PHÁN QUAN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng là hắn gõ chữ rất dễ dàng, nhưng vị bô lão thời Dân quốc này lại hết sức có vấn đề.

Vị tổ tông thời kỳ trước này không thạo dùng di động cho lắm, bên người còn hay có người đi tới đi lui quấy nhiễu hành động và mạch suy nghĩ của hắn.

Lúc Hạ Tiều dâng điện thoại bằng hai tay cho anh mình, cậu cảm thấy chẳng trông cậy vào phương thức nhập ngũ bút được rồi, nhưng gõ bính âm thì chắc cũng ổn. Bởi vì cậu nhớ anh mình từng nói một câu: “Tôi chết năm 95 chứ không phải năm 65.”

Để tránh xảy ra chuyện nhầm lẫn coca như lần trước, Hạ Tiều quyết định không tìm ngược nữa, trực tiếp chuyển chế độ 9 phím sang 26 phím, sau đó chỉ vào màn hình nói: “Anh cứ chuyển từng chữ thành dạng phiên âm rồi gõ vào, cuối cùng chọn chữ ở hàng trên cùng là được rồi.”

Vị bô lão thời Dân quốc nhíu mày nhìn chằm chằm chữ cái bên trên 26 phím ba giây rồi phun ra một câu: “Chưa học phiên âm bao giờ.”

Văn Thời nói thế, Hạ Tiều có thể chắc chắn anh cậu ít nhất biết phiên âm là thứ gì. Thế là cậu càng bối rối: “Sao thế được? Phiên âm đáng nhẽ phải rất phổ biến vào năm 95 chứ ạ.”

Văn Thời mở to mắt nhìn cậu: “Anh nhận biết được mặt chữ, vì sao phải học phiên âm.”

Hạ Tiều: “….”

Hạ Tiều: “Em xin lỗi, tại em bị thiểu năng.”

“Vậy…vậy viết tay đi.” Thái độ nhận sai của tiểu Tiều cực kỳ đáng khen, chắc là do sợ bị ăn đập, cậu thò tay nhanh chóng chuyển bàn phím sang chế độ viết tay rồi nói: “Cái này thì đơn giản lắm, anh muốn viết chữ gì thì viết chữ ấy, sau đó chọn ở hàng trên cùng là được rồi. Mỗi tội tốc độ sẽ chậm hơn gõ bính âm một chút, còn lại thì không có khuyết điểm nào khác.”

Có lẽ do Văn Thời nghe được câu ‘tốc độ chậm hơn gõ bính âm một chút’, thế là tốc độ viết chữ nhanh thoăn thoắt.

Hắn viết một hàng chữ trên màn hình.

Hạ Tiều nhìn chăm chú một lát, cảm giác đẹp trai thì đúng là đẹp trai, nhưng mà chữ thì đọc chẳng hiểu tý nào.

Cậu không nhận ra được thì hệ thống cú pháp càng chẳng nhận ra nổi, thế là một hàng chữ nhảy ra: “Lưỡi lan nha chuyện đủ.”

Hạ Tiều nhủ thầm má ôi.

Văn Thời: “….”

Anh chàng đẹp trai này hiển nhiên không vừa lòng với cách nhập cú pháp, quay màn hình điện thoại cho Hạ Tiều nhìn: “Cái gì đây?”

Hạ Tiều yên lặng duỗi một đầu ngón tay xóa câu chữ loạn tùng phèo này cho hắn.

Cậu đang định hướng dẫn qua một chút, chợt nghe thấy tiếng người vọng tới từ phía đằng xa.

Thuốc bên phòng bếp chắc là nấu xong rồi, lão Mao và Đại Triệu, Tiểu Triệu chí chóe tranh cãi không ngừng, hình như đang tìm thứ gì đó. Sau đó Đại Triệu gọi với sang bên này: “Tiểu Tiều đang bận à?”

Hạ Tiều cất cao giọng: “Ớ, sao thế chị?”

Văn Thời cũng ngẩng đầu nhìn sang bên ấy.

“Có khăn mặt không?” Giọng Đại Triệu lanh lảnh.

“Hoặc là miếng lót cũng được.” Tiểu Triệu bổ sung thêm một câu.

Hạ Tiều: “Có ạ.”

Đại Triệu: “Để ở đâu thế? Bọn chị không tìm thấy.”

“Ở trong ngăn tủ bên kia ấy ạ——“

Văn Thời nhận lấy điện thoại, ngắt lời: “Cậu qua đó đi, bên này đợi lát nữa rồi nói.”

Hạ Tiều cũng đang tính vậy, thế là cậu vội vã tiếp chỉ, lê đôi dép loẹt xoẹt vội vàng đi qua.

Bên phòng khách lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn một mình Văn Thời ngồi khom lưng cầm di động.

Tạ Vấn dựa ở cửa bếp bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt Văn Thời va vào anh ta, sau đó yên lặng một lát rồi nhíu mày.

Hắn cụp mắt xuống lần nữa, loay hoay mần mò điện thoại của Hạ Tiều.

Qua mấy giây, hắn nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt đi tới đây.

Tiếng động thật sự rất nhỏ, thua xa âm thanh ồn ào mấy người trong nhà bếp tạo ra. Nhưng lọt vào tai Văn Thời lại vô cùng rõ ràng.

Hắn chỉ cần nghe tiếng động liền biết người đó là ai.

Văn Thời không ngẩng đầu, mí mắt khẽ chớp rồi rũ xuống giống như lơ đãng liếc vật trang trí nào đó trên bàn trà. Nhưng Tạ Vấn lại vô tình rơi vào khóe mắt hắn.

Văn Thời ngồi trên chiếc ghế sô pha dài đủ cho ba người ngồi. Hạ Tiều vừa đi, hai bên trái phải hắn đều trở nên trống trải.

Tạ Vấn dừng bước trước bàn trà, đứng bên cạnh tầm nhìn của hắn. Tầm nhìn hơi thấp nên Văn Thời chỉ có thể thấy quần tây được cắt may khéo léo vừa vặn của anh ta bị bàn trà che khuất một góc.

Nhìn một lúc, Văn Thời bèn ngước mắt: “Sắc thuốc xong rồi hả?”

“Xong rồi.” Tạ Vấn hơi nghiêng mặt về phía nhà bếp, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn, “Lát nữa bọn lão Mao sẽ bưng qua.”

Văn Thời ừ một tiếng. Hắn mấp máy môi nhưng không nói thêm gì.

Thế là ánh mắt của hai người vẫn dừng trên người đối phương, chỉ là không biết nói gì mà thôi.

Sự yên lặng đột ngột khiến bầu không khí trở nên quái dị, hệt như lông tơ tĩnh điện vào mùa thu đông, từng chiếc dựng thẳng nhưng vô cùng mềm mại.

Ánh mắt Tạ Vấn thoáng chuyển hướng sang bên kia phòng khách. Văn Thời cũng đã dời tầm mắt, ngón cái trượt trên màn hình điện thoại, hờ hững nói: “Sao cứ đứng mãi thế?”

Tạ Vấn không trả lời. Có lẽ cũng không nói rõ được lý do.

Anh ta chỉ ậm ờ bảo: “Đang định ngồi đây.”

Ánh mắt Văn Thời thoáng thấy mũi chân anh ta chuyển dịch, dường như định đi tới chỗ trống ở bên cạnh hắn….

Nhưng cuối cùng vẫn dừng bước trước ghế sô pha đơn.

“Có bỏng không chú Mao, để cháu cầm cho!” Giọng Hạ Tiều truyền từ xa tới gần.

“Đi sang một bên đi.” lão Mao trả lời một câu, “Cậu mau đặt miếng lót lên bàn trà để tránh làm hỏng mặt bàn.”

Xen lẫn với tiếng nói gần kề là mấy tiếng bước chân.

Tiếng động của mấy người kia rất ồn ào, Văn Thời ngẩng đầu lên lần nữa, vừa khéo trông thấy Tạ Vấn dời mắt khỏi người hắn.

Đối phương như thể lơ đãng liếc qua một chút, hoặc là một cái chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hướng về nơi ồn ào nhất——–

Lão Mao bưng một bát thuốc có chất liệu bằng đá sa thạch, bước chân nhỏ vội vàng đi qua đây. Đại Triệu và Tiểu Triệu theo sát đằng sau, Hạ Tiều cầm hai miếng lót cốc tròn trịa.

Nước bên trong bát thuốc vẫn sôi, hơi nóng hầm hập nháy mắt tản ra.

Văn Thời nhìn hơi nước nghi ngút, chợt nhớ tới một câu mình đã từng nghe——–

Ngươi trông thấy hắn đang nhìn ngươi thì chắc chắn hắn cũng biết ngươi đã thấy hắn đang nhìn ngươi rồi.

Lúc ấy, lời này là một tên đồ đệ nào đó của hắn dùng để chế nhạo người khác, cũng không liên quan gì tới hắn. Hắn chỉ thản nhiên đứng nghe bên cạnh, nhưng vì nội dung lẩn quẩn cho nên vẫn luôn có ấn tượng sâu, chẳng ngờ bây giờ chợt nhớ lại.

Sau khi Tạ Vấn nhìn thoáng qua một lần thì không quay đầu lại nữa. Anh ta nhường bước khi lão Mao lao tới, gần như lùi đến bên cạnh Văn Thời, còn nhắc nhở lão Mao một câu: “Ông nhắm vào bàn trà ấy, đừng xông tới chỗ tôi, định giội lên người tôi hay gì?”

“Tôi nào dám, đặt bên này nó gần hơn mà.” Lão Mao vô tội trình bày, vững vàng phi tới bên cạnh bàn trà, chiếm lấy vị trí vừa rồi của Tạ Vấn rồi sai Hạ Tiều: “Chồng hai miếng lót lên nhau.”

Hạ Tiều nghe lời làm theo, lão Mao mới đặt bát thuốc xuống, còn chỉnh lại ngay ngắn trước mặt Văn Thời.

Văn Thời duỗi tay theo thói quen, lại nghe thấy Hạ Tiều bảo: “Để em đi lấy bát với thìa.”

Lão Mao hoang mang hỏi: “Lấy bát với thìa làm gì?”

Hạ Tiều còn hoang mang hơn hắn: “Để múc uống ạ, chẳng lẽ cứ bưng nguyên cái bát to đùng đấy húp?”

“Ai bảo là để uống.” Lão Mao tức giận nói: “Dùng để ngâm tay cơ mà.”

“Thật hay đùa thế? Ngâm tay cũng có tác dụng á?” Bạn học nhỏ Hạ Tiều được mở rộng tầm mắt, nhưng vẫn có vẻ  nửa tin nửa ngờ.

“Linh…..” lão Mao suýt nữa thì buột miệng giải thích cho cậu rằng thuốc này có hiệu quả như thế nào với linh tướng, may là lời đến bên miệng lại nhớ ra hiện tại mình chỉ là nhân viên cửa hàng của Tạ Vấn, biết đến những thứ như linh tướng nhưng không tiếp xúc quá sâu.

Thế là hắn vội vàng liếc về phía Tạ Vấn úp úp mở mở: “Dù sao cũng có lợi cho cơ thể.”

Tạ Vấn: “….”

“Nhìn tôi làm gì?” Tạ Vấn không vui nói.

Lão Mao nhận ra bản thân giấu đầu hở đuôi bèn vội bảo: “Chỉ nhìn thôi mà.”

Lão Mao sửa lời như thế, với người không biết chuyện thì chẳng làm sao, nhưng lại âm thầm nhắc nhở Văn Thời. Hắn rụt bàn tay duỗi về phía bát thuốc, giả bộ bản thân cũng không biết thứ này dùng để ngâm hay là để uống.

Thế nhưng cái thằng ngốc Hạ Tiều này lại dỡ mất nấc thang bước xuống của hắn, cậu nói: “Anh thông minh ghê, thế mà biết nó dùng để ngâm tay.”

Văn Thời: “….”

“Anh không biết.” Văn Thời lạnh lẽo nói, “Con mắt nào của cậu thấy anh đây biết?”

Hạ Tiều chẳng ngờ mình khen người ta còn bị người ta giận, cậu tủi thân ngồi xuống bên cạnh, nhưng lại sợ sệt không dám xích lại quá gần, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, “Vậy anh duỗi tay….”

“Thử nhiệt độ.” Văn Thời không chớp mắt nhả ra một câu.

Hắn vẫn không giỏi nói dối như trước, chỉ có thể dùng khí thế để lấp liếm. Ngoài ra còn tính sẵn ở trong lòng, nếu như Hạ Tiều còn hỏi thêm thì hắn sẽ đi ngay và luôn.

Cũng may Hạ Tiều không hỏi tiếp nữa, Đại Triệu và Tiểu Triệu thì vô cùng nhiệt tình chỉ dẫn hắn: “Bây giờ vẫn bỏng lắm, phải để nguội một lát, nhưng cái hơi thuốc bốc lên này cũng tốt lắm, hơ một lúc cũng không hại gì, cho nên chúng tôi mới bưng ra đây.”

Văn Thời gật nhẹ đầu.

Thuốc tỏa ra hơi nóng ngay trước mặt hắn, mùi hương khá nồng nặc nhưng không khó ngửi, thấp thoáng chút hương vị của núi Tùng Vân.

Phương thuốc này thật ra không chỉ dùng để xua lạnh giảm đau, bản thân Văn Thời sau này cũng nghĩ ra được một vài thứ khác. Nền tảng vẫn là những thứ này, chỉ cần bỏ thêm một vài nguyên liệu thì sẽ có hiệu quả mới, ví dụ như bùa định linh sở trường của Chung Tư, đốt hai lá bùa thành tro rồi thả vào trong nước thuốc sẽ lập tức có tác dụng định linh tập trung tinh thần. Hắn từng tự đun cho mình rất nhiều lần.

Lúc không cần dùng trận pháp tẩy linh hắn thường dựa vào bài thuốc này. Mỗi khi đầu óc buông lỏng sẽ dùng nó để trấn áp bản thân. Nhưng cũng không có công dụng gì lớn, chỉ như uống rượu độc để giải khát mà thôi.

Năm đó khi hắn hỏi xin Chung Tư mấy lá bùa còn khiến đối phương nghi ngờ, có một dạo lo lắng liệu có phải hắn không kiểm soát được con rối của mình nên bị cắn trả hay không.

Về sau trông thấy hắn thả con rối mà không cần xiềng xích trói buộc mới chắp tay xin từ biệt, hoàn toàn xua tan  hết thảy những lo lắng đó.

Mà tình trạng bây giờ của hắn sợ là đốt mười lá bùa thả vào trong nước thuốc cũng không đủ dùng, Người sư huynh Chung Tư từng phe phẩy lá bùa khắp núi nói “Có đủ bùa chú, cần bao nhiêu vẽ bấy nhiêu, cầm đồ tốt tới đổi là được” đã không còn ở đây từ lâu rồi.

….

Hắn dời mắt khỏi bát nước thuốc, ngón tay chạm khẽ lên màn hình điện thoại.

Màn hình đang tối sáng lên lần nữa, đây là cách hắn học được từ Hạ Tiều. Hắn di chuyển ngón tay và viết lại câu cần gửi lên màn hình.

Vẫn là một hàng chữ loạn xị ngậu khó hiểu hiện ra.

Lão Mao không có mắt nhìn cứ thế đứng đực bên cạnh bàn trà, chắn mất một nửa ghế sô pha đơn mà chẳng ai nhắc nhở, đến mức ông chủ nhà hắn rề rà mãi vẫn không ngồi được xuống.

Qua hồi lâu Văn Thời cảm giác đệm ghế sô pha hơi lún xuống một chút, Tạ Vấn cuối cùng vẫn ngồi ở bên này.

Mặc dù đang là mùa hè nhưng anh ta vẫn mặc áo sơ mi dài tay, tầng vải mỏng manh  cọ nhẹ vào áo thun ngắn tay và cánh tay Văn Thời, rõ ràng không dựa sát nhưng lại vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi hương của đối phương.

Ngón tay Văn Thời cứng ngắc vài giây.

Hắn bỗng nhiên nhận ra rằng ngoại trừ khi ở trong lồng thì Tạ Vấn chưa từng ở gần hắn đến như vậy, như thể vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.

Lần gần gũi trước của hai người là ở Tây Bình Viên, Tạ Vấn bệnh nặng phải ngâm thứ thuốc kia, hắn vốn định rời đi nhưng đối phương lại vỗ nhẹ vai hắn nói “Muộn rồi để tôi tiễn cậu về”.

Văn Thời cụp mắt, vô thức viết lại câu ban nãy một lần.

“Thứ này không linh hoạt, cậu viết chữ Thảo nó không nhận ra được đâu.” Tạ Vấn bỗng nhiên nói. [1]

[1] chữ Thảo (thảo thư) kiểu chữ mềm mại nét này liền nét kia, khó đọc vl =)))



Văn Thời nghiêng đầu nhìn anh ta.

Đối phương cũng nghiêng người giống như hắn, ngón trỏ thon dài chỉ màn hình điện thoại từ xa. Hai mắt cụp xuống, ánh sáng đổ bóng xuống xương mày và sống mũi tạo thành bóng râm vừa đen vừa sâu, cộng thêm cánh môi nhạt màu.

Ánh mắt Văn Thời đảo qua: “Nhìn tôi viết chữ làm gì?”

“Lúc ngồi xuống vô tình liếc thấy thôi.” Tạ Vấn chỉ mắt mình nói.

Bạn học Hạ Tiều hiếm khi có mắt nhìn nhạy bén, vội đỡ lời giúp anh mình: “Anh tôi trước kia không thích dùng di động cho nên không dùng quen bàn phím này.”

“Tôi biết.” Tạ Vấn ngước mắt nhìn cậu gật đầu nói: “Từng nghe cậu nhắc tới rồi.”

Anh ta trông thấy Văn Thời lề mề mãi không động ngón tay bèn giơ bàn tay trái lên chắn màn hình nói: “Giờ tôi không nhìn thấy nữa, cậu viết đi.”

Hạ Tiều định bảo hay là chúng ta đổi chỗ đi.

Nhưng cậu trông thấy anh mình cong khớp ngón trỏ, đẩy tay Tạ Vấn sang bên thêm 1cm, sau đó cúi đầu gõ chữ….cậu không mở miệng được nữa.

Bầu không khí có hơi khó hiểu, nhưng Hạ Tiều đoán có khi anh mình lại cảm thấy như thế mới tốt ấy chứ.

Thực tế là Văn Thời cũng không muốn đổi chỗ cho lắm.

Hắn đổi sang thể chữ Khải[2] viết một câu “Tôi là Trần Thời, cậu có rảnh không.”, sau đó nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Chu Húc.

[2] Khải thư: lối chữ ngay ngắn rõ ràng xuất hiện từ thời Đông Hán và Tào Ngụy.



Hắn lại viết tiếp: Hỏi cậu chút chuyện.

Chu Húc vẫn trả lời rất nhanh: Anh muốn hỏi em vài chuyện á??? Chuyện gì thế? Anh có chắc là chuyện anh không biết nhưng  em lại biết không?

Văn Thời: Ừ.

Chu Húc: Em biết nhiều nhất chính là lời đồn thổi về đám người trong nhà mình.

Chu Húc: Hoặc là tạp văn dã sử có liên quan tới phán quan.

Chu Húc: Chắc là anh không hỏi cái sau đâu nhỉ?

Văn Thời: Chắc cậu biết đôi chút…

Chu Húc: Hello?

Chu Húc: Có phải mạng bị lag không thế?

Chu Húc: Anh trâu bò như vậy, chắc chắn sẽ không hỏi chuyện về phán quan. Cho nên chuyện anh muốn hỏi là chuyện về người nhà họ Trương? Muốn hỏi ai?

Văn Thời: Cái gì lag.

Chu Húc: …

Chu Húc dường như sụp đổ, bắt đầu gửi biểu tượng cảm xúc.

Văn Thời đơ mặt như khúc gỗ, vừa cảm thấy Chu Húc khá thông minh lanh lợi vừa phải chịu đựng mấy thứ ngu ngốc hết chỗ chê lướt qua trước mắt mình.

Đợi tới khi đối phương không còn gửi nữa, hắn mới động ngón trỏ.

Hắn định viết Tạ Vấn nhưng vừa mới viết được chữ đầu tiên thì đột nhiên cảm giác cảnh tượng này vô cùng quen thuộc. Giống như rất lâu trước kia hắn cũng từng viết cái tên này.

Văn Thời ngơ ngẩn một chút, cảm giác quen thuộc biến mất nhanh đến mức không kịp bắt lại.

Hắn vô thức nhìn sang phía Tạ Vấn, đối phương đang nói chuyện với lão Mao, bàn tay vẫn chắn màn hình cho hắn như cũ.

Điện thoại rung nhẹ, Chu Húc không chịu nhàn rỗi vội thúc giục: Thế anh muốn hỏi ai vậy?

Chu Húc: Ai thế? Ai thế?

Tạ Vấn. Văn Thời cuối cùng vẫn gõ hai chữ này gửi đi, sau đó nhấn tắt màn hình điện thoại.

Đợi tới khi hắn nhận được tin nhắn phản hồi đã là lúc nửa đêm.

Chu Húc không phụ sự kỳ vọng mà viết rất nhiều, Văn Thời vuốt mấy lần mới kéo tới phần đầu.

Nó nói: Em biết ngay mà! Người tò mò về anh ta quá nhiều luôn. Nhưng không ngờ anh cũng như thế, dọa em sợ chết khiếp ấy.
Nhắn nhủ: Đến đây thì mqh giữa các nhân vật cũng phức tạp hơn rùi. Từ nay về sau xưng hô giữa các nv sẽ bị đổi kha khá đó các cu nhang >.<

Giờ tụi tui quyết định đổi xưng hô:

– Chu Húc với Văn Thời là: em – anh (vì thằng bé bắt đầu có dấu hiểu sùng bái cụ Văn rùi)

– Văn Thời với Hạ Tiều: anh – cậu (thay cho tôi –cậu), vì 2 ng đã thân thiết hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc