PHÁO HÔI SAU TA BỊ SIÊU HUNG ĐỒ ĐỆ ĐUỔI GIẾT


Khi Tiểu Linh Đang lại lần nữa nhìn thấy hai người, thì thấy bọn họ quần áo không chỉnh tề, môi Lạc Hằng còn hơi sưng, trên cổ có rất nhiều dấu hôn, theo dấu hôn nhìn xuống mãi cho đến chỗ cổ áo, những dấu hôn đó khó khăn lắm mới dừng lại.
Tiểu Linh Đang cảm thấy dưới cổ áo, ở nơi nhìn không thấy liệu có thể có càng nhiều dấu hôn hay không.
Bạch Tà thả người xuống dưới, để Tiểu Linh Đang đỡ hắn, không hề một tấc không rời như trước.
Tiểu Linh Đang nhỏ giọng quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao."
Bạch Tà vẫn có điểm đúng mực, không có làm đến bước cuối cùng, chỉ dùng tay tuốt một phen.
Lạc Hằng thở dài, không biết đồ đệ mình rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không biết y phải làm cho ai xem, nhưng nếu y đã không cho hắn tới gần mình thì Lạc Hằng chỉ có thể tự suy đoán.
Thoáng nhìn dòng suối nhỏ nơi xa, Lạc Hằng nói: "Đỡ ta qua đó, ta phải tắm."
Dù biết Bạch Tà đã dùng thanh khiết chú cho mình, tẩy hết chất lỏng trên người mình, cũng biết Bạch Tà không thể không cố ý làm khó dễ mình mới làm những chuyện kia, nhưng Lạc Hằng vẫn cảm thấy hơi có chút không khỏe.
Từ thế kỉ 21, lại đến khi biến thành Lạc Hoành, cuối cùng tới bây giờ trở lại làm chính mình, hắn sống ba đời mà đây vẫn là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này...
Tuy đã sống vài thập niên rồi, đối với những chuyện thế này thấy nhiều không trách, nhưng dù có tâm bình khí hòa thế nào đi nữa, Lạc Hằng vẫn cảm thấy hơi quẫn bách.
Không thể đổi phương pháp khác để tra tấn hắn sao? Lạc Hằng đau não, nhưng dường như ngẫm lại, thân thể mình nửa tàn, đi đường cũng phải nhờ người khác đỡ, tùy tiện đánh vài cái khả năng đã ngã xuống đất không dậy nổi, quả thật chỉ có thể làm nhục trên tinh thần, hơn nữa chỉ có thông qua biện pháp này mới có thể làm bộ trị liệu vết thương cho hắn.
Lạc Hằng không kìm được lo lắng lên, Bạch Tà vốn có tâm ma, hiện tại còn bị cưỡng bách làm chuyện như này, vừa hy vọng mình rời xa y, rồi lại sợ hãi mình sẽ rời xa y, ở tình huống rối rắm như thế này, tâm ma rất có thể sẽ thừa cơ xâm nhập.


Lạc Hằng tuy có hiểu biết nhất định với tâm ma, nhưng không nhất định mỗi lần đều có thể kéo y trở lại.

Sau mỗi lần mất khống chế sẽ ngày càng bị tâm ma khống chế dễ dàng hơn, cuối cùng sẽ hoàn toàn mất đi tâm trí, trở thành ma đầu giết chóc, loại này so với yêu ma chân chính càng khủng bố hơn.
Tiểu Linh Đang dựa theo phân phó của hắn, thật cẩn thận đỡ hắn đến bên dòng suối nhỏ.
Lạc Hằng đi đến cạnh chỗ nước chảy, vốn định xuống nước, nhưng lại do dự, vết thương của hắn còn chưa tốt, nước lại lạnh, không nên xuống nước.
Thấy hắn do dự, Tiểu Linh Đang hỏi: "Tông chủ có phải đã làm chuyện gì quá đáng với ngươi..."
"Nếu tông chủ làm chuyện quá đáng với ta, ngươi sẽ làm gì?" Lạc Hằng đứng thẳng người, hài hước hỏi.
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang rối rắm, chạy cũng chạy không thoát, cho dù có trốn bọn họ cũng không sống được.
Tông chủ...!tông chủ y sao có thể làm loại chuyện như này, đó là đại nghịch bất đạo a! Hơn nữa Lạc Hằng rõ ràng đối xử với tông chủ rất tốt.
Nhưng thấy bộ dạng thản nhiên của hắn, Tiểu Linh Đang khó hiểu hỏi: "Ngươi không tức giận sao?"
Lạc Hằng ngẩn ra, nhớ lại chuyện Bạch Tà đã làm với mình, thực cũng không phải quá bài xích, nhưng giận thì vẫn phải có, cuối cùng nói: "Giận a, sau này không để ý tới y nữa."
Tiểu Linh Đang: "..."

Lạc Hằng cười lắc lắc đầu, không nói gì, đỡ thân ngồi xổm xuống, vớt một vốc nước tạt lên mặt, vỗ vỗ, sự vật trước mắt tựa hồ rõ ràng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Bạch Tà đứng ở phía sau, xa xa nhìn động tác của Lạc Hằng.
Đã nhiều ngày qua, y làm những động tác quá mức thân mật với hắn, lại không thấy hắn tức giận, y cho rằng hắn đối với mình cũng có một chút thích, y có thể nương vào chuyện này để biểu lộ tình cảm.
Hôm nay y vốn cũng không tính làm nhiều như vậy, nhưng không nghĩ tới hắn lại chấp nhận mình, một khắc kia y thật vui sướng, cho đến lúc sau mới phát hiện, sư tôn y tuy biết tình yêu là có ý tứ gì, nhưng lại không hiểu tình yêu là gì, đại khái chỉ cho rằng y bị bắt làm như vậy, mà sư tôn y đối với y cũng chỉ có thương tiếc cùng bao dung.
Bạch Tà chua xót, nhưng như vậy có lẽ đã là kết quả tốt nhất, người kia còn ở bên cạnh mình.
"Tiểu Linh Đang, ta muốn ăn cá nướng." Lạc Hằng nhìn sóng nước lóng lánh nói.
Mấy ngày nay bận đối phó yêu ma đuổi giết, lại không có linh khí làm cơ thể dễ chịu, Lạc Hằng chỉ có thể ăn chút linh đan bọc bụng, đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, đại khái chính là chỉ hắn, ăn đồ ăn một tháng, bây giờ lại chỉ dựa đan dược làm no bụng đã không thỏa mãn được hắn.
Tiểu Linh Đang thoáng nhìn về phía sau, thấy tông chủ nhà mình không phản đối mới rút kiếm ra, "Vậy ngươi tự đứng một lát, ta đi bắt cá."
"Ngươi đi đi, ta có thể tự đứng một lúc."
Lạc Hằng buông lỏng tay hắn ra, Tiểu Linh Đang liền nhảy xuống nước, cầm kiếm đâm xuống mấy con cá.
Một lát sau, Tiểu Linh Đang đã tóm được cả bầy cá, sau đó trở lại bờ, đỡ Lạc Hằng trở về, nhặt mấy que củi đốt một đống lửa.
Gió nhẹ phơ phất, xuyên qua cây cối, đem những lá cây uyển chuyển nhẹ nhàng kia nâng lên.
Lạc Hằng rụt rụt thân thể, nhích đến gần đống lửa một chút, nhiều ngày nay quen được Bạch Tà ấp áp ôm ấp, lại được y độ linh lực, làm hắn tạm thời có thể áp chế được ma khí trong cơ thể, bây giờ không ôm nữa trái lại cảm thấy hơi lạnh.

Lạc Hằng hít hít mũi, vẫn nên nhanh chóng khôi phục linh lực, nhưng ở nơi linh khí loãng như Đọa Lạc Chi Uyên, khôi phục linh lực nói dễ hơn làm.
Bây giờ còn hai việc chưa giải quyết, một là tìm được Thời Lan Trạch, biết rõ vì sao người sau màn vẫn luôn nhằm vào Bạch Tà, vì sao Đọa Lạc Chi Uyên lại có xuất khẩu thứ hai, chuyện thứ hai là đi đến khe kia tìm nguyên nhân Ma thần xuất hiện.
Hay là giả như hai việc này đều là một người làm, rốt cuộc Ma thần cũng không có bao nhiêu linh trí, lại đi ra ngoài từ cung điện bên kia, tuyệt đối là có liên quan đến người trong cung điện.
Lạc Hằng không cấm nhớ tới người ngày ấy ngụy trang thành hắn đánh nhau với Bạch Tà.
Lạc Hằng suy nghĩ một lát, thả Tử Cổ Trùng ra, mấy con Tử Cổ Trùng bay quanh Lạc Hằng vài vòng rồi tản ra khắp nơi.
Lúc hắn đang tự hỏi thì Tiểu Linh Đang đã nướng xong cá, đặt ở trước người hắn, Lạc Hằng duỗi tay nhận, cắn một miếng, lại thấy Tiểu Linh Đang đưa một con cá khác cho Bạch Tà, hắn không chút suy nghĩ đoạt lại ngay.
"Không cho y ăn."
Tiểu Linh Đang mở to hai mắt nhìn, liếc Bạch Tà một cái.
Đồng thời kinh ngạc không chỉ có Tiểu Linh Đang mà còn có cả Bạch Tà.

Y ngơ ngẩn nhìn Lạc Hằng, sư tôn đây là đang phát tiểu tính tình sao, y cho rằng hắn sẽ đem chuyện vừa rồi coi như một chuyện rất đỗi bình thường.
Không chờ y cẩn thận suy xét, một đạo thân ảnh màu đỏ tức tốc chạy đến, khi sắp chạm tới Lạc Hằng thì đã bị ngăn lại trước người hắn, Bạch Tà bắt đầu cùng thân ảnh màu đỏ kia triền đấu lên.
Hai thân ảnh hồng bạch giằng co trên không trung, ánh lửa khẽ lay động, sau đó lại khôi phục như thường, hai người trên không trung đánh nhau giống như đang đơn thuần vật lộn, không có quá nhiều linh khí dao động.
Tiểu Linh Đang lập tức ném cá trong tay xuống, đi đến bên người Lạc Hằng, làm ra trạng thái bảo vệ.
Lạc Hằng lại mặt không đổi sắc, đôi mắt hơi nheo lại, "Tiếp tục nướng cá đi."
"Không cần xen vào việc của tông chủ sao?" Tiểu Linh Đang lo lắng nói.

"Quản y làm gì, ta bây giờ còn đang nổi nóng."
"Nhưng người nọ là yêu ma a." Tiểu Linh Đang liếc mắt nhìn thân ảnh màu đỏ phía xa đang triền đấu với Bạch Tà, bộ dạng có vài phần tương tự Lạc Hằng.

Khi Lạc Hằng đã ăn xong một con cá thì hai người trên mặt nước đã đánh qua mấy chục chiêu, thẳng đến khi Lạc Hằng hướng bọn họ hô một tiếng được rồi không hơn không kém, hai người Bạch Tà mới ngừng đánh nhau.
A Nô Bỉ tùy tay xốc Tiểu Linh Đang qua một bên, chính mình thì trực tiếp bay đến bên người Lạc Hằng.

Tiểu Linh Đang ăn một thân bùn, giận mà không dám nói gì, kia là ma đầu Đọa Lạc Chi Uyên a!
A Nô Bỉ vừa ngồi xuống đã nói: "Đồ đệ này của ngươi tu vi còn tính là khá, không bằng để ta ăn đi."
Bạch Tà vừa đi tới lập tức đen mặt.
"Chậc."
A Nô Bỉ nhìn thấy Lạc Hằng ăn cá, vô cùng ghét bỏ, "Ngươi còn ăn cái này làm gì, còn không ngon bằng ăn sống."
Sắc mặt Lạc Hằng xẹt qua một tia ửng đỏ, đưa cá trong tay qua, "Ngươi thử xem, cái này ăn ngon hơn lúc trước."
Bạch Tà lại đoạt lấy cá nướng, ôm người vào lồng ngực mình, "Luyến sủng nên có bộ dạng của luyến sủng."
"Lấy lòng ta.".


Bình luận

Truyện đang đọc