PHI ĐỒNG LOẠI HỖ XUYÊN

Thần y về cơ bản đã nhìn tính tình ngày xưa của Long Dục biến thành cái đức hạnh như bây giờ, vừa nhìn vẻ mặt đã biết là hắn sắp bùng nổ.

Cái tâm nóng lòng cứu người kia nhất thời bình tĩnh tỉnh táo lại.

Nếu thật sự không được, hẳn là nên phối hợp trị liệu, chứ không phải một bộ muốn ăn thịt người thế này.

Ban đầu ông còn có nghi vấn với chuyện đến thời kỳ động dục.

Suy nghĩ một chút, lúc nãy là Long Dục chủ động nhắc tới thời kỳ động dục, với tính khí không ra gì của con chó già này, không chừng đã biết bọn họ âm thầm nghị luận nên cố ý nói.

Ông thu tay về: "Rốt cuộc có phải cậu đang trong thời kỳ động dục không?"

Long Dục nói: "Ông thấy tôi giống thế sao?"

Thần y tức giận đặt hòm thuốc xuống, nghĩ thầm liền biết đám kia hộ vệ kia không đứng đắn.

Ông ngồi xếp bằng bên đầm nước, thở dài thở ngắn: "Vậy ngài đã xảy ra chuyện gì, thực sự là luyện cấm thuật?"

Long Dục nói: "Không có, luyện công tẩu hỏa nhập ma thôi, đã điều chỉnh lại rồi."

Thần y trợn trắng mắt: "Đổi một cái cớ ra hồn đi."

Long Dục suy tư một chút: "Thì ông cứ nói với bọn họ tôi đúng là vì thời kỳ động dục, nhưng không phải là không được, mà vì quá được, dẫn đến thân thể nhất thời bị bệnh."

Thần y: "..."

"Tôi thực sự không luyện cấm thuật, thân thể cũng thực sự không có chuyện gì, không phải ông đã chẩn đoán mạch tượng rồi sao?" Long Dục chìm trong nước, nhìn ông, "Chỉ là hiện giờ tôi không tiện nói mà thôi."

Thần y trầm mặc vài giây: "Có liên quan tới cấm địa?"

Long Dục nói: "Không liên quan."

Hắn nhắm mắt lại, "Tôi biết mọi người đang lo lắng chuyện gì, yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là vương của mấy người, vị trí này cũng không phải chỉ ngồi không."

Thần y lại trầm mặc một lát, thở dài nói: "Được rồi, trong lòng ngài nắm chắc là được."

Ông mang theo hòm thuốc rời đi, đi đến trước mặt đám người đang chờ đợi, che giấu lương tâm giúp Long Dục nói dối, nói: "Tôi kê ít thuốc, thử điều chỉnh một chút."

Mọi người tập thể than thở một tiếng, nhất thời cũng không biết nên hâm mộ hay nên đồng tình.

Một người trong nhóm nhân vật cấp cao nói: "Ông không nhắc qua về chuyện Yêu Hậu à?"

Thần y nói: "Có nhắc, tôi thấy hắn vẫn chưa có ý đó."

Ông đi ra ngoài trước, "Được rồi, quay về hết đi, để hắn nghỉ ngơi."

Bọn hộ vệ cũng cùng đi đến cửa viện, đứng lại nhìn theo bọn họ.

Mãi cho đến bóng người của bọn họ biến mất, mới có người nhỏ giọng nói: "Mấy người nói xem liệu có khả năng hắn thực sự không được, vì giữ gìn uy nghiêm của Yêu Vương, mới nói với mọi người là được?"

"Haizz... Không được nghĩ không được nghĩ, vừa nghĩ là lại không thoát ra được."

Một tiếng cười vang lên từ phía sau, ôn nhu đến khó có thể tả thành lời: "Không sao, cứ mạnh dạn nghĩ đi."

Đám hộ vệ: "..."

Mấy người đồng loạt quay đầu lại, thấy lão đại mặc áo ngủ đứng ở đó, cười đẹp đến lạ thường.

Bọn họ toàn thân không ổn chút nào: "Lão lão lão đại, ngài ngài sao ngài lại tới đây?"

Long Dục hoạt động phần cổ, cười nói: "Không ngủ được, tới tìm mấy người luyện tập một chút, cùng lên hết đi."

Mấy người đánh một đường từ tẩm cung tới trước quảng trường, Long Dục lần lượt đè từng người xuống chà đạp, ung dung thong thả kéo cổ áo, cảm thấy cả người đều trở nên khoan khoái.

Hắn nhìn đám ngu xuẩn này, nói: "Cho mấy người nhớ đời, miễn cho từ sáng tới tối không có việc gì làm lại đi ý dâm tôi."

Bọn hộ vệ đáng thương vô cùng.

Đây còn không phải vì chính ngài ngã lăn xuống bậc thang trước sao!

Nếu ngài không ngã lăn xuống, chúng tôi sao phải ăn no rồi đi nghĩ ngợi lung tung, không phải vì lo lắng cho ngài sao!

"Tất cả viết bản kiểm điểm cho tôi" Long Dục nói, "Bắt đầu từ ngày mai, mỗi người đều phải ghi chép lại cho tôi lịch trình một ngày, nhìn một chút xem tôi vất vả như thế nào, sau rồi cuối cùng suy ngẫm lại lỗi lầm của mình, thành tâm thực lòng ca tụng tôi một lần, toàn bộ bản kiểm điểm không dưới một nghìn chữ, viết liên tiếp bảy ngày."

Bọn hộ vệ: "..."

Ngài nói cái gì cơ?

Bọn họ vội vàng khóc như mưa mà ôm đùi, muốn xin hắn thu hồi cái chủ ý thiếu đạo đức này lại. Đông Hôi còn biến ra nguyên thân, ý đồ dùng da lông gọi về một chút nhân tính của con chó già này.

Nhưng từ trước đến nay Long Dục đã đưa ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, lãnh khốc vô tình quăng bọn họ đi, tới thư phòng.

Sau giá sách cuối thư phòng có một ám các, bố trí ba trận pháp, bên trong là một số tư liệu trọng yếu, bao gồm cả phép thuật cao cấp, trận pháp cùng chú thuật vân vân.

Long Dục mở trận pháp, đi vào tìm đọc một lát, tìm được thứ mình muốn, ánh mắt nhất thời lạnh xuống.

Lời nguyền có liên quan tới linh hồn cực kỳ ít, nhưng nếu đã tác động tới linh hồn, đương nhiên sẽ là lời nguyền cao cấp.

Ở đây không có ghi chép liên quan tới chuyện tráo đổi linh hồn, nhưng vật liệu dùng cho lời nguyền linh hồn vừa xem là biết ngay.

—— Máu đầu tim.

Hắn sống đến ngày hôm nay bị thương vô số lần, trong đó lần bị thương nặng nhất, chính là trong cuộc nổi loạn của Tạ vương năm đó.

Cũng chỉ có vào lúc ấy, hắn mới có thể bị người ta thần không biết quỷ không hay lấy đi máu đầu tim. Lúc đó bên cạnh hắn đều là tâm phúc của hắn.

Long Dục trả sách về chỗ cũ, lần lượt lấy sách về trận pháp và sách hóa giải lời nguyền.

Tuy rằng không biết biện pháp hóa giải lời nguyện hoàn toàn, nhưng chắc có thể tạm thời tách cái lời nguyền chết tiệt này ra, đến lúc đó chỉ cần làm bộ không quen nhân sinh địa hình là có thể nhìn xem Yêu giới bên này rốt cuộc có nội ứng đến tiếp cận hắn không.

Hắn tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, nghiên cứu sách.

Một buổi tối bất tri bất giác mau chóng trôi qua, hắn trở về phòng thay quần áo, bước vào chủ điện gặp được nhóm nhân vật cấp cao.

Ban đầu hắn còn muốn tiết lộ sự thật với một hai người, nhờ người hỗ trợ theo dõi, nhưng hiện giờ mỗi người bọn họ đều có hiềm nghi.

Hắn đi tới chủ vị ngồi xuống, nhìn xung quanh một vòng: "Chuyện của tôi mấy người đều đã nghe nói phải không."

Nhóm nhân vật cấp cao đồng loạt trầm mặc, ngay cả Tử Xuân cũng không mở miệng.

Có được hay không, chuyện này quá lớn.

Hi vọng đây không phải là cái cớ mà hắn cố tình viện ra, cũng hi vọng những gì thần y nói là sự thật, mà không phải là thật sự không được.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, từ hôm nay trở đi, mãi cho đến ngày Long Dục lấy Yêu Hậu mới thôi, hắn có được hay không sẽ trở thành một điều bí ẩn của thượng tầng Yêu giới.

Long Dục nói: "Mọi chuyện chính là như thế, tình huống của tôi lúc tốt lúc không, điều dưỡng một thời gian, sau này tôi sẽ không chủ động tìm mấy người luận bàn, mấy người cũng không thể tới ước chiến, hiểu rồi chứ?"

Nhóm nhân vật cấp cao đồng loạt gật đầu.

Long Dục liền thông báo một số chuyện khác, bắt đầu một ngày làm việc.

Lúc này, Úc Thừa cũng đã rời giường.

Cha mẹ cậu đã ly dị từ lâu, mẹ định cư nước ngoài, gần đây cha cũng ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, trong nhà chỉ có cậu và anh cả.

Hai người ăn sáng, dẫn người đi tới chỗ đường cái lúc trước đua xe.

Qua lại loanh quanh một vòng, cũng không phát hiện có chỗ nào khả nghi, bọn họ không thể làm gì ngoài tập trung vào con mèo đen kia.

Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, lạc mất người còn rất khó tìm về được, huống chi là một con mèo đen không có ảnh chụp.

Loáng một cái đã qua năm ngày, mọi chuyện lại chẳng có chút tiến triển, Úc Duyên lại liên hệ với một đại sư có tiếng trong nghề, vừa đúng lúc Úc Thừa cũng muốn xem thử nếu như rời khỏi Bình Thành, cậu và Yêu Vương còn có thể tráo đổi không, liền đi theo anh cả bay tới nơi khác, gặp vị đại sư kia.

Đại sư hơn năm mươi tuổi, tướng mạo phổ thông, cười lên trông rất hòa thuận.

Ông tính toán bát tự của Úc Thừa một lát, nói Úc Thừa là người đại phú đại quý, một đời bình an không sầu lo.

Hai anh em bọn họ hồi hộp trong lòng.

Đại sư hơi nghi hoặc: "Mọi mặt của cậu đều rất tốt, muốn hỏi chuyện gì?"

Úc Thừa đánh giá vị đại sư này chưa chắc có thể giúp đỡ được gì, nhưng vẫn nói: "Có phải tôi dễ dàng thu hút một số thứ kỳ quái không?"

Đại sư cười nói: "Không đâu, mệnh cách của cậu rất kiên cường, ngay cả bệnh tật cũng ít khi mắc phải."

Úc Thừa nghĩ thầm câu này đúng là sự thật, quả thực cậu rất ít khi sinh bệnh.

Đại sư thấy cậu trầm mặc, đoán có lẽ gần đây cậu gặp phải chuyện gì cổ quái lạ thường, nói: "Nếu cậu không yên tâm, tôi chuẩn bị cho cậu một cái bùa hộ mệnh mang theo nhé?"

Úc Thừa rất hiếm khi tin thứ này, càng không biết có gì mập mờ trong đó không.

Mà chuyện đến nước này cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, hy vọng bùa hộ mệnh có thể quản được cả chuyện của Yêu giới, liền đồng ý.

Bùa hộ mệnh là một chuỗi mộc châu tinh tế.

Úc Thừa chờ đại sư khai quang xong, đeo ở cổ tay, nói tiếng cảm ơn với đại sư, cùng anh cả về khách sạn.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, việc còn lại là chờ đến nửa đêm.

Mấy ngày nay không chỉ có bọn họ nghĩ biện pháp, ngay cả Long Dục cũng giống vậy.

Tuy hắn và Úc Thừa đều cảm thấy khá hứng thú với thế giới của đối phương, nhưng nghĩ đến chuyện thân thể của mình cũng bị người khác điều khiển, cho dù có chơi vui thế nào đi nữa cũng không thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ được nhiệt tâm của bọn họ.

Đêm nay Long Dục không tăng ca, về phòng ngủ đóng cửa, bày một trận pháp.

Hắn ngồi trong trận pháp đọc sách, chậm rãi gϊếŧ thời gian.

Vừa đến nửa đêm, trước mắt hai người tối sầm lại, vừa hoàn hồn liền thấy cảnh tượng xung quanh có biến đổi lớn, tráo đổi linh hồn lần nữa.

Long Dục giương mắt, thấy một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ lạnh lùng đang ngồi đối diện.

Đây là một phòng ăn, giữa hai người trung là cái bàn, bên cạnh là cửa sổ sát đất.

Trong lúc hắn đang nhìn sang, người phục vụ bưng tới hai món tráng miệng tinh tế xinh xắn, đặt trên bàn bọn họ: "Xin chào, mousse matcha và mousse xoài của hai anh."

Úc Duyên nhìn người trước mặt: "Ăn cái nào?"

Long Dục cười nhạo trong lòng.

Theo Đông Hôi từng kể, hôm đó gã nói đủ thứ chuyện, mọi dấu hiệu đều tỏ rõ nhóc con kia tinh ý khéo léo cực kỳ, không thể không đoán ra tần suất năm ngày. Nếu có thể đoán được, sẽ không có chuyện còn dạo chơi ở bên ngoài, trừ phi đây là một cái bẫy.

Hắn cầm mousse matcha qua, nói: "Không cần trao đổi ám hiệu."

Úc Duyên vẫn nhìn hắn, chưa kịp hỏi một chút ý tứ cụ thể của câu này, đã thấy hắn ăn một miếng mousse, có vẻ như khá hài lòng với hương vị của nó, ngẩng đầu mỉm cười, lưu manh nói: "Tôi không đáp được."

Úc Duyên: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc