PHÁN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quảng cáo cho thuê???

Đúng là ý tưởng ngu ngốc, thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được. Văn Thời đương nhiên không đồng tình.

Người này hễ không vui là nét mặt cứ lạnh căm căm ấy. Chú lùn bị đóng băng đến mức ngơ ngẩn, ngượng ngùng hỏi: “Như thế không tốt ạ?”

“Tốt chỗ nào?” Văn Thời nói.

Đỉnh đầu chú lùn dần xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Văn Thời đứng đối diện với cậu một hồi, cuối cùng chợt nhận ra Thẩm Kiều lanh lợi kia đã không còn nữa.

Trước kia hắn chỉ cần nghĩ trong đầu là đối phương đã hiểu được ý mình ngay, dần dà tạo thành thói quen có thể nói một chữ thì nhất định không nói hai của hắn, bây giờ lại không thể như thế được nữa. Hắn phải nói rõ suy nghĩ trong lòng mình ra.

Vì thế hắn bảo: “Cậu có biết chúng ta đang làm gì không? Cậu vẫy hai khách trọ bình thường tới thuê phòng, nhỡ quay đầu một cái thấy mấy thứ xong gào thét cho cả khu nghe thấy, là định dọa họ hay là dọa ai?”

Chú lùn: “Em xin lỗi.”

Đầu óc của người này kém cỏi nhưng xin lỗi thì rõ là nhanh. Sắc mặt Văn Thời dịu hơn một chút, hắn chắc mẩm nhắc nhở đến đây là đủ rồi, không ngờ đối phương rũ mắt cố vớt vát thêm một câu: “Thôi hạ giá thuê cũng được, hai phòng tầm hơn bảy nghìn.”

Văn Thời: “…..”

Khái niệm về giá cả của hắn vẫn dừng ở năm 1995, sau khi nghe thấy con số này lập tức yên lặng hai giây rồi quay đầu bước đi.

Chú lùn mặt mày tái mét chạy theo phía sau, mắt thấy sắp tới cửa lớn biệt thự liền nhịn không được hỏi: “Vậy…vậy ý anh là?”

Văn Thời không quay đầu lại nói: “Coi như tôi chưa nói gì hết.”

Kêu thì kêu đi, thích dọa ai thì cứ dọa, chả liên quan tới tao.

Hắn chân dài đi khá nhanh nhưng khi tới trước cửa biệt thự, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Chú lùn thấy hắn không đi vào, cậu đang định hỏi “Sao thế”, chợt nhớ ra ông từng dặn—-

Ông nói phán quan vốn là người. Sống trên đời muốn giữ bản thân trong sạch thật sự rất khó, chỉ hơi sơ sẩy là sẽ nhuốm bùn ngay. Phán quan ngày xưa phải tuân theo rất nhiều phép tắc, ngay cả bước vào nơi ở của người khác cũng phải chú ý trước sau. Một khi vào nơi có chủ, người có ngộ tính hiểu biết cao sẽ phải có một tấm giấy thông hành thể hiện sự trịnh trọng, cũng coi như là vạch ra ranh giới giữa mình với đám yêu ma quỷ quái.

Người chết mời bọn họ vào cửa phải đốt giấy bạc có viết tên. Người sống thì không phiền phức như vậy, mở miệng mời vào là được.

Tuy nhiên hiện tại hầu như chẳng ai chú ý mấy điều đó nữa, quy củ sớm bị phá bỏ từ thuở nào rồi.

Một giây trước Chú lùn còn cảm thấy Văn Thời khó tính không dễ gần. Bây giờ trông thấy hắn cầm ô dù màu trắng bạc lạnh lùng đứng chờ dưới bậc thang lại cảm thấy con người này không giống người ông nội thờ cúng cho lắm.

“Vào nhà thôi.” Chú lùn thử thăm dò, “Nói như vậy được chưa ạ?”

Văn Thời đang tính sẵn trong đầu xem phải dạy dỗ cậu như nào, lúc nghe cậu hỏi thì ngạc nhiên, sau đó cụp mắt gập ô, nhấc chân bước lên bậc thang.

“Anh chưa từng tới đây à?”

“Chưa từng.” Văn Thời đi vào phòng khách quét mắt nhìn bốn phía.

Mỗi lần hắn chết trở về sẽ lại bước ra khỏi cổng vô tướng, từ một đứa bé trở thành thanh niên trong khoảng thời gian ngắn, về sau không thay đổi nữa, đến chết vẫn là dáng vẻ này. Cho nên hắn dẫn theo Thẩm Kiều bôn ba khắp nơi, cứ mười mấy hai mươi năm lại đổi chỗ một lần, năm 95 bọn họ sống ở Tây An, mới vừa bàn xong năm sau chuyển đến Ninh Châu, ấy thế mà chẳng đợi được tới lúc lên đường.

Khách khứa tới phúng viếng lác đác có vài người.

Di ảnh của Thẩm Kiều đặt giữa phòng khách, hai dải bùa vàng trắng được treo cao hai bên, chỉ cần có ai chắp tay cúi đầu, hai người ngồi hai bên linh đường sẽ vừa khóc vừa đọc tên người viếng, sau đó diễn tấu một đoạn kèn trống.

Ngoài những thứ này ra, phòng khách không bày biện thêm gì, hơn nữa số linh vật ngày trước đều tan thành mây khói. Người hiểu chuyện vừa bước vào nhà liền biết nhà này ….nghèo hết sức.

Trên tường phía nam có treo một bức tranh dài gần như phủ kín tường, đó là dạng tranh chữ —- kiểu khảm chữ lên tranh, người không hiểu thì nghĩ nó chỉ là một bức tranh đơn giản, người hiểu sẽ biết đây là danh phả liệt kê đầy đủ các thông phán ở nhân gian.

Bắt đầu từ tổ sư gia truyền cho những ai, kể cả phân nhánh tách chi thì vẫn được ghi ở trên. Hễ cứ làm nghề này, trong nhà đều có một bức như vậy.

Văn Thời nhìn thấy tên của mình, phía sau là đồ đệ, tiếp tục là đồ đệ của đồ đệ…..mãi cho đến Thẩm Kiều, nét chữ màu son đại biểu đã qua đời.

“Em tốn sáu năm mới xem hiểu được bức tranh này.” Chú lùn tủi thân nói.

Văn Thời tự nhủ đần hết thuốc chữa, bảo sao dòng giống nhà mình chưa truyền thừa xong đã chết hết mẹ rồi.

Ánh mắt hắn dừng lại ở phía sau tên Thẩm Kiều, cau mày gõ gõ lên chỗ đó: “Sao chỗ này lại có một vệt mực bẩn?”

Mặt chú lùn đỏ bừng, ấp úng trả lời: “Trước kia em không hiểu chuyện, thấy trên này không có tên mình nên bổ xung.”

Sau này cậu mới biết bức tranh là vật sống, có bổ xung cũng vô dụng, nó sẽ nhanh chóng trở thành một vết mực bẩn.

Văn Thời nhìn chòng chọc vệt mực kia nửa ngày mới nhận ra nét chữ nguệch ngoạc kia viết —- Hạ Tiều.

Hắn nghi ngờ Thẩm Kiều nhận vị đồ đệ quý hóa này là do tên hao hao nhau, bị duyên phận làm mù con mắt rồi.

[1] Kiều |桥| và Tiều |樵| đều có âm đọc là |qiáo|.

Bên cạnh danh phả có một cái bàn thờ, phía trên thờ cúng một bức tranh chân dung mặt xanh nanh vàng tươi sáng. Người trong tranh cầm một cành mai trắng, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ hung dữ của dạ xoa, trông cứ quai quái dở dở ương ương.

Góc tranh viết ba chữ mảnh khảnh nhưng cứng cáp —- Trần Bất Đáo.

“Tên của tổ sư gia độc đáo ghê.” Chú lùn Hạ Tiều nói.

“Đây là tên làm quan của ngài ấy.” Văn Thời nói, “Chỉ có thành bán tiên mới có tên quan.”

“Vậy tên thật là gì ạ?”

Văn Thời nhìn bức tranh kia, mãi sau cụp mắt châm ba nén hương rồi vái ba cái nói: “Ai mà biết.”

“Sao họ lại vái cái này vậy ạ?” Một giọng trẻ con non nớt đột nhiên chen vào.

Văn Thời cắm hương xuống, ngoảnh đầu thấy một bé trai 14,15 tuổi đứng cách đó không xa đang chỉ vào bức tranh tổ sư hỏi người phụ nữ trung niên bên cạnh, “Không phải bảo không được vái ạ? Vái là sẽ chết không tử tế——“

Chưa nói xong đứa trẻ xúi quẩy đã bị người phụ nữ trung niên bụm chặt miệng. Cô ta thở dài thấp giọng mắng: “Bình thường mẹ dặn con thế nào? Không biết giữ mồm giữ miệng!”

Cô ta trừng mắt, mấy chữ cuối cùng lọt qua kẽ răng có vẻ hù dọa.

Nói xong mới ngẩng đầu cười xin lỗi, không biết là đang nói với Hạ Tiều hay là bức tranh: “Ngại quá, trẻ con thơ ngây, đừng coi lời nói là thật.”

“Dạ không sao không sao.” Hạ Tiều vội vàng xua tay.

Không sao cục cứt.

Văn Thời đang định nói, nhác thấy bộ dạng sợ sệt của Hạ Tiều, cảm giác không hài lòng lại trỗi dậy, hắn lười chẳng muốn mở mồm nữa.

Người phụ nữ ấn đầu con trai xuống, vội vã đi tới trước di ảnh của Thẩm Kiều vái một vái sau đó nói với đội kèn trống bên cạnh: “Từ thị thuộc chi họ Trương, Trương Bích Linh.”

“Tên này nghe quen quen.” Hạ Tiều khẽ lẩm bẩm, quay đầu nhìn qua bức danh phả, thế mà thật sự tìm được cái tên Trương Bích Linh, thứ tự dòng dõi ở trên Văn Thời một chút.

“Văn….ơi.”Hạ Tiều định gọi Văn Thời nhưng không biết phải gọi là gì. Nếu gọi anh thì vai vế của hắn với Thẩm Kiều sẽ bị loạn, mà nếu không gọi anh… chẳng lẽ gọi ông???

“Tôi không có tên à?” Văn Thời lạnh nhạt nhìn cậu.

“Không dám gọi ạ.” Hạ Tiều nhìn hắn tỏ vẻ thành thật, cậu nhỏ giọng hỏi hắn mấy câu mà mình đắn đo mãi, “Bức danh phả này là vật sống, có lúc nó sẽ thay đổi, vài cái tên bên dưới đột nhiên chạy lên trên, nhưng dòng nhà chúng ta vẫn nằm lì bên dưới là do lịch sử lâu đời ạ?”

Văn Thời: “……..”

Hắn nhìn Hạ Tiều như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ nói: “Không dựa theo lai lịch mà dựa theo người kế thừa còn sống của mỗi dòng họ.”

Hạ Tiều: “Rồi sao nữa ạ?”

Văn Thời: “Ai lợi hại thì vị trí của người đó cao hơn.”

Hạ Tiều: “Vậy thấp nhất…..”

Cậu nhìn ánh mắt muốn chết đi cho xong của Văn Thời biết điều ngậm miệng, rõ ràng —danh phả này như một bảng xếp hạng. Dòng chi nhà Văn Thời, kể từ khi Thẩm Kiều nhận nuôi cậu thì xác định bét bảng rồi, cho nên mới xếp cuối nhiều năm như vậy.

Chẳng trách người giao thiệp với họ Thẩm mấy năm gần đây càng ngày càng ít, khách tới phúng viếng đếm được trên đầu ngón tay, đa số đều là hàng xóm láng giềng bình thường, Trương Bích Linh chính là người đầu tiên trên danh phả tới phúng viếng.

Hạ Tiều trộm liếc Văn Thời, vừa thấy áy náy vừa thấy nản lòng.

Không biết trước kia cái tên Văn Thời đứng ở thứ hạng bao nhiêu, cũng không biết đối phương nhìn vị trí hiện tại liệu có muốn nện chết mình luôn không?

Văn Thời đúng là muốn nện chết cái thứ đồ chơi nhảm nhí này. Nhưng so với điều đó, hắn muốn tắm rửa đánh chén một bữa hẳn hoi hơn.

“Phòng tắm ở đâu?” Hắn vỗ vỗ Hạ Tiều nói: “Cho tôi mượn một bộ quần áo sạch sẽ.”

“Vâng, em để trong phòng, để em đi lấy cho anh.”

Văn Thời đi theo sau Hạ Tiều, lúc tới hành lang ngoài phòng ngủ đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Rất lâu rồi hắn không có loại cảm giác này, giống như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm vậy.

Hắn ngoảnh đầu nhìn quanh.

Tầm nhìn của hành lang khá hẹp, chỉ có thể nhìn thấy cửa một phòng ngủ khác mở toang và bóng người nghiêng đầu trong phòng khách in lên mặt đất.

“Văn….” Giọng Hạ Tiều truyền tới từ phía phòng ngủ chính, cậu đấu tranh một hồi giống như từ bỏ mà nói: “Thôi vậy, con cứ gọi anh là anh Văn đi. Đắc tội rồi, đắc tội rồi, con không có ý đảo loạn trật tự vai vế đâu.”

Cậu ta sợ sệt hướng lên trời vái vội mấy cái rồi mang quần áo sạch sang.

Lúc này Văn Thời mới rời mắt khỏi cái bóng, nhận quần áo đi vào phòng tắm, sau đó dựa người lên khung cửa chờ đợi.

Hạ Tiều vốn đang định quay về phòng khách, nhìn thấy hành động của hắn, bước chân đột nhiên chững lại: “Không phải anh…muốn đi tắm à?”

“Ờ.”

“Thế anh…nhìn em làm gì?”

“Chờ nước, chờ chậu, chờ khăn bông.”

“???”

Hạ Tiều 18 tuổi mắt to trừng mắt nhỏ với Văn Thời, lát sau hiểu ra khoảng cách thế hệ của bọn họ chính là năm 1995.

“Đợi tí, em chỉnh nhiệt độ nước cho anh.” Hạ Tiều nhanh nhẹn lăn vào phòng tắm chỉnh chế độ nước ấm cho vị kia.

Văn Thời vẫn tựa ở cửa, ánh mắt rơi lên bóng nghiêng trên mặt gạch, nơi đó mờ mờ ảo ảo phản chiếu cảnh tượng trong phòng khách, không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nhưng cảm giác bị nhìn trộm này luôn hiện hữu xung quanh.

Hắn nhìn một hồi, bỗng nhiên khép mí mắt lại.

Người bình thường nhắm mắt sẽ là bóng tối vô tận, hắn thì khác. Khi nhắm mắt, thứ hắn nhìn thấy thậm chí còn nhiều hơn so với mở mắt.

“Anh Văn?” Hạ Tiều đột nhiên vỗ lưng hắn hỏi, “Anh buồn ngủ à?”

Văn Thời mở mắt ra quay đầu nhìn vòi hoa sen có cấu tạo phức tạp trong phòng tắm, nước đã chảy được một lúc, hơi nước bốc lên mờ mịt.

“Không, tôi đi tắm, cậu có thể đi rồi.”

Hạ Tiều giải thích cho hắn một lần những thứ đồ đặt trên kệ sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Văn Thời nhìn chằm chằm màn hình phát sáng kia, nghe thấy nó rung liên hồi thì hỏi một câu: “Sao thế?”

“À.” Hạ Tiều vừa bận gõ chữ thoăn thoắt vừa nói, “Không phải em rao tin cho thuê hai phòng sao ạ? Vừa rồi có khách liên hệ em muốn xem phòng, em đang nói tình hình cụ thể với họ.”

“……”

Ánh mắt Văn Thời lộ rõ vẻ thắc mắc: “Cầm nó là có thể liên lạc á?”

Hạ Tiều ngẩng đầu, vẻ mặt còn thắc mắc hơn cả hắn: “……Dạ? Không, không được ạ?”

“Được.” Văn Thời khôi phục vẻ lạnh nhạt, thuận miệng nói: “Cách liên lạc với người khác trong ấn tượng của tôi không như thế này.”

Hạ Tiều: “Thế dùng cái gì ạ?”

Văn Thời nghĩ ngợi đáp: “Máy nhắn tin.” [2] 

[2] Máy nhắn tin thời cổ.



Hạ Tiều: “…..”

Cậu từng thề thốt với Thẩm Kiều rằng khoảng cách thế hệ chỉ là chuyện muỗi, cậu sẽ giúp anh Văn thoải mái như ở nhà. Nhưng hiện tại cậu bỗng nhiên hiểu ra cái rãnh này rộng vãi shit, hông bắt đầu thấy đau rồi đấy.

Cậu nghĩ nghĩ quay màn hình tới trước mặt Văn Thời để cụ lớn ngỏm củ tỏi năm 95 này nhìn trực diện luôn.

Đúng lúc đó người môi giới nhắn một tin nhắn thoại: Tạ tiên sinh bảo tối mai rảnh, anh xem bên anh có tiện không?

Bình luận

Truyện đang đọc