PHÁN QUAN

Đúng là mồm nhanh hơn não.

Văn Thời đương nhiên không có ý định khai báo lai lịch huyết thống của mình cho người nọ, chỉ đành cầu nguyện Tạ Vấn là một chiếc gối thêu hoa nghe không hiểu câu nói hớ của mình mà thôi.

Ngờ đâu gối thêu hoa lại bảo: “Nồi lẩu đầy đồ ban nãy cậu không động đũa, hóa ra cậu ăn cái này à?”

Văn Thời: “….”

Sao anh lại thông minh như vậy cơ chứ.

Tính hắn vốn không phải kiểu hay vòng vo tam quốc nên nhất thời không nghĩ ra đáp án, thế là trưng gương mặt chết lặng đối chọi với Tạ Vấn, định dùng ánh mắt đẩy lui quân địch.

Mỗi tội quân địch chẳng chịu lui binh: “Biến thành như vậy từ khi nào?”

Văn Thời quyết định đầu hàng, hắn cảm giác Tạ Vấn là khắc tinh của mình.

“Được một thời gian rồi.” Hắn trả lời.

Thật ra rất lâu về trước hắn vẫn có thể ăn cơm như bình thường. Trạng thái bình thường này kéo dài nhiều năm, mãi đến khi hắn bước ra khỏi cửa Vô Tướng lần trước mới chậm rãi thay đổi.

Thẩm Kiều trơ mắt nhìn hắn từ một người thích ăn uống, nhất là đồ ngọt thành một người nhìn thứ gì cũng không có khẩu vị.

Cũng may quá trình này diễn ra dần dần, hắn vẫn đủ thời gian chuẩn bị nên không bị người ngoài phát hiện ra.

Lần này bước ra khỏi cổng Vô Tướng, hắn không những không có hàng tồn mà tình trạng càng tồi tệ hơn, cuối cùng chẳng che giấu nổi nữa.

Nhìn xem, không phải bị đồ ăn phát hiện ra sao.

Đồ ăn lại còn nhíu mày nữa….

Tuy rằng quen biết chưa lâu nhưng Tạ Vấn luôn khoác lên dáng vẻ tươi cười, đây là lần đầu tiên thấy anh ta nhíu mày, Văn Thời không đoán được suy nghĩ của anh.

Nhưng nếu gióng theo tâm lý người bình thường, khi có ai đó ăn mình thì chắc chắn sẽ khiếp sợ hoặc bài xích, dù sao cũng chẳng phải vui mừng gì cho cam.

Văn Thời không quan tâm chuyện này lắm, chỉ đột nhiên thấy tẻ nhạt chán phèo mà thôi.

Hắn dời ánh mắt liếc về phía đầu kia hành lang. Lão Mao đang bấu vách tường thò đầu ra ngó, dáng vẻ muốn thúc giục nhưng lại không dám.

“Nhân viên của anh đang chờ anh kìa.” Văn Thời thuận tay chỉ sang, không chờ Tạ Vấn mở miệng, bản thân đã tự đi ra trước.

“Ra rồi.”

“Cuối cùng cũng ra rồi.”

Hai chị em song sinh đồng thanh lặp lại như cái máy, kẻ xướng người họa giòn tan.

Không biết hai cô thay đổi chỗ ngồi từ khi nào, mỗi người một bên kẹp Hạ Tiều ở giữa.

Hạ Tiều cầm đũa tha thiết mong ngóng Văn Thời, dáng vẻ nhỏ yếu bất lực: “Anh Văn.”

“Ăn thêm chút nữa đi.”

“Đúng đó, ăn thêm đi.”

Hai cô gái đồng thời chỉ vào nồi lẩu nói với Văn Thời.

“Thôi, tôi no rồi.” Văn Thời nói.

“Anh no rồi?” Hạ Tiều tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, cậu ráng tiêu hóa ý tứ trong câu nói của Văn Thời, nhân tiện duỗi cổ ngó về phía hành lang.

Cái tư thế kia như thể Văn Thời là yêu quái chuyên đi hút tinh khí của thư sinh không bằng ấy. Rõ ràng nhìn cử chỉ khí chất thì Tạ Vấn mới càng giống yêu quái.

“Cậu ăn xong chưa?” Văn Thời vỗ vào lưng cậu một chút, không mặn không nhạt bảo: “Ăn xong thì về.”

“Về luôn á?”

“Hay là em đừng về nữa, ở lại tiệm giúp bọn chị đi.”

Hai cô gái kia lại bắt đầu trêu ghẹo Hạ Tiều, cậu liên tục từ chối, ngoài miệng thì nói “Cảm ơn cảm ơn, ăn uống no nê đầy đủ lắm rồi ạ”, cơ thể lại thành thật núp sau lưng Văn Thời, theo hắn xuống tầng.

Vẻ mặt hưng phấn của cặp song sinh biến mất, mới vừa rồi còn ríu ra ríu rít vô cùng ồn ào, lúc này lại bình thản.

Một người trong đó múc muỗng canh uống một ngụm, sau đó chép chép miệng nhỏ giọng: “Cậu ta thay đổi nhiều quá. Em còn tưởng tay nghề của chúng ta tệ đi rồi chứ. Rõ ràng thơm ngon như vậy mà cậu ta chẳng thèm động đũa?”

Lão Mao cũng thở dài. Dáng người hắn lùn tịt, bụng thì tròn vo, ưỡn ra trước như con chim sáo trụi lông: “Không phải đã nói rồi à, ngày ông chủ tìm được cậu ta liền phát hiện cậu ta bị mất linh tướng. Linh tướng mất rồi thì phải thay đổi khác chứ.”

“Sao có thể mất linh tướng được nhỉ?”

“Lạc đi đâu ai mà biết được.” Lão Mao thở dài thườn thượt, “Chúng ta bị niêm phong nhiều năm chẳng thấy ánh mặt trời, mới thoát ra được bao lâu đâu.”

“Liệu có phải do năm đó ——”

Lão Mao “chẹp” một tiếng ngắt lời cô, sau đó làm điệu bộ “suỵt” giống như năm đó trong miệng cô nàng là điều cấm kỵ.

Cặp sinh đôi lập tức nghe lời không nói tiếp nữa, giọng nói còn bị đè xuống mức thấp nhất, “Cho nên ông chủ muốn dọn qua đó là để giúp hắn tìm linh tướng à?”

Lão Mao gật gù: “Lại chả.”

“Tìm ra linh tướng chắc cũng không dùng được bao lâu, sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó phải đi chứ sao.” Lão Mao khoanh tay giống như một thầy giáo làng không rõ bao nhiêu tuổi, “Chuyện của ông chủ cũng tiến hành được kha khá rồi, lúc đầu không phải định nhìn cậu ta lần cuối trước khi đi à?”

Cặp song sinh muốn nói lại thôi, cuối cùng sụt sịt bảo: “Vậy đừng quản nữa?”

Lão Mao trưng vẻ mặt “Cô đang mơ mộng cái gì thế”, hắn nói: “Không vấn vương không ngại ngần mà còn nói như vậy? Không phải tu là như thế à? Lỡ mà đi sai một bước thì sẽ….”

Hắn còn đang lải nhải, chợt thấy cặp song sinh liên tục nháy mắt ra hiệu với mình. Hắn sửng sốt một hồi mới quay đầu nhìn, lập tức phát hiện Tạ Vấn đang đứng ngay đằng sau, con mắt dài hẹp rũ xuống nhìn mình.

Lão Mao bị dọa sợ hết hồn, suýt nữa ngã sấp mặt.

Cũng may Tạ Vấn tuy rằng nghe thấy tràng hùng biện khi nãy của hắn nhưng không nói gì, có lẽ là ngầm thừa nhận, cũng có khả năng là lười chẳng muốn bình luận.

Anh ta chỉ liếc qua bàn đồ ăn bừa bộn, phán một câu “Ai ăn nhiều nhất thì người đấy dọn đi”, sau đó đi xuống tầng.

Lão Mao oan ức than thở “ôi ôi”.

***

Mặt tiền tầng một của Tây Bình Viên đã đóng một nửa, chỉ chừa lại một chiếc đèn trên quầy.

Lúc Văn Thời đi xuống dưới liền nhìn thấy một người phụ nữ khoác áo gió mỏng đứng đó. Trên người có vệt nước mưa, chắc là lúc tới không đem theo dù, trông vô cùng nhếch nhác.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô tay quay đầu nhìn, khi thấy Văn Thời và Hạ Tiều thì hơi ngạc nhiên.

Hạ Tiều còn sững sờ hơn: “Ấy? Là cô ạ.”

Văn Thời không nhớ ra người nọ, chỉ cảm thấy cô ta quen mắt. Mãi đến khi Hạ Tiều gọi “Dì Trương”, hắn mới nhớ ra cô là người từng tới phúng viếng Thẩm Kiều, hình như tên là Trương Bích Linh.

