PHÁN QUAN

“Hôm nay chị nhất định phải đi tìm bọn họ à?” Trương Nhã Lâm hỏi.

Trương Lam vơ đám chai lọ mỹ phẩm trên bàn trang điểm vào trong một cái túi, dùng móng tay dài nhọn chỉ vào hắn bảo: “Không phải tao, mà là mày với tao.”

Cô nhấn mạnh xong lẩm bẩm một câu: “Cũng không nhìn xem ai mới là đứa bị người ta bám sát nút trên bức danh phả, dù sao cũng chẳng phải tao.”

Trương Nhã Lâm âm thầm ói ra một ngụm máu, lại nghe thấy chị mình bảo: “Còn vì sao nhất định phải là hôm nay….”

Trương Lam nghĩ ngợi rồi nói: “Sáng sớm nay lúc tiểu Húc rời đi có nói một câu, mày nghe thấy không?”

Chủ đề này đi hơi xa, Trương Nhã Lâm khó hiểu nói: “Liên quan gì tới Chu Húc?”

“Có phải mày chưa được trải nghiệm cái mỏ quạ đen của thằng nhóc đó bao giờ đâu.” Trương Lam trợn mắt nhìn hắn.

Đúng là được trải nghiệm khá nhiều lần. Trương Nhã Lâm trưng cái vẻ mặt như đau răng hỏi: “Nó nói gì vậy?”

“Lúc đó chẳng phải trời đang mưa to gió lớn hay sao, cửa sổ phòng tao không đóng, nghe có hơi đáng sợ.” Trương Lam giải thích, “Nó đi ra tới cổng lớn ngoài sân rồi, sau đó lại quay đầu liếc mắt nói phòng ở nhà chính bao nhiêu năm rồi không biết? Nghe như thể sắp sụp tới nơi ấy.”

Trương Nhã Lâm: “…Đúng là biết cách ăn nói ghê.”

Bản thân mỏ quạ đen lại chẳng biết cân nhắc tý gì, trẻ con nhà người ta ăn nói linh tinh đã đành, nó cũng 15 tuổi rồi mà vẫn nói chuyện bỗ bã không biết điểm dừng, nếu không có quan hệ ruột thịt thì có khi đã treo nó lên quất cho một trận rồi.

“Dù sao cả ngày nay tao cũng thấy bồn chồn không yên.”  Trương Lam tính cách thẳng thắn, cực ghét loại cảm xúc bấp bênh nửa vời này, “Cho nên chuyến này nhất định phải đi.”

“À tiểu Hắc đâu?” Cô thoáng liếc mắt nhìn ra ngoài phòng.

“Lại sao nữa?” Trương Nhã Lâm ngoài miệng thì không vui nhưng vẫn duỗi tay gọi con rối giống như vệ sĩ kia vào.

“Để hắn tính thử chỗ cần đến đê.” Trương Lam vuốt điện thoại di động, không ngẩng đầu lên nói: “Tao còn biết đường mua vé.”

Hướng đi của hai đồ đệ nhà họ Thẩm đều dựa vào bùa truy lùng và con rối theo dõi, cho nên chỉ biết bọn họ đi về hướng nào chứ không biết cuối cùng họ muốn đi đâu.

Tiểu Hắc móc ra mấy đồng tiền từ trong túi, ngón tay gẩy mấy cái đơn giản rồi bắt đầu lắc quẻ. Xét thấy Trương Lam dù có việc hay không thì cũng đều tính một quẻ, động tác này của hắn đã thực hiện rất nhiều lần, thành thạo đến mức chẳng thể mắc lỗi.

Kết quả lúc tung lên, một đồng tiền trong số đó đã rơi ‘leng keng’ xuống đất, lăn thẳng một đường dọc theo sàn nhà bằng gỗ vào gầm tủ quần áo….

Trương Lam hơi bất ngờ, sắc mặt thay đổi.

Tuy cô dốt đặc cán mai phương diện quẻ thuật, nhưng các đời gia chủ nhà họ Trương đều tu tạp, mưa dầm thấm lâu, cô quen thuộc với các quy tắc cơ bản trong quá trình lắc quẻ hơn bất cứ ai, đồng tiền rơi xuống đất và biến mất không thể nhìn thấy chính là điều tối kỵ.

Một khi rơi xuống đất thì không có chuyện làm lại lần nữa, cũng có nghĩa rằng quẻ này không thể tính được.

“Không thể tính được điểm đến?” Mặt mũi Trương Lam đầy vẻ kinh ngạc.

Trương Nhã Lâm cũng nhíu chặt hàng mày.

“Thế thì khoa trương quá rồi?” Trương Lam vẫn có vẻ nghi ngờ, “Liệu có phải do tiểu Hắc run tay không?”

Tiểu Hắc yên lặng duỗi hai cánh tay về phía cô: “Tay tôi vững mà, không tin ngài cầm thử xem.”

Trương Nhã Lâm cũng nói: “Không thể nào, con rối được làm từ linh vật của Bốc Ninh, thuật bói toán thành thạo như chuyện ăn cơm uống nước, chị ăn cơm miệng có run không?”

Trương Lam: “….”

Trương Nhã Lâm vốn có hơi phân vân, dù sao nhà họ Trương cũng có quy định, nếu như hắn và Trương Lam cùng rời khỏi Ninh Châu thì phải báo trước cho gia chủ một tiếng——–chính là báo cáo với ông nội Trương Chính Sơ.

Mấy năm nay bọn họ ít khi làm việc cùng nhau là vì muốn tránh chuyện này, hai người đều rất sợ phải gặp ông nội.

Thật ra khi còn bé bọn họ rất thân thiết với ông nội, nhất là Trương Lam. Sau này lại dần dần xa cách, lý do rất đơn giản: Sau khi Trương Uyển bị đuổi ra khỏi nhà, gánh nặng gia chủ đời tiếp theo đương nhiên rơi xuống đầu hai chị em bọn họ. Vậy nên ông nội Trương Chính Sơ muốn để bọn họ tu tạp nhưng Trương Lam không chịu.

Trương Nhã Lâm cũng không bằng lòng. Hắn càng lớn lại càng mê mẩn thuật con rối, chẳng hứng thú mấy thứ khác cho lắm, nhưng tính cách hắn không quyết liệt như Trương Lam, vẫn biết nghe lời. Thế là chọn một cách trung hòa nhất, để mấy con rối của hắn học quẻ thuật trận pháp và bùa chú. Thế mới miễn cưỡng qua được ải.

Họ thấy mấy nguyên tắc đó không phải vấn đề gì to tát, nhưng ông nội lại rất coi trọng, hễ cứ nhắc tới là sẽ cụt hứng không vui. Cho nên từ đó về sau hai chị em bọn họ đều cảm thấy sợ ông, có lẽ là không muốn cãi nhau, không muốn mối quan hệ trở nên xa cách hơn, bình thường nếu có thể không quấy rầy tới ông thì đều cố gắng tự giải quyết.

Nhưng giờ tiểu Hắc xem bói  tính ra trường hợp tối kỵ, hắn lại muốn đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

“Em đi thu dọn đồ đạc, thuận tiện….ra đằng sau một chuyến.” Trương Nhã Lâm nhắn nhủ.

Đi ra đằng sau chính là báo cáo với ông nội một tiếng. Trương Lam phẩy tay với hắn ý bảo khẩn trương lên.

Nhưng Trương Nhã Lâm không phải kiểu người nóng vội, lần “tranh thủ thời gian” này sấp sỉ một tiếng đồng hồ. Trương Lam thu dọn đồ đạc xong từ bao đời, chờ đến mức ngán ngẩm, chỉ đành chơi với tiểu Hắc.

“Không tính được đích đến nhưng tính cái khác thì chắc là được chứ?” Trương Lam hỏi.

Tiểu Hắc bị bà cô này lừa gạt vô số lần, sợ hãi nói: “Tôi giữ nguyên ý kiến, ngài cứ nói thử trước xem.”

“Ái chà, học được cách khôn ngoan rồi cơ đấy.” Trương Lam cũng không muốn hành hạ hắn bèn nói: “Tính hung cát thì chắc là được chứ?”

Tiểu Hắc gật nhẹ đầu, lập tức lắc quẻ. Lúc này đồng tiền không rơi xuống nữa, Trương Lam thở phào một hơi.

Nhưng hơi này chưa thở hết thì lại nghe tiểu Hắc nói: “Lục tam, tức lộc vô ngu, duy nhập vu lâm trung; quân tử cơ, bất như xả, vãng lận.”

Trương Lam: “Nghĩa là gì thế?”

Tiểu Hắc trả lời dõng dạc: “Bắt hươu mà không có người dẫn đường thì chỉ lạc sâu vào rừng, không bắt được hươu; Người quân tử hiểu được điều ấy thì bỏ đi còn hơn, cứ tiếp tục tiến nữa sẽ phải hối hận.”

Trương Lam:”?”

“Ai hối hận???” Trương Lam hỏi sâu xa.

Tiểu Hắc nhìn cái miệng đỏ lòm như muốn ăn thịt người của cô, hiếm khi dùng lời lẽ uyển chuyển: “Ngài chăng.”

Chữ “chăng” biểu thị rất uyển chuyển khéo léo.

Nếu như hắn chỉ nói vế trước thì Trương Lam có khi còn hơi do dự. Nhưng cố tình lại thêm một câu ‘hối hận’, thế là bà cô càng quyết phải đi bằng được: “Trọng điểm là thiếu mất người dẫn đường đúng không?”

Tiểu Hắc: “Trọng điểm là ‘từ bỏ.”

Trương Lam đẩy hắn ra ngoài cửa, vẫn lướt điện thoại. Thời buổi xã hội hiện đại, đi hướng nào cũng có bản đồ. ‘Dẫn đường’ mà quẻ nhắc tới chắc chắn không phải ý trên mặt chữ, theo cô thấy thì có lẽ là thiếu mất người giật dây.

Đệ tử nhà họ Thẩm chẳng quen biết thân cận gì với cô, cô và Trương Nhã Lâm qua đó không chừng lại bị khinh rẻ như khi tới nhà họ Thẩm lần trước.

Nghĩ vậy, quẻ tiểu Hắc tính cũng khá có lý.

Thế thì tìm một người ‘có quan hệ’ đi.

Người đầu tiên cô quen mà còn có mối quan hệ tốt với đồ đệ nhà họ Thẩm chắc chắn là Tạ Vấn. Tiếc là người đang ngồi trên chiếc xe chạy về phương bắc rồi.

Thế là cô quay sang gọi điện thoại cho Chu Húc.

Đợi Trương Nhã Lâm báo cáo xong xuôi với ông nội thì Chu Húc cũng đã tới trước cổng lớn nhà chính rồi.

Nó phấn khởi như thể sắp được đi chơi xuân ấy,  tay cầm điện thoại lưng đeo một chiếc ba lô căng phồng, Trương Nhã Lâm nghi ngờ bên trong đựng toàn đồ ăn vặt.

Loại chuyện theo dõi này, nói ra ít nhiều cũng có chút sai. Trương Lam vốn không muốn tạo ra suy nghĩ lệch lạc cho thanh thiếu niên, cô bảo với Chu Húc là ‘đi giải lồng’.

Bởi vì không biết đích đến nên bọn họ chỉ có thể lái xe đi. Trương Lam thả một lá bùa truy lùng đuổi theo xe bọn Văn Thời, thuận tiện dẫn đường cho mình luôn.

Lúc lên xe, bọn họ không hấp tấp nóng vội nữa. Sau khi xuất phát, bọn họ tới một cửa hàng tâm linh đề biển “Vòng hoa giấy” để mua một chút giấy bút và chu sa dùng để vẽ bùa.

Trương Lam bỏ mấy thứ này vào trong túi xách dự phòng, sau đó nhân lúc Chu Húc không xuống xe thì vỗ vỗ tiểu Hắc bảo: “Trông cậy hết vào cậu đấy. Bên Tạ Vấn là do nhân viên cửa hàng kia phụ trách lái xe, mặc dù đi trước nhưng chắc chắn phải nghỉ chân giữa đường, đổi người lái. Cậu là một con rối, đuổi theo cũng chẳng tốn sức mấy.”

Tiểu Hắc trên ghế lái cầm điện thoại của Trương Lam, trên màn hình cũng có giao diện dẫn đường, trên đó hiển thị hai điểm nhỏ đang dịch chuyển, một cái màu xanh đại diện cho bọn họ. Một cái khác màu đỏ đã tiến vào địa phận Sơn Đông đại diện cho đại đệ tử nhà họ Thẩm bị bùa truy lùng bám theo.

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua khoảng cách, ước lượng sơ sơ rồi nói với Trương Lam: “Đợi thêm 20 phút nữa, trời tối sẽ tiện hơn, tầm hai tiếng là đuổi kịp rồi.”

Bọn họ nghĩ thì đẹp như thế, nhưng lại để lọt mất hai chuyện quan trọng—–

Một là “nhân viên cửa hàng của Tạ Vấn” vừa khéo cũng là một con rối. Nếu phải xếp thứ hạng giữa các con rối thì tiểu Hắc còn phải gọi “nhân viên cửa hàng” đó là cụ tổ.

Hai là trong xe bọn họ có một ‘thằng phản bội’.

Bởi vì quá phấn khởi nên thằng phản bội họ Chu tên Húc vừa lên xe đã ngồi tán nhảm với người bạn mới thêm trên wechat, nói mình sắp đi giải lồng xa nhà một chuyến….

Mặc dù người bạn mới này kiệm lời, mạng còn hơi nghẽn, thậm chí không hiểu ‘tạm biệt’ với ‘mỉm cười’ là gì, nhưng mà kệ chứ, nó chỉ muốn tìm một người để tiện khoe khoang một chút mà thôi.

Thế là khi người bạn mới hỏi nó đi đâu giải lồng, nó thuận tay chia sẻ vị trí của bản thân.

Trên chiếc bản đồ nhỏ được chia sẻ, hai dấu chấm lần lượt di chuyển dọc theo một tuyến đường tương tự.

Chu Húc: “….”

Nếu đổi là một người đầu óc chậm chạp thì có lẽ chưa phát hiện ra điều gì, dù sao khoảng cách cũng khá xa. Nhưng Chu Húc vốn nhạy bén, nó gần như nhận ra mục đích của chuyến đi xa nhà này trong nháy mắt.

Nhưng nó không bảo gì, thế là bọn Trương Lam hoàn toàn chẳng hay biết, chỉ biết trời đã tối đen rồi, tiểu Hắc cũng có thể yên tâm đuổi theo.

Chiếc xe rõ ràng đã tăng tốc lao nhanh trong màn đêm, sau đó tốc độ cũng không hề giảm. Những chiếc xe xung quanh dường như không chú ý tới bọn họ, vẫn chạy trong làn đường của mình với tốc độ được cho phép, bị bọn họ bỏ xa một quãng phía sau.

Hai chấm nhỏ trên điện thoại của Trương Lam càng ngày càng gần. Đúng như tiểu Hắc nói, bọn họ mất chưa tới hai tiếng đã đuổi kịp chấm đỏ kia rồi.

Mắt thấy chỉ còn cách một cây số, Trương Nhã Lâm luôn chững chạc cũng không nhịn được nói: “Ngay trước mặt rồi.”

Với tốc độ của tiểu Hắc bây giờ, một cây số cũng chỉ là chuyện chớp nhoáng. Trương Nhã Lâm và Trương Lam ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Bọn họ từng nhìn thấy chiếc xe của Tây Bình Viên rồi, nó có màu đỏ tươi nên rất dễ nhận ra.

Nhưng khi bọn họ quẹo qua một góc cua, chiếc xe màu đỏ tươi như trong dự đoán không hề xuất hiện, phía trước mặt là một chiếc xe tải xanh lam, lưới thép và vải nhựa bọc trên thùng xe bị gió thốc bay lên một nửa, lộ ra một đống chen chúc nhốn nháo bên trong…

Trương Lam ngồi ở ghế sau nhìn không rõ, cổ vươn dài về đằng trước như người đẹp rắn hỏi: “Đó là cái gì thế?”

Trương Nhã Lâm trả lời: “Lợn.”

Trương Lam: “….”

Có lẽ Trương Nhã Lâm sợ chưa đủ chọc chị mình tức chết nên bổ sung: “Một xe tải lợn, bùa truy lùng của chị chắc là đang trên người một con nào đó.”

***

Lúc bọn họ đuổi theo lợn trong địa phận Sơn Đông thì bọn Văn Thời đã tới nơi rồi.

Đây là nút giao giữa cao tốc Tân Thương và cao tốc Tân Thạch, lão Mao tìm lối ra rời khỏi cao tốc sau đó vòng vèo mấy lần dọc theo đường cái, cuối cùng dừng xe bên một rừng cây.

Hạ Tiều bám vào cửa sổ xe ngó ra bên ngoài, mờ mịt hỏi: “Đây là đâu thế ạ?”

“Thiên Tân.” Văn Thời đang đối chiếu bức hình Chu Húc gửi với bản đồ, không biết là trùng hợp hay gì mà chỗ này vừa khéo nằm trong phạm vi Chu Húc khoanh tròn.

“Từ Liên Vân Cảng tới Thiên Tân nhanh vậy cơ ạ? Hạ Tiều bám vào lưng ghế nói chuyện với lão Mao.

Lão Mao nói: “Cao tốc ban đêm ít người, tôi lái nhanh.”

Hạ Tiều cảm thấy có hơi mờ mịt, tiếp tục hỏi: “Vậy sao lại dừng ở đây ạ?”

Đây chắc là nơi tiếp giáp giữa hai thôn làng, nhìn qua chỉ thấy đồng ruộng và rừng cây. Ngay cả đèn đường cũng không có, phía cuối con đường tối đen như mực thấp thoáng vài hộ gia đình.

May mà bọn họ quen tài xế, nếu không ngày mai lại có một tin giật gân trên trang báo xã hội rồi. 

Lão Mao rút ra một cái khăn bông lau chùi kính chắn gió đột nhiên bị sương mù che phủ, sau đó mở hai bên cửa sổ xe cho thông khí, nhìn ngó xung quanh: “Trời mưa, tạm thời không chạy vào trong thành phố nữa.”

Tạ Vấn nhìn về nơi xa cách tấm kính nói: “Ngồi trong xe cả ngày cũng đủ mệt rồi, đêm nay ráng chịu đựng ở đây nhé?”

Văn Thời: “Ở tạm trong xe á?”

Tạ Vấn đang lau hơi nước bám trên cửa sổ xe, nghe vậy quay đầu nhìn hắn: “Nghĩ gì thế, bụng dạ tôi độc ác như thế à?”

Văn Thời mấp máy môi, lặng lẽ xổ ra mấy chữ: Ai mà biết được.

“Cậu nói gì cơ?” Tạ Vấn cười hỏi một câu, sau đó lại duỗi tay khua nhẹ dưới mắt hắn, “Cứ nhìn chằm chằm điện thoại thế, không phải em cậu bảo cậu không thích dùng nó à, giờ nghiện rồi?”

Văn Thời ngồi khom lưng, cụp mắt nhìn cái tay đeo găng màu đen lướt qua trước mắt mình.

“Đâu có nói gì, đừng chắn tầm nhìn.” Hắn nhấc tay phải đẩy tay Tạ Vấn sang bên cạnh. Bởi vì động tác không dứt khoát nên giống như đang níu nhẹ ngón tay đối phương.

Văn Thời nhìn chằm chằm đầu ngón tay kia mấy giây mới ngước mắt nói: “Không ở trong xe thì đi đâu?”

“Bên kia có một hộ gia đình, vừa khéo là người quen nên có thể ở nhờ.” Tạ Vấn chỉ về phía xa xa, xúc cảm trên đầu ngón tay nhạt dần.

“Quen?” Văn Thời ngẩn người một lúc mới kịp nhận ra bản thân vốn đuổi theo dấu vết của Trương Uyển, Tạ Vấn có người quen ở chỗ này là chuyện vô cùng bình thường.

“Một cặp vợ chồng già.” Tạ Vấn giải thích qua loa một câu, “Bọn họ rất hiền lành tốt bụng.”

Lão Mao phụ họa theo: “Chẳng phải mấy cậu cũng tới đây để giải quyết việc riêng hay sao? Ngày mai đợi mưa tạnh hẵng đi.”

“Ừm.” Văn Thời ngoài miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng lại nghĩ nơi mình muốn đến chính là chỗ này chứ đâu.

“Sao nhiều sương mù thế nhỉ.” Lão Mao lau chùi hai lần mới nổ máy xe rời đi.

Đây là một con đường hoang vắng không có đèn đường.

Văn Thời trước kia cũng từng sống một thời gian ở Thiên Tân với Thẩm Kiều, khí hậu nơi này khô hanh hơn Ninh Châu, nhưng mưa khá nhiều vào mùa hè.

Hiện giờ cũng đang vào khoảng thời gian ấy, ngoài xe mưa tầm tã không ngừng, sương mù mịt mờ từ đầu tới cuối. Ánh đèn của ngôi nhà đằng xa cũng trở nên mờ ảo không chân thật trong màn mưa.

Khi xe lao qua vũng nước đọng trên mặt đất tới gần nơi kia, Văn Thời mới phát hiện đó không phải là một gia đình, mà là một dãy nhà cửa san sát như cái thôn nhỏ.

Nhà nào nhà nấy đều có hai tầng, là kiểu nhà tự xây, ngoài tường ốp gạch sứ, cách trang trí không giống nhau, cũng không ngay ngắn chỉnh tề, nhưng màu sắc rất là phong phú.

Vài nhà có sân, vài nhà lại không.

Căn nhà mà bọn Tạ Vấn tìm không có sân, chỉ có một khoảng trống đổ bê tông thông ra đường nhưng rất sạch sẽ, lão Mao đậu xe ở ngay chỗ này.

Có lẽ do nghe thấy có người ngoài tới nên lũ chó trong thôn sủa ăng ẳng không ngừng, mãi tới khi Tạ Vấn gõ cửa mới dần lắng xuống.

Trong nhà có ánh đèn, dường như văng vẳng tiếng tivi. Người trong phòng một lát sau mới nghe thấy tiếng gõ cửa, đáp một câu “tới ngay”.

Giọng nói giòn tan đó lọt vào trong tai Văn Thời, hắn chỉ vào cánh cửa khẽ hỏi Tạ Vấn: “Đây là người già á?”

Tạ Vấn lắc đầu trả lời: “Đúng là không giống.”

Thế mà anh ta vẫn nở nụ cười, Văn Thời liếc anh ta một cái: “Bao lâu anh không tới đây rồi? Có chắc là không nhầm nhà không?”

Tạ Vấn rất phối hợp với hắn, cũng thì thầm, nhưng lời nói ra lại hết sức quái đản: “Không chắc lắm.”

Văn Thời: “…”

Phắc diu, không chắc mà sao anh gõ cửa tự tin thế???

Hắn đã tưởng tượng ra được cảnh tượng gượng gạo sắp tới, đang định quay đầu bước đi thì bị Tạ Vấn tóm lại.

“Chạy đi đâu, nhận lầm thì hỏi một chút, da mặt không đến nỗi mỏng như vậy chứ.” Tạ Vấn nói.

Văn Thời nhìn xuống cổ tay, vừa khéo cửa nhà cũng bị ai đó mở ra, chạy cũng không kịp nữa rồi.

Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, giữa hai hàng mày có một nốt ruồi, người ta thường gọi là nốt ruồi duyên. Nhan sắc của cô ấy đúng là không tệ, mắt cười môi cũng cười, làn da trắng trẻo không kém Văn Thời là bao.

“Mấy người là?” Cô ấy chưa nói đã cười, đôi mắt cong cong lộ ra dáng vẻ nhiệt tình.

“Ngài Lục Hiếu sống ở đây phải không?” Tạ Vấn không có thói quen dò xét ngó nghiêng nhà người ta, ai ra mở cửa thì hỏi người ấy thôi.

Người phụ nữ hơi sửng sốt, sau đó liếc mắt cười nói: “Ừ, đó là cha tôi.”

Tạ Vấn: “Cha của cô?”

Người phụ nữ: “Đúng vậy.”

Tạ Vấn gật nhẹ đầu không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa. Qua mấy giây hắn mới nói với người phụ nữ: “Đúng là rất giống, cha cô cũng có một nốt ruồi ở chỗ này.”

Người phụ nữ bật cười, có vẻ rất vui: “Ai cũng bảo tôi rất giống ông ấy hồi trẻ, như một khuôn đúc ra vậy.”

Cô nghiêng người tránh đường nhiệt tình nói: “Vào nhà ngồi đi đã, lâu lắm rồi không có khách tới chơi. Mấy người tìm ông ấy hả?”

Tạ Vấn nhìn con đường cô vừa tránh ra nói: “Ông ấy cũng đang ở đây à?”

Người phụ nữ đáp: “Ông ấy không ở đây, cha mẹ tôi không sống ở đây.”

Tạ Vấn gật nhẹ đầu.

“Vào nhà ngồi đi, trời đang mưa to, đừng đứng hết bên ngoài thế.” Cô lại nói thêm một câu.

Lúc này Tạ Vấn mới nhấc chân bước vào nhà.

Văn Thời cũng bước vào cửa, nhưng đi vào xong thì quay đầu nhìn thoáng qua lão Mao và Hạ Tiều.

Hắn không nói chuyện, nhưng Hạ Tiều vẫn cảm giác được bầu không khí có gì đó là lạ.

Lão Mao vỗ vỗ Hạ Tiều, ra hiệu cậu đi sau mình: “Cửa hẹp, từng người đi vào một.”

Câu nói này rất bình thường nhưng Hạ Tiều lại cứ cảm thấy quái quái.

“Chú Mao, cháu nhạy cảm quá phải không? Mọi người thật sự quen người ở đây à?”

“Quen chứ.” Nhân lúc chưa bước vào cửa, lão Mao hất cằm về phía người phụ nữ trong nhà, “Tôi còn biết tên của cô ta đấy, là Lục Văn Quyên.”

Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, Hạ Tiều thoáng yên lòng, cảm thấy có lẽ do bản thân liên tục vào lồng mấy lần nên đâm ra nghi thần nghi quỷ, suy nghĩ quá nhiều.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, cố giảm bớt nỗi sợ hãi lóe lên trong giây lát bằng cách nói chuyện phiếm: “Vâng, quen là được ạ. Nhưng hình như cô ấy chưa gặp mọi người bao giờ, trước kia không sống chung với cha mẹ ạ?”

Lão Mao nói: “Đúng vậy.”

“Vậy mà mấy người vẫn biết được tên của cô ấy?” Hạ Tiều nói, “Nghe ông cụ kể ạ?”

Lão Mao: “Cái đấy thì không.”

Hạ Tiều: “Ầu ầu.”

Sau đó lão Mao lại nói: “Nhìn thấy trên mộ.”

Bình luận

Truyện đang đọc