PHÁN QUAN

Câu hỏi đột ngột của anh ta khiến Văn Thời ngơ ngác một hồi mới quay đầu: “Hả?”

“Không có gì.” Tạ Vấn nói.

Trong phòng không bật đèn nhưng cũng không đến mức tối đen như mực. Phòng của bọn họ nằm gần cửa sau của căn nhà, đối diện với cửa sổ là sân nhà, ánh trăng lạnh lẽo hắt vào từ cửa sổ, xuyên qua lớp kính rọi vào trong mắt Văn Thời.

Hắn híp mắt, nghe thấy Tạ Vấn nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, có phải trong mơ cậu gặp được ai đó hay không, cho nên mới nhận nhầm tôi thành hắn.”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách từ mái tóc ướt rượt của Lý tiên sinh, giọt nước sóng sánh chảy xuôi theo mép giường, đọng thành một vũng nước nhỏ.

Khi nói chuyện, con mắt của Tạ Vấn khẽ cong cong, hệt như chỉ thuận miệng hỏi trong lúc lơ đãng mà thôi.

Nhưng giọng anh ta rất trầm, trong bóng đêm u ám càng trở nên mơ hồ mập mờ.

Trái tim Văn Thời như bị thứ gì đó cào nhẹ một cái, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.

Bầu không khí giữa hai người im lìm, khoảnh khắc đó dường như bị kéo dài vô tận.

Mãi lâu sau, Văn Thời mới mấp máy môi.

Tạ Vấn vẫn luôn chăm chú nhìn hắn chợt thu hồi tầm mắt. Dáng vẻ như vừa hoàn hồn, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.

Yên lặng vài giây, giọng nói trầm thấp của anh ta chui vào trong lỗ tai Văn Thời: “Thuận miệng tán gẫu mấy câu thôi, không cần phải trả lời đâu. Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?”

Tiếng động?

Văn Thời nhíu mày im bặt, hắn vốn cho rằng Tạ Vấn đang thuận miệng tìm cớ đổi chủ đề thôi. Ngờ đâu lại thật sự nghe thấy tiếng động kỳ quái——–

Tiếng cọt kẹt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng.

Có lẽ vì đêm khuya tĩnh mịch, tiếng động gì cũng sẽ trở nên rõ ràng tới mức dị thường, dường như gần ngay bên cạnh, khó mà phân biệt được nó xuất phát từ đâu.

Kẽo kẹt.

Âm thanh đó lại vang lên chậm rãi, vẫn không phát hiện được nó đến từ đâu.

Kẽo kẹt.

……

Ban đầu Văn Thời tưởng đấy là một cánh cửa nào đó bị gió thổi mở, sau ba tiếng, hắn nghe thấy rõ hơn: “Tiếng dây thừng.”

Nét mặt của Tạ Vấn không hề tỏ ra bất ngờ, nhưng trong miệng lại phản ứng khác: “Cậu chắc chứ?”

“Ừm.” Văn Thời tập trung lắng nghe tiếng động, không hề để ý đến sự thay đổi nhỏ bé trên mặt anh ta lúc thu hồi ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Loại dây thừng nào, dây điều khiển rối hả?” Tạ Vấn chỉ tay Văn Thời.

“Không phải.”

Kéo một cái liền kêu kẽo cà kẽo kẹt, cho anh kiểu dây rối như thế thì anh có lấy không?

Văn Thời nhìn chằm chằm anh ta, lời nói trôi tới bên miệng rồi, nhưng lại ngại vì bầu không khí mờ ám khó hiểu trước đó, hắn đành nuốt những lời mình muốn nói trở vào, giải thích: “Dây thừng gai, cái loại vặn thành một bó ấy.”

Hiếm khi hắn có thể nhẫn nại tới mức này, cho nên giọng nói rất trầm, ngữ khí nhạt nhẽo khô khốc.

Tạ Vấn lại rất có hứng thú với kiểu giải thích không có tâm này.

Kẽo kẹt.

Kẽo kẹt.

Trong lúc nói chuyện, tiếng động kia lại vang lên, hơn nữa còn có quy luật, khoảng cách giữa các tiếng đều xấp xỉ nhau. Tựa như dây thừng đang treo ngược một vật nặng nào đó lắc trái lắc phải.

Tạ Vấn lắng nghe rồi nói: “Kéo nó ra đây đi.”

Văn Thời mím môi nhịn một lúc, nhịn không được bảo: “Anh kéo thử xem.”

Tạ Vấn cười.

Có lẽ anh ta nghe chưa đủ lời giải thích khô cứng tẻ ngắt, còn muốn nghe phiên bản dữ dằn đã được nâng cấp, tiếp tục hỏi: “Vậy âm thanh kia phát ra từ đâu?”

“Chắc là quấn trên xà nhà bằng gỗ hoặc khúc gỗ, đồ vật bị quấn cũng không vững chắc lắm, cho nên ——” Văn Thời nói đến đây, đột nhiên nhíu mày.

Bởi vì Lý tiên sinh ở bên cạnh xuất hiện động tác mới—-

Gã chậm rãi ngẩng đầu trong tiếng kẽo kẹt, ngửa mặt lên, mắt không chớp nhìn chòng chọc vị trí trên đỉnh đầu.

Văn Thời ngẩng đầu theo, trông thấy một thanh xà nhà dài thẳng tắp.

Dây thừng gai, xà nhà gỗ, kéo vật nặng, liên hệ ba điểm này với nhau, thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ tới một trường hợp—-Lý tiên sinh treo cổ.

Văn Thời ngoảnh đầu nhìn cổ Lý tiên sinh.

Gã không mặc âu phục mà là áo dài kiểu Trung Quốc, cổ áo dựng thẳng ngay ngắn, vừa khéo che khuất tất cả.

Lúc nãy gã cúi đầu vạch móng tay lên ván giường, Văn Thời chỉ có thể nhìn thấy sau gáy, Hiện giờ mặt ngẩng lên, vết bầm tím hằn sâu dưới cổ liền lộ rõ.

Nhưng nếu như treo cổ thì sao gã lại có dáng vẻ như này?

Treo ở bên ngoài nên dính mưa? Hay là treo trong nhà tắm?

Nhưng hắn không thể nói thẳng lời này trước mặt Lý tiên sinh, ít nhất là không thể nói trước khi thăm dò được gã muốn làm gì. Văn Thời nghĩ ngợi hỏi: “Có thể nói chuyện không, vì sao lại nhìn lên trên?”

Lý tiên sinh vẫn ngửa mặt nhìn đỉnh đầu, ngoại trừ thanh xà nhà kia thì trần nhà trống trơn, chẳng có bất cứ thứ gì để nhìn. Qua một hồi lâu, gã mới chậm nửa nhịp nhìn sang Văn Thời.

Dường như nhận ra trên giường mình còn có người khác, gã mở to mắt nhìn, thế là dòng nước lại trào ra từ hai hốc mắt đen ngòm.

Đing——–

Đồng hồ trong phòng khách nhà họ Thẩm đột nhiên gõ một tiếng, đêm hôm khuya khoắt, tiếng động đột ngột khiến lòng người hoảng sợ.

Bóng ma của Lý tiên sinh lóe lên một cái, tựa như một bức hình cũ bị phơi sáng quá mức, gần như một giây sau sẽ biến mất từ trên giường.

Văn Thời nhíu mày, nghe thấy Tạ Vấn nói khẽ: “Hình như đến lúc rồi.”

“Đến lúc gì?” Văn Thời ngoảnh đầu nhìn anh ta.

Chỉ thấy cơ thể anh ta cũng trở nên mờ nhạt một chút, như thể sắp biến mất theo Lý tiên sinh.

“Không rõ, chắc là đến lúc các cậu tỉnh lại.” Tạ Vấn nói.

Văn Thời lạnh lùng nói: “Tôi đã tỉnh.”

Tạ Vấn nghe giọng điệu của hắn, chẳng biết vì sao lại muốn cười: “Cậu lợi hại hơn nên là ngoại lệ. Ý tôi là người bình thường chắc sắp tỉnh rồi.”

Văn Thời không dễ chịu cho lắm.

Chỉ có mỗi tí thời gian thế này, Lý tiên sinh đến rắm cũng không đánh thì hắn đủ thời gian để làm gì?

Đing——

Đồng hồ lại gõ một nhịp.

Tạ Vấn nói: “Nhìn xem, nó bắt đầu thúc giục rồi.”

Bóng hình của anh ta và Lý tiên sinh ngày càng mờ ảo, nhưng lại có chút khác biệt nho nhỏ, không biết có phải vì anh ta vẫn được coi là người sống hay không.

“Thích giục thì cứ giục đê.” Văn Thời nhíu mày, vừa nói vừa dứt khoát vòng một sợi dây rối lên cổ tay Lý tiên sinh và Tạ Vấn, sau đó vươn tay gõ lên giữa trán Lý tiên sinh.

Đầu Lý tiên sinh như trái dưa hấu căng mọng nước, đốt ngón tay vừa gõ lên kêu bộp một cái giòn tan.

Văn Thời liệt mặt.

Nhưng khoảnh khắc tiếng động đó vang lên, cơ thể mờ ảo của Lý tiên sinh đột nhiên trở nên rõ nét như thể ban đầu muốn đi, nhưng sau đó bị người ta ép buộc ở lại vậy.

Gã xoay cổ kêu răng rắc, cứng đờ mờ mịt nhìn về phía Văn Thời.

Văn Thời nói với gã: “Anh không đi nổi nữa đâu.”

Lý tiên sinh: “…..”

Văn Thời ngoảnh đầu định gõ cả Tạ Vấn, lại bị Tạ Vấn tóm ngón tay ngăn cản.

Đối phương tóm bừa, không hề dùng quá nhiều sức, không cẩn thận thành trạng thái nửa bắt nửa nắm, không hiểu vì sao có vẻ hơi thân mật.

Động tác của hai người chững lại.

Sau một lúc lâu, Tạ Vấn mới mở miệng: “Cậu muốn biến tôi thành con rối à?”

Văn Thời nhìn anh ta: “Sao anh biết điều này?”

Một tên gà mờ sao lại biết cách biến vật sống thành con rối?

Tạ Vấn: “Xem trong sách.”

Văn Thời: “Trong sách có nói đây là tạm thời không?”

Tạ Vấn: “Có nói.”

Ánh mắt Văn Thời đảo qua cơ thể dần dần mờ ảo của anh ta, sau đó nói: “Cho nên anh thà biến mất chứ không chịu làm con rối tạm thời của tôi chứ gì.”

Tạ Vấn lặng im, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Anh ta nhìn sâu vào trong mắt Văn Thời, lát sau buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Gõ đi.”

Biến Thẩm Mạn Di, Lý tiên sinh thành con rối khác với biến một người sống sờ sờ như Tạ Vấn thành con rối. Dù sao thì quá trình này có thuận lợi hay không còn phải xem sức mạnh ý chí của đối phương và khôi lỗi sư có hoàn toàn áp chế được không.

Trạng thái hiện tại của Văn Thời không thể so được với ngày trước, nhưng áp chế mấy phán quan hậu bối này cũng không có vấn đề gì. Huống chi Tạ Vấn còn là một kẻ bị gạch tên.

Nhưng khi hắn gõ nhẹ trán Tạ Vấn thì có hơi kinh ngạc.

Bởi vì hắn không cảm nhận được bất cứ trở ngại nào, chẳng khác gì đám Thẩm Mạn Di, Lý tiên sinh.

Khoảnh khắc ấy hắn thấy có gì đó không đúng, nhưng không có thời gian suy nghĩ.

Chủ yếu là có một tiếng động khác đang quấy nhiễu——

Đồng hồ quả lắc trong phòng khách vang bốn lần không thể tiễn Lý tiên sinh và Tạ Vấn đi, nó bắt đầu điên cuồng gọi hồn.

Tiếng đing đong vang lên không ngừng, hai phòng sát vách cuối cùng cũng có người tỉnh dậy, Văn Thời nghe thấy tiếng mở cửa. Nhưng lại càng khó chịu hơn bởi tiếng chuông đánh thẳng vào linh hồn này.

“Đợi tí.” Hắn dặn ba ‘con rối’ mới được thu nạp trong phòng, tiếp đó đi mở cửa.

Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh trên giường không dám nhúc nhích. Nhưng ‘con rối’ họ Tạ kia cực kỳ không nghe lời, thong thả theo sát sau lưng người nào đó, trông thấy hắn đi ra phòng khách, kéo một sợi dây rối ‘chém sắt như chém bùn’ lặng lẽ chém đứt đồng hồ.

Lúc Tạ Vấn đi ngang qua căn phòng của vú em, nghe thấy cửa phòng kêu cọt kẹt.

Anh đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy lão Mao thò cái đầu ra từ bên trong.

Vừa trông thấy Tạ Vấn, hắn hơi ngạc nhiên một chút, lầu bầu nói: “Ngủ cái là về thật luôn hả? Tôi cứ tưởng ngài——-”

“Tôi làm sao?” Tạ Vấn dừng bước chân, đợi câu sau của hắn.

Lão Mao dè dặt liếc qua phòng khách, hạ giọng nói: “Tôi cứ tưởng ngài lại cố tình bỏ đi tìm linh tướng cơ.”

Tạ Vấn nhíu mày, không bình luận gì thêm.

Anh nhìn lướt vào trong phòng hỏi: “Tỉnh dậy cả rồi?”

“Chưa.” Lão Mao lắc đầu, “Ngủ như lợn ấy. Tôi đợi bọn họ tỉnh, tránh để lộ mình tôi mắt mở thao láo, khỏi bất ngờ quá.”

“Không chỉ có mình ông đâu.” Tạ Vấn hất cằm về phía căn phòng của Hạ Tiều và Chu Húc, “Không phải phòng kia cũng có một à.”

Con rối khi ở trong lồng là kẻ không dễ bị mê man hay bị mê hoặc nhất, dù sao bọn họ cũng không phải người. Người Tạ Vấn ám chỉ hiển nhiên là Hạ Tiều, nhưng lão Mao là một chú chim khôn ngoan: “Cậu ta tỉnh thì tôi càng không thể tỉnh sớm được, đây không phải chiếu cáo thiên hạ rằng tôi và cậu ta có thể chất như nhau sao.”

Tạ Vấn: “Ông nghĩ nhiều rồi, cứ bảo người già ngủ ít thôi.”

Lão Mao: “???”

Bộ ngực của hắn căng phồng lên, nhưng chưa tức được hai giây đã nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi ông chủ, mấy giây ban nãy tôi cảm thấy không được bình thường lắm.”

Tạ Vấn: “Không bình thường chỗ nào?”

Lão Mao: “Không nói rõ được, lần trước thấy không bình thường cũng là lúc ngài xảy ra chuyện.”

Tạ Vấn thản nhiên ‘à’ một tiếng, chỉ về phía Văn Thời ở đằng xa bảo: “Có lẽ là do cậu ấy vừa mới biến tôi thành con rối của mình.”

Lão Mao bừng tỉnh hiểu ra, cũng ‘à’ một tiếng.

Ba giây sau, hắn đột nhiên giật bắn mình, vỗ cánh phành phạch hai phát, suýt chút nữa hiện nguyên hình: “Cậu ta biến ngài thành cái gì cơ???”

Tạ Vấn: “Con rối của cậu ấy.”

Lão Mao hụt hơi, xém nữa ngoẻo tại chỗ.

Tạ Vấn: “Diễn thái quá rồi, trước kia cũng không phải chưa từng để cậu ấy thử qua.”

Thì đó, ngài có cái gì không dám để cậu ta thử đâu?

Lão Mao yên lặng hộc máu.

Chiếc đồng hồ bên kia bị chặt thành tám khúc đổ ầm xuống đất, hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa. Văn Thời xoay người lại, lão Mao liền rụt đầu về.

“Đang nói chuyện với ai thế?” Hắn trông thấy Tạ Vấn đứng cách một cái hành lang, lúc đi tới, cửa căn phòng sát vách vừa khéo được ai đó mở ra, một bóng người vụt ra ngoài, bám lấy cánh tay Văn Thời run bần bật.

Văn Thời quay đầu nhìn, là Hạ Tiều.

“Gặp quỷ à?” Hắn buồn bực hỏi.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tiều trắng bệch, điên cuồng gật đầu. Cậu nuốt nước bọt chỉ vào phòng mình nói: “Giày.”

Giày gì?

Văn Thời đi sang đẩy cửa nhìn, nháy mắt hiểu rõ ý Hạ Tiều———

Đôi giày thêu màu đỏ tươi kia vốn nên đặt trong phòng vú em không biết từ bao giờ lại xuất hiện bên giường Chu Húc và Hạ Tiều, mũi chân hướng về phía giường.

“Xuất hiện từ lúc nào?” Văn Thời hỏi.

Hạ Tiều núp sau lưng hắn và Tạ Vấn nói: “Ngay sau khi tiếng chuông kia vang lên, Chu Húc chìm vào giấc ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nhưng em không ngủ được, lại không dám đi lung tung, đành nhắm mắt nằm ở trên giường. Sau đó liền nghe thấy cửa phòng bị ai đó mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân kia đi tới bên giường, cuối cùng đứng ở bên cạnh em không nhúc nhích.”

Hạ Tiều vừa kể vừa nổi da gà: “Em đợi nửa buổi cũng không thấy động tĩnh gì, thế là hé mắt nhìn thử một chút. Nhưng bên giường không có người!”

Lúc ấy người cậu đổ mồ hôi lạnh, cứ thế giả chết trên giường, giả vờ tới khi tiếng chuông vang lên lần nữa, càng gõ càng nhanh, sau đó loáng thoáng nghe thấy tiếng Tạ Vấn và Văn Thời, lúc này mới nhảy từ trên giường xuống.

Khoảnh khắc xuống giường cậu mới thấy rõ đôi giày thêu màu đỏ kia. Giống như có người luôn đứng bên giường lẳng lặng nhìn kể từ khi bọn họ chìm vào giấc ngủ.

“Bà ta tới tìm ai?” Hạ Tiều hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc