PHÁN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trong căn phòng này chỉ có hai người, không tìm cậu thì là tìm nó.” Tạ Vấn chỉ người nằm trên giường.

Chu Húc vẫn đang ngủ say, đèn ngủ chiếu rọi lên gương mặt, rõ ràng là ánh sáng màu vàng nhưng lại khiến sắc mặt nó thêm phần xanh xám, không biết có phải do chao đèn[1] màu xanh biếc hay không.

[1] là phần chụp bên ngoài che bóng đèn.



Hạ Tiều nhìn nó, mặt mũi tràn đầy hâm mộ: “Cậu ấy ngủ say thật, vì sao em lại không ngủ được cơ chứ, ngủ thiếp đi là sẽ không thấy đôi giày nữa.”

Văn Thời: “Khác loài.”

Đỉnh đầu Hạ Tiều xuất hiện một dấu chấm hỏi, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra bản thân là con rối, đúng là khác loài với con người.

Nghĩ như vậy, cậu càng rầu rĩ hơn: “Mấy con rối khác đều vô cùng oai phong, vóc dáng to lớn lại còn biết đánh đấm. Sao đến lượt em lại chẳng giống tí nào, đã nhát gan lại còn không ngủ được.”

Vị khôi lỗi sư không rõ tên họ ngày trước tạo ra cậu để làm gì thế không biết, làm vật trang trí đáng yêu à?

Cậu rầu rĩ một hồi, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi Văn Thời: “Anh ưi.”

Văn Thời: “Nói.”

Hạ Tiều: “Liệu có phải em thiếu hụt sự thúc đẩy nào đó không? Rồi một ngày nào đó khai mở năng lực, có thể biến thân, biến thành kiểu như mãng xà khổng lồ hoặc đại bàng Kim Sí ấy.”

Văn Thời: “….”

Đương nhiên Hạ Tiều cũng không phải đang suy nghĩ viển vông gì, chỉ muốn tìm chút an ủi mà thôi. Đáng tiếc dây thần kinh ở phương diện này của anh Văn nhà cậu đứt hết rồi, chẳng thể nói được lời an ủi nào, trên mặt còn viết rõ năm chữ bóng loáng ‘cậu đang ngủ mơ à’.

Ngược lại chỉ có Tạ Vấn chịu để ý tới: “Cậu nói mãng xà khổng lồ là chỉ con rối anh cậu thả ra lúc trước ấy hả?”

Hạ Tiều mờ mịt: “Vâng.”

Tạ Vấn cười.

Hạ Tiều không hiểu chỗ nào đáng cười, quay đầu hỏi Văn Thời: “Anh ơi, chẳng phải con rối của anh là mãng xà màu đen sao?”

Mãng xà khổng lồ…..

Vẻ mặt Văn Thời lạnh tanh.

Đấy đương nhiên chẳng phải mãng xà màu đen gì hết, nó là Đằng Xà[2] liệt hỏa quấn thân, pháp lực cao cường trong Kỳ Môn Bát Thần, chỉ là hiện tại hắn bị hạn chế trong việc sử dụng con rối, không thể cho nó hiện ra bộ dáng đầy đủ được thôi.

[2] Đằng Xà: rắn bay, hay còn xưng là Hỏa thần, một trong tám vị thần trong Kỳ Môn Độn Giáp, vị thần của sự lừa lọc, hung thần. Rắn tu ngàn năm thành Đằng, Đằng vượt kiếp hóa thành rồng. Sức mạnh ngang ngửa Thiên Long, Ứng Long. [Nguồn: Baidu]



“Cũng gần giống thế.” Hắn trả lời qua loa, liếc mắt nhìn Tạ Vấn.

“Nhìn tôi làm gì?” Tạ Vấn đứng sóng vai với hắn, cách một bước chân, lúc nói chuyện hơi nghiêng đầu về phía hắn. Giọng nói trầm ấm vang bên tai.

Văn Thời sờ gáy, một lúc lâu sau chợt mở miệng: “Vì sao khẳng định như vậy?”

Tạ Vấn hơi sửng sốt: “Khẳng định cái gì?”

Văn Thời: “Con rối của tôi.”

Tạ Vấn giải thích: “Tôi thấy sau lưng nó nổi lên hai cái gờ, chỗ đó chắc đang bao bọc thứ gì đó. Trên lưng mãng xà không có cấu tạo như thế.”

Lời này không có gì để bắt bẻ, đúng là nhìn kỹ sẽ phát hiện ra manh mối. Lúc anh ta giải thích còn dùng tay mô phỏng lại một chút, vị trí chỉ ra cũng không chính xác hoàn toàn.

Thế nhưng…..

Văn Thời khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt anh ta.

Tạ Vấn: “Cho nên đó là cái gì?”

Văn Thời: “Mãng xà bị nổi nhọt.”

Con mẹ nó chứ mãng xà nổi nhọt.

Hạ Tiều đứng bên cạnh nghe mà chết lặng, trong lòng tự nhủ anh mình nói điêu cũng quá rõ ràng rồi, bày hết trên mặt luôn kia kìa. Cậu len lén liếc ông chủ Tạ một chút, phát hiện đối phương cũng không ngại bị lừa gạt, nghe được đáp án này còn vui vẻ gật đầu một cái, tính tình thật là tốt.

Vậy sao mình vẫn thấy hơi sợ anh ta nhỉ?

Hạ Tiều đang hoang mang liền nghe thấy Tạ Vấn mở miệng bảo: “Người vốn dĩ ở phòng này là ai?”

Anh ta không gặng hỏi nguồn gốc con rối của Văn Thời mà quay về vấn đề chính.

“Ớ? Anh không biết sao?” Hạ Tiều ngạc nhiên.

Tạ Vấn nhắc nhở một câu: “Khi đó tôi không ở đây.”

Hạ Tiều vỗ trán mình: “À đúng đúng, lúc giới thiệu bối cảnh truyện thì ông chủ Tạ không ở đây. Căn phòng này là nơi ở của con trai vú em và tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.”

Vừa nói cậu vừa liếc mắt nhìn đôi giày thêu bất động và Chu Húc ngủ say, lầu bầu trong lòng: “Vú em kia chắc là tới ngó con trai rồi.”

Đang nghĩ ngợi, Tạ Vấn đột nhiên hỏi cậu một câu: “Đã từng xác nhận chưa?”

Hạ Tiều bị hỏi đến mức ngu người, ngẩng đầu nói: “Ý anh là sao?”

“Không có gì, chính là muốn nhắc nhở một câu.” Tạ Vấn nói, “Dù sao bối cảnh truyện cũng không nhất định là thật hết đâu.”

Hạ Tiều ngây ngẩn.

Cậu đột nhiên nhận ra bối cảnh câu chuyện trong thoát khỏi mật thất vốn có chênh lệch với chuyện thật, huống hồ bối cảnh cũng là một phần của lồng, cũng sẽ chịu ảnh hưởng của chủ lồng.

Mà lúc trước cậu hoàn toàn bị lồng dắt mũi, vô thức nghe thấy cái gì thì sẽ tin cái đó. Một khi xuất hiện điểm mâu thuẫn, suy nghĩ của cậu bắt đầu rối loạn. Ví dụ như vú em thực tế đã chết lại sống trong nhật ký và trong bối cảnh câu chuyện.

Sau khi nghe được câu này của Tạ Vấn, lưng cậu bỗng nhiên đổ mồ hôi và dựng hết cả lông tơ.

Đúng rồi, nếu như ngay cả bối cảnh câu chuyện cũng đang lừa chúng ta thì sao? Vậy cái lồng này giải kiểu gì???

Tâm trạng vừa sụp đổ liền nghe thấy anh cậu mở miệng, giọng nói hoàn toàn tỉnh táo chưa từng thay đổi: “Đâu chỉ có bối cảnh, bất cứ câu nào trong lồng cũng có thể là giả.”

…..

Hay lắm, càng nghe càng sụp đổ.

Hạ Tiều sợ hãi nhìn về phía Văn Thời, lại thấy đối phương hơi nâng tay phải lên, nói với Tạ Vấn: “Cho nên có gì mang nấy, thu thập tất cả thông tin, câu nào thật câu nào giả, có mù lòa cũng có thể nhìn ra.”

À, thảo nào!

Giờ Hạ Tiều mới hiểu ra, lúc ở tầng hai vì sao có phương hướng rồi mà Văn Thời vẫn để bọn họ đi tìm phần còn sót của nhật ký, rõ ràng trên ảnh chụp chung chẳng có nội dung gì nhưng vẫn để bọn họ cầm. Cuối cùng giải quyết được chuyện của Thẩm Mạn Di xong, anh ấy còn mang theo nhật ký, ảnh chụp và cả Thẩm Mạn Di xuống tầng.

Cậu nhìn sang cánh tay phải đang nâng lên của Văn Thời, phát hiện có ba sợi dây rối kéo dài, hai sợi kéo thẳng vào phòng ngủ của quản gia và Lý tiên sinh, sợi còn lại …..buộc Tạ Vấn???

Dây gai trắng dài rủ xuống đất giống một loại liên kết ngầm.

Hạ Tiều nhớ ra Văn Thời vừa nói ‘có gì mang nấy, gom tất cả thông tin về một chỗ’, mờ mịt hỏi: “Cho nên…ông chủ Tạ là thông tin gì vậy anh?”

Lời này vừa dứt, Tạ Vấn và Văn Thời cùng nhìn về phía cậu.

Một góc trong hành lang đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, không ai trả lời câu hỏi này.

Hạ Tiều chớp mắt nhìn, mặc dù không hiểu vì sao nhưng lại quả quyết nói ‘Xin lỗi’, sau đó khéo léo đổi vấn đề: “Hai sợi dây kia, một sợi buộc Thẩm Mạn Di, còn một sợi nữa thì sao? Anh bắt được ai vậy?”

Cái từ ‘bắt’ này nghe có linh tính làm sao, như thể anh cậu mới là đại yêu quái ấy.

Nhưng Văn Thời chẳng để ý, hắn giật giật ngón tay, lát sau Thẩm Mạn Di liền chạy lon ton qua đây, đằng sau là Lý tiên sinh chậm rì rì.

Thẩm Mạn Di chỉ hơi chần chừ khi vào phòng, phản ứng không rõ ràng lắm. Lý tiên sinh lại khác hẳn, gã ngừng bước ngoài cửa, con mắt đen ngòm vừa chảy nước ồ ạt vừa hướng về phía giường, không biết là đang nhìn chiếc giày thêu hay là đang nhìn người ngủ trên giường.

Gã nhìn chằm chằm nơi đó hồi lâu, bỗng nhiên thực hiện động tác—–nâng hai cánh tay lên, siết chặt tay ngay trước cổ.

Như thể…..có ai đó cầm dây thừng thắt cổ gã, còn gã đang giãy dụa tóm chặt sợi dây thừng trên cổ mình.

Đúng là bị người ta treo cổ ư?

Văn Thời nhìn gã.

Nếu như phản ứng của Lý tiên sinh là thật, vậy thì trong căn phòng này có người hại chết gã.

Là vú em không thể nhìn thấy ở bên giường? Hay là người nằm trên giường được Chu Húc sắm vai?

Hạ Tiều bỗng nhiên thốt lên: “Á em biết rồi.”

Tạ Vấn không biết đã đi tới bên tủ quần áo từ bao giờ, đang vịn cửa tủ nhìn quần áo bên trong. Nghe thấy câu này, trước tiên liếc mắt với Văn Thời, sau đó quay đầu nhìn cậu nói: “Biết cái gì, nói thử nghe coi.”

Hạ Tiều chỉ vào Lý tiên sinh nói: “Động tác này của anh ta, chắc là bị ai—–”

Tạ Vấn kịp thời nhắc nhở: “Có vài từ tốt nhất đừng nói thẳng ra như vậy.”

“——–Các anh hiểu đó.” Hạ Tiều vô cùng nghe lời, lập tức nuốt từ ‘ghìm chết’ vào trong bụng, “Dáng người của anh ta không khác em cho lắm, cũng rất gầy. Nhưng nếu muốn làm chuyện đó với anh ta thì cũng phải có sức lực chứ? Tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm mới bao nhiêu tuổi ấy nhỉ?”

Cậu chỉ vào Thẩm Mạn Di: “Kiểu gì cũng nhỏ hơn em ấy, vì là em trai cơ mà. Người nhỏ như vậy sao có thể đối phó được với Lý tiên sinh đây?”

Thật ra trước đó cậu đã nghi ngờ, mặc dù vóc dáng của Thẩm Mạn Di không cao nhưng cũng không thể dễ dàng bị giết chết bởi một bé trai nhỏ hơn cô bé được.

Cậu tự so sánh trên người mình, ước chừng nói: “Muốn đối phó Lý tiên sinh thì ít nhất cũng phải là thanh niên mười mấy tuổi. Cho nên em cảm thấy hung thủ chắc chắn không phải tiểu thiếu gia đâu, mà là con trai vú em. Hình như trong nhật ký từng nhắc tới cậu ta nhỉ? Gọi là anh Tuấn đúng không?”

Quyển nhật ký tìm thấy trên tầng hai đúng là thường nhắc tới anh Tuấn.

Dựa theo lời kể trong nhật ký, Thẩm Mạn Di thường lôi kéo anh Tuấn đóng vai cô dâu, thường xuyên khiến cho cậu ta cảm thấy xấu hổ mất mặt. Dường như Lý tiên sinh còn hay soi mói trêu chọc cậu ta, có lẽ vì cậu ta là con trai của vú em nên cách đối xử sẽ khác với thiếu gia và tiểu thư.

Nhưng tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm lại rất thân thiết với cậu ta, nhìn cách bố trí phòng của thiếu gia ở tầng hai là biết, chiếc giường giản dị không có ai nằm nhưng trên giường lớn lại có hai bộ chăn nệm.

Tiểu thiếu gia không chỉ có mối quan hệ tốt, thậm chí còn kêu oan thay cậu ta, cộng thêm thái độ chán ghét khi nhìn Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh.

“Liệu có phải tiểu thiếu gia có suy nghĩ kia, sau đó anh Tuấn ra tay?” Hạ Tiều càng nghĩ càng thấy hợp lý, “Anh Tuấn kia bao nhiêu tuổi nhỉ? Trong nhật ký có nhắc tới không? Em nhìn quần áo trong tủ có đủ kích cỡ, hình như không cùng độ tuổi.”

Tạ Vấn vui vẻ tránh sang bên cạnh một chút, bàn tay vịn cửa tủ kéo nó rộng ra hơn.

Đúng như lời cậu nói, kích cỡ quần áo trong tủ không đồng đều. Cỡ nhỏ dành cho bé trai khoảng 9-10 tuổi mặc, cỡ lớn ít nhất cũng phải 15-16 tuổi.

“Mấy chiếc cỡ nhỏ này chắc là của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm, cỡ lớn là của anh Tuấn.” Hạ Tiều tháo một chiếc xuống đo lên người mình, “Em cũng có thể mặc vừa. Nếu thanh niên cao lớn như thế ra tay với Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh thì tương đối hợp lô gích.

Cậu phân tích một tràng xong hơi ngượng ngùng, đỏ mặt gãi gãi đầu nói với Tạ Vấn và Văn Thời: “Em nghĩ như vậy, không biết có đúng hay không.”

Văn Thời chưa nói đúng hay không, chỉ lấy ra một vật từ trong túi quần jean.

Đó là một tấm hình, nếu không đoán lầm thì nó chính là tấm ảnh mà bọn Hạ Tiều tìm thấy ở tầng hai.

Văn Thời kẹp nó giữa ngón tay, lộn ngược lại, mặt trước quay về phía Hạ Tiều nói: “Nhìn cái này.”

“Sao thế ạ?” Hạ Tiều xích lại gần, tạm thời chưa hiểu ý anh mình.

“Cậu nhìn hai người này.” Tạ Vấn cũng đi qua, ngón tay lướt qua Hạ Tiều, búng nhẹ lên góc phải của tấm ảnh một cái.

Hạ Tiều rốt cục cũng hiểu———

Ở góc ngoài cùng bên phải ảnh chụp, có hai người đứng bên cạnh Thẩm Mạn Di. Mặc dù ảnh bị thiếu mất một mảng, mấy người đứng kế bên đều không có mặt mũi, nhưng nhìn quần áo và chiều cao là có thể nhận ra, đó là hai cậu bé.

Một người mặc âu phục cỡ nhỏ, dáng vẻ đoan chính, một người mặc áo ngắn quần dài, chắp tay sau lưng.

Cả nhà họ Thẩm chỉ có tiểu thiếu gia và anh Tuấn phù hợp với phần cơ thể này thôi.

Nhưng vóc dáng hai người kia không khác nhau cho lắm, bả vai cũng cao như nhau, rõ ràng là tuổi tác không chênh lệch mấy. Nếu như tuổi của tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm quá nhỏ, không giải quyết được Lý tiên sinh. Vậy thì anh Tuấn cũng chung một vấn đề như vậy.

Hạ Tiều ngây người: “Sao có thể như vậy….”

Cậu phân tích một tràng, vốn cảm thấy vô cùng hợp lý, ngờ đâu một tấm hình lại phá hủy tất cả.

Ngay khi cậu đang hoang mang, Văn Thời cất ảnh chụp, dứt khoát đi tới cửa hỏi Lý tiên sinh: “Vì sao không đi vào, anh sợ ai?”

Mẹ nó hỏi thế cũng được nữa à???

Hạ Tiều cảm thấy anh mình đang tạo gian lận.

Cậu kinh ngạc nói: “Làm sao Lý tiên sinh có thể nghe lời như vậy được?” Ngay cả Thẩm Mạn Di ban đầu cũng giãy dụa phản kháng mà.

Văn Thời lại giật sợi dây rối trên ngón trỏ nói: “Hiện giờ anh ta là con rối của tôi, không nghe tôi thì nghe ai.”

Sự thật chứng minh, Lý tiên sinh biến thành con rối rất nghe lời.

Văn Thời vừa hỏi, gã liền mở miệng.

Sau đó soạt một cái, đầu lưỡi dài ngoằng rớt ra ngoài.

Văn Thời: “……”

Con mẹ nó chứ——

Có lẽ là sợ bị khôi lỗi sư mặt lạnh này cho ăn đập, Lý tiên sinh quay đầu vội vàng rời đi. Ba người nhanh chóng đuổi theo sát sau lưng người đàn ông có vóc dáng nhỏ con này, vòng qua hai khúc ngoặt, tiến vào một căn phòng.

Đó là phòng sách ở tầng dưới.

“Đúng rồi, không nói được thì anh ta có thể viết mà nhể.” Hạ Tiều hớn hở nói.

Bình luận

Truyện đang đọc