Sinh hoạt của Lục Diêu lại tạm thời bình yên trở lại, sáng trưa tối đi bón cơm một lần, ban ngày đọc sách giết thời gian, buổi tối ngẫu nhiên chơi vài ván cờ với Grant, cũng phải nói thêm, trình độ của Lục Diêu hiện tại đã tăng vọt, cơ hồ có thể đánh hòa với Grant, cứ như vậy muốn chém giết đối phương không còn mảnh giáp cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Sinh hoạt như vậy coi như có thể nhận, tiền đề là nếu không phát sinh ít việc mạc danh kỳ diệu.
Lục Diêu yên lặng đếm một chút, mình tính đến giờ tổng cộng mất ba đôi tất, bốn cái quần lót, hai kiện áo, ba cái quần, đến cái chén uống nước cũng mất.
Nếu đơn thuần chỉ trộm vặt thì không có gì, dù sao hắn hiện tại quần áo thay giặt đều do sở nghiên cứu chuẩn bị, nhưng đối phương lấy đều là đồ Lục Diêu mặc mấy lần hơn nữa còn chưa kịp giặt, cái này có chút ý vị sâu xa.
Chén nước nặng nề đặt lên bàn, Lục Diêu sắc mặt khó coi, kẻ làm việc này tốt nhất là động tác lưu loát một chút, đừng để hắn bắt được.
Grant đã sớm đoán được là ai làm việc này, có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào phòng gã nhiều lần như vậy, còn có thể là người khác sao? Thấy Lục Diêu tức giận đến lợi hại, cười dài, “Có muốn biết là ai làm không? Cho chút ưu đãi ta liền nói cho ngươi biết, thế nào?”
“Không cần.” Lục Diêu trừng mắt nhìn đối phương, nếu như để Grant nói trắng ra, hắn sợ bản thân sẽ làm ra một ít chuyện không lãnh tĩnh.
Hỏa khí của mỹ nhân tựa hồ rất lớn a, “Ta đây báo cho ngươi tin tức tốt đi, bọn họ đã nghiên cứu được phương pháp di trừ ký sinh, đến giờ hẳn là đã di trừ thành công.” Kỳ thật gã đã có thể sớm rời khỏi đây, chẳng qua thấy trong này có mỹ nhân bồi nên vẫn ở lại đến giờ.
Này quả thật là tin tức tốt.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, có người gõ cửa hai tiếng liền tự động tự giác mở cửa tiến vào, Lục Diêu quay đầu nhìn về phía cửa, là An Duy Tư. Có điều xem biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị của đối phương, hẳn là đã bình thường.
Grant đối với hành vi không mời tự đến này tỏ vẻ không chào đón, vẫn thản nhiên tùy ý ngồi trên ghế.
Mà An Duy Tư cũng không phải đến tìm gã, đi thẳng đến trước mặt Lục Diêu, nói, “Ta rất xin lỗi về hành vi lúc trước.”
Thái độ trầm ổn với lúc trước tựa như hai người, xem ra quả thật bị ký sinh chủng ảnh hưởng thần trí. Lục Diêu cũng không ghi thù với một kẻ thần chí không rõ, gật gật đầu, “Không có gì.”
“Cám ơn ngươi đã chiếu cố, cả ngươi cũng vậy.” Câu trước nói với Lục Diêu coi như ôn hòa, câu còn lại nói với Grant, không biết còn tưởng đang nói với kẻ thù, giọng điệu đông cứng, tựa như đang nói ‘ngươi chờ đó cho ta’.
Grant sợ y mới là lạ, chỉ thấy gã lộ ra nụ cười cực kỳ muốn ăn đòn, “Không có việc gì, giúp tình nhân nhà mình là nên làm.” Nói, còn cố ý cho Lục Diêu cái hôn thân mật.
“!” Thân mình An Duy Tư cương ngạnh rõ rệt, y nhìn về phía Lục Diêu, hi vọng đối phương phản bác.
Thế nhưng Lục Diêu vẫn thực bình tĩnh, không chút tính toán phản bác.
An Duy Tư chỉ cảm thấy thân thể từ trong ra ngoài đều băng lãnh vô cùng, phảng phất như trái tim cũng bị đông lại, cơ hồ không thở nổi. Y không biết mình ngây ngốc bao lâu, mới hung hăng đâm móng tay vào lòng bàn tay mình, cực lực bình tĩnh nói, “Ta đây cáo từ.”
“Bye bye – ”
Đóng cửa lại, An Duy Tư dựa vào tường, che lồng ngực buồn khổ không thôi. Y vạn phần hối hận vì những hành vi mất lý trí của mình lúc trước, cho nên vốn muốn tới nói lời xin lỗi sau đó một lần nữa bắt đầu, không ngờ rằng lại nhận được đả kích trầm trọng như vậy.
Thần tình lễ độ bỗng nhiên trở nên vặn vẹo âm lệ, nhưng chỉ chớp mắt một cái liền khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua bòng bàn tay bị bản thân bấm xuất huyết, xoay người bỏ đi.
Gần đây không tự mình lĩnh quân chiến đấu, thật sự là quá mức lơi lỏng, không thì sao lại quên bất cứ chuyện gì đều không thể dễ tin tưởng bền ngoài? Chủ nhân ôn nhu như vậy, sao có thể chán ghét mình? Như vậy nhất định là do Grant dùng thủ đoạn ti bỉ gì đó bức bách chủ nhân, chỉ cần giải quyết gã, chủ nhân có thể sẽ cười với mình giống như trước vậy.
Muốn cái gì đó, tự mình không đoạt lấy, sẽ không có ai đưa đến trước mặt.
Sau đó, Lục Diêu cơ bản không còn gặp lại An Duy Tư, điểm này khiến hắn thập phần vui mừng.
Tuy rằng nói là ngoài cái danh thì không cần làm bất cứ gì khác, nhưng Grant cư nhiên mang chuyện bọn họ đi thông báo phát tin rầm rộ, Lục Diêu không thể hiểu nổi hành vi này, hơn nữa cảm giác đi trên đường luôn bị chú mục chẳng tốt chút nào.
Quan hệ giữa hắn và Grant tựa hồ cũng càng thêm thân mật, bỏ qua việc đối phương đến cùng là ôm tâm tư gì không thể nói, Lục Diêu vẫn tương đối vừa lòng với Grant, đầu não coi như thông minh, biết lúc nào nên làm cái gì, tự biết đúng mực, thực phù hợp ánh mắt Lục Diêu.
Dịch dinh dưỡng trong nhà đã uống hết, Lục Diêu muốn ra ngoài mua thêm, nhưng quyển sách trên tay đang xem đến đoạn phấn khích……
Vừa đọc sách vừa đi trên đường, đi ước chừng nửa giờ, Lục Diêu ngẩng đầu, phát hiện mình đi đến một nơi nhà lầu thưa thớt, hơn nữa chưa từng đến. Nói trắng ra chính là hắn lạc đường.
Đáng ăn mừng là, Lục Diêu chú ý tới cách đó không xa có người nhàn nhã tản bộ, vì thế đi nhanh vài bước tới hỏi, “Làm phiền, xin hỏi đường số Mười một phải đi thế nào?”
Nam nhân kinh ngạc nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười khổ, “Thực không khéo, chính ta cũng đang lạc đường……”
“……”
Lục Diêu xoay người, ý đồ tìm ra con đường nhà mình từ mạng lưới đường rắc rối này, đáng tiếc căn bản là không hề hiệu quả. Cuối cùng thành quả duy nhất lại là số người lạc đường tăng lên hai mà thôi.
“Ta tên là Chris Al Brook.”
Thực quen tai. Tựa hồ cùng họ với gia hỏa dễ gần nào đó.
“Lục Diêu.”
Nghe tên này, Chris lộ ra một biểu tình kinh ngạc, “Ngươi chính là Lục Diêu sao?”
“……” Tên mình tựa hồ còn chưa nổi danh đến mức đó đi, “Ngươi biết ta?”
Chris ôn hòa cười cười, “A, ngại quá, ta nghe đệ đệ ta nói, hắn nói thượng tướng mỹ nhân hắn theo đuổi lâu nay là bị ngươi dụ mất, nói mấy lần, ta liền nhớ kỹ.”
Tâm tình vốn không tốt đẹp của Lục Diêu giờ càng thêm âm trầm, quyết định sau này tìm cơ hội dạy dỗ Edie biết thế nào là không thể đàm luận sau lưng người khác.
Chính chính thần sắc, Lục Diêu đem có chút hung tàn ánh mắt áp chế, nghiêm mặt nói,“Là hắn hiểu lầm, ta cùng An Duy Tư thượng tướng không có cái gì, trên thực tế, ta đang tại cùng Grant kết giao.”
Chris nghẹn một chút, không chỉ vì Lục Diêu thẳng thắn phủ nhận như vậy, càng bởi vì người ngoài nhìn vào, ánh mắt Lục Diêu chọn người có chút kỳ lạ, “Kia thật sự xin lỗi, ta sẽ hảo hảo quản giáo hắn.” Suy nghĩ xoay chuyển, Chris đổi đề tài, “Hắn còn nói trình độ diễn tấu nhạc khí của ngài rất cao, có thể sánh với nhạc sĩ Hoàng gia, không biết ta có vinh hạnh được nghe một lần hay không?”
“Ngài quá khen, nhất định sẽ có cơ hội.”
Hai người trao đổi thẻ căn cước, coi như quen biết. Lại nói trong thẻ của Lục Diêu, danh bạ tính tới nay cũng mới có ba người, Grant, Chris, quản lý khách sạn. Vòng giao tế này quả thực nhỏ đến mức khiến người ta giận sôi gan, tuy rằng bản thân Lục Diêu không cảm thấy có cái gì không tốt.
“Ta đây cáo từ trước.” Đối Chris gật gật đầu, Lục Diêu xoay người muốn đi, Chris vội vàng giữ chặt, “Chờ một lát.”
Thấy Lục Diêu dừng cước bộ, Chris liền cầm ra một thứ gì như là huy chương, đưa cho Lục Diêu, “Này tặng cho ngươi đi, là trang bị tự động phòng ngự mini đế quốc mới phát minh, coi như thanh toán trước tiền xem màn biểu diễn của ngươi.”
Lục Diêu đuôi lông mày thoáng nhướn, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thoáng qua Chris, mỉm cười nhận lấy, “Đa tạ.”
Rời khỏi tầm mắt Chris, Lục Diêu liền tùy tay ném vật nhỏ kia vào thùng rác. Hắn không biết lập trường cùng ý tưởng của tên Chris này thế nào, nhưng món quà bất ngờ như vậy nói là không có mục đích liệu ai sẽ tin, Lục Diêu không muốn bị liên lụy tới chuyện gì hoặc là mang theo bom hẹn giờ bên người, cho nên chỉ làm bộ nhận lấy mà thôi.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác tên Chris này không ôn hòa vô hại như vẻ bề ngoài.
Có điều lại nói tiếp, vấn đề hắn lạc đường vẫn không được giải quyết.
Từ khi hắn đến đây, quả thực là vạn sự không thuận.