PHÁO CA CA TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Edit: Cực Phẩm

14

Sau khi song hộ chỉ (cửa sổ giấy) của hai người bị chọc thủng, Lục Ảnh đối với Đường Y hoàn toàn là một bộ hình dạng tử tâm tháp địa (khăng khăng một mực), bảo bối vô cùng, toàn tâm toàn ý cưng chiều, ngay cả khi Đường Y ăn cá cũng không cần gỡ xương, phàm là chuyện gì có thể làm thay thì đều được Lục Ảnh nhận làm hết.

Mà xưa nay tính tình Đường Ly vốn là một bộ ‘đối người xa cách’, hơn nữa do tuổi còn nhỏ nên cũng ít sống qua với người khác, ban đầu rất dễ xấu hổ, thậm chí lúc đầu còn biệt nữu kính nhi trốn tránh Lục Ảnh. Nhưng khi Đường Y giận dỗi thì phương thức giải quyết của Lục Ảnh hết sức đơn giản thô bạo, quản ngươi biệt nữu cái gì, trước tiên cứ đè lên giường cuồng hôn một trận, hơn nữa như thế vài lần thì dường như Đường Y nhu thuận hơn nhiều.

Ban đêm hôm nay, Đường Y tắm rửa xong đổi y phục, lau tóc trong sân, vừa nâng mắt đã thấy cửa gian phòng của Lục Ảnh mở rộng, Lục Ảnh trần nửa thân trên dựa vào giường đọc sách. Một tay hắn cầm sách, một tay khoác lên đầu giường, hai chân thon dài để chồng lên nhau, đầu thì lười biếng nghiêng một góc lớn, tóc dài màu bạc che nửa khuôn mặt, lộ ra sóng mũi cao thẳng tắp và đôi môi cùng hàm dưới hoàn mỹ như điêu khắc, dáng vẻ khi những ngón tay lười biếng lật từng trang sách khá có vài phần khí độ quý công tử. Đường Y đứng đó nhìn lại nhìn, nghĩ cư nhiên sao mà khéo vậy, trùng hợp rằng người này lại thích mình, bỗng nhiên trong lòng có một trận ngọt ngạo chạy qua.

Đường Y vẫn nhìn như thế, ngây dại.

Mí mắt Lục Ảnh cũng không nâng, đột nhiên bất thình lình hỏi một câu: Y Y, nhìn đủ chưa?

Đường Y hoảng sợ, vội vàng giải thích: Ta lau tóc mà.

Lục Ảnh tự tiếu phi tiếu liếc hắn: Qua đây.

Đường Y ngượng ngùng đi tới, đứng ở bên giường, tóc còn ướt trông có vẻ vừa đen vừa bóng, rơi xuống những giọt nước nhỏ, rơi vào trong chỗ lõm của chiếc cổ trắng nõn, trượt qua xương quai xanh.

Lục Ảnh vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: Lên đây, ca ca dạy ngươi đọc sách.

Vốn Đường Y cũng có tò mò Lục Ảnh đang xem cái gì, vì vậy nhu thuận đá hài ra leo lên giường, Lục Ảnh ôm hắn vào trong lòng, để cho hắn gối đầu lên ngực mình, lập tức hai cánh tay liền vòng quanh thân thể Đường Y, để sách trước mặt hắn, ôn nhu hỏi: Xem hiểu không?

Mới đầu Đường Y để ý đến chữ trên trang sách, chữ viết dị tộc cứ như con nòng nọc, Đường Y mê mang lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Lục Ảnh: Xem không hiểu.

Lục Ảnh hài hước khẽ cười một tiếng, lại lật một tờ, gảy gảy bức tranh phía trên đó: Cái này thì sao?

Đường Y lại nhìn, vừa nhìn thoáng qua thì trong nháy mắt đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác.

Lục Ảnh cười cười, thẳng người lên ôm hoàn toàn Đường Y vào trong ngực, một tay nắm cằm hắn đang vội vã xoay đầu, một tay chỉ đông cung đồ thấp giọng nói: Bảo bối biết bọn họ đang làm cái gì không?

Đường Y bất an vặn vẹo uốn éo: Không biết.

Môi Lục Ảnh dán sát tai Đường Y, thanh âm trầm thấp từ tính mê hoặc cọ qua màng nhĩ Đường Y: Ca ca dạy ngươi, bọn họ đang hành phòng…

Đường Y mặt đỏ tía tai: Ta không muốn học.

Lục Ảnh quăng sách sang bên cạnh, một tay xoa bắp chân Đường Y, ân cần nói: Còn đau à, toàn bộ có tốt chưa?

Đường Y gật đầu, xoay người muốn xuống đất: Toàn bộ tốt rồi, ta muốn đi ngủ.

Lục Ảnh thấy thế một tay ôm lấy eo Đường Y, tay kia hết sức tự nhiên theo bắp chân hướng về phía trước dạo chơi, dán vào phía trong bắp đùi vuốt ve nhè nhẹ, bàn tay với nhiệt độ cực nóng xuyên thấu qua lớp vải mềm mỏng truyền đến, Đường Y xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, muốn giãy ra thì lại bị Lục Ảnh ôm chặt hơn, thân thể hai người cách lớp vải mềm lạnh trơn trượt ma sát nhau, một lát sau Đường Y liền cảm giác có một cái gì đó cứng rắn nóng cháy ở phía sau mình, nhất thời thân thể cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.



15

Đêm này Đường Y bị Lục Ảnh lăn qua lăn lại kịch liệt, lúc xong việc Lục Ảnh đun nước nóng giúp hắn rửa sạch thân thể, Đường Y mệt mỏi đến mí mắt cũng không nâng lên được, nửa tỉnh nửa mê mặc hắn lật qua lật lại, mồ hôi ướt nhẹp trên tóc mái dính vào gò má như bạch ngọc, hai cánh môi bị mút vào đến đỏ tươi hơi giương lên, ngủ đến hựu hương hựu trầm [1]. Lục Ảnh hôn nhẹ lên trán hắn, ôm thân thể trải rộng đầy dấu hôn của hắn vào lòng sau đó quấn kín mền, trong lòng có chút không yên, nghĩ khi Đường Y tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, vừa chờ mong vừa lo sợ, mơ mơ màng màng đến quá nửa đêm mới ngủ,

[1] Hựu hương hựu trầm, hương là ngủ say, trầm là rất sâu (mức độ). Hiểu là vừa say lại vừa sâu.

Phản ứng đầu tiên của Lục Ảnh khi tỉnh lại ngày hôm sau chính là vươn tay tìm Đường Y, quả nhiên sờ soạng được một khoảng không, hắn nhảy dựng lên nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề chạy ra ngoài, trong viện không có ai, cửa sổ phòng ngủ của Đường Y đóng chặt, Đào Đào nằm ở chân tường cứ hướng trong phòng meo meo mấy tiếng.

Lục Ảnh lấy lại bình tĩnh, đi tới gõ cửa: Y Y?

Trong phòng không có tiếng động.

Lục Ảnh suy nghĩ một chút, đâm một có lỗ trên cửa sổ bằng giấy, có chút bỉ ôi nằm úp sấp lên đó nhìn lén.

Đường Y dựa vào trụ giường ngồi trên giường, thượng y sóc tuyết khiến cho thắt lưng trông vô cùng tinh tế, phần ngực lộ ra bên ngoài tràn đầy những vết hồng hồng, tóc dài đen nhánh đổ xuống làm tăng thêm nét tức giận trên khuôn mặt, nhìn qua vô cùng khả ái.

Lục Ảnh lấy lòng hỏi: Bảo bối, đói bụng rồi nhỉ? Muốn ăn gì?

Đường Y lạnh lùng liếc hắn một cái, cứng ngắc xuống giường, đè lại cái lỗ Lục Ảnh đâm trên cửa sổ: Ngươi tránh ra.

Lục Ảnh tránh ra vài bước, kiên trì không ngừng thay đổi chỗ đâm một lỗ khác, ôn nhu nói: Y Y đừng nóng giận, ta sai rồi.

Đường Y đưa tay che lại, phát hiện che không hết, đành lòng phải thở phì phò trừng Lục Ảnh, nghiến răng nói: Đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.

Lục Ảnh ồ một tiếng, ẩn thân: Được, vậy để ta nhìn ngươi.

Đường Y tức giận đến đập vỡ một bình hoa.

Lục Ảnh chạy đi, chỉ chốc lát nữa lại trở về: Y Y, ta quỳ tha y bản (ván giặt đồ).

Đường Y suy nghĩ một chút, xuyên qua lỗ trên cửa sổ nhìn thoáng qua, Lục Ảnh thật đang quỷ gối trên tha y bản, thấy Đường Y nhìn lén mình, ngay tức khắc ném qua một cái hôn gió: Chụt!

Đường Y lạnh lùng: Vậy ngươi quỳ đi.

Lục Ảnh quỳ một lúc lâu, thấy vô ích, lại cắn răng chịu đựng đứng lên tiếp tục vịn cửa sổ, kêu to như đang hát: Y Y, bảo bối Y Y, tâm can bảo bối Y Y…

Đường Y căm tức nhìn hắn: Không muốn nói với ngươi.

Lục Ảnh đáng thương ngồi xổm xuống sờ sờ mèo ba tư: Đào Đào, Y Y không cần chúng ta nữa.

Vẻ mặt Đào Đào khinh bỉ nhìn Lục Ảnh.

Lục Ảnh ủy khuất ôm lấy Đào Đào: Cha là tên khốn khiếp, cho cho nương ngươi tức giận, sau này không bao giờ khốn khiếp vậy nữa, mẹ ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, có được không?

Đào Đào mang vẻ mặt tức giận “Điêu dân lớn mật! Lão tử phải là cha ngươi mới đúng” cho Lục Ảnh một cái tát, nhảy lên nóc nhà ăn cá khô.

Lục Ảnh yếu ớt thở dài: Khuê nữ cũng chạy rồi.

Đường Y: … Phốc.

Lục Ảnh nghe thấy tiếng cười của Đường Y, vội vã nằm sấp lại trên cửa sổ xin lỗi: Y Y, ta không bao giờ nữa, ta sai rồi.

Mặt Đường Y đỏ lên: Không bao giờ cái gì nữa?

Lục Ảnh nghiêm túc: Chỉ cần ngươi không muốn, ta cái gì cũng không.

Đường Y khẽ hừ một tiếng, mở cửa: Vào đi.

Lục Ảnh cẩn cẩn dực dực ôm Đường Y, hôn nhẹ lên mặt hắn: Đau lắm sao?

Đường Y nhéo mặt Lục Ảnh: Rất đâu, ngày hôm qua ta nói không muốn nữa… ngươi còn…

Lục Ảnh tùy hắn nhéo, ôn nhu nói: Hạ bất vi lệ [2], ta từ từ đợi ngươi lớn lên, ta còn dám hỗn như vậy nữa thì ngươi đánh chết ta, đánh hết sức luôn.

[2] Hạ bất vi lệ: lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần sau không được vi lệ.

Đường Y nở nụ cười, một lát sau lại hỏi: Lớn bao nhiêu.

Lục Ảnh: Lớn bằng ta.

Đường Y nhẹ giọng nói: Vậy thì phải rất lâu đó.

Lục Ảnh sờ sờ tóc của hắn: Không sao cả.

Đường Y chôn mặt vào trong y phục của Lục Ảnh, một lúc sâu, đột nhiên nhỏ giọng rầu rĩ nói: Không cần chờ.

Lục Ảnh kinh ngạc: Hả?

Tai Đường Y đỏ bừng: Ngươi… nghe theo ta là được rồi…

Lục Ảnh kích động ôm Đường Y xoay mấy vòng: Cái gì cũng nghe Y Y.

Đường Y ôm chặt cổ Lục Ảnh: Ừ.

16

Buổi tối, hai người cơm nước xong xuôi, Lục Ảnh để cho Đường Y ngồi trên băng đá trong sân, lập tức khiến cho đèn lồng trong viện và ánh nến trong phòng tắt hết, sau đó thần bí hề hề lục ra một cái gì đó trong phòng ngủ, chắp tay sau lưng đi tới phía sau Đường Y, ôm hắn rồi đưa cái gì trong tay cho hắn.

Đường Y nhận vật kia, xúc thủ cảm nhận được một khúc cây trúc ôn nhuận, nhẵn bóng có chút ấm áp, đang muốn nhìn cho kỹ, đột nhiên vật kia sáng lên.

Lục Ảnh thổi tắt hỏa chiết tử, cầm bàn tay đang cầm chúc ảnh của Đường Y: Nhớ lần đầu tiên gặp nhau, ngươi đã nói muốn có cái này.

Đường Y mừng rỡ nhìn tiểu đăng lung tinh xảo kia.

Xung quanh tối tăm mù mịt, chỉ có nó là ánh sáng duy nhất, ánh nến nhỏ màu da cam khiến cho chung quanh như trở thành một thế giới nhỏ, những hạt bụi nhỉ trong quang mang (tia sáng, ánh sáng) chậm rãi bay nhẹ, bay lên hạ xuống, trong nháy mắt ngọn lửa trong chúc ảnh tựa hồ trở nên vô cùng nóng, nhiệt độ xuyên qua tầng tầng quyên sa, vượt qua cách trở của gió đêm, ôn nhu đốt thẳng vào đáy lòng Đường Y.

Mắt Đường Y sáng lấp lánh nhìn Lục Ảnh: Là chúc ảnh.

Lục Ảnh cười khẽ: Lúc đó ta chưa từng nghe nói qua chúc ảnh, chỉ biết lục ảnh, ngươi còn nói một tiếng thích ta.

Đường Y cúi đầu: Ngươi còn nhớ rõ à.

Lục Ảnh hơi khom lưng, từ phía sau nhẹ nhàng đặt cằm trên vai Đường Y: Mỗi câu ngươi nói ta đều nhớ rõ.

Đường Y nghiêng mặt sang bên, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Lục Ảnh: Lục Ảnh ca ca, ngươi tốt nhất.

Lục Ảnh tỉnh táo khắc chế thiên quân vạn mã cuồn cuộn trong lòng, bình tĩnh mà ưu nhã hôn nhẹ Đường Y: Chỉ với ngươi thôi.

Đường Y suy nghĩ một chút: Cái này từ đâu ra vậy?

Lục Ảnh ho khan một tiếng: Trong phòng ngủ của sư phụ… nhặt được.

Đường Y: Hả?

Lục Ảnh: Phốc.

Đường Y liếc mắt: Nhanh trả lại cho sư phụ ngươi đi.

Lục Ảnh ôm hắn: Ngươi cầm chơi trước đi, ngày mai trả lại, chờ sang năm đầu xuân khí trời ấm lên, ta dẫn ngươi đến Đại Đường du ngoạn, đổi lấy hai cái.

Đường Y hạnh phúc gật đầu: Được.

Hồng chúc thu thâm, tĩnh dạ tiêu nhiên.

Đợi sang năm xuân ấm, cùng ngươi giục ngựa đồng du, ngắm hoa khắp cả Trường An.

[Toàn văn hoàn]

Bình luận

Truyện đang đọc