PHÁN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một ngọn núi tên Tùng Vân.

Bởi vì khắp núi đều là cây tùng, sắc xanh trải dài một mảnh, hễ có gió thổi qua núi, rừng cây sẽ nhấp nhô chập trùng tựa như mây trôi cuồn cuộn.

Chẳng ai biết ngọn núi này trước kia gọi là gì, sau này lại đổi thành gì. Dù sao đó cũng là chuyện của rất lâu về trước. Có lẽ cái tên ‘Tùng Vân’ này là do Trần Bất Đáo thuận miệng đặt khi đang nấu một bình rượu tùng[1] rồi chợt liếc nhìn cánh rừng ấy.

[1] Rượu tùng/ thông: Đặc sản Định Châu, Hà Bắc – dùng nhựa tùng/thông ủ thành, là một loại rượu trắng bổ dưỡng chứa 21 loại axit amin => Baidu.

Văn Thời không nhớ rõ những chuyện đó, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ngọn núi trong mơ, dường như hắn ngửi thấy hương trà pha nước tuyết và mùi rượu tùng thoang thoảng.

Sườn núi Tùng Vân có một vùng trũng tự nhiên, mặt đất bằng phẳng, khuất ánh mặt trời, nơi đó có một căn nhà sạch sẽ tao nhã, có vài đứa trẻ choai choai sống ở đó.

Trong mơ có lẽ đang là khoảng thời gian rét đậm nhất trong năm, rất lạnh.

Bếp lò trong góc phòng đang nấu thứ gì đó, Văn Thời nghe thấy tiếng sôi, theo bản năng muốn nhìn sang nhưng bản thân trong mơ không quay đầu mà lại cụp mắt, quật cường nhìn chòng chọc hai cục sỏi nhỏ, một cành cây khô héo và một con chim chết queo trên đất.

Con chim gầy đét kia khô quắt, lông xác xơ, hai chân duỗi thẳng, trông vừa dọa người vừa đáng thương…..

Có vẻ như hắn còn rất nhỏ, nhỏ đến mức cái bàn bên cạnh còn cao hơn hắn.

Đọng nơi khóe mắt còn có mấy đứa bé khác, cũng đều cao hơn hắn. Bọn chúng tụ tập đứng ở một góc khác, cách hắn một khoảng xa, vạch rõ ranh giới.

Trong phòng có đốt hương, khói trắng lượn lờ, hắn không chịu ngước mắt nên không thể thấy rõ vẻ mặt của mấy đứa kia. Nhưng hắn cảm giác được một đứa trong đó đang run rẩy, quần vải tơ khẽ đung đưa.

Bọn chúng rất sợ hắn.

Văn Thời nghĩ thầm.

Cửa đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, bị ai đó đẩy ra.

Mấy đứa trẻ kia hơi sửng sốt, vội vàng hoảng sợ xếp thành một hàng, vai chạm vai nhưng vẫn giữ khoảng cách với hắn. Hai tay chúng nó nắm chặt lấy nhau, giơ lên trước trán, cúi đầu cung kính hành đại lễ, giọng nói tràn đầy nét ngây thơ, chúng nó đồng thanh gọi ‘Sư phụ’.

Chỉ có mình hắn vẫn thờ ơ nhìn chằm chằm con chim kia như cũ, quyết không ngẩng đầu cũng không lên tiếng. Môi mím chặt, tay chắp sau lưng nắm chặt tới mức đau nhức.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt vang lên rất khẽ. Như thể gió nhẹ thổi xuyên qua cánh rừng. Tiếp theo, một người dừng chân ngay trước mặt hắn.

Người nọ rất cao, hắn chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của đối phương.

Áo trong màu tuyết trắng, áo khoác lại là màu đỏ đậm. Rõ ràng là gam màu tươi đẹp nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo khắc nghiệt, tựa như dòng máu chảy xuôi từ trên đỉnh núi tuyết xuống vậy.

Mấy đứa nhỏ khác im như thóc, lùi mấy bước sang bên cạnh.

Chỉ có Văn Thời không nhúc nhích, cứ đứng đấy như thể đang âm thầm thi gan với ai đó.

“Chuyện gì thế này?” Người trước mặt mở miệng.

Giọng nói của hắn như phủ xuống đỉnh đầu, rất êm tai nhưng hơi buồn. Có lẽ do ở trong mơ nên khá mơ hồ. Tuy nhiên có thể nghe ra giọng điệu không hề hung ác, thậm chí được xem như là dịu dàng.

Đương nhiên mấy đứa nhỏ kia vẫn cung kính kèm theo sợ hãi.

“Mấy đứa núp ở góc phòng làm gì?” Người đó lại hỏi.

Một đứa nhóc buộc tóc chỏm trong số đó rụt rè mở miệng: “Chúng con….chúng con sợ.”

