PHÁN QUAN

“Qua đây uống chút canh đi, nước lèo cũng có tinh bột đó[1].” Lục Văn Quyên lẩm bẩm, lại múc cho mỗi người một chén canh.

[1] 原汤化原食: thói quen ăn uống truyền thống của TQ. Sau khi ăn mì hoặc các món làm từ tinh bột sẽ thường húp nước canh cuối cùng.

Cô cứ luôn tay luôn chân, múc canh xong lại đi lấy giẻ lau. Tiếng nước chảy rào rào trong phòng bếp, cô ta vắt nước trên giẻ rồi hì hục lau chùi bếp lò.

Nơi này vẫn dùng kiểu lò đất cũ kỹ nhất, bên trên bắc hai cái chảo sắt to đùng, lỗ tròn ở giữa kê ấm nấu nước. Cô ta cầm cái chổi tre quét nước trong nồi dọc theo vết bột mì dính trên mép nồi.

Nước đó rõ ràng vừa sôi không lâu, cô ta nhúng cả tay vào trong mà không cảm thấy bỏng.

Phòng bếp có một cái cửa sổ thủy tinh đối diện với phòng khách, trên bệ cửa chất đống đồ linh tinh như bao diêm và vỏ lon rỗng, khung kính phủ một tầng bụi dày.

Cô chìm đắm trong công việc của mình, nhưng con ngươi lại dịch chuyển về phía đuôi mắt, liếc nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, âm thầm nhìn chằm chằm mấy người trong phòng khách.

Như thể đang chờ bọn họ uống bát canh kia.

Hạ Tiều vẫn còn rùng mình sợ hãi vì chiếc búa trên tivi, sợ bản thân không ăn không uống thì kết cục chính là đầu rơi xuống đất, cho nên cậu không nói hai lời, dứt khoát bưng bát canh sủi cảo ăn ngấu nghiến.

Kết quả vừa mới nuốt được hai miếng thì phát hiện cả bàn đang nhìn mình, Văn Thời cách cậu gần nhất còn giơ tay như định ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi.

Hạ Tiều nuốt ực thìa canh kia xuống: “…Sao lại nhìn em?”

Văn Thời chỉ bát canh trong tay cậu: “Ban nãy trong tivi không có thứ này.”

Cho nên uống hết thứ này thì không ai biết là sống hay chết.

Hạ Tiều: “…”

Cuối cùng cậu cũng chậm chạp nhận ra. Nhưng đợi tới khi cậu biết hoảng sợ thì người bình thường đã chết đứ đừ rồi.

Hạ Tiều nhìn chén canh trong tay chỉ còn vừa đủ một ngụm, thều thào hỏi: “Bây giờ em móc cuống họng còn kịp không?”

“Móc cuống họng cái gì, cậu là một con rối cơ mà.” lão Mao bị thằng nhóc này tranh mất cơ hội lập công, tức giận bê bát lên định đổ vào mồm uống hết.

Hạ Tiều được nhắc mới giật mình nhận ra: Ờ nhỉ! Mình cũng chả phải người, tự dưng đi sợ thứ này làm gì?

Cậu nhớ trước kia Văn Thời từng nói con rối ít bị ảnh hưởng nhất, rất khó bị nhập vào, càng không bị mê hoặc dụ dỗ. Trừ khi xuyên qua tim rồi trở nên khô hóa, nếu không thì chẳng thể xảy ra chuyện gì.

Sau khi nhận ra được điểm này, Hạ Tiều lập tức trở thành dũng sĩ, bưng bát nốc cạn sạch ngụm canh cuối cùng kia, sau đó chợt nhớ ra gì đó bèn hỏi: “Nhưng chú Mao ơi, cháu là con rối nên uống thoải mái, sao chú cũng uống thả ga như thế?”

lão Mao bị sặc, phun ngụm canh sủi cảo ra ngoài.

Cũng may hắn kịp quay đầu trước khi phun, không tạt vào cả bàn….

Cũng chỉ phun trúng một bộ đồ mà thôi——hắn ho đến mức long trời lở đất xong mở mắt nhìn, lập tức trông thấy một chiếc ao thun đen ướt sũng. Men theo áo thun nhìn lên trên thì thấy gương mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo của Văn Thời.

Tui khổ quá mà….

lão Mao thầm nhủ trong lòng.

Văn Thời dùng tư thế canh chim năm đó nhìn chằm chằm cái bình tưới thương hiệu lão Mao này, trông thấy hắn ngượng ngùng sờ đầu, cuối cùng nhớ lại sự tích nhổ lông năm nào.

Dù sao cũng là chim mình nuôi, còn làm thế nào được nữa đây?

Văn Thời lặng lẽ thu tầm mắt, nghe thấy lão Mao giải thích với Hạ Tiều: “Nếu như có vấn đề thật thì cậu nhiều ít cũng sẽ có phản ứng ngay. Cậu chẳng hề hấn gì ngồi ở đây thì sao tôi lại không dám uống cơ chứ.”

lão Mao năm đó dưới sự chống lưng của Văn Thời, ngay cả chủ của mình còn dám lừa. Ban nãy là chủ quan nhất thời, bây giờ lừa tiểu Tiều đúng là mặt không đổi sắc tim không đập, còn bày ra dáng vẻ “chuyện đơn giản như thế mà cậu cũng phải hỏi”.

Có lẽ xuất phát từ tâm lý kính già yêu trẻ nên Hạ Tiều gật đầu tin ngay.

Được thôi.

Văn Thời quả thực không nhìn nổi nữa. Hắn nhấc cổ áo thun lên cho gió lùa vào, tránh chỗ vải ướt dính vào người, sau đó bưng bát uống bát canh sủi cảo này xuống bụng.

Nhìn dáng vẻ của Hạ Tiều là biết bát canh này không có vấn đề, mà cho dù có vấn đề thì nhiều lắm cũng chỉ là thuốc mê mà thôi.

Thứ này cũng không có tác dụng lớn với Văn Thời cho lắm, linh tướng của hắn vốn thiếu hụt, nửa sống nửa chết nên không được tính là người bình thường. Mà nếu như linh tướng của hắn đầy đủ thì đó là ở trạng thái đỉnh cao, càng không thể bị một bát canh như thế đánh gục.

Quả nhiên Hạ Tiều ngáp một cái nói: “Thực ra vừa nãy em thấy hơi lơ mơ, nhưng chỉ thoáng qua thôi. Giờ ngáp xong thì không cảm nhận được nữa.”

lão Mao lại còn giả bộ oán trách: “Sao cậu không nói sớm?”

Lời này khiến Hạ Tiều vô cùng ngượng ngùng: “Vậy lần sau cháu sẽ cố tranh thủ phản ứng nhanh hơn một chút.”

“Muộn rồi.” Ngón tay Tạ Vấn gảy cái bát không trước mặt mình, nửa thật nửa đùa: “Chúng ta đều uống hết rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ.” Hạ Tiều hoảng loạn.

“Nếu lát nữa ngất thật—–“ Tạ Vấn hơi nghiêng đầu về phía Văn Thời nói: “Đừng chỉ lo chạy một mình đấy.”

Văn Thời ngước mắt nhìn anh ta: “Anh sẽ ngất à?”

Tạ Vấn bật cười: “Ai biết được.”

Giọng điệu anh ta sâu xa khiến cho người ta không biết là đang giả vờ giả vịt giống như lão Mao, chỉ trêu đùa người khác một cách thuần tùy. Hay là muốn nói trạng thái của bản thân, không thể chắc chắn được có bị ảnh hưởng hay không.

Lục Văn Quyên vẫn luôn bận rộn trong bếp, mãi đến khi bốn người uống sạch bát canh sủi cảo, cô ta mới cầm giẻ lau bước vào phòng.

“Cứ để đó tôi dọn cho.” Cô vừa nói vừa chồng bát đĩa lên nhau, sau đó dùng giẻ lau ẩm ướt chùi cái bàn mấy lượt, “Mấy cậu ngả lưng nghỉ ngơi một lát đi, cơm nước xong xuôi chẳng ai muốn động chân động tay mà.”

Cô ta lau chùi một lúc lâu, ước chừng thời gian mới ngước mắt lên, con mắt đen như mực đảo qua bốn người trên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu… buồn ngủ chưa?”

Văn Thời trả lời dứt khoát: “Không buồn ngủ.”

Lục Văn Quyên: “…”

Dường như cô ta không nghĩ ra, “Ờ” một tiếng rồi lại tiếp tục lau chùi cái bàn, động tác vẫn khua thành vòng tròn như cũ. Đừng nói có uống canh hay không, chỉ nhìn động tác của cô ta một lúc thôi là mí mắt đã nặng trĩu xuống rồi.

Cô ta lau tới mức tê cả tay mới ngẩng đầu hỏi lần nữa: “Buồn ngủ chưa?”

Lần này Tạ Vấn trả lời: “Vẫn ổn, có thể trụ thêm một lúc nữa.”

Lục Văn Quyên: “…”

Buồn ngủ thì còn cố chịu làm gì???

Cô có hơi nản lòng.

Nhưng cũng may Tạ Vấn đã chống đầu, lại có vài phần bệnh tật ốm yếu, lúc hơi rũ mắt rất giống như muốn nghỉ ngơi. Lục Văn Quyên lại thầm hi vọng, cảm thấy sắp tới lúc rồi.

Ngay khi cô đang lau chùi hì hụi không biết bao nhiêu lần thì Tạ Vấn bỗng nhúc nhích.

Hết trụ nổi rồi?

Lục Văn Quyên tràn trề hy vọng ngẩng đầu, trông thấy ngón trỏ thon dài của Tạ Vấn chỉ vào một góc bàn nói: “Sắp lau trôi cả nước sơn rồi kìa.”

….

Lục Văn Quyên lau tới sắp phát khóc.

Ngay lúc cô nắm chặt giẻ lau, rầu rĩ không biết có nên đi giặt rồi quay lại hay không thì rốt cục cũng có một vị khách ở bàn này ngáp một cái.

Người ngáp chính là lão Mao, bởi vì Hạ Tiều cứ luôn nhìn chòng chọc hắn bằng ánh mắt kỳ quái, mà hắn còn nhớ rõ bản thân là một “nhân viên cửa hàng bình thường đến không thể bình thường hơn.”

Lúc này vẻ mặt Lục Văn Quyên như thể được mãn hạn tù, cô ta quẳng giẻ lau sang bàn bên cạnh, bê đống bát đĩa nói: “Buồn ngủ rồi phải không? Phòng ở trên tầng, tôi cất bát đĩa rồi dẫn mọi người lên trên.”

Tầng hai có một cái sân phơi,  có chống vài giá gỗ để phơi quần áo chăn màn. Sau đó là bốn căn phòng song song.

Lục Văn Quyên nói: “Khách tới đều nghỉ ở đây.”

“Khách?” Văn Thời nhíu mày. “Trước kia cũng có khách?”

“Có chứ.” Lục Văn Quyên nói.

“Thế người đâu?”

“Tiễn đi rồi.”

Văn Thời: “Tiễn thế nào?”

Lục Văn Quyên nở nụ cười, quay đầu nói: “Bát đĩa còn chất đống dưới tầng, tôi xuống dưới đây.”

Kiểu cười lảng tránh này có vẻ sâu xa, khiến người ta không thể không ngẫm nghĩ.

Vừa tới đây nên không thể tùy tiện bứt dây động rừng. Thế là Văn Thời cũng không cố gặng hỏi ngay, hắn kéo cổ áo đổi đề tài khác: “Tắm rửa ở đâu thế? Tôi muốn thay quần áo.”

Ai ngờ Lục Văn Quyên lại phẩy tay bảo: “Không tắm rửa.”

Văn Thời: “….”

Lục Văn Quyên lặp lại lần nữa: “Chúng tôi không tắm.”

Người chết thì không cần tắm rửa, nhưng nói thẳng ra như thế thì đúng là hiếm thấy.

Trông thấy mọi người nhíu mày, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Tắm rửa không có tác dụng đâu, vô dụng thôi.”

Lời này thốt ra, cô ta bất thình lình trở nên thất thần, lẩm bẩm vài câu rồi mới tỉnh táo lại, quay sang nói với mọi người: “Nơi này của chúng tôi có một tập tục gọi là Đại Mộc. Cứ cách một khoảng thời gian mới có một lần, có khách tới cũng sẽ tổ chức một lần. Ngày mai vừa khéo là Đại Mộc, các cậu tới vừa đúng dịp.”

Tạ Vấn: “Tổ chức Đại Mộc để làm gì?”

Lục Văn Quyên nói: “Đón gió tẩy trần đó.”

Lý do này tạm chấp nhận được, nhưng cô ta ngay lập tức nói thêm một câu: “Bên ngoài rất bẩn.”

Văn Thời: “Bẩn? Tức là sao?”

Lục Văn Quyên nghĩ ngợi một hồi đáp: “Chính là bẩn đó, là cách nói trong thôn. Giống như việc lấy tên hay thì sợ không trấn áp nổi, chọn tên xấu cho dễ nuôi ấy. Trước giờ vẫn luôn nói như vậy.”

Nhìn vẻ mặt thì có lẽ cô ta không biết nguyên nhân thật sự. Bởi vậy cũng có thể đoán được cô không phải chủ lồng.

“Ôi, nhìn tôi cứ lôi kéo mấy cậu ngồi tán dóc kìa.” Lục Văn Quyên tự trách một câu rồi thúc giục: “Buồn ngủ thì mau ngủ đi, thôn của chúng tôi quá hẻo lánh, ban đêm yên tĩnh, tốt nhất là ngủ một giấc thẳng đến hừng đông luôn nhé.”

Nói xong cô liền bước vội về phía cầu thang.

“Nếu như không ngủ tới khi trời rạng sáng thì sao?” Hạ Tiều nhịn không được hỏi với theo một câu.

Lục Văn Quyên đột ngột dừng bước, mấy giây sau mới chậm rãi quay đầu, nghiêng cần cổ, thì thào bảo: “Sẽ hoảng sợ.”

Nói xong cô ta đi thẳng xuống tầng mất dạng.

Cũng vì câu nói này mà Hạ Tiều hận không thể tự rót cho bản thân một liều thuốc mê. Tiếc là với thể chất này của cậu, uống thuốc mê như uống nước lã cũng chả có tác dụng gì.

Thế là cậu bắt đầu suy tính xem phải làm sao để ban đêm không sợ: “Hay là chúng ta….chen chúc một chút?”

“Chen thế nào?” lão Mao hỏi.

Hạ Tiều thò đầu vào ranh giới ăn đòn: “Thì là…ngủ cùng nhau ấy?”

Văn Thời đứng ngay sau lưng cậu đang mở khóa tìm áo thun sạch trong ba lô, muốn thay cái áo bị lão Mao phun ướt trên người.

Vừa nghe thế, động tác của hắn chững lại, vô thức ngước mắt lên, kết quả đụng trúng ánh mắt Tạ Vấn.

Hắn lập tức dời mắt, lôi từ trong ba lô ra một cái áo thun màu trắng, nghe thấy lão Mao hiền lành nói với Hạ Tiều: “Không chen, tự ngủ đê.”

Hạ Tiều khóc lóc đi vào một căn phòng, quyết tâm đêm nay sẽ trùm đầu nhắm mắt tới cùng, gặp chuyện gì cũng thề chết không chui ra khỏi chăn. Tiếc là ý trời không chiều lòng người….

Có một khoảng thời gian, Hạ Tiều thật sự hơi mê man, không phải bị canh sủi cảo ảnh hưởng mà là kết quả của việc cậu tự thôi miên bản thân. Cậu co rúm người trong ổ chăn, dường như sắp chìm vào giấc ngủ lại bị tiếng động nhỏ đánh thức.

Trong đêm khuya yên tĩnh, cậu nghe thấy một tiếng “bịch”.



Giống như vật nặng rơi xuống.

Cách mấy giây lại có một tiếng “bịch”.

Hạ Tiều trong ổ chăn đột nhiên mở bừng mắt, co rúm người trong bóng tối cẩn thận lắng nghe, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. Nhưng cậu nghe một lát, lập tức cảm thấy da đầu tê rần——

Bởi vì tiếng động kia truyền tới từ dưới gầm giường.

Mỗi một tiếng “bịch”, cậu thậm chí có thể cảm giác được ván giường rung lên giống như có gì đó nhảy tưng tưng dưới gầm giường.

Đây là kiểu giường cũ nhất, ba mặt bao quanh, phía trước có bậc gỗ. Bốn phía gầm giường được bịt kín giống như một cái hòm gỗ, trừ khi nhấc cả cái giường lên, còn không thì sẽ không thể thấy bên dưới có thứ gì.

“Bịch—-“ Khi tiếng động dưới gầm giường vang lên lần thứ tư, Hạ Tiều quấn chăn lăn xuống giường.

Cậu không dám nhìn, cứ thế lao thẳng về phía cửa phòng, kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy một người đứng bên ngoài.

Trong nháy mắt đó, cậu suýt nữa thì tắt thở.

Nhưng một giây sau, cậu lại run lẩy bẩy thở phào một hơi—–bởi vì người đứng ở cửa chính là anh cậu.

“Anh làm em sợ muốn chết.” Hạ Tiều thều thào, “Anh đứng đấy làm gì?”

“Qua xem thử.” Văn Thời nói, “Cậu nghe thấy tiếng gì không?”

Hạ Tiều cuống cuồng gật đầu, lủi ra sau lưng anh mình, siết chặt lấy áo hắn, chỉ vào cái giường trong căn phòng kia nói: “Nghe thấy ạ, ngay bên dưới giường của em!”

“Cậu biết là thứ gì không?” Văn Thời xoay đầu hỏi Hạ Tiều một câu.

Có lẽ do ánh trăng quá ảm đạm khiến gương mặt vốn đã tái nhợt của hắn không còn chút máu, thậm chí không có sức sống, Hạ Tiều trông thấy không khỏi có chút sợ hãi.

“Thứ..thứ gì ạ?” Hạ Tiều lắp bắp hỏi.

Con mắt đen nhánh xinh đẹp của Văn Thời không chớp nhìn cậu nói: “Đầu của tôi….”

Nói xong hắn ta nghiêng đầu, cổ và cơ thể chẻ làm đôi, rơi lộp bộp xuống đất.

Hạ Tiều theo phản xạ đưa tay ra đỡ, sau đó gào rú ầm lên.

Văn Thời mở bừng mắt trong tiếng kêu khóc om sòm, nhưng sau khi mở mắt, âm thanh kia lập tức im bặt như thể tất cả chỉ là ảo giác trong mơ vậy.

Gầm giường của hắn không hề có tiếng động nào, nhưng bên giường lại xuất hiện thêm một người….

Ban đêm trong thôn vô cùng yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo, thỉnh thoảng có con chim bị giật mình trong đêm, đập cánh hai lần rồi lại quay về trong tán cây.

Tạ Vấn khoanh tay đứng bên giường nhìn hắn trong bóng đêm đậm đặc, hình ảnh trong mắt lờ mờ không rõ.

Văn Thời thầm giật mình, gần như bị cảnh tượng này mê hoặc trong nháy mắt, nhưng hắn chỉ nhắm một con mắt lại, lúc mở ra thì giữa các ngón tay đã quấn một sợi dây rối.

Là giả. Hắn thầm nói trong lòng.

Tiếp đó bật người dậy, đứng đối mặt với Tạ Vấn.

Không gian nơi này không lớn, bọn họ dường như gần trong gang tấc.

Mười ngón tay Văn Thời siết căng sợi dây rối dài mảnh, nhếch môi không nói một lời nhìn anh ta tựa như có thể ra tay bất cứ khi nào, nhưng lề mề mãi không hành động.

“Vì sao lại thả dây rối với tôi?” Tạ Vấn nói.

Đối với tồn tại hư ảo, Văn Thời không cần phải trả lời bất cứ câu gì. Nhưng hắn mím môi im lặng một hồi, cuối cùng đáp một câu: “Đối với thứ không rõ là thứ gì, không thả dây rối thì thả cái gì.”

Giọng điệu của hắn lạnh như băng, cơ thể căng thẳng, bày ra dáng vẻ phòng ngự.

Tạ Vấn nở nụ cười.

Văn Thời nhíu mặt lông mày, sợ dây rối giữa các ngón tay phóng ra áp lực vô hình, dường như đất bằng cũng nổi lên gió lớn.

“Cậu không biết tôi là thứ gì ư?” Tạ Vấn nói.

Văn Thời không lên tiếng.

Gió càng lúc càng cuồng bạo dữ dội, cửa sổ đóng chặt kêu lách cách, đồ đạc trong phòng ngã trái ngã phải, bốn phía lộn xộn, nhưng Tạ Vấn kia không hề bị gió xé rách đánh tan, cũng không hiện ra nguyên hình.

Giống như tất cả mũi nhọn Văn Thời phóng ra đều không có tác dụng với anh ta.

Anh ta đứng trong xoáy lốc, nhìn Văn Thời ở khoảng cách rất gần.

Sau một hồi lâu, anh ta vươn tay gẩy từng sợi dây rối của Văn Thời. Mỗi lần khẽ gẩy là bờ vai và cổ Văn Thời căng cứng hơn.

Sau đó anh ta nắm chặt cổ tay Văn Thời nhấc lên một chút, sợi dây rối dường như lướt nhẹ qua môi anh ta.

Ánh măt Văn Thời run rẩy, siết chặt ngón tay, nghe thấy anh ta nói: “Tôi nghĩ là cậu biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc