Cố Đình quan tâm thương thế cậu một chút, tỏ vẻ đang dốc toàn lực điều tra người ám sát.
Anh đảm bảo sẽ cho Bạch gia một công đạo.
Nói thật Bạch Tử An không để bụng thân phận của người ám sát, không để bụng ai đứng sau, phần này của cốt truyện có quan hệ với nam chủ, nam chủ phụ trách phát triển cốt truyện, Bạch Tử An chỉ cần phụ trách ghen ghét trào phúng hãm hại nam chủ là được.
Dù sao qua một năm rưỡi nữa chết đi liền hoàn thành nhiệm vụ.
"Bạch Tử An?"
"A?"
Cố Đình thấy thiếu niên ngây thơ mà đáp lại, trên mặt thanh tú của thiếu niên mất đi vẻ cao ngạo thường ngày, tóc ngắn màu vàng nhếch lên, con ngươi màu thủy lam trợn tròn, lông mi dài hơi hơi rung động.
"Nghỉ ngơi thật tốt." Cố Đình xưa nay quyết đoán giết chóc chưa bao giờ an ủi người khác, trong quân đội không có an ủi những chữ này, nếu bạn an ủi đám đàn ông to con ngược lại sẽ bị cười nhạo chê ẻo lả, vì thế anh nghẹn một hồi nói ra mấy chữ: "Uống nhiều nước ấm."
*Giết chóc 杀伐: Có nghĩa là chiến đấu, thập tự chinh, giết chóc, nghiêm trọng, dứt khoát, táo bạo và hăng hái.
Bạch Tử An:?? Mấy từ này nghe rất quen? Những câu này rất thông dụng trên toàn thế giới?
Cố Đình tự hỏi một lúc, moi hết cõi lòng ra mấy chữ: "Thương thế của cậu đã tốt hơn chút nào chưa?"
Bạch Tử An không nói hai lời vạch áo ngủ màu trắng lên, lộ ra bả vai trắng nõn, tựa hồ rất kiêu ngạo mà triển lãm: "Bác sĩ nói qua ba bốn ngày nữa có thể xuất viện được rồi."
Đôi mắt của Cố Đình bị một mảnh sứ trắng làm cho lung lay, ừ một tiếng, không được tự nhiên mà dời mắt, kéo chăn ché Bạch Tử An lại.
Bạch Tử An từ trong chăn thò đầu ra, đối với Cố Đình thình lình biệt nữu không hiểu ra sao.
*Biệt nữu 别扭: Biệt nữu có khá nhiều nghĩa nhưng cứ hiểu nôm na là công hoặc thụ trong đây thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.
Cố Đình kỳ kỳ quái quái thế nào ấy...
Kỳ quái hay không, tính cách thiết lập của nguyên chủ vẫn phải bảo trì.
"Trong phòng bệnh quá nhàm chán, anh ở lại với tôi đến chiều đi." Bạch Tử An ngang ngược vô lý nghiêng đầu nói.
Đi nhanh đi, mau lãnh khốc vô tình mà cự tuyệt tôi đi, nói: "Cậu có tư cách gì chiếm dụng thời gian của tôi."
"Tôi..."
Cố Đình theo bản năng muốn từ chối, ngay khi bắt gặp ánh mắt mong chờ của Bạch Tử An, lời từ chối ngoài dự đoán không lặn ra.
Anh trầm mặc một lúc nói: "Được."
Chỉ lần này thôi.
?!
Bạch Tử An không tin vào tai mình, trừng lớn hai mắt: "Anh anh anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa."
Cố Đình nhìn thiếu niên bởi vì kích động quá mức mà cà lăm, không hiểu sao tâm tình trong nháy mắt trở nên tốt hơn, lặp lại một lần: "Được."
Không tốt, một chút cũng không tốt.
Bạch Tử An hoài nghi bản thân bị ảo giác.
Cậu hoài nghi nam nhân trước mặt này là Cố Đình giả.
Trong tiểu thuyết hệ thống gửi cho cậu, Cố Đình chỉ lịch sự qua loa, tỏ vẻ cảm ơn, thái độ không lạnh không nóng, nhưng không viết anh sẽ ở lại phòng bệnh của nguyên chủ cả buổi chiều.
Trong lòng nam nhân này chỉ có đế quốc.
Trong sách viết như vậy.
Không đúng, còn có nam chủ.
Bạch Tử An yên lặng bổ sung.
Làm sao có khả năng tới phiên cậu.
Bạch Tử An thấy Cố Đình mở máy truyền tin trên cổ tay, nghiễm nhiên bộ dáng này muốn để thư ký đẩy những những việc quan trọng xuống, vị tôn đại Phật này ở cạnh cậu, cảm giác áp lực cực mạnh khó nói, vạn nhất ảnh hưởng hướng đi của cốt truyện, dẫn tới việc cậu không thể quay về thế giới hiện thực thì sao...
Bạch Tử An sợ tới mức vội vàng ngồi dậy giữ tay Cố Đình, nói: "Không được."
Thời điểm ánh mắt nghi hoặc của Cố Đình quét tới, Bạch Tử An cứng đờ rụt tay, lúc này mới nhớ tới dựa theo tính cách thiết lập của nguyên chủ, cậu ta ước gì Cố Đình ở lại, xong đời, phải OOC rồi.
Bạch Tử An ngồi trở lại trong ổ chăn, ho khan vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhưng, tôi đang bị cảm, tướng quân ngài vẫn mau đi đi, cẩn thận bị tôi lây bệnh."
Cậu nghĩ tới yêu cầu vừa rồi của mình, bổ sung nói: "Tôi cho rằng ngài không đồng ý...."
Vì tỏ vẻ quyết tâm, Bạch Tử An trực tiếp trùm chăn lên đầu, giọng nói ồm ồm truyền ra: "Ngài vẫn nên đi đi."
Trong chăn một mảnh tối đen, bên ngoài yên tĩnh một lúc, liền nghe thấy Cố Đình nói: "Nghỉ ngơi tối."
"Gặp lại Cố tướng quân sau."
Tiếng bước chân dần dần đi xa.
Bạch Tử An chui ra từ trong ổ chăn, thở phào một hơi, Cố Đình cuối cùng cũng đi rồi, nhìn phòng bệnh trống không, cảm giác thư thái chưa từng có.
Bạch Tử An mở máy tính bảng, gần đây cậu đang theo dõi bộ phim truyền hình《 Bá đạo tướng quân của tôi 》ra tập mới rồi.
"Tướng quân, đừng, đừng như vậy." Cô gái hoảng hốt lúng túng, vội vàng lùi về phía sau, thẳng đến khi lưng đụng phải bức tường cứng rắn, không còn đường trốn.
Người đàn ông cường thế đè tay cô gái, ghé bên tai thấp giọng nói: "Tô Phân Phương, đời này em chỉ có thể là người của tôi."
Bạch Tử An hít sâu một hơi, đủ sa điêu, cậu thích.
*Sa điêu 沙雕: Ngôn ngữ mạng, vốn chỉ lợi dụng hát cát điêu khắc, dùng cát điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật.
Sau này trên mạng lưu hành ngôn ngữ này bắt nguồn từ "Sỏa điểu = ngu ngốc", bởi vì thuyết pháp ban đầu có khả năng tồn tại quá mức rõ ràng sẽ bị hài hòa hoàn cảnh, bởi vậy mọi người chậm rãi bắt đầu dùng từ lái thay thế nghĩa ban đầu.
Cố Đình mặt không biểu tình, tòa nhà cao từng xoẹt qua cửa sổ phi thuyền, anh vẫn duy trì dáng ngồi thẳng như vậy, một lúc sau mới ấn tai nghe, âm thanh từ trong tai nghe truyền đến.
"Tướng quân, rốt cuộc trên người tôi có gì đáng giá khiến anh yêu thích."
"A, yêu, cô gái, cô không còn xứng với từ này nữa rồi."
"Tướng quân, tôi ở trong lòng anh chỉ là đồ chơi sao?"
"Đồ chơi? Phân Phương, em chỉ là công cụ ấm giường của tôi!"
Cố Đình:???
Đây là thứ gì?
Ngón tay Cố Đình cứng đờ giữa không trung, trong phi thuyền yên tĩnh ngoại trừ tiếng thét chói tai "Tôi không nghe tôi không nghe" của cô gái tên Tô Phân Phương kia.
"Chào ngài, chủ nhân, phát hiện âm tần mà ngài đang nghe là bộ phim chiếu mạng 《 Tiểu kiều thê của tướng quân bá đạo 》, ngài có cần tôi gửi video không."
Cố Đình trầm mặc một lúc, nói: "Gửi đi."
Máy chiếu bắt đầu làm việc.
"Hắn, tông quý vô song, tên của hắn làm vô số Trùng tộc nghe tiếng đã sợ vỡ mật, cũng làm vô số thiếu nữ xuân tình nảy nở;
Cô, hèn mọn yếu đuối, thân thế lênh đênh, một ngày nọ tiến vào phủ tướng quân làm một hầu gái nho nhỏ, nhưng điều khiến hắn chú ý tới cô, chính sự ngây thơ của cô, cô thiện lương lạc quan, hay dung nhan tuyệt thế, cũng có thể là toàn bộ; cô...."
Gân xanh trên trán Cố Đình hân hoan nhảy lên, cô gái này mặt đất bằng phẳng dễ đi sao nói ngã liền ngã vậy, không ngã sang phải, không ngã sang trái, cố tình ngã vào trong lòng người đàn ông kia, người đàn ông kia tự giới thiệu sở hữu tinh thần lực cấp SSS, sao dễ dàng bị xô ngã như vậy, hai người ngã còn môi dán môi nữa, dựa vào kiến thức vật lý của Cố Đình, hai người này tuyệt đối không có khả năng tạo ra được cái tư thế quỷ dị như thế này.
Người đàn ông kia bị quỷ trùng tấn công, Cố Đình nhíu mày, phát hiện sự việc không đúng, móng vuốt của quỷ trùng mang theo độc tố, người bị cắt phải sẽ hôn mê bất tỉnh, đồng thời miệng vết thương sẽ bị thối rửa một mảng lớn.
Người đàn ông kia chịu hai vết cắt, hôn mê bất tỉnh, nhưng cô gái kia vì cái gì lại bê chậu nước lau miệng vết thương cho hắn, vết thương do quỷ trùng tạo ra không thể tiếp xúc với nước, bằng không sẽ tăng phạm vi tốc độ thối rữa.
"Saya, tắt video."
Cố Đình ra lệnh.
"Vâng.
Saya tìm được cho ngài vài bộ phim chiếu mạng tương tự như 《 Tướng quân bá đạo của tôi 》《 Tướng quân tà mị cường bá sủng tôi 》《 Tình yêu của tướng quân 》."
Cố Đình day day trán: Bạch Tử An rốt cuộc đang xem thứ lộn xộn gì đây.
Tai nghe máy nghe trộm còn đang làm việc, anh lâm vào trầm tư.
Đúng vậy, Cố Đình nghi ngờ Bạch Tử An, thời điểm Bạch Tử An xuất hiện quá trùng hợp, sát thủ kia như thế nào biết ngày hôm đó anh đến biệt thự của bộ trưởng tài chính, là ai tiết lộ hành trình của anh, vì sao dùng loại đạn ký hiệu B-12 có lực sát thương không cao, bắn ra viên đạn đầu tiên, tên sát thủ kia đã bị lộ vị trí, hắn nhanh chóng rút lui, phá hủy hết dấu vết, chứng tỏ trong trang viên có nội ứng giúp đỡ.
Còn có bộ trưởng tài chính, ký văn kiện là việc chung, ông ta lại hẹn ở thư phòng trên lầu hai đang tổ chức tiệc, sảnh tiệc nhân đa nhãn tạp, một tên cáo già tẩm ngâm trên quan trường nhiều năm sao có thể phạm phải sai lầm này.
*Nhân đa nhãn tạp 人多眼杂: Nói chuyện với nhau ở nơi đông người dễ bị người biết.
Từ các dấu hiệu cho thấy, người phía sau sát thủ không có ý định giết chết anh, chỉ đang cho anh một lời cảnh cáo, liệu có liên quan đến chuyện mà anh đang triều tra gần đây hay không.
Nếu vậy, Bạch Tử An sắm vai gì.
Hôm nay anh đặc biệt nói ở lại, biểu tình Bạch Tử An nháy mắt cứng đờ, tựa hồ đang có chuyện gì đó gấp gáp sau đó, Cố Đình rời đi như ý nguyện của Bạch Tử An, nhưng anh dán máy nghe trộm sau bức màn trước khi rời đi, loại máy nghe trộm này cực nhỏ, chỉ có thể duy trì trong một giờ, sau một giờ sẽ tự động giải thể, hoặc là được người sử dụng ra mệnh lệnh mới giải thể.
Cố Đình híp đôi mắt, chẳng lẽ vì muốn xem phim nên mới...
Khó có thể tưởng tượng, Bạch Tử An cư nhiên thích xem những loại phim chiếu mạng này, hơn nữa còn là thể loại hiếm lạ kỳ dị...
Liên tưởng đến khuôn mặt kiêu ngạo của Bạch Tử An với 《 Tiểu kiều thê của tướng quân bá đạo 》, Cố Đình đột nhiên muốn cười, đây chỉ sợ là bí mật nhỏ của thiếu niên.
Nhưng quả thật so với trước kia thì đáng yêu hơn nhiều.
Không biết từ khi nào, âm thanh của bộ phim trong tay nghe dừng lại.
"Cộp cộp, cộp cộp." Trong tai nghe truyền đến tiếng bước chân.
"Thiếu gia, tới giờ ngài phải uống thuốc rồi."
Là giọng nói của cô gái.
"Ồ."
"Thiếu gia, vì sao ngài không giữ tướng quân ở lại."
Sau khoảng thời gian trầm mặc, Cố Đình cho rằng Bạch Tử An sẽ không trả lời, anh nghe thấy giọng nói khàn khàng mang theo hương mát lạnh của thiếu niên.
"Cố tướng quân có chuyện quan trọng cần làm hơn ở lại đây với tôi, tôi không thể ngáng chân hắn."
Thân Vương phủ.
Mái tóc bạc của Moebius được buộc cao, theo động tác vung kiếm của y tạo thành một dải ngân hà.
"Keng—."
Người đối diện miệng tê rần, cư nhiên không cầm được thanh kiếm trong tay, cuống quýt chống đỡ, cổ chợt lạnh, lưỡi kiếm sắc bén đặt trên yết hầu hắn.
Hắn ném thanh kiếm xuống, tỏ vẻ nhận thua, cung kính nói: "Thuộc hạ thua rồi, kiếm đạo của điện hạ lại tiến bộ rồi." Hắn dừng một lát, nói: "Người ám sát Cố Đình đã an toàn quay về, xin điện hạ đưa ra chỉ thị."
Moebius thu kiếm vào vỏ, đặt thanh kiếm lên giá, vạt áo chỉ bạc rực rỡ lấp lánh, con ngươi lạnh băng không gợn sóng: "Ném hắn vào vực thú."
Không làm thương tổn được người nên thương tổn, lại thương tổn người không nên thương tổn, loại ngu xuẩn này còn dám tới cầu xin chỉ thị.
Trái tim của cấp dưới run rẩy, vực thú, nhìn tên đoán nghĩa, chính là nhà giam mà Moebius lén tạo ra dùng để thí nghiệm Trùng thú, một khi đi vào, xương cốt cũng không còn, hắn lập tức cúi đầu đáp vâng, rất sợ mình chọc giận điện hạ chỗ nào đó.
"Cố Đình có phản ứng gì?"
"Cố Đình tướng quân buổi chiều đến bệnh viện đế quốc, ở trong phòng bệnh của Bạch thiếu gia 24 phút, sau đó lên phi thuyền, thuộc hạ sợ Cố Đình tướng quân phát hiện ra nên không đi theo."
Moebius hừ lạnh một tiếng, trong dự kiến, trong đầu tên mãng phu Cố Đình kia ngoại trừ nguyện trung thành với đế quốc kia còn lại đều là rỗng tuếch, Bạch Tử An nhất định sẽ thất vọng thương tâm, trốn trong chăn khóc còn không kịp.
( Bạch Tử An ôm máy tính bảng đá chăn: Ha ha ha ha, nam một nam hai Tu La tràng, kích thích kích thích!)
*Tu La tràng 修罗场: là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
Moebius muốn cưới một người vợ có thân thế cao quý để củng cố địa vị, chỉ cần nhu cầu không liên quan đến tình yêu.
Trước khi mẹ y bị Hoàng Hậu ban cho cái chết luôn nói bệ hạ khẳng định sẽ đến cứu bà, bệ hạ sẽ không vứt bỏ bà, Moebius khi đó chỉ mới mười tuổi, liền biết người đàn ông kia sẽ không đến, chỉ là nữ nhân ngu ngốc kia vẫn không tin, lúc bà bị lụa trắng làm cho nghẹn chết đôi mắt nhìn ra ngoài cửa chờ mong.
Từ khi đó, y biết rõ tình yêu chỉ làm con người trở nên mù quáng, ngu xuẩn, nó bị mọi người coi là sắc màu rực rỡ mà bao bọc, thực chất là chất kích thích trong người quấy phá.
Đế đô lớn như vậy chỉ có Bạch Tử An miễn cưỡng xem như thuận mắt.
Nhưng Bạch Tử An thích Cố Đình, chuyện này có chút phiền phức.
Vừa hay Cố Đình nắm trong tay chút chuyện khiến y cảm thấy rất khó chịu, vì thế y cho Cố Đình một lời cảnh cáo, thuận tiện giúp Bạch Tử An hiểu ra trước sinh tử, tình yêu là thứ nhạt nhòa cỡ nào.
Moebius tháo găng tay, bước qua tên thuộc hạ đang quỳ một gối trên nền đất, tóc bạc dài hơn thắt lưng, cơn ngươi màu xanh băng một mảnh âm u.
Nhưng, Bạch Tử An, em thật sự đã cho tôi một kinh hỉ thật lớn..