“Sợ cái gì?” Ngữ điệu của người nọ từ tốn.

Đứa trẻ do dự, ấp úng không trả lời. Ngược lại một đứa khác nhỏ tuổi hơn xíu hùng hổ mách: “Nó là quỷ.”

Ngón tay kia chỉ về phía xa, hiển nhiên đang nói Văn Thời.

Văn Thời vẫn không hé răng, gương mặt lầm lì, cắn chặt môi. Có thể vì trong mơ còn nhỏ tuổi nên mấy lời đó khiến hắn khó chịu cực kỳ.

“Ai nói cho con nghe mấy lời này?” Người nọ hỏi, giọng điệu vẫn từ tốn nhưng lạnh nhạt hơn chút.

Thằng nhóc khí thế hùng hổ bỗng sợ sệt, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Nghe được dưới núi, đều nói nó…nói nó là ác quỷ. Con chim nhỏ kia bị nó giết chết đấy ạ.”

Hai mắt Văn Thời mở lớn, nhìn chòng chọc con chim cứng đờ kia.

Hắn muốn ngồi xổm xuống chạm vào nó, muốn làm nó động đậy nhưng sau cùng chỉ siết chặt ngón tay.

“Lúc bay vào, con chim kia còn sống, nó đậu ở trên bàn ạ.” Thằng nhóc nhấn mạnh kể, “Sau đó bị nó giết chết.”

Văn Thời đợi mãi, người trước mặt rốt cục mở miệng: “Vậy hai hòn sỏi này là sao, cũng là nó ném à?”

Thằng nhóc kia không lên tiếng.

Người kia lại hỏi: “Con sợ nó?”

Thằng nhóc do dự một lát rồi đáp: “Sợ….”

Người trước mắt dường như gật nhẹ đầu, lát sau Văn Thời nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn vang trên đỉnh đầu: “Lời dưới núi dễ nghe như vậy, lá gan con cũng không hề nhỏ, thế cần gì phải ở đây nữa? Chỉ chịu khổ thêm thôi.”

Hắn tựa như đang nói đùa, giọng điệu không hề lạnh lùng nghiêm khắc nhưng dọa thằng nhóc kia sợ hãi không thôi.

Mấy đứa trẻ khác nhao nhao lên tiếng, dường như muốn cầu xin tha thứ, nhưng vì tuổi còn nhỏ lại không biết cách nói chuyện, chúng nó cứ ấp a ấp úng mãi, điều này khiến Văn Thời đứng một bên càng thêm lẻ loi trơ trọi.

Văn Thời mở to mắt, không chớp lấy một cái.

Bếp lò gần đó không biết đang nấu thứ gì, hơi nóng phả sang bên này, hun hai mắt hắn mờ nhòa, mắt nóng lên rất đáng ghét.

Một lúc lâu sau, người trước mặt nói: “Phạt con tới bãi đá luyện định phù, đánh hạ được ba khối đá xanh thì tới tìm ta.”

“Lần sau nghe kỹ nhìn rõ sự việc rồi hẵng nói.” Người kia nói xong buông thõng một bàn tay xuống.

Tay áo sạch sẽ rộng lớn của hắn phất nhẹ, con chim nhỏ khô quắt trên mặt đất biến mất dạng.

Văn Thời rốt cục có phản ứng.

Lông mi hắn run rẩy, dường như muốn ngẩng đầu, cũng muốn lên tiếng đòi chim nhỏ. Nhưng lại cảm giác một bàn tay phủ lên đỉnh đầu mình nói: “Tại sao không thưa?”

Văn Thời khẽ mấp máy môi, không chịu mở miệng.

Người kia chẳng hề tức giận, chỉ vỗ vỗ vào gáy hắn, âm thanh êm tai như gió núi len lỏi qua tán tùng: “Đi, theo ta lên núi.”

Văn Thời cứng đầu, không muốn nghe theo.

Thế nhưng có lẽ ngữ khí người nọ trầm ấm như nước, có lẽ do bàn tay của đối phương rất lớn, như thể che kín gáy hắn. Chân hắn vô thức tiến về phía trước một bước.

Mãi tới khi gió tuyết đập vào mắt, hắn mới chợt nhận ra bản thân vậy mà ngoan ngoãn theo người kia ra khỏi phòng, đi dọc theo đường núi.

Chắc là trời đổ tuyết chưa lâu, trên mặt đất đọng một tầng tuyết mỏng.

Văn Thời còn nhỏ chưa vững bước, đi đường thất tha thất thểu.

Vừa theo sau chưa được hai bước, hắn nghe thấy người kia hỏi: “Lạnh à?”

Văn Thời vẫn im lìm không lên tiếng.

“Ta nhặt được một tiểu đồ đệ bị câm ư?” Người kia lại nói.

Văn Thời rốt cục ngẩng đầu.

Người nọ quá cao, hắn phải ngẩng mặt lên hết cỡ mới trông thấy được bóng lưng của đối phương.

Hình như người kia đeo một chiếc mặt nạ cổ xưa nào đó, từ góc độ của Văn Thời chỉ có thể thấy làn da tái nhợt, chiếc cằm gầy gò và xương hàm góc cạnh đẹp đẽ của hắn.

Hắn vươn tay về phía Văn Thời, xòe lòng bàn tay sạch sẽ, ngón tay thon dài cong cong.

“Vứt cục đá đi, đưa tay cho ta.” Hắn nói.

Văn Thời cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy một cúc đá nhọn mà mình nắm chặt trong tay.

“Cầm nửa ngày dọa dẫm người ta mà chẳng thấy ném ai.” Hắn nói, giọng điệu kèm theo vài phần bất đắc dĩ và trêu chọc.

Văn Thời nghiêm mặt, rối rắm một hồi không biết có nên tiếp tục dọa người khác hay không. Một lúc sau cảm thấy đau tay mới ném cục đá nhọn vào vệ đường.

Ném đi rồi hắn liền nhìn rõ lòng bàn tay mình.

Trong giấc mơ tuổi còn nhỏ, bàn tay nhỏ xíu của hắn dính một chút bụi xám trên cục đá, trông nhem nhuốc bẩn thỉu. Quan trọng nhất là trên tay hắn quanh quẩn sương mù màu đen, uốn lượn bồng bềnh.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình, dùng sức xoa một hồi, đến mức làn da trắng trẻo đỏ ửng lên, sắp rách da cũng không lau sạch được đám sương đen ấy.

Bàn tay kia vẫn duỗi trong gió tuyết, chờ hắn nắm lấy.

Hắn cảm giác bàn tay nhem nhuốc của mình quá bẩn, lưỡng lự một lát rồi giấu mu bàn tay ra sau lưng. Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì đã bị người nọ nắm chặt tay dắt đi.

“Con rụt lại làm gì?” Tay người nọ rất lớn, cũng rất ấm áp.

Văn Thời vùng vẫy một hồi, cuối cùng không chống lại được bản năng, ngoan ngoãn để hắn dắt đi.

Đi rất lâu, Văn Thời chợt mở miệng nói câu đầu tiên. Giọng của hắn rất khẽ, kèm theo đặc trưng non nớt bập bẹ của trẻ nhỏ.

Hắn nói: “Tay dơ lắm.”

Rất nhiều người đều nói hắn giống như ác quỷ.

Người nọ im lặng trong giây lát rồi đáp: “Không dơ.”

Văn Thời nhìn tuyết rơi trên đất, giọng mũi rầu rĩ: “Con chim kia, tôi chỉ muốn sờ nó một cái thôi.”

Ai ngờ nó trừng cặp mắt như bị ác quỷ hút khô tinh khí, rơi xuống đất không động đậy….chết cứng. Đám nhóc đó bị dọa trốn xa, coi hắn như yêu ma quỷ quái.

Thật ra bản thân hắn còn sợ hơn người khác.

“Ta biết.” Người nọ nói.

Văn Thời rất cảnh giác, không quá tin tưởng.

Hắn nhớ rõ núi Tùng Vân rất cao, trước kia hắn thường ở sườn núi, muốn nhìn phía đỉnh núi thì phải ngẩng cổ hết cỡ, còn nếu đi lên thì phải tốn rất nhiều sức lực.

Nhưng ngày hôm ấy không biết vì sao đường núi trở nên ngắn ngủn, cũng không lạnh lắm, đi một chốc là lên tới đỉnh. Cũng có thể do hắn luôn nghĩ đến con chim nhỏ chết cứng kia, vẫn luôn buồn bực nên chẳng để ý tới xung quanh.

Trên đỉnh núi có một mảnh đất trù phú, cũng có một căn nhà giống như ở sườn núi.

Người kia dẫn Văn Thời vào nhà sau đó sắp xếp cho hắn ngồi trên giường.

Lúc buông tay ra, vừa khéo Văn Thời ngước mắt trông thấy ngón tay hắn nổi đầy gân xanh, gầy như xương khô, dòng máu đỏ thắm dọc theo ngón tay uốn lượn nhỏ xuống.

……Y hệt như con chim ban nãy.

Văn Thời đột nhiên sợ hãi, hắn ngây ngốc ngồi đó, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cái tay kia, không chớp mắt lấy một cái.

Hắn vừa hại chết một con chim, lại sắp hại chết một người rồi.

Hắn hoảng sợ nghĩ.

“Đứa nhỏ này, sao con khóc mà không có tiếng cũng không nghẹn ngào vậy.” Người kia khẽ mỉm cười, thả tay xuống. Tay áo rộng thùng thình trượt từ cổ tay xuống che khuất năm ngón tay khô gầy và vệt máu.

“Đùa con thôi.” Hắn đi tới trước mặt Văn Thời, khẽ nghiêng người. Vén tay áo lên cổ tay một lần nữa ngay trước mí mắt Văn Thời, bàn tay phải khô xám vừa nãy khôi phục sạch sẽ, chỉ hơi tái nhợt mà thôi. Tất cả những biến hóa khủng khiếp dường như chỉ là ảo giác.

Văn Thời trừng mắt nhìn, cảm giác được thứ gì đó ướt nhẹp đang chảy xuôi theo gò má.

“Trừng ta làm gì. Không tin con ngửi thử xem, có mùi máu không?” Ngón tay thon dài của hắn đưa qua, đốt ngón tay chạm vào cằm Văn Thời, lau đi hai giọt nước mắt vương trên đó.

Văn Thời quả nhiên không ngửi thấy mùi máu, chỉ ngửi thấy hương tùng rất nhạt.

“Cho con xem thứ này.” Người nọ nói.

Bàn tay sạch sẽ của hắn vòng ra sau lưng, hình như vê nhẹ một chút. Đến khi mở bàn tay ra, con chim bị Văn Thời sờ chết lại đang cuộn mình trong lòng bàn tay hắn, cái đầu nó rúc vào đám lông tơ bóng bẩy trước ngực, trông như một cục bông.

Đầu ngón tay hắn gãi nhúm lông một chút, con chim kia liền kêu chiêm chiếp mở mắt ra, xòe cánh nhảy xuống đất.

“Còn sống?” Giọng mũi Văn Thời vẫn hơi rầu rĩ.

Người kia cười nói: “Còn sống.”

“Có thể nuôi không ạ?” Văn Thời vẫn không yên tâm lắm.

Người kia nói: “Con lo ăn lo uống cho nó được không? Lo được thì nuôi được.”

Văn Thời: “Có thể nuôi lớn chừng nào ạ?”

“Rất lớn.” Người kia nhìn quanh bốn phía nói: “Đại bàng Kim Sí[2], dù sao căn nhà này chắc chắn không chứa nổi nó.”

[2] Đại bàng cánh vàng/ Kim Sí điểu: Ai xem Tây Du Ký sẽ thấy nó có vai vế là cậu của Như Lai Phật Tổ nhé. Còn ở tập nào thì t quên béng rùi.



Văn Thời lại rầu rĩ hơn, mãi sau mới nói: “Thế thì nuôi kiểu gì.”

Người nọ khom lưng nhìn hắn, tràn đầy ý cười: “Nếu hôm nay con gọi ta một tiếng theo quy củ, ta sẽ chia cho nó một mảnh đất để nó từ từ lớn lên, khỏi cần chen chúc.”

Đứa nhỏ trên giường giằng co nửa buổi với hắn, cuối cùng ngoãn ngoãn gọi một tiếng: “Trần Bất Đáo!”

“Không biết lớn nhỏ.” Trần Bất Đáo nói.

***

Đúng lúc này Văn Thời tỉnh giấc.

Một giây trước khi mở mắt ra, hắn đang nửa tỉnh nửa mê nghĩ…..khôi lỗi sư kia là người cao như đỉnh núi không thể với tới, giữ một con rối nuôi lâu nhất ở bên cạnh, Đại bàng Kim Sí đập cánh là có thể lật tung nửa ngọn núi, lúc đầu đem ra chỉ để lừa gạt đứa nhỏ, nói ra ai mà tin chứ.

…..

Ngay cả chính hắn còn không tin.

Lúc Văn Thời ngồi dậy từ trên giường, những chuyện xảy ra trong mơ đều biến thành ảo ảnh mờ nhạt. Có chút ấn tượng nhưng không rõ ràng.

Chuyện cũ như mở ra một khe hở, rò rỉ mở đầu. Hắn cố gắng nhớ lại nhưng đầu óc hỗn loạn tới mức huyệt thái dương co giật đau đớn.

Tối qua quên kéo rèm cửa, ánh nắng xiên ngang chiếu vào phòng, rọi cho hắn híp mắt lại. Hắn đưa tay che một chút, vò tóc bước xuống giường. Vừa mở cửa đã trông thấy Tạ Vấn quần áo sạch sẽ thong thả đi xuống tầng.

Không biết vì sao, hắn sững sờ hai giây, đóng ‘rầm’ cửa lại.

Qua mấy giây sau, cửa phòng bị gõ ‘cốc cốc’, giọng Tạ Vấn vang lên ngoài cửa: “Ngủ dậy thì đừng quạu chứ, có người tìm cậu đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc