PHÁP MỆNH THIÊN TÔN


Giải quyết xong đám người Hỏa tháp, mọi người tập trung lại, thảo luận một chút.

Thứ tự năm nay thực sự đã thay đổi rất nhiều so với trăm năm qua.

Phong tháp không những không bị loại đầu tiên mà còn là nhân tố chính trong việc loại một kẻ địch hùng mạnh.
Tuy nhiên khác với thông thường, Tháp chiến năm nay lại có thêm một phần thưởng quan trọng cho năm tháp đứng đầu đó chính là việc bọn họ có thể có đến sáu thành viên tham gia Vương Giả Chiến hai năm sau.
Vương Giả Chiến có thể nói là kì thi lớn nhất dành cho đệ tử do Thiên Huyền tông tổ chức, mà thành phần tham gia chỉ trừ mỗi thủ lĩnh các tháp, nghĩa là cả Tư Hình và Chấp Sự đều có thể có mặt.

Chính vì thế mà thực lực người nào cũng vô cùng mạnh mẽ.
Số lượng đệ tử của mỗi tháp bình thường sẽ chỉ là năm người, nhưng chỉ tăng thêm một cao thủ, thế cục cũng có thể khác hẳn thông thường.

Vì vậy mà cho dù hiện tại liên minh Phong, Kim, Thủy ba tháp đang rất tốt nhưng vì lợi ích mỗi tháp, bọn họ không thể không suy nghĩ kỹ.
Tất nhiên đó là theo bình thường.

Còn ở đây Kim tháp chỉ còn một người, Phong tháp có hai người trụ lại, Thủy tháp còn tới năm, nhìn qua là biết nên phân chia vị trí thế nào.

Thế nhưng mọi chuyện lại vẫn không diễn ra như họ tính toán.

Lôi tháp vốn không có động tĩnh gì từ đầu bỗng nhiên từ mặt sân phía Đông toàn bộ tiến lại phía liên minh.
Hải Kỳ cùng các thành viên Thủy tháp dự tính có điều chẳng lành, trong lòng xuất hiện không ít lo lắng.

Bọn họ bị loại mất một nửa hoàn toàn là do chúng.

Giờ đây nhất định chúng xuất hiện là vì Hỏa tháp bị họ đả bại.

Một tên đứng lên phía trước, nhìn thẳng về phía liên minh mà gọi:
- Thủy tháp toàn bộ lui lại\, chúng ta sẽ làm việc với các ngươi sau!
Vương Liên nhìn Hải Kỳ.

Anh đang vô cùng tức giận trước thái độ của Lôi Chiến.

Nhưng anh đồng thời không thể làm trái, thực lực hắn ta đã là ngũ tinh pháp tôn, mạnh hơn anh quá nhiều.

Năm người Thủy tháp lui lại chục bước, đứng ra một góc sân, bỏ lại Trần Phong, Ngô Hân và Kim Đạt.
Tên đội trưởng Lôi tháp nhướn mày nhìn thanh niên cao lớn đứng giữa ba người.

Ban nãy hắn cũng là quan sát một chút, thực lực mà cậu ta biểu hiện ra rất khá, hoàn toàn đủ khả năng áp đảo hẳn một nhị tinh pháp tôn, nhưng tu vi pháp lực lại chỉ là một bát tinh pháp tông.
- Ngươi!
Hắn chỉ Trần Phong, điệu bộ vẫn kiêu ngạo như cũ:
- Tiếp được ta ba chiêu liền có khả năng bài danh hạng tư\, nếu không thì cút xuống hạng sáu!
Hải Kỳ từ đằng xa nghe được lửa giận bừng lên trong lòng.

Vương Liên vội đặt tay lên vai anh ta:
- Đừng\, hắn ta không phải người huynh có thể đắc tội\, có gì để ca ca ta giải quyết sau!
Đội trưởng Thủy tháp nghiến răng kìm chế.

Lôi Chiến làm như vậy nghiễm nhiên không để bọn họ, mà đặc biệt là anh vào mắt, trực tiếp đẩy Thủy tháp xuống hạng năm.

Dĩ nhiên vị trí này cũng có thể tham gia Vương Giả Chiến với sáu người và ngang bằng với Tháp chiến những năm trước.

Nhưng danh dự của anh không chịu để hắn đối xử như vậy.
Kim Đạt nghe những lời này của Lôi Chiến thì trong lòng khá mừng.

Anh thực sự rất tôn trọng Trần Phong, nhưng đồng thời cũng gánh trên vai trọng trách của Kim tháp.


Hắn ta làm như vậy chính là đã giải quyết việc này giúp anh.

Nhưng thật tâm mà nói, anh không những mong thanh niên Phong tháp có thể chiến thắng vì nếu đối đầu công bằng, Kim tháp sẽ bại, mà anh còn mong cậu có thể đánh bại được tên khốn ngạo mạn kia.
Ngô Hân thì hơi khổ tâm một chút.

Thân làm đội trưởng nhưng những trọng trách khó khăn nhất lại giao cho vị sư đệ của mình hoàn toàn giải quyết, một người vẫn còn đang có thân phận tân sinh, quả thực là không công bằng.

Trần Phong như hiểu được cảm giác ấy, đặt tay lên vai anh:
- Đừng lo\, ta sẽ cố hết sức!
- Bảo trọng!
Ngô Hân nói.

Anh không hi vọng cậu có thể chiến thắng, anh chỉ mong cậu bình an trở về là đủ.

Cậu chính là làn gió mới thổi vào thảo nguyên khô cằn Phong tháp bọn họ, nếu cậu có mệnh hệ gì, anh chính là người ân hận nhất.
Thanh niên Phong tháp gật đầu, bước lên đối diện với Lôi Chiến.

Thân hình cao lớn đứng thẳng không chút e sợ.

Cậu trầm giọng:
- Bắt đầu đi!
Tên đội trưởng Lôi tháp nhíu mày.

Thái độ của tiểu tử kia không hợp ý hắn chút nào.

Nhưng hắn thực muốn biết cái cơ thể đó mạnh mẽ đến đâu.

Bản thân hắn cũng là một kẻ tu luyện thân thể, để xem sau một chiêu đầu tiên này kết quả sẽ ra sao!
Lôi Chiến không vận pháp lực, chỉ dùng sức mạnh nhục thể, lao thẳng tới, tung ra một cú đấm bằng tay phải.
Tốc độ nhanh thật!
Trần Phong kinh ngạc.

Trước giờ cậu chưa gặp một ai mà cậu thua kém về phương diện này.

Tên kia cường hãn không chút nghi ngờ, chỉ thuần sức mạnh cơ thể nhưng có thể tạo ra uy áp thừa sức đánh chết một nhất tinh pháp tôn thông thường.

Pháp lực theo kinh mạch luân chuyển tới song quyền, cậu cũng lao thẳng tới đối cứng:
- Tinh Thần Vẫn Diệt!
Thanh niên trầm giọng, hai bên va chạm gây ra một tiếng động kinh thiên động địa.

Lực lượng thể chất đơn thuần vậy mà khiến cho mặt sân trực tiếp xuất hiện một hố sâu chục trượng.
Cũng khá đấy chứ!
Lôi Chiến nghĩ.

Tu vi pháp lực thua xa hắn ta như vậy, nên cho dù có đánh thế nào thì thân thể hắn có lẽ vẫn vượt trội hơn thôi, nhưng thực sự tiểu tử này cũng không tồi! Hắn ngay lập tức hiểu rằng, nếu có thêm thời gian phát triển, người này sẽ trở thành một mối đe dọa không nhỏ cho Lôi tháp bọn chúng.
Trần Phong nghiến răng.

Một quyền của tên kia chỉ sử dụng sức mạnh thân thể nhưng vẫn nặng không tưởng, cậu tuy không bị đánh bay đi nhưng cũng liên tục lui lại với tốc độ rất nhanh.

Mà ám kình cùng tác động linh hồn từ pháp kỹ của cậu dường như không có chút tác dụng nào với hắn.
- Ha!
Cậu vận sức.

Bên trong cơ thể, các múi cơ bắt đầu biến chuyển, sức mạnh dần dần tăng lên cùng với quá trình long hóa.


Thực lực tinh tiến giúp cho Tinh Thần Vẫn Diệt cũng được cường hóa, nó dần làm chậm đi thế công hủy diệt của Lôi Chiến sau đó dừng hẳn lại.
- Cái quái gì?
Đội trưởng Lôi tháp thu tay về, gần như không tin vào mắt hiện tượng vừa rồi.

Vài khắc trước hắn còn áp đảo hoàn toàn thanh niên Phong tháp, vậy mà chỉ chớp mắt mọi thứ được đưa về thế cân bằng?
- Tiếp tục đi!
Trần Phong lui lại rồi nói, hai tay nắm chắc Nhật Nguyệt Song Long kiếm.

Mặc kệ tiếp theo hắn ta tấn công thế nào, nhưng chắc chắn sẽ nghiêm túc và mạnh mẽ hơn hẳn ban nãy.
Lôi Chiến cau mày, hắn ta thực sự đã cảm thấy tò mò về thanh niên cao lớn trước mặt, nếu đã như vậy hắn phải kiểm tra thật kỹ lưỡng.

Pháp lực ngưng tụ tại bàn tay phải, những tia sét vàng kim xuất hiện tạo ra những tiếng xẹt xẹt trong sân đấu.
- Đỡ!
Hắn lao tới, cánh tay đâm thẳng về phía trước, kéo theo vô số tia sét gây ra những vụ nổ pháp lực liên miên, một đường xuyên phá không gian hướng đến thanh niên Phong tháp.
- Thiên Nhận!
Trần Phong truyền pháp lực vào song kiếm, cật lực chém tới.

Năm nhát chém đầu tiên lần lượt bị nắm đấm sấm chớp đánh tan.

Phong cương theo đó mà cũng bị phá nát không còn một chút.

Nhưng đến nhát thứ sáu, lần đầu tiên Lôi Chiến đã bị cản lại, dù rất ít bất quá rõ ràng là có tác dụng.
Vấn đề ở đây là cậu đang dùng Thiên Nhận ở cả hai thanh kiếm, chỉ là tốc độ xuất chiêu quá nhanh, khiến cho mắt thường có chút không theo kịp.

Điều đó có nghĩa cậu còn sáu lần tung chiêu nữa.
- Ha!
Khẽ hô lên, thanh niên vận dụng cả Phong Hành kéo giãn chút ít khoảng cách, đánh ra những đòn cuối cùng.

Kiếm khí dũng mãnh liên tục va chạm với lôi quyền tạo ra thanh âm đinh tai khắp sân đấu, bất quá đến cuối cùng nó vẫn không thể hoàn toàn cản phá quyền ảnh hủy diệt của đối phương.
Vẫn thiếu một chút sao!
Trần Phong nghiến răng, hai tay vội buông kiếm, lao thẳng vào quyền ảnh hủy diệt gầm lên:
- THIÊN TÂM CHƯỞNG!
Một tiếng "phụp" quỷ dị vang lên cùng lúc hai người bị đánh bay về hai phía đối diện.

Lôi Chiến lui lại hơn năm bước, tay khoát mạnh sang hai bên trấn áp dao động linh hồn, đem ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu tử trước mặt.

Giây phút cuối cùng đó không ngờ cậu ta lại dám bỏ đi vũ khí, đồng thời gây ra công kích linh hồn.

Phương pháp này quả thực đã hữu hiệu khi buộc hắn ngay lập tức dừng lại nhưng theo lẽ thường mà nói chẳng khác nào một kẻ điên, bởi khi ấy cậu ta không còn lớp phòng ngự pháp lực nào, trực tiếp nhận chiêu thức của đối phương vào cơ thể.
Thanh niên Phong tháp lui lại hơn chục bước, tay trái ôm ngực đau đớn, cố gắng điều chỉnh hơi thở.

Đây là lần thứ ba cậu thực hiện hành động liều lĩnh này, nhưng cho dù là lần nào, có vẻ may mắn cũng đứng về phía cậu.

Đối phó với ngũ tinh pháp tôn mà dám sử dụng nó thì thật chẳng khác nào một phen cá cược, nếu không nhờ Thiên Long Thần Kỹ, e rằng lúc này cậu đã bị đánh bay khỏi Thiên Huyền giới.
Trần Phong ổn định lại khí tức một chút rồi đứng thẳng lại, hai tay thu về song kiếm trên mặt đất.

Đem pháp lực chiến giáp lần nữa bọc lấy toàn cơ thể, cậu trầm giọng:
- Đến đi!
Mọi người xung quanh cực kỳ kinh ngạc.

Bọn họ không thể nào tin được một tiểu tử bát tinh pháp tông có thể chống chọi được tới hai chiêu của Lôi Chiến.

Mà với nhãn lực của những người ở đây, dù là ai cũng biết rõ pháp sư từ Lôi tháp kia không hề nhân nhượng một chút nào, cả hai chiêu đều là những công kích vô cùng cường hãn.

- Trần Phong đó biết đâu có thể làm được!
Hải Kỳ nói, trong lòng có chút hi vọng.

Anh lúc này đã nhận ra thanh niên kia so với mình còn muốn cường hãn hơn vài phần.

Nếu như cậu có thể khiến cho Lôi Chiến bớt đi ngạo mạn, anh cũng cảm thấy hả dạ.

Vương Liên nghe vậy thì gật đầu.

Tuy cậu ta đã đưa nàng đi đến hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng nàng có cảm giác, truyền kỳ của cậu mới chỉ là mở đầu, chưa phải đến đoạn gay cấn nhất.
Ngược lại với hai thành viên Thủy tháp, Ngô Hân vô cùng lo lắng.

Một chiêu vừa rồi tuy đã được giảm đi uy lực, nhưng anh là người đứng gần Trần Phong nhất, cảm thấy nỗi đau của cậu có vẻ không hề đơn giản.
Đội trưởng Lôi tháp nheo mày.

Hắn thật sự không ngờ thanh niên Phong tháp kia lại có thể trụ lại lâu đến như vậy.

Chuyện này thực có chút ngoài ý muốn của hắn.
- Vậy\, đây sẽ là kết thúc!
Hắn nói, pháp lực ngưng tụ ra lòng bàn tay tạo nên một lưỡi dao sấm chớp.

Ánh sáng cùng uy áp của nó tỏa ra là cực độ cường hãn, thể hiện Lôi Chiến cuối cùng cũng đã đánh nghiêm túc.

Không gian xung quanh lập tức bị nó tạo ra vô số vụ nổ liên miên không ngớt.
- Tên kia vậy mà sử dụng đến cả chiêu đó sao?
Xa xa phía bên mặt sân phía Bắc Thiên Huyền điện, một pháp sư Quang tháp bất ngờ lên tiếng.

Anh ta đối với Lôi Chiến biết rất rõ, chiêu thức kia là một trong những sát chiêu biểu tượng của hắn ta, sức mạnh của nó là cực kỳ đáng sợ.

Anh có quan sát tình thế từ đầu đến giờ, nếu như không còn thủ đoạn mạnh mẽ nào, chiêu thứ ba này thanh niên Phong tháp kia tất bại.
Lôi Chiến hoàn thành chiêu thức, mỉm cười nhìn đối thủ rồi lao đến, tốc độ nhanh đến mức gần như biến mất.

Những người ở đây ngoài Tam Huyền Tháp ra thì chỉ có Trần Phong là có thể nhìn thấy mờ mờ.
- Khóa!
Cậu giật mình, hai tay liên tục biến hóa ấn pháp, miệng hô lớn.

Từ dưới đất bỗng nhiên xuất hiện một phong cự xích.

Nó lập tức bay lên, cản bước tên đội trưởng Lôi tháp lại.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tiếng cắt bén ngọt liên tục vang vọng khắp sân đấu.

Sợi xích ngay khi gần chạm vào cơ thể Lôi Chiến liền bị lưỡi đao sấm sét kia cắt đứt, gần như không có chút tác dụng nào.
- Trảm Không!
Thanh niên Phong tháp vung kiếm.

Chiêu thức tạo thành phong bạo kinh hồn bay đến thách thức sức mạnh của Lôi Chiến.

Tuy nhiên cũng như phong cự xích, một tia sáng cắt phăng cơn lốc khủng khiếp ấy ra hai nửa, mở đường cho chủ nhân nó tiếp tục tiến tới, mà không gian sân đấu cũng là vì dao động pháp lực quá mức cường hãn mà liên tục bùng nổ khiến cho mặt sân bị phá hủy hoàn toàn.
Trần Phong nghiến răng, vận toàn bộ pháp lực trong cơ thể không lưu lại một chút lên song kiếm, hai tay giơ cao, gầm lên:
- PHONG SÁT!
Cơn bão khổng lồ xuất hiện trước sân đấu, lấy tâm là hai đường kiếm hủy diệt lao tới va chạm với lưỡi đao sấm chớp của Lôi Chiến.
UỲNH! UỲNH! UỲNH!
Giao điểm va chạm phát ra vụ nổ kinh thiên động địa khiến cho sân đấu tạo thành hố sâu cả trăm trượng.

Đất đá bay tứ tung khắp nơi, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Những người khác trên mặt sân phía Tây lập tức rời khỏi, tránh khỏi phạm vi vụ nổ.

Không ai trong họ có thể tưởng tượng ra nổi diễn biến thế này.

Dù cho kết cục ra sao thì cái tên Trần Phong cũng sẽ trở nên nổi tiếng sau hôm nay.

Một bát tinh pháp tông nhưng có thể đối cứng tận ba hiệp với Lôi Chiến của Lôi tháp.


Cái này thành tích, chính là vang danh khắp nội tông Thiên Huyền.
Địa giai cao cấp pháp kỹ Phong Sát uy lực, hoàn toàn có thể giúp người ta vượt giai khiêu chiến với hiệu quả vô cùng ấn tượng.

Tuy nhiên cái gì cũng có giới hạn của nó.

Đội trưởng của Lôi tháp kia đã đạt tới ngũ tinh pháp tôn thực lực, lại đang hết sức nghiêm túc, không phải thứ có thể chỉ dựa vào pháp kỹ để giải quyết.
Thanh niên Phong tháp đương nhiên biết rõ điều đó nhưng không có cách nào khác.

Ở đây có quá nhiều pháp sư hùng mạnh, hơn nữa cậu còn phát hiện trong Thiên Huyền giới có tồn tại Dị Tộc, cậu không thể nào sử dụng sức mạnh Thần Văn một cách bừa bãi, đây là những thứ tốt nhất cậu có thể đem ra rồi.
Thân ảnh cao lớn từ từ lui lại vì áp lực, không cách nào phản công.

Lưỡi đao sấm sét sau một phút giằng co cuối cùng giành chiến thắng, phá không lao tới.
Phập! Uỳnh!
Tiếng động khủng khiếp vang lên khiến người ta lạnh gáy.

Ngô Hân mặt tái nhợt hét lên:
- TRẦN PHONG!
Máu tươi chảy ra ướt đẫm bộ đồng phục Phong tháp.

Lôi Chiến rút tay trở về kéo theo một cột máu phun ra ghê rợn.

Hắn ta lui lại một đoạn xa, đem ánh mắt kinh ngạc nhìn thanh niên Phong tháp.

Thân ảnh cao lớn ấy đứng vững vàng trước mặt hắn, không hề có dấu hiệu của đầu hàng mặc cho máu tươi vẫn chưa ngừng chảy.
Vết thương to lớn trên vai phải vẫn đang bị tổn thương liên tục bởi những tia sét tàn dư, lượng sát thương gây ra là điều không cần nói đến.

Trần Phong thở hồng hộc, nghiến răng chịu đựng, cố gắng vận công loại bỏ dị sét, chữa trị vết thương.

Vừa rồi ngay giây phút cuối cùng cậu đã sử dụng Phong Hành, nhưng chỉ có thể né đi yếu huyệt chứ không thể nào tránh được hoàn toàn chiêu thức.

Giờ đây cậu cần phải hồi phục nhanh chóng nếu không sẽ bị đẩy ra khỏi Thiên Huyền giới.

Nếu chuyện đó diễn ra, những gì cậu làm nãy giờ đều sẽ trở thành công cốc.
Lại nói đến cái này bảo vật, tâm trí cậu có chút khó hiểu về công dụng của nó.

Lần trước vào sinh ra tử, chạm trán với hai tên Dị Tộc nhưng chẳng thấy nó có tác dụng gì.

Vậy mà giờ đây cậu có thể mơ hồ cảm nhận được nó đang không ngừng phát ra những dao động bên trong giới chỉ cậu.
Mọi người ở đây cũng căng thẳng quan sát.

Bọn họ muốn biết kết quả của màn thách đấu này là gì, điều sẽ quyết định thứ hạng các tháp tầm trung năm nay.
Lôi Chiến thực sự khá khâm phục trước sức mạnh và sự can trường của Trần Phong.

Vừa rồi tuy không dùng đến Tinh Vân Ma Pháp, nhưng với những gì đem ra, hắn ta hoàn toàn không chút lưu tình, vậy mà cậu ta lại có thể vượt qua được trận chiến.

Nếu như vị trí vẫn là bên trái như mục tiêu ban đầu, lúc này thanh niên Phong tháp đã không còn ở đây…
Đội trưởng Lôi tháp cùng đám đông cùng lúc giật mình sửng sốt.

Cái lỗ xuyên qua cơ thể của Trần Phong từ từ ngưng chảy máu rồi dần tái tạo, khép kín trở lại.

Toàn bộ quá trình đó diễn ra vẻn vẹn chỉ trong năm phút thời gian!
Chuyện này là có thể sao?
Toàn thể pháp sư tại Thiên Huyền điện thầm than.

Kể cả là những người có tu vi pháp lực bỏ xa thanh niên Phong tháp kia cũng không thể nào sở hữu tốc độ khôi phục được như thế.

Người này thực sự quá mức biến thái!
Trần Phong thở ra một hơi dài rồi điềm nhiên nhìn Lôi Chiến:
- Chiêu cuối cùng cũng coi như ta tiếp được chứ?
Đội trưởng Lôi tháp nuốt nước bọt, hắn bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi thực lực của thanh niên cao lớn trước mặt.

Tuy nhiên thân làm đội trưởng, lại là kẻ cũng có danh dự, hắn gật đầu:
- Ba chiêu này\, ngươi hoàn thành rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc