Còn giả vờ không nghe thấy…..
Chu Húc cầm điện thoại đờ người một lát, vẻ mặt đột nhiên trở nên sâu xa, sau đó lầu bầu: “Ta không hiểu cho lắm.”
Lát sau nó lại khàn giọng nói: “Làm sao? Không hiểu cái gì?”
“Con là một phần linh tướng được ta tách ra, theo lý thuyết thì cho dù chúng ta cách nhau một nghìn năm, những việc từng trải và tính cách không như nhau nhưng ít nhiều vẫn tương thông chứ.” Thời gian làm chủ cơ thể của Bốc Ninh lần này khá lâu, câu chữ cũng dông dài hơn, “Ta tưởng rằng có thể nhìn thấu được con, nay nghe cuộc đối thoại giữa con và gia chủ nhà họ Trương lại cảm thấy không nắm chắc cho lắm.”
Hắn nói chuyện với người ngoài luôn giữ đúng lễ nghĩa, còn nói chuyện với Chu Húc sẽ thoải mái thẳng thắn hơn rất nhiều. Hắn đắn đo một lát rồi nói thẳng: “Con ngốc thật hay giả vờ thế?”
Hắn ngây người rồi lại biến thành Chu Húc, nó đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tiều, tiếp đó vênh mặt bắt chéo chân rung đùi nói: “Tôi bảo này, nếu người khác hỏi tôi như vậy thì tôi đã mắng tới tấp gã rồi! Đến lượt ông thì tôi phải nhịn, không thì như tự mình chửi mình vậy. Ông dỏng tai lên mà nghe này, tôi không ngu, cũng không giả vờ gì hết.”
Chu Húc đếm đầu ngón tay bảo: “Trong nhà chính thì dì nhỏ và chú nhỏ nhà tôi—–”
Mới nói được một nửa thì nó khựng lại rồi dùng giọng điệu như dạy bảo: “Hai người nhà họ Trương kia là chị em ruột, con gọi một người là dì nhỏ thì phải gọi người còn lại là cậu mới đúng chứ, sao lại gọi là chú nhỏ? Ta nghe con gọi sai mấy lần rồi nên không nhịn được phải bắt lỗi.”
Dạy bảo xong hắn lại “chẹp” miệng, tiếp tục rung đùi nói: “Ngày bé tôi phát âm không rõ, cậu nhỏ nghe như chân nhỏ, thế là chú nhỏ không chịu được mới bắt tôi sửa cách gọi. Gọi thế cũng mười mấy năm rồi, đằng nào cũng chỉ là cách gọi thì cần gì phải quan trọng hóa.”
“Ầy, vì thế mà khi còn bé tôi ở bên dì nhỏ và chú nhỏ còn nhiều hơn ở cạnh mẹ ruột, hai người bọn họ mạnh như vậy, tôi vẫn luôn sùng bái họ lắm.”
Tính cách Chu Húc hiếu động, giọng nói lại cạc cạc, dù đang nói chuyện nghiêm túc thì nó vẫn ngồi nghiêng ngả, càng chẳng có ý thổ lộ tâm tình với người khác. Nhưng Bốc Ninh biết nó đang rất nghiêm túc nên không ngắt lời.
“Ông muốn nói hai người họ thích tôi cỡ nào à? Thế thì sai rồi nhé. Ngày bé lúc tôi nổi điên, dì nhỏ còn đánh tôi kìa, chú nhỏ cũng thường bị tôi quấy nhiễu đến mức chỉ muốn dùng dây rối trói gô tôi lại. Nhưng trừ những lúc đó ra thì họ đối xử với tôi vô cùng tốt, dạy cho tôi nhiều thứ, chỉ bảo tôi rất nhiều kiến thức, còn giữ thể diện cho tôi, mặc dù không đáng chú ý trước mặt một đám lão tổ tông nhưng trước mặt người ngoài thì vẫn ngầu bá cháy nha! Vì vậy dù hai ta có mối quan hệ dây mơ rễ má thế nào thì dì nhỏ và chú nhỏ vẫn là người thân của tôi. Tôi không thể trở mặt rồi chạy đi lừa bọn họ được đúng không?”
Nó im lặng chốc lát, hờ hững bình luận: “Có lý.”
“Nhưng mà!” Chu Húc đột nhiên đổi chủ đề, nó nói tiếp: “Tôi không thích ông già ấy.”
Bốc Ninh: “…”
Chu Húc lại vội vã bổ sung thêm một câu: “Ấy ấy, tôi không nói ông đâu nha.”
Bốc Ninh: “?”
“Mặc dù ông đã hơn nghìn tuổi nhưng nhìn vẫn trẻ trung lắm. Hiện giờ đang ở nhờ chỗ tôi, mà tôi lại đẹp trai ngời ngời như này———”
Bốc Ninh đành phải xuất hiện ngắt lời nó: “Con có gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
Chu Húc đang tự tâng bốc bản thân thì bị cắt ngang, nó không cam lòng hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Vậy tôi nói thẳng luôn, tôi không thích ông cụ ở nhà chính kia, chính là người vừa gọi điện thoại tới ấy. Tôi không muốn lừa dì nhỏ với chú nhỏ nhưng cũng không muốn nghe theo ông ấy. Cho nên chuyện ông cụ hỏi tôi, tôi thích thì nói mà không thích thì sẽ không nói. Ông ấy nghĩ thế nào cũng không liên quan tới tôi, dù sao tôi không bịa chuyện, cũng không khai tất cả mọi chuyện cho ông ấy biết. Với lại tuổi ông cũng lớn như thế——”
Bốc Ninh lại không nhịn được bổ sung thêm một câu: “Lúc ta bày trận tự phong ấn bản thân còn chưa tới ba mươi tuổi. Ta sinh ra vào tháng chạp, thiếu hai tuổi, thực tế là sống chưa đủ hai chín đâu.”
Hắn trước nay luôn nhẹ nhàng điềm tĩnh, chưa kể ngồi trong trận nhiều năm như vậy, đáng ra lòng phải bình lặng không gợn sóng. Nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi thể xác trẻ tuổi này, cũng có thể là dung hòa với linh tướng của Chu Húc nên mới tranh luận hai câu trước chuyện nhỏ nhặt ấy, hệt như trở về năm mười mấy tuổi.
Hắn giành lời xong thì lắc đầu cười trừ.
Đúng lúc này Chu Húc chiếm quyền làm chủ cơ thể, ngơ ngác hỏi: “Má ơi, thế mà chưa tới 29 tuổi à? Tôi đúng là vừa ngầu lại vừa đáng thương.”
Bốc Ninh: “?”
Lão tổ bị nửa còn lại không biết xấu hổ của mình dọa sợ, nửa buổi mới thở dài nói: “Đúng là nghiệp chướng. Thôi, con nói tiếp đi.”
“Ờ…” Chu Húc nói: “Tôi định bảo hai chín tuổi cũng lớn hơn tôi nhiều lắm, dám chắc người ông gặp cũng nhiều hơn tôi, chắc ông cũng nghe ngóng được chuyện ông cụ ở nhà chính không ưa tôi chứ nhỉ.”
Bốc Ninh không trả lời được, gật đầu lắc đầu đều không ổn, thế là hắn dứt khoát không mở miệng.
Chu Húc tiếp tục nói: “Thật ra ngày bé tôi cũng siêu lắm, nghe nói tuổi còn nhỏ mà linh khí đã hơn người.”
Bốc Ninh: “ …”
“Tất nhiên giờ tôi biết rồi, đó là nhờ vào hào quang của ông cả. Nhưng thế thì đã sao? Của ông cũng chính là của tôi còn gì.” Nó rất chi là tự giác, nói gì cũng không đỏ mặt, “Cộng thêm tôi lúc nhỏ mày rậm mắt to trông khá đáng yêu và nổi trội nhất trong thế hệ cùng lứa. Thực ra thì chính miệng ông cụ đề xuất ý kiến nên khi đó tôi mới tới nhà chính sống, nhưng có lẽ vừa gặp tôi thì ông ta đã không còn thích tôi nữa.”
“Vì sao?”
“Vì——” Chu Húc vô thức trả lời, nó chợt nhận ra người hỏi không phải Bốc Ninh mà là Hạ Tiều bên cạnh.
“Ui dời khổ quá, anh cuối cùng cũng sống lại rồi à?” Chu Húc trách cậu một tiếng rồi nói: “Nhìn cái tiền đồ của anh xem, chẳng phải anh của anh và tổ sư gia——”
Hạ Tiều chỉ vào nó: “Mày đừng có nói! Anh vừa mới tiêu hóa xong thôi.”
Cậu nói xong lại nghĩ tới Bốc Ninh trong cơ thể Chu Húc bèn lặng lẽ rụt ngón tay đang duỗi thẳng về: “Anh vẫn không hiểu nổi, rõ ràng anh lúc nào cũng kè kè bên anh mình, bọn họ phát triển…ờ từ lúc nào nhỉ, sao anh không nhìn ra.”
“Thấy không, vị này mới ngốc thật này.” Chu Húc nói với bản thân.
Bốc Ninh im lặng hai giây, mượn cơ thể giúp nó quay đầu sang.
Sau đó Chu Húc nhìn thấy tên ngốc số hai là lão Mao ở trên ghế sô pha phía sau đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nó, trong mắt tràn đầy rét lạnh.
Chu Húc hoảng sợ quay đầu lại, quyết định tiếp tục kể chuyện xưa của mình: “À…là thế này, nhà chính có rất nhiều quy tắc được truyền từ đời trước. Trong đó có một luật lệ rằng những đứa trẻ có thiên phú và linh khí như tôi đến nhà chính sẽ phải bái nhận gia chủ, phải dập đầu ấy.”
Bốc Ninh lại không nhịn được, hắn nhíu mày không đồng tình: “Dù năm đó bái sư thì ta cũng chỉ chắp hai tay vái lạy mà thôi.”
Tuy hắn gọi Trang Dã là sư huynh nhưng thật ra bọn họ làm lễ bái sư cùng một năm.
Khi đó Trang Dã lớn hơn hắn một tuổi, hiểu biết và có cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ hơn hắn. Lúc nhận thầy sắp sửa dập đầu thật mạnh với Trần Bất Đáo, ai dè mới hơi khuỵu gối thì Trần Bất Đáo phất tay áo để gió núi nâng hắn dậy.
“Mỗi ngày gặp nhau không phải quỳ đâu, quỳ với ta làm gì.” Lúc ấy Trần Bất Đáo nói như vậy.
Ngày đó hắn và Trang Dã vừa ngây thơ lại vừa cẩn thận như chú chim bị hoảng sợ, sợ mình sai chọc giận sư phụ. Có lẽ sự sợ hãi trong ánh mắt họ quá rõ ràng mà Trần Bất Đáo lại đùa thêm một câu: “Trừ khi chân cẳng yếu ớt đứng cũng không vững.”
Nói xong hắn di chuyển hai cái đệm bồ đoàn tới để hai học trò nhỏ lảo đảo ngã lên.
Từ đó về sau, bọn họ gặp Trần Bất Đáo chỉ chắp tay vái thôi.
“Không phải quỳ à?” Chu Húc buồn bực nói, “Ê không đúng, tôi đọc trong sách rằng năm đó các đại đệ tử gặp tổ sư gia đều phải quỳ mà, quỳ rạp xuống đất không được ngẩng đầu, một là do uy thế hùng mạnh của tổ sư gia, hai là ông ta không thích—”
Chưa đợi nó nói hết, Bốc Ninh đã xông ra.
Hắn xụ mặt định mở miệng thì lão Mao xổ ra một câu: “Xạo chó.”
Nghe giọng điều này là biết chim do ai nuôi nấng rồi.
Bốc Ninh không nói được mấy lời tục tĩu, nghe lão Mao mắng mà hài lòng gật gù, thả lỏng cơ mặt hỏi: “Con đọc sách tạp nham ở đâu đấy? Đúng là nói xằng nói bậy.”
Chu Húc còn chưa trả lời, lão Mao đã mở miệng: “Sách sau này đều thêu dệt như thế, không biết ai khởi xướng nữa.”
“Dù sao thì tôi cũng đọc rất nhiều sách ở nhà chính, nhà khác cũng ngó qua một chút, nhắc đến chuyện này thì nội dung không khác nhau lắm, ý kiến rất thống nhất, vừa nhìn đã biết lưu truyền xấp xỉ một nghìn năm rồi.” Chu Húc đang kể lể chợt nghĩ tới đám sách được lưu truyền rộng rãi ở hiện tại, ai muốn cũng đều đọc được. Tạ Vấn chắc chắn cũng thấy rồi….
Những nội dung đó nhìn qua nguồn gốc minh chứng được trình bày đâu ra đấy. Rõ ràng là bịa đặt nhưng lại lừa dối người đời sau tin là thật.
Không biết khi Tạ Vấn nhìn thấy thì suy nghĩ thế nào.
Sẽ cảm thấy hoang đường nực cười? Hay chỉ xem qua rồi thôi?
Chu Húc đột nhiên bùi ngùi.
Ngày trước nó rất hâm mộ những nhân vật thường được nhắc tới trong sách kia, cảm giác cuộc đời của bọn họ lên lên xuống xuống, dù tốt xấu hay thiện ác thì cuộc đời họ vẫn rất kích thích.
Hiện giờ gặp bọn họ mới nhận ra kiểu cuộc sống êm đềm như nước, thỉnh thoảng có điều bất ngờ hoặc niềm vui là cuộc sống chỉ có thể gặp chứ không thể cầu trong mắt một số người.
“Cho nên gặp gia chủ nhà họ Trương các người còn phải dập đầu, sau đó thì sao?” Hạ Tiều nghe chuyện dở chừng vô cùng khó chịu, cậu không nhịn được hỏi một câu.
Chu Húc hoàn hồn nói: “À, không chỉ dập đầu thôi đâu, còn phải dâng nước bùa nữa!”
Hạ Tiều: “Dâng nước bùa???”
Cậu nhủ thầm bị điên à.
Người ta gặp bề trên đều dâng trà, gia chủ nhà họ Trương có khẩu vị mặn thế?
Chu Húc liếc nhìn sau đó chỉ vào cậu lắc lư ngón trỏ: “Em biết ngay anh nghĩ sai mà. Nước bùa đó không phải để uống mà để ông ta chấm.”
Hạ Tiều: “Chấm gì?”
Chu Húc chỉ vào giữa trán mình: “Gia chủ sẽ chấm tay vào nước bùa rồi gõ hai lần lên chỗ này của đám tiểu bối.”
Vừa dứt lời, nó lại lắc mình biến thành Bốc Ninh: “Con chắc chắn là gõ ở đó hả? Sao lại gõ như vậy?”
“Sao tôi biết được.” Chu Húc tức giận giành lại quyền làm chủ nói: “Dù sao cũng là gõ lên trán ấy. Lúc đó tôi được dì nhỏ và chú nhỏ dẫn tới phòng ông cụ, một người bướng bỉnh không chịu quỳ, còn bắt tôi quỳ nên tôi trốn ngay, tôi còn ngang ngược hất đổ nước bùa A Tề bưng trên tay, bát cũng vỡ tan tành.”
“Cho nên tôi cũng không rõ gõ thế nào, sau này nghe bảo tôi làm vậy là không may mắn, phạm phải một vài điều kiêng kị. Lúc ấy ông cụ vẫn rất nhẹ nhàng, ông bảo với tôi không sao cả, của đi thay người[1], sau đó để dì nhỏ với chú nhỏ dẫn tôi đi. Sau này ông ta chẳng bao giờ đoái hoài tới tôi nữa.”
[1] 碎碎平安: quan niệm đồ bị vỡ thì sẽ gánh xui xẻo cho chủ nhân ⇔ ‘của đi thay người’ của VN. Ngoài ra còn do đồng âm với岁岁平安 (đời đời bình an).
Khúc gỗ Hạ Tiều bình luận: “Thật ra …. có thể hiểu được mà.”
Vốn dĩ cũng không phải cháu ruột, lại còn nghịch ngợm, không thân thiết cũng là điều dễ hiểu.
Chu Húc liếc mắt nói: “Em biết chứ, nhưng em còn chưa nói hết mà. Về sau mẹ em nói với dì nhỏ rằng linh tướng của em không ổn định, học mấy thứ để rèn luyện linh thể là chuyện tốt nhưng không thích hợp vào lồng hay làm phán quan. Lời này có lẽ đã truyền tới tai ông cụ, thế nên chưa đầy hai năm đã cho em về nhà sống rồi.”
Hạ Tiều: “Ồ…”
Nói trắng ra là cảm thấy tiểu bối có thiên phú vượt trội nên muốn đưa về nhà chính để tập trung bồi dưỡng. Ai dè phát hiện có khuyết thiếu, lại còn không phải đứa trẻ ngoan ngoãn nên trả người về nơi sản xuất.
Nếu nói sai thì cũng không phải lỗi sai lớn, chỉ là quá dứt khoát về mặt tình cảm nên có hơi đau lòng.
“Nếu chỉ là em thì chẳng làm sao. Dù sao em nghịch ngợm, không thích em là chuyện bình thường.” Chu Húc nói tiếp, “Nhưng ông cụ cũng như vậy với dì nhỏ và chú nhỏ của em….Hai người họ chưa từng kể mà do em nghe người ta nói. Khi cha của dì nhỏ và chú nhỏ còn sống, ông cụ rất thân thiết và thường gọi họ tới nhà sau chơi. Sau này vị kia qua đời, năm đó ông cụ lập tức thân thiết với mẹ của ma….à vị Trương Uyển kia hơn chút, sau đó Trương Uyển rời đi thì ông cụ mới nhớ ra bản thân còn hai đứa cháu ngoan ấy.”
Nó vừa kể vừa lồng cảm xúc của bản thân vào: “Dù sao thì em vẫn cảm thấy ông già ấy cực nhàm chán, mặc dù là gia chủ nên phải cân nhắc vấn đề tư chất của đời sau, suy nghĩ xem ai thích hợp tiếp quản vị trí hơn. Rất nhiều người bảo rằng ông ấy làm vậy vì tốt cho nhà họ Trương, nhưng em không thích ông cụ. Với lại…”
“Với lại gì?”
“Với lại ngày bé em ở nhà chính thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc, chưa kể mắc chứng mộng du nữa. Cái giường đấy cứng bỏ cha, trong nhà còn lắm bậc cửa, trong hai năm em thay răng, răng rụng đều éo phải do gặm cắn mà là mộng du ngã gãy.” Chu Húc nói, “Nhưng may là em còn ngã tỉnh được, vì những giấc mơ kia đáng sợ lắm.”
Hạ Tiều dù sợ hãi nhưng vẫn tò mò, muốn hỏi lại không dám hỏi, miệng ngáp ngáp như cá.
Cuối cùng Chu Húc vẫn tự nói: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi, em cũng không nhớ rõ nữa. Anh bảo em nhớ lại thì trong đầu em sẽ lóe lên vài hình ảnh nhưng bảo em kể thì em chịu không miêu tả nổi.”
“À khoan?” Nó nhanh trí nói: “Này, chẳng phải ông ở trong người tôi sao? Về bản chất thì hai ta vẫn là một đúng không? Ông có thể nhìn thấy thứ tôi nằm mơ chứ?”
Người nọ yên lặng chốc lát, giành quyền làm chủ nói: “Không hợp lễ nghĩa thì không——-”
“Tôi cho phép ông nhìn, có gì mà không hợp lễ nghĩa chứ.” Chu Húc nói.
“Vì sao con…muốn ta nhìn?” Bốc Ninh hỏi.
Chu Húc mấp máy môi nửa buổi, lần đầu tiên an tĩnh không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, lâu tới mức Bốc Ninh gọi nó mấy lần nó mới trả lời: “Ừm…là thế này.”
Nó liếm môi thử dò hỏi: “Thật ra ngày bé tôi cảm thấy đó không phải mơ mà là bản thân nhìn thấy tận mắt. Nhưng tôi không chứng minh được nên cũng không thể miêu tả chi tiết.”
Nó chưa từng kể với người khác chuyện này bao giờ thành ra có hơi mất kiên nhẫn gãi đầu.
Mãi sau mới tiếp tục nói: “Chủ yếu là không có ai để kể.”
Lúc trước người dẫn nó tới là Trương Lam và Trương Nhã Lâm, dù cho bản thân Trương Chính Sơ vô tình đến mức nào thì hai chị em bọn họ vẫn rất kính trọng người ông nội này.
Con người Chu Húc có gì nói đấy thẳng như ruột ngựa nên thường cho người ta cảm giác “không có não”, dám chắn không phải kiểu thông minh nhưng cũng không phải là ngốc thật.
Ít nhất nó hiểu dù thân thiết với Trương Lam và Trương Nhã Lâm tới mấy thì có những lời vẫn không nên nói ra.
Người duy nhất có thể trải lòng cùng nó cũng chỉ có mẹ Trương Bích Linh mà thôi.
Nhưng nó nhận thấy Trương Bích Linh không muốn dính dáng vào chuyện của nhà chính, cũng không muốn quan hệ nhiều với họ, cô vẫn luôn cố gắng tự gạt bản thân ra ngoài lề.
Chu Húc từng tự hỏi nếu tính cách mẹ mình mạnh mẽ và kiên cường hơn một chút thì liệu có cắt đứt quan hệ với nhà chính rồi cao chạy xa bay như Trương Uyển hay không.
Nhưng mỗi năm tết đến cô đều gửi quà biếu cho nhà chính. Bản thân không đi thì sẽ nhờ tiểu bối nhà họ Trương trực ban hôm ấy hoặc Chu Húc mang tới. Lần nào cũng là hộp đồ ăn chạm trổ hoa văn nhiều tầng đựng bánh ngọt cô tự tay làm.
Mọi việc rất mâu thuẫn.
Chu Húc cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, nó từng hỏi mẹ mình, bà bảo đặt những chuyện khác qua một bên thì cấp bậc lễ nghĩa vẫn không thể thiếu, với lại năm mới cũng là một ngày lễ lớn.
Cho nên Chu Húc do dự mấy lần rồi không tâm sự với Trương Bích Linh nữa. Tuổi dậy thì phá phách khiến nó và Trương Bích Linh chẳng thể trải lòng với nhau được, nó cũng không muốn làm mẹ mình phải phiền lòng suy nghĩ.
Nó kiềm nén rất nhiều năm, cố gắng tìm một người để trò chuyện nhưng tìm mãi mà chẳng thấy.
Nó thường dùng giọng điệu khoe khoang chỉ vào từng người nhà họ Trương bảo rằng đó là “người nhà tôi”, nhưng thực tế không ai coi nó là người một nhà cả.
Nó cũng không ngu, nó nhìn ra được.
Cho nên dần dà nó cũng coi những chuyện đó thành giấc mơ quên sạch sành sanh.
Cho tới hiện giờ….
Hiện giờ không giống khi trước, bên cạnh nó đột nhiên xuất hiện một đám người, ai nấy đều có lai lịch hoành tráng, lại còn có mối liên hệ sâu sắc với mình, người đặc biệt nhất trong số đó chính là Bốc Ninh.
Nó hệt như tìm thấy “người nhà” có thể thoải mái trò chuyện về những giấc mơ kia.
Bốc Ninh không cần nghe cũng cảm nhận được tâm tình của nó, thế là hắn không giữ thái độ khách sáo gì nữa mà đột nhiên nhỏ giọng bảo: “Nhắm mắt, thả lỏng, thử nhớ lại giấc mơ kia đi.”
Chu Húc cảm thấy có cái gì đó xâm nhập vào trong đầu mình.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ quái, hệt như có người đi tới rót một dòng nước mát, cũng như có người đang xoa bóp huyệt thái dương giúp nó thả lỏng cơ thể.
Đây là khoảnh khắc dung hợp của hai nửa linh tướng, trước khi sinh ra sự bài xích thì họ chính là một.
Chu Húc nghĩ gì thì Bốc Ninh cũng sẽ nghĩ tới cái đó.
Thế là Bốc Ninh mượn cơ hội này nhìn thấy giấc mơ của Chu Húc.
Đó là nhà chính họ Trương, nhà cửa kiểu cũ có xà ngang cực kỳ cao, đêm khuya lại càng thêm vắng vẻ. Với Chu Húc khi còn nhỏ thì đúng là rộng lớn đến mức khiến người ta rùng mình.
Nó băng qua sân nhà đầy núi đá trập trùng mà không biết vì sao.
Nếu là trước đây thì dù muộn đến mấy, trong đình viện vẫn có người trực luân phiên, chỉ cần thấy nó ngẩng mặt mộng du khắp nơi đều sẽ xách nó về phòng ngay.
Nhưng lần đó đình viện chẳng có một bóng người.
Nó cứ đi phăm phăm về phía nhà sau của ông cụ, thẳng một mạch tới tận cửa phòng ngủ.
Một mùi đàn hương nồng đậm xộc tới khi dựa gần nơi đó.
Nhà chính họ Trương thường hay có người đốt hương, ví dụ như Trương Nhã Lâm thờ cúng cái hộp nhỏ của hắn. Hoặc như căn phòng trưng bày gia phả và bài vị của gia chủ các đời cũng nghi ngút nhang khói đều đặn mỗi ngày.
Căn phòng kia ở ngay sát vách phòng ngủ của Trương Chính Sơ cho nên mùi hương này xuất hiện là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng hôm nay mùi hương quá nồng, nồng như thể châm hơn mười lư hương vậy, cả căn phòng bị hun tới mức khói trắng lượn lờ. Nhưng lại có một mùi gì đó rất quái lạ, thoang thoảng mùi tanh.
Chu Húc từ bé đã kén ăn, không ăn nội tạng không ăn tiết gà vịt heo, nơi nó ghét nhất chính là khu chặt thịt tươi ở chợ.
Do nó rất nhạy cảm với một số mùi hương nên khi đó bị xông cho giật cả mình.
Nó đứng ngơ ngác một hồi bên ngoài phòng ngủ, giơ tay bịt mũi chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa định quay người thì cảm nhận được cánh cửa gỗ khắc hoa của phòng ngủ hơi lung lay, tựa như có gió thổi từ trong phòng ra khiến cánh cửa hé mở.
Ngày bé Chu Húc rất nghịch ngợm, không chịu tuân theo quy củ. Nó thấy cửa phòng có khe hở, lại ỷ bản thân có dáng người nhỏ nhắn bèn nhoài người ngó vào trong.
Sau đó nó thấy một cảnh tượng rất quỷ quái….
Trong cửa cũng có một đôi mắt đang dán sát khe hở như nó, ánh mắt ấy nhìn chằm chằm nó không rời.
Chu Húc bị dọa sợ hết hồn, cứ đực người ra đó không dám nhúc nhích.
Mãi lâu sau con mắt trong cửa mới dịch ra xa một chút.
Đến khi đủ xa rồi Chu Húc mới có thể thấy rõ đó thật ra là một người, một người bò trên mặt đất, mặc áo lụa đen tôn lên làn da trắng bệch.
Da thịt trên cổ chân và cổ tay gã sần sùi, gân mạch phồng lên như đồi núi, trên làn da nhợt nhạt còn lấm tấm vết ban. Không biết là vết đốm đồi mồi của người già hay gì khác.
Gã như một con nhện lớn, khớp xương ngón tay vặn thành một góc vuông kỳ quái chống xuống đất, cổ duỗi dài co giật theo một tiết tấu quái đản, còn kèm theo tiếng rên rỉ trầm thấp, chính là kiểu kêu rên than thở của người già.
Trên mặt đất của phòng ngủ bày một vòng lư hương, trong mỗi lư hương đều đốt ba nén nhang, trên nén nhang xâu một lá bùa màu vàng. Khói trắng lượn lờ khắp phòng xộc vào mắt cay xè.
Mà quái nhân mặc áo lụa đen kia bò giữa đám lư hương, mỗi khi tới gần một cái lư hương đều sẽ hít hà một chút sau đó vội vàng co rúm người lại.
Vừa như được nuôi dưỡng mà cũng như bị cầm tù.
Trên bức bình phòng xa hơn một chút còn dán hai chữ phúc thọ mừng năm mới màu đỏ tươi chói mắt giống như máu chảy, tạo thành đối lập rõ ràng với thứ đang bò trên mặt đất.
Sau khi gã bò ra xa, mùi tanh kia nhạt hơn rất nhiều.
Tiếp đó không biết tiếng chó sủa từ đâu vọng tới, Chu Húc sợ run cả người vội vàng bỏ chạy. Khoảnh khắc nó băng qua đình viện chạy về phòng còn vấp phải bậc cửa ngã sõng soài, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
Dường như kết giới bị phá giải khi nó khóc oà lên.
Nhà chính cổ xưa hoàn toàn tĩnh mịch đột nhiên có tiếng người, hình như tiểu Hắc là người đầu tiên bước ra khỏi phòng Trương Nhã Lâm, hắn đỡ Chu Húc dậy rồi nói với người trong phòng: “Lại mộng du rồi.”
Hắn miết nhẹ ống quần Chu Húc, bổ sung thêm: “Chắc là gặp ác mộng, quần hơi ướt.”
….
Bốc Ninh bị Chu Húc đuổi ra khỏi đầu.
“Cho ông nhìn giấc mơ thôi mà sao ông nhìn hết con mẹ nó luôn vậy!”
Chu Húc gào lên như con chó săn dọa Hạ Tiều với lão Mao giật bắn mình.
Bọn họ không thấy được giấc mơ nên không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Chu đại tiểu thư đỏ mặt tía tai, dáng vẻ như có thể cắn người bất cứ lúc nào.
“Sao vậy?” Hạ Tiều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Mặt đại tiểu thư vẫn còn đỏ bừng lập tức đổi thành dáng vẻ ân hận, chắp tay nói: “Xin lỗi, ta không ngờ cảnh tượng tiếp theo lại như vậy….”
“Ông còn nói nữa?!” Chu Húc lập tức giành quyền kiềm soát, thành công chặn họng Bốc Ninh.
Mặc dù nó biết Bốc Ninh sẽ không tiết lộ chuyện nó bị dọa tè ra quần ngày bé, nhưng vẫn không tránh khỏi có phản ứng căng thẳng.
Nó nhanh chóng tự an ủi bản thân, có ai ngày bé không đái dầm ra quần hai lần đâu!
Chưa kể nếu đổi người trông thấy cảnh tượng này là tên hèn nhát Hạ Tiều thì đừng nói năm tuổi, cho dù mười lăm tuổi cũng phải vãi nước đái ra quần ấy chứ!
Nghĩ vậy, nó lại tiếp tục vênh mặt bắt chéo chân rung đùi che giấu sự bối rối của bản thân.
Ai dè chưa rung được hai lần thì Bốc Ninh lại mở miệng.
Hắn đổi sang một tư thế đứng đắn trầm giọng nói: “Cái khác thì không bàn luận nữa, nhưng đó có lẽ chẳng phải mơ đâu mà là con thấy tận mắt đấy.”
“Thật á?!” Chu Húc thoáng ngẩng đầu, cao giọng hỏi: “Ông chắc chứ? Sao ông biết?”
Nó chẳng hề vui vẻ gì cho cam, chỉ là khó tránh khỏi phấn khích khi suy đoán bản thân giữ kín nhiều năm được chứng thực mà thôi.
“Hình dạng đó tám chín phần là có liên quan tới tà thuật.” Bốc Ninh nói, “Nếu con năm tuổi đã chứng kiến những thứ mà bình thường không thể gặp được, còn có thể đưa vào trong giấc mơ thì coi như ta chưa nói gì nhé.”
“Tà thuật?” Lão Mao ngồi bên cạnh chen vào một câu. Tuy rằng không thấy giấc mơ của Chu Húc nhưng lại khá nhạy cảm với từ này, “Tà thuật gì?”
Bốc Ninh nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: “Khó nói lắm, theo tôi biết thì có hai ba loại sẽ xuất hiện tình trạng tương tự nếu không kiểm soát tốt, sư phụ biết nhiều hơn đó, tốt nhất là hỏi người xem. Với cả….chuyện người họ Trương sắp tới cũng báo luôn đi.”
Tính tình hắn quen lạnh nhạt, người và sự việc từng gặp qua lại rườm rà đa dạng. Năm đó trên núi Tùng Vân được sư phụ dạy bảo, hắn thích nghị luận nhưng lại ít khi thể hiện yêu ghét rõ ràng với một đối tượng nào đó.
Cho nên dù họ Trương vạch kế hoạch tới “đón” hắn qua điện thoại thì hắn cũng không quá quan tâm.
Nhưng giờ lại khác, nếu có liên quan tới tà thuật thì đó không đơn giản là yêu ghét của một người nữa rồi.
Hắn tin rằng sư phụ và Văn Thời cũng sẽ nghĩ vậy.
“Vậy câu hỏi sắp tới là….” Chu Húc nhân lúc hắn đang suy nghĩ bèn ló đầu ra đặt câu hỏi thăm dò.
Nó chỉ vào sát vách hỏi: “Ai đi gõ cửa đây?”
Bốc Ninh đột nhiên bị điếc.
Hạ Tiều cũng bắt đầu bóc xước móng rô hệt như lớp da sát móng tay đột nhiên xuất hiện lực hấp dẫn vậy.
Chu Húc đành phải chuyển ánh mắt sang phía lão Mao: “Nếu đã là đại bàng Kim Sí của tổ sư gia thì cũng phải có chỗ hơn người, ông có vai vế lớn nhất trong cái phòng này, chắc sẽ không so đo tính toán với đám trẻ ranh đâu nhỉ, vậy nên…”
Má nó Lão Mao không biết con rối còn có thể đọ vai vế với con người cơ đấy.
Lão chỉ muốn giương cánh vả cho thằng nhóc khốn nạn này một phát, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng đứng dậy chỉ vào nửa người khô hóa của mình mắng Chu Húc: “Đéo phải người.”
Nói xong lão nhấc chân.
Chu Húc và Hạ Tiều ngóng nhìn lão, cứ tưởng lão đi mở cửa, ai ngờ người ta lại bước ra ban công.
Hai vợ chồng già Lục Hiếu quanh năm sống dưới tầng một, bốn căn phòng trên tầng hai để trống cũng lãng phí nên mời thợ hồ trong trấn cải tạo sửa chữa thành phòng khách. Mỗi một căn phòng đều có một nhà vệ sinh và ban công đơn giản riêng biệt. Quanh đây thường có tổ thi công hạng mục đến đo đạc sửa chữa và chế tạo, thỉnh thoảng sẽ tìm thuê trọ của vài hộ gia đình ở chỗ bọn họ.
Lão Mao nhoài người trên ban công ngó sang sát vách sau đó biến hình một nửa, hùng hổ …. phi hai cọng lông chim sang bên đó.
Thực ra lão chẳng thấy gì do cửa sổ sát vách đóng chặt, cộng thêm góc đứng không đúng. Hai cọng lông chim kia chỉ quét lên cửa sổ rồi dính trên mặt kính như cái biểu ngữ màu vàng di động.
Lúc đó Văn Thời đang tựa lưng vào tường, ghé mông vào đầu giường.
Giấc mơ mà hắn không chịu nhắc tới đang được thực hiện ngay lúc này, hắn chìm đắm trong tình ý nồng nàn, thậm chí còn không hiểu làm sao lại trở thành thế này.
Hắn cắn vạt áo thun màu trắng.
Hắn hơi híp mắt cúi đầu, lập tức thấy bàn tay đã từng dẫn dắt, vỗ nhẹ sau gáy và quấn dây rối đang biến mất sau lớp vải vóc.
Văn Thời khẽ nhắm mắt, vì cắn mạnh mà xương hàm dưới cũng động theo.
Hắn thở dồn dập, mi mắt ẩm ướt chớp chớp, ánh mắt lại tán loạn không tìm thấy tiêu điểm.
Trong một khoảnh khắc nào đó, đôi chân thon dài của hắn chợt co lại, cánh tay vốn đang chống mép giường tóm chặt cổ tay Tạ Vấn.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Tạ Vấn. Cái tay tóm chặt kia dần buông lỏng đổi sang bấu vai Tạ Vấn, hắn ghé tới hôn cằm và khóe môi đối phương trước khi mở lời.
Hai cọng lông chim kia gõ ‘cạch’ một tiếng trên cửa sổ kính ngay lúc ấy, tiếng động vừa giòn vừa vang.
Văn Thời ngước mắt qua cần cổ Tạ Vấn, con ngươi còn vương một tầng sương mù chưa phai, đuôi mắt vẫn sót lại chút tình ý dạt dào.
Hắn nheo mắt, một lúc lâu sau mới phục hồi tiêu cự.
Sau đó hắn thấy ánh vàng lóe lên trên cọng lông chim, nhấp nháy như hai con mắt.
Văn Thời: “…”
Cảm xúc lúc này thực sự khó mà tả nổi, nếu buộc phải nói thì chính là khó chịu.
“Đại bàng Kim Sí của anh….” Hắn vừa rồi rõ ràng không lên tiếng, lúc này cổ họng lại khàn khàn kèm theo hương vị ái muội không nói nên lời.
Tạ Vấn ‘ừ’ một tiếng, khẽ nheo mắt nhìn về phía bên cửa sổ, một lúc sau nói: “Em khéo tay nuôi ra thứ xịn quá.”
Giọng của anh cũng hơi khàn, mặc dù ngữ điệu không khác ngày thường nhưng âm sắc lại trầm hơn.
Khi anh quay mặt trông thấy cảm xúc rõ ràng trên mặt Văn Thời lại không nhịn được bật cười. Sau đó cứ cười khẽ như thế một lúc lâu.
Văn Thời trở mặt như lật sách, giây trước còn đang khép hờ mắt, ánh mắt tràn đầy dục vọng quấn lấy môi Tạ Vấn. Bây giờ lại lạnh lùng dời mắt khỏi cửa sổ, mặt lạnh tanh nhìn Tạ Vấn cười cợt.
Tuy nhiên vệt đỏ nơi đuôi mắt lại mang đến một hương vị khác biệt cho gương mặt khó ở của hắn.
“Đi tắm đi.” Tạ Vấn vỗ nhẹ hắn rồi hất cằm về phía phòng nhỏ giản dị kia.
“Vậy còn anh?” Văn Thời nhíu mày hỏi.
Người tuyết có suy nghĩa có qua có lại nhưng vẫn chưa kịp thực hành luyện tập thì đã bị hai cọng lông chim phá đám. Bầu không khí bị phá hỏng, muốn tiếp tục thì có hơi miễn cưỡng.
“Kệ tôi.” Tạ Vấn lại đẩy nhẹ hắn nói: “Mau lên.”
Văn Thời nheo mắt nhìn chằm chằm anh một hồi, khó chịu đứng dậy.
Áo thun rộng rãi buông xuống che đậy tất cả, thoạt nhìn quần jean vẫn ôm lấy đôi chân thon dài của hắn, nhưng khi xoay người cầm quần áo để thay giặt mới lộ ra dấu vết lỏng lẻo từ phần eo nhỏ.
Hai vợ chồng già họ Lục thích thu dọn, gian nhỏ mặc dù giản dị nhưng cũng coi như sạch sẽ gọn gàng đâu ra đấy. Văn Thời túm cổ áo cởi áo thun ra, sự chú ý vẫn dồn vào trong phòng.
Một lúc lâu sau hắn không nghe thấy tiếng Tạ Vấn.
Mãi tới khi hắn mở nước, dòng nước từ lạnh chuyển sang nóng chảy dọc theo đỉnh đầu xuống mới loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Vấn.
Đợi hắn rửa mặt xong xuôi lau tóc bước ra khỏi phòng, những dấu vết xộc xệch ái muội khó xuất hiện trên người Tạ Vấn đã biến mất, khôi phục bộ dáng ngày thường.
Cửa sổ gian phòng để ngỏ, gió đêm thổi vào phòng làm dịu đi chút hơi nóng cuối cùng.
Tạ Vấn cầm cọng lông chim ánh vàng của đại bàng Kim Sí đang định vặn chốt cửa.
Văn Thời vắt khăn mặt lên ghế tựa hỏi: “Hai cọng lông này có ý gì, lão Mao tìm anh à?”
“Ừ.” Tạ Vấn gật nhẹ đầu: “Tôi sang phòng bên xem thử.”
Văn Thời: “Đi cùng nhau đi.”
Tạ Vấn nghĩ ngợi nói: “Em chắc chứ?”
Văn Thời bực bội hỏi: “Có gì mà không chắc?”
Đợi khi bước vào phòng bên cạnh, hắn mới hiểu vì sao Tạ Vấn lại nói như vậy.
Bởi vì hắn vừa bước vào thì thằng nhóc Chu Húc nhỏ tuổi nhất nhưng cái gì cũng biết cứ nhìn chằm chằm mái tóc ẩm ướt của hắn không thèm chớp mắt lấy một cái.
May mà khúc gỗ này còn biết điều hơn thằng ngốc Hạ Tiều kia, nó không hỏi vớ hỏi vẩn, cũng không nói nhăng nói cuội mà đi thẳng vào vấn đề: “Bốc Ninh muốn tìm mấy người đó.”
Bốc Ninh: “….”
Lão Mao vui mừng tung tăng quay về ghế sô pha ngồi xuống.
Tạ Vấn ngồi xuống bên cạnh lão Mao rồi vẫy vẫy Văn Thời ra hiệu bên cạnh còn một cái ghế trống. Lúc này mới nhìn về phía Chu Húc, tốt bụng hỏi thăm: “Ba người có tinh thần ghê nhỉ, trò chuyện tới tận bây giờ cơ à? Gặp phải chuyện gì rồi, nói nghe xem nào.”
Bốc Ninh vội vàng chiếm lấy cơ thể Chu Húc kể lại cảnh tượng Chu Húc từng nhìn thấy và cuộc điện thoại của gia chủ Trương Chính Sơ nhà họ Trương.
Trong lúc đó Tạ Vấn cụp mắt lắng nghe, cánh tay lành lặn vẫn luôn xoa nhẹ cổ tay bị khô hóa kia. Thật sự không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Văn Thời không nhịn được liếc cổ tay anh mấy lần.
“Lại đau à?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Hả?” Tạ Vấn thoáng nhìn hắn, trong giây lát không kịp phản ứng.
Văn Thời chỉ chỉ cánh tay bị khô hóa.
Tạ Vấn bèn dừng động tác xoa nắn bảo: “Không, khô hóa cỡ này còn chưa tới mức đau.”
Nhìn biểu cảm của anh đúng là không giống như tỏ vẻ an ủi. Từ đó về sau anh cũng không xoa cổ tay nữa.
Văn Thời vừa nghe Bốc Ninh kể vừa không nhịn được nghĩ thầm mấy bận. Chợt nhớ bản thân đã từng nhìn linh tướng của Tạ Vấn rất nhiều lần, trong ấn tượng của hắn thì trên cổ tay kia đeo một chuỗi vòng có gắn một cọng lông chim xanh biếc….
Động tác xoa nắn vừa nãy của Tạ Vấn tựa như đang lần tràng hạt trong vô thức.
Lần đầu tiên nhìn thấy linh tướng của Tạ Vấn ngày trước, Văn Thời từng có rất nhiều thắc mắc ví dụ như chữ Phạn trên gò má lan thẳng tới tim là cái gì? Chuỗi hạt, lông chim và chỉ đỏ quấn trên tay là cái gì?
Nhưng vì nhiều nguyên nhân mà hắn vẫn luôn không có cơ hội hỏi.
Về sau Tạ Vấn nói cơ thể này thật ra là con rối được anh tạo ra, tiềm thức hắn cảm thấy những chữ Phạn lưu chuyển và chuỗi hạt lông chim chính là cách thức để cơ thể này tồn tại một cách tốt hơn trên thế gian.
Cho nên vẫn không hỏi.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không đúng lắm.
Thuật điều khiển rối có mối liên hệ với chỉ đỏ, lông chim và chuỗi hạt từ bao giờ? Nhưng nếu không liên quan tới con rối thì nó liên quan tới cái gì?