PHẢN DIỆN, TÔI LÀ MẸ CẬU

“Hôm nay là ngày sinh nhật anh, anh nên hưởng thụ một chút đi. Để tôi lái xe cho.” Từ nhà hàng đi ra, Nguyễn Hạ chủ động nhận lái xe.

Tống Đình Thâm cũng không ngại, đưa chìa khoá xe cho cô, ôm Vượng Tử lên phía sau xe ngồi.

Hiện tại đã quá giờ cao điểm nhưng trên đường vẫn còn kẹt xe. Đại khái là ngày hôm nay có chút đặc biệt, Tống Đình Thâm chủ động nói chuyện với cô: “Bố mẹ vợ cũng đã lớn tuổi, tôi muốn chúng ta mua cho họ một căn biệt thự ở khu chúng ta. Vừa gần trung tâm, bình thường cô cũng tiện đến thăm họ, Vượng Tử cũng có thể gặp ông bà ngoại mỗi ngày.”

Nguyễn Hạ lắc đầu: “Không cần, bố mẹ ở kia lâu nên quen rồi. Khu của chúng ta rất ít người trung niên, có khi cả quảng trường họ cũng không tìm được một người bạn.”

Tống Đình Thâm trầm ngâm một hồi nói: “Buổi chiều cô có nói đến việc mở cửa hàng, cô có cần tôi đi tìm mua cho cô một cửa hàng ở mặt đường không?”

… Anh có quá nhiều tiền nên không biết tiêu sao?

Nói đến đây, Nguyễn Hạ cẩn thận suy nghĩ một hồi liền biết vì sao Tống Đình Thâm lại có thái độ khác thường như vậy.

Trải qua lần ly hôn trước ở sự kiện Ô Long, đối với anh, cô đã hiểu rõ hơn phần nào con người của Tống Đình Thâm… anh thực sự rất thẳng thắn. Cách anh báo đáp người khác thực sự rất đơn giản, dùng tiền mua nhà, mua xe, mua cửa hàng, đưa nhẫn kim cương đương nhiên vẫn là suy nghĩ trước đây của anh. Anh cảm thấy cô thích cách này nên ngày hôm nay cũng giống như vậy. Anh cảm thấy cô đối xử tốt với anh, chúc mừng sinh nhật anh. Vì vậy nên anh muốn cảm ơn nhưng một câu nói cảm ơn có thể không đủ nên anh làm cô vui bằng cách dùng tiền mua đồ cho cô.

Không thể không nói ở mặt này hành động của anh thực sự đúng là một tổng giám đốc bá đạo.

“Không cần.” Nguyễn Hà cười: “Tôi cũng có tiền, nếu muốn mở cửa hàng thì chuyện tiền bạc không phải vấn đề.”

Tống Đình Thầm nhìn như đang vắt hết óc ra nghĩ xem anh có thể cho cô cái gì. Nguyễn Hạ dừng lại một chút hỏi: “Thật ra anh cũng không phải làm vậy. Anh đã cho tôi rất nhiều thứ, hiện tại tôi có nhà lớn để ở, có xe, mỗi tháng cũng không phải lo chuyện ăn mặc. Nếu như tôi thật sự cần gì yên tâm tôi nhất định sẽ nói với anh.”

Nghe Nguyễn Hạ nói vậy, Tống Đình Thâm liền yên tâm nhưng anh vẫn không quên nhắc: “Cô nhất định phải nói với tôi đấy.”

“Biết rồi.”

Vì hôm nay ba người bọn họ đi ăn ở bên ngoài nên Nguyễn Hạ cho dì giúp việc nghỉ nửa ngày. Dì giúp việc tuy không phải người địa phương nhưng con trai và con dâu dì đi làm mua một căn nhà nhỏ ở đây nên dì xin phép Nguyễn Hạ buổi tối ở lại nhà con trai đến sang mai mới đến.

Về đến nhà Tống Đình Thâm thấy Nguyễn Hạ có vẻ mệt mỏi nên chủ động nhận việc tắm rửa cho Vượng Tử.

Tắm cho cậu bé mũm mĩm này cũng được coi là một việc tay chân. Cậu vừa chạm vào nước liền trở nên phấn khích bất thường, đã tắm nửa tiếng rồi mà vẫn không chịu ra.

Vượng Tử lắc lắc đầu tóc ướt nhẹp, đột nhiên nhìn Tống Đình Thâm nói: “Ba, con cảm thấy hiện tại mẹ rất yêu con.”

Tống Đình Thâm bị câu nói của cậu chọc cười, rửa sạch sẽ bắp đùi nhăn nheo vì nước của cậu: “Mẹ con vốn rất yêu con.”

Vượng Tử lắc đầu: “Trước đây mẹ không thích con.”

Cậu tuy rằng con bé nhưng rất nhạy cảm. Cậu yêu mẹ nhưng mẹ không thích cậu, không ôm hôn cậu hay dẫn cậu đi chơi.

Tống Đình Thâm thu lại nụ cươi trên môi, kiên nhẫn nói: “Vượng Tử, con biết tại sao con được sinh ra không? Khi mẹ con mang thai con mẹ rất khổ cực, sau đó con tưởng tượng, mẹ phải chịu đau đớn mười mấy tiếng đồng hồ mới sinh ra được con. Ba cũng chưa từng chịu đựng đau đớn như vậy. Mẹ không phải là khôg thích con mà chỉ là chúng ta cần cho mẹ thêm thời gian thôi. Con thấy có được hay không?”

Bất luận thế nào, Tống Đình Thâm không bao giờ chê trách Nguyễn Hạ trước mặt Vượng Tử.

Bởi anh cũng cảm thấy mình không có tư cách để nói. Mười tháng mang thai cực khổ, sinh nở đau đớn, thân là đàn ông không thể cảm nhận được, như vậy anh có quyền gì mà chỉ trích Nguyễn Hạ là một người mẹ không tốt?

Vượng Tử nghe xong lời nói này, sốt sắng hỏi: “Thế hiện tại mẹ còn đau không ạ?”

“Ba không biết.” Tống Đình Thâm dừng lại một chút: “Vì vậy sau này con ngoan một chút, không nên làm mẹ tức, cũng không được nghi ngờ mẹ có yêu con hay không có được không?”

Vượng Tử lập tức gật đầu: “Vâng!”

“Ba, ba có cảm thấy mẹ yêu ba không?” Cậu con trai này rất nhiều vấn đề thắc mắc, vừa mới im lặng mấy phút, cậu lại bắt đầu làm khó dễ Tống Đình Thâm.

Trả lời một cách thành thực là không yêu thì Tống Đình Thâm cảm thấy không ổn lắm. Nếu che giấu lương tâm nói là yêu trước mặt con thì anh lại cảm thấy không nên nói dối.

Bình luận

Truyện đang đọc