trai đẹp này, lại biến thành một người không có nguyên tắc.

Một cô nhân viên tên là Tiểu Triệu đi ra tiếp đón bọn họ.

"Kiều tổng, có thể nhận hàng được rồi." Tiểu Triệu nhìn sang Trí Nguyệt, đôi mắt sáng ngời: "Anh muốn tôi gọi người đưa đến hay tự đến đó xem thử? Có vấn đề gì cũng có thể điều chỉnh lại..."
Kiều Đông Dương: "Chúng tôi sẽ đến đó."

Anh đi phía trước, Trì Nguyệt theo sau.

Tiểu Triệu đột nhiên đi theo cô: "Chị gái nhỏ, chị là Trì Nguyệt trong Chiến binh đến từ bầu trời đúng không?"

Việc xem "Chiến binh đến từ bầu trời" là nhiệm vụ của công ty Crown sao? Vì sao ai cũng xem và ai cũng biết cô.

Trì Nguyệt đau đầu, mỉm cười gật đầu: "Đúng thế."

"Chị xinh quá! Còn xinh hơn trong chương trình nhiều." Tiểu Triệu nói nhỏ, lại nhìn theo bóng lưng Kiều Đông Dương: "Chẳng trách Kiều tổng lại thích chị."

Trì Nguyệt không hiểu ra sao.

Không phải vừa nãy đã giới thiệu cô là trợ lý sao?

Nói vậy là sao?

Cô nhân viên giật mình nhận ra mình nói lỡ lời, đột nhiên vỗ vào miệng mình: "Em nói sai rồi. Đáng chết, trong nhóm đã thông báo vì tránh làm chị xấu hổ, tất cả mọi người phải giữ mồm giữ miệng, giả vờ không biết... Chị là bạn gái Kiều tổng. Chỉ có thể gọi chị là trợ lý Trì..." 
Giả vờ không biết?

Trì Nguyệt không cãi lại được.

Tiểu Triệu: "Xong đời! Em... Không giả vờ được. Chị đừng nói ra em nhé, cảm ơn, cảm ơn!"

Cô ta chắp tay trước ngực nhờ vả cô, sau đó chạy đi như bay.

Trì Nguyệt trợn mắt nhìn trời, hận không thể đá bay Kiều Đông Dương.

Thế nhưng tâm trạng này còn chưa kéo dài được hai phút, lúc thấy người máy dành riêng cho cô, lập tức tan biến thành mây khói.

Người máy này rất đáng yêu, phần thân màu hồng, cái đầu tròn trịa, khuôn mặt tròn trịa, vừa nhìn đã biết là một bé gái, dáng vẻ hoàn toàn khác Thiên Cẩu nhưng cũng đáng yêu như Thiên Cẩu, vừa thấy Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương đã vẫy tay.

"Xin chào, tôi là người máy Thiên Miêu ngây thơ đáng yêu nhất, tôi có thể giúp gì cho bạn?"

Trì Nguyệt cười đến suýt thì đau xóc hông, có thể đặt tên nghiêm túc hơn không? 

Bình luận

Truyện đang đọc