Ngày Thẩm Kiều hạ táng cô ấy cũng muốn tới nhưng do có việc đột xuất níu chân nên không đến được.

Văn Thời có ấn tượng sâu đậm với vị trí xếp hạng  của cô trên danh phả, bởi vì mạch do hắn truyền xuống đạt quán quân từ dưới đếm lên thì Trương Bích Linh cũng giành được chức á quân tương tự.

Cũng có thể nói là anh em cùng cảnh ngộ.

“Sao hai người lại ở đây?” Trương Bích Linh không ngờ lại gặp hai người bọn họ ở đây.

“Tới—–“  Hạ Tiều cố gắng tìm một cái cớ nghiêm túc một chút, cậu nói: “Cháu muốn mua chút đồ, tới cửa hàng của bạn…bạn dạo chơi một chút, thuận tiện ở lại ăn bữa cơm.”

“Bạn?” Trương Bích Linh càng bất ngờ hơn, “Bạn mà cậu nói là?”

“Éc… chính là ông chủ tiệm này ạ.” Hạ Tiều bất chấp khó khăn đáp.

Cùng nhau vào lồng, cùng nhau ăn cơm chiều, còn sắp sống chung, nói thế nào thì cũng coi như là bạn bè. Nhưng Hạ Tiều thấy hơi chột dạ khi quy Tạ Vấn vào phạm vi bạn bè.

“Hai người quen Tạ Vấn à?” Trương Bích Linh hỏi.

Hạ Tiều chỉ có thể “dạ” một câu.

Văn Thời bổ sung: “Mới quen không lâu.”

“À à.” Trương Bích Linh gật đầu, “Bảo sao ngày trước qua đây không gặp hai đứa.”

“Cô cũng quen Tạ Vấn ạ?”

Hạ Tiều hỏi xong mới phát hiện bản thân hỏi câu ngu không tả được.

Trương Bích Linh và Tạ Vấn tuy rằng khác họ nhưng đều là nhánh phụ thuộc gia tộc họ Trương, quen biết là chuyện bình thường. Huống chi cảnh ngộ của bọn họ chẳng khác nhau là bao, một người bị gạch tên, một người xếp hạng áp chót, đều thuộc tốp người chẳng ai buồn hỏi thăm, có khi còn cùng chung chí hướng nữa.

Nhưng mà Hạ Tiều nhanh chóng nhận ra, chuyện bọn họ cùng chung chí hướng còn cách một vạn tám ngàn dặm. Bởi vì sau khi Tạ Vấn xuống tầng, cuộc nói chuyện của Trương Bích Linh với anh ta vô cùng xa lạ.

Chính là nói khách sáo một hồi mới chịu vào chủ đề chính.

“Cô tới lấy đồ à?” Tạ Vấn nói, “Để tôi bảo lão Mao tìm xem.”

“Không.” Trương Bích Linh xua tay nói, “Chỉ là chút đồ không quan trọng thôi, không có gì to tát cả. Vốn là do tôi gặp trời mưa, lại vừa khéo đi ngang qua bên này nên vào xem thử, định nhờ cậu giúp chút chuyện. Nếu có khách thì tôi không nán lại lâu nữa. Mọi người cứ tự nhiên, khi nào rảnh thì tôi tới sau.”

Cô chỉnh lại túi xách lệch vai, chào hỏi mọi người rồi rời đi. Lúc rời đi có vẻ khá vội vàng, chớp mắt liền không thấy bóng dáng, muốn gọi cũng không gọi với theo kịp.

Một màn này làm mọi người ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến khi lão Mao xách túi rác đi xuống, cả bọn mới hồi phục tinh thần.

Văn Thời không có ý định nán lại thêm, hắn nói một câu “Chúng tôi cũng đi đây”, sau đó tiến ra cửa muốn lấy cây dù đen kia.

Ai ngờ trên giá trống trơn, chỉ có một vệt nước ướt dầm dề.

Văn Thời sững sờ: “Dù đâu rồi?”

Hạ Tiều theo sau cũng kêu: “Đúng đúng, dù đâu rồi?”

Cậu bị cặp song sinh dọa một trận nên luôn cảm thấy cây dù đen kia có vấn đề, đương nhiên không muốn cầm nó đi về. Nhưng không che là một chuyện, mất tích lại là một chuyện khác.

Cây dù kia vốn đã khá quái dị rồi, giờ xuất hiện trò này càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi.

Ngoài cửa đột nhiên nổi lên một trận gió kéo theo hạt nước mưa hắt chéo vào trong, lướt qua cổ, tựa như có thứ gì đó đang dán sát lên người thổi nhẹ.

Hạ Tiều lập tức run rẩy, toàn thân nổi da gà, theo phản xạ có điều kiện túm lấy cánh tay Văn Thời.

Văn Thời đang định chửi thì khóe mắt liếc thấy một cây dù được bật ra ngay cạnh mình.

“Cậu dùng cây dù này đi.” Giọng nói của Tạ Vấn vang lên.

Văn Thời nhận lấy dù, ngoảnh đầu thấy Tạ Vấn tự mở một cây dù khác che cho mình rồi nói: “Đi thôi, tôi tiễn hai người.”

“Không cần.” Văn Thời nói.

“Cần.” Gió ngoài cửa hơi lạnh, anh khoác thêm một chiếc áo, dựng cổ áo lên, vẫn nắm tay che miệng ho sù sụ, còn khuyên nhủ: “Chắc cậu chưa đi đường đêm ở bên này bao giờ, lát nữa đi cậu sẽ biết.”

Văn Thời: “…..Gan tôi lớn lắm.”

“Biết rồi.” Tạ Vấn đeo găng tay vẫn che chóp mũi, đôi mắt trong bóng đêm khẽ cong cong, “Cậu không cần nhấn mạnh như thế, người có mắt đều nhìn ra được. Nhưng lá gan cậu ta…..”

Anh ta chỉ vào Hạ Tiều nói: “Hai người thì vô dụng, phải lập một đội.”

“…..”

Văn Thời thầm nhủ dù tôi có lập đội thì cũng không đến mức phải góp thêm ma ốm vào cho đủ số đâu, gió lớn như thế nhỡ ngã bệnh thì đổ lên đầu ai?

Kết quả Tạ Vấn đã vịn vai hắn, liên tục đẩy lưng ra hiệu hắn đừng cố chấp ương bướng nữa, mau bật ô đi.

Văn Thời thật ra không thoải mái cho lắm, hắn định bảo “Anh biết tôi ăn thứ gì rồi mà còn không sợ à?” Nhưng lại cảm thấy thốt ra lời này thì hơi già mồm, cuối cùng nhịn xuống không mở miệng.

Đường phố bên ngoài Tây Bình Viên đúng là rất quỷ dị, có lẽ một phần là do việc kinh doanh buôn bán vắng vẻ, chưa tới 8 giờ tối mà cửa hàng hai bên đường đã đóng kín mít.

Mặt tiền của những cửa tiệm đó cũng bị bỏ bê, không biết bao lâu không quét dọn rồi, trên cửa sổ phủ một lớp bụi dày bị mưa xối lên, từng dòng nước chảy xuôi giống như đám hoa văn khắc trên bề mặt đồ vật.

Đồ đạc trong tiệm mờ mờ ảo ảo không rõ hình dáng. Đôi khi chớp mắt sẽ cảm thấy có người đang đứng thẳng bên trong cửa tiệm tối mù.

Toàn bộ dãy phố không có đèn đường, chỉ le lói một chút ánh đèn của Tây Bình Viên, cửa tiệm khuất phía xa xa lại bị cơn mưa bao phủ, sương mù rải rác mênh mông, trông khá cổ kính.

Nơi này không cho xe chạy vào, cần phải đi đến nút giao giữa con phố và đường Vọng Tuyền.

Hạ Tiều có lẽ quá khiếp sợ nên cả đoạn đường chẳng dám hé răng. Vì nói chuyện trên con đường này sẽ có tiếng vọng, nghe vào tai như thể có người theo sát gót đang thở dài vậy.

Cậu đành rập khuôn từng bước theo sau, hạ thấp cảm giác tồn tại đến mức chỉ có tiếng bước chân.

Một bóng đen thoáng vụt qua thùng rác bên đường. Văn Thời nhìn sang, hình như là mèo hoang, nó khàn giọng kêu một tiếng sau đó men theo tường vây nhảy vào dinh thự Vọng Tuyền.

“Quẹo một cái là tới đường Vọng Tuyền.” Giọng nói của Tạ Vấn ẩn hiện trong làn mưa.

“Ừm.” Văn Thời ậm ừ.

Hắn cảm giác Tạ Vấn đang vỗ vai mình, ngón tay không cẩn thận chạm vào làn da sau gáy, có lẽ do bị bệnh nên xúc cảm vô cùng lạnh lẽo.

Một giây sau, hắn chợt nhớ ra Tạ Vấn đang đeo găng tay, chắc chắn không thể mang lại xúc cảm này.

……

Thế ai vỗ vai hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc