PHẾ VẬT TRIỆU HỒI SƯ


Ôm ấp đủ rồi Trần Vũ Phong buông Đại Bạch ra rồi ngồi xổm xuống nhìn con sư tử đang tê liệt dưới đất.

"Đại Bạch cắn nó đi, mất quá nhiều thời gian rồi không thể đi săn được.

" Thở dài một hơi Trần Vũ Phong đứng lên để Đại Bạch có không gian thành động.

Hàm răng Đại Bạch rất sắc bén chỉ vừa chạm vào cổ sư tự Baton máu liền tuông ra, sau đó nó dùng sức một chút liền cắn đứt động mạch cổ của sư tử.

Hô hấp của con sư tử liền ngừng thẳng, máu từ cổ không ngừng mà trào ra, Trần Vũ Phong không vội vàng đụng đến nó, cậu nhìn Đại Bạch "Mày đi bắt vài con chuột sóc sống về đây.

"
"Meo.

" Đại Bạch kêu một tiếng rồi phóng đi.

Trần Vũ Phong đợi đến khi máu không còn chảy nhiều nữa mới lấy túi không gian ra rồi bỏ nó vào, hình thể hơi to một chút nhưng không sao cả.

Nhét con mồi vào xong liền đi về mảnh đất trống quen thuộc, không thể ở lại nơi đó quá lâu vì mùi máu sẽ dẫn đến nhiều loài động vật ăn thịt khác, như vậy rất nguy hiểm.

Đại Bạch rời đi cũng không quá lâu, chỉ vài phút nó đã tha bốn con chuột sóc đang thoi thóp trở về.

Trần Vũ Phong tìm lấy thứ có thể cột chúng nó lại rồi quăng vào túi không gian.

Nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh Trần Vũ Phong cảm thấy chán nản, cậu định đi sớm một chút để đi tham quan nội thành như thế nào, nhưng ông Maga chỉ cho cậu một đêm sau đó phải trở lại tiếp tục công việc.

"Chịu vậy, vào mua những vật dụng cần thiết rồi về.

"
Về làng Trần Vũ Phong đến lều ông Maga báo một tiếng rồi mới đi ra cổng chính của làng, đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi làng để đi vào nội thành.

Đoạn đường đi từ thôn Thạch Hoa đến nội thành Lita mất khoảng hai tiếng, người trong làng đi vào sẽ có thú cưỡi hoặc xe kéo nhưng vì trong người Trần Vũ Phong chẳng có đồng nào nên chỉ đành đi bộ, nên thời gian từ hai tiếng lên đến ba tiếng mới thấy đoạn đường người người ra vào.

Nhìn những con thú cưỡi cùng xe kéo mà người khác sử dụng khiến Trần Vũ Phong hâm mộ không thôi.

"Đại Bạch, Tiểu Pi đừng để bị lạc nhé.

" Đến cổng thành Trần Vũ Phong ôm Đại Bạch lên vai rồi mới bước vào.

Đúng là nội thành có khác trước cổng đã có bốn binh sĩ canh giữ, khi có người bước vào thành họ chỉ nhìn sơ một cái rồi thu lại ánh mắt, không phản ứng.

Trong nội thành Lita tấp nập người ra người vào, bên trong chia ra hai đường, một đường giành cho người đi bộ, một đường giành cho người có thú cưỡi, Trần Vũ Phong đi theo nhóm người đi vào đường giành cho người đi bộ.


Đi hết con đường, đập vào mắt Trần Vũ Phong là sự phồn hoa tấp nập, người người cười nói vui vẻ, nhìn nơi này không khác nào nơi cậu từng sinh sống.

Trần Vũ Phong hoài niệm cuộc sống trước đây một chút rồi tiếp tục bước đi.

Trước khi đi ông Maga đã nói với cậu địa chỉ mà ông thường buôn bán dược liệu, Trần Vũ Phong cũng vui vẻ nhận ân tình này của ông mà đi tìm theo địa chỉ đó.

Nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy nơi nào giống như lời ông Maga nói, bất đắc dĩ Trần Vũ Phong đành đi lại nơi mà có chàng trai đang đứng
"Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi.

"
"Hửm, cậu muốn hỏi gì.

"
Nghe chàng trai nói Trần Vũ Phong vui vẻ nói địa chỉ ra.

"Nơi đó là tiệm thuốc, cậu cứ đi thẳng qua rồi quẹo sang trái là tới.

" Chàng trai trẻ đưa tay chỉ.

"Cảm ơn.

" Trần Vũ Phong gật đầu cảm tạ rồi chuẩn bị bước đi nhưng chàng trai trẻ lại gọi.

"Khoan đã, cậu có phải là người bị triệu hồi không.

"
"Cậu là.

"
"Tô cũng vậy nè, chúng ta cùng đợt nhỉ, tôi là người trong nội thành.

" Chàng trai đưa tay ra giới thiệu "Tôi là Quan Huy, chức nghiệp Đấu sĩ.

"
Trần Vũ Phong đưa tay qua bắt "Trần Vũ Phong, chức nghiệp triệu hồi sư.

"
"Tôi biết cậu á, người triệu hồi một con mèo nhỏ xíu.

"

Trần Vũ Phong nghe vậy cũng đành cười trừ, cậu không ngờ chỉ hỏi đường thôi mà trúng người quen cùng một thế giới.

"Đúng rồi sao cậu lại tìm hiệu thuốc.

" Quan Huy thắc mắc, thực lực cậu yếu vậy dù có mua thuốc cũng chẳng thể đi săn, nếu vậy tiền bạc nào có dư dả gì.

"Tôi đến để bám dược liệu.

" Trần Vũ Phong trả lời xong rồi lãng tránh "Còn cậu sao ở đây "
"Tôi đợi bạn, bởi vì sống cùng nơi này nên chúng tôi đã kết bạn.

"
"Vậy à, thôi trời cũng không còn sớm tôi phải đi bán đồ đã còn kiếm nhà nghỉ nữa.

"
"Được rồi, tạm biệt.

"
Trần Vũ Phong quơ quơ tay rồi xoay người rời đi, cậu không phải người biết nói chuyện, Quan Huy quá nhiệt tình khiến cậu hơi không biết làm sao.

Đi theo con đường được chỉ, cuối cùng Trần Vũ Phong cũng thấy được một hiệu thuốc, tuy nó nằm trong một góc khuất không quá náo nhiệt nhưng cửa tiệm lại khá lớn bên ngoài có một người đứng gác, chắc đây là một cửa tiệm quan trọng.

Trần Vũ Phong bước vào trong, bên trong tiệm thuốc khá vắng vẻ, chỉ có lát đát vài người đang đứng bên quầy thuốc.

"Xin hỏi khách nhân cần gì.

" Một nhân viên chạy ra hỏi.

"Tôi muốn bán dược liệu.

"
"Vậy ngài đi theo tôi.

"
Trần Vũ Phong gật đầu rồi đi theo nhân viên vào một hành lang được trang trí đầy cổ điển, những cây đèn được treo hai bên vách tường.

"Quý khách xin vào trong đợi một chút, quản lý của chúng tôi sẽ đến ngay.


" Nhân viên mở một căn phòng bên trong hành lang nó, sau khi Trần Vũ Phong đi vào liền đóng cửa lại rồi rời đi.

Trần Vũ Phong ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặc sau đó mới quan sát căn phòng, một căn phòng khá đơn giản, ngoại trừ bàn ghế ngồi cho khách thì còn một cây đèn đứng, trên tường treo vài bức tranh khá ngộ nghĩnh, cậu nhìn mà chẳng biết nội dung của nó.

"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu, không biết cậu muốn bán những loại nào.

" Một ông lão mặc đồ truyền thống bước vào.

Hai người cùng nhau ngồi lên ghế, một nhân viên khác bưng vào bộ dụng cụ trà rồi rời đi.

Dường như ông lão không có gì bận rộn, sau khi bộ dụng cụ trà được để lên bàn, ông liền nhàn nhã mà bắt đầu pha.

"Xin chào ông ạ, cháu có vài loại thảo dược cần bán.

" Trần Vũ Phong lấy túi không gian ra sau đó lấy vài loại thảo dược để lên bàn, tuy không lấy hết, chủ yếu là những loại khó tìm.

"Ồ, xem có gì nào.

" Ông lão pha xong hai tách trà rồi nhìn thảo dược trên bàn, ông cũng chả ngạc nhiên gì, trong tiệm ông không hiếu gì những loại thảo dược quý hiếm.

"Cậu biết giá của chúng không.

"
"Dạ cháu biết sơ sơ, nhờ ơn ông dược sư trong làng cháu.

"
Ông lão nhìn cậu rồi cười sau đó đứng dậy đi ra cửa "Lấy bao tiền ở ngăn thứ bốn ra đây.

"
"Vâng ông chủ.

" Nhân viên bên ngoài cúi đầu rồi chạy đi lấy.

"Được rồi, cậu có những gì cứ đổ ra hết đi, ở nơi này ta mua cả động vật miễn là nó tốt.

"
Trần Vũ Phong mừng rỡ cứ tưởng phải đến tiệm ăn để bán con mồi, không ngờ nơi này cũng mua động vật, cậu đổ hết đồ trong túi không gian ra, tuy không nhiều nhưng cũng sẽ có một khoảng tiền.

"Đây là tất cả của cháu.

"
Ông lão nhìn sơ qua sau đó ngạc nhiên thốt "Ồ, chuột sóc à, khá khó bắt đó.

"
"Do nó bắt đấy ạ.

" Trần Vũ Phong ôm Đại Bạch ra khỏi vai rồi giơ nó trước mặt ông lão, Đại Bạch nghe cậu nói liền rất kiêu ngạo mà ngước cao mặt.


"Nhóc này giỏi đấy.

" Ông lão gật đầu khen, dùng đôi mắt đầy sự tan thương bắt đầu quan sát khắp người Đại Bạch "Nó là loài nào thế, ta nhìn không ra, tuy nó giống loài mèo nhảy nhưng đầu lại không phải mèo, màu sắc cũng không phải.

"
Trần Vũ Phong lắc đầu khó hiểu, nó không phải mèo nhảy à, vậy nó là gì đến cả người đã có tuổi cũng chẳng nhìn ra hèn gì ông Maga lại luôn nhìn Đại Bạch.

"Hazz tuy ta không biết nhưng nó khá nhỏ để bảo vệ cháu, tốt nhất cháu nên triệu hồi thêm một con.

"
Trần Vũ Phong nhìn ra sự quan tâm của ông nên cũng trả lời thành thật mà chả giấu diếm gì "Cháu không thể ạ, đến hiện tại cháu còn không thể lấy vũ khí ra ngoài, lúc đầu triệu hồi được là nhờ khẩu quyết đơn giản, nhưng cái đó không thể sử dụng lần thứ hai.

"
Ông lão nghe xong đành lắc đầu thở dài.

Lúc này nhân viên bước vào sau đó đưa bao tiền cho ông lão rồi ra ngoài.

"Cầm lấy.

"
Trần Vũ Phong nghi hoặc cầm bao tiền rồi mở ra.

"Sao nhiều vậy ạ.

" Trần Vũ Phong ngạc nhiên đưa lại bao tiền.

Ông lão không cầm lại mà cười nói "Ta đặt cộc tiền hàng luôn đấy, sau này cậu có gì cứ ưu tiên cho ta trước nhé.

"
"Nhưng như vậy cũng quá nhiều.

"
"Cầm đi, xem như lễ gặp mặt.

" Ông lão nói xong rồi cầm bốn con chuột sóc bị cột lại với nhau rồi ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu nói cho nhân viên của mình "Đem những thứ còn lại vào kho.

"
Trần Vũ Phong không biết đã đi khỏi hiệu thuốc như thế nào, đầu óc cậu mơ màng trên tay vẫn còn cầm bao tiền khoản 3000C.

"Meo.

" Đại Bạch nhìn cậu ngơ ngẩn liền kêu một tiếng, Trần Vũ Phong lúc này mới hoàn hồn lại cất bao tiền vào túi quần.

Nhìn bầu trời đã sụp tối, tiệm thuốc cùng những tiệm kế bên lên đèn liền nhanh chóng rời đi, cậu cần tìm một nhà nghỉ hoặc khách sạn để ở tạm một đêm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc