PHI THĂNG CHI HẬU

Sáu người Độc Cô Vô Thương, Trì Thương, Thái Huyền, Phong Vân Vô Kỵ, Phượng Phi và Tây Môn Y Bắc ngồi xếp bằng trên mặt đất hoang vu, gần như ngăn cách với thế gian, tất cả mọi chuyện xảy ra tại Thái Cổ đều không liên quan gì đến bọn họ. Tất cả đều đang đợi thời khắc Tây Môn Y Bắc thức tỉnh.

Tây Môn Y Bắc giống như một con bướm đang nằm trong kén tằm, không ngừng giãy dụa, không ngừng trải qua quá trình thống khổ từ tằm đến bướm. Khí tức tỏa ra trên người hắn gần như không thể phát hiện ra, dùng lực lượng của thần thức cũng rất khó tra xét được.

Năm ngày sau khi Tây Môn Y Bắc bắt đầu "thoát kén", Phượng Phi tỉnh lại…

Mười ngày sau khi Tây Môn Y Bắc bắt đầu "thoát kén", trời đất tối đen, mây trôi từ bốn phương hội tụ…

Mười lăm sau khi Tây Môn Y Bắc bắt đầu "thoát kén", lấy hắn làm trung tâm, trong chu vi trăm dặm trên mặt đất, tất cả cây cỏ đều khô héo, một phiến khí tức màu xám phủ kín toàn bộ khu vực…

Hai mươi ngày sau khi Tây Môn Y Bắc bắt đầu "thoát kén", Trì Thương đã không thể chịu nổi kiếm khí quỷ dị phát ra từ người hắn, phải vận dụng thái cực chi đạo để hóa giải loại kiếm khí này…

Loại khí tức trên người Tây Môn Y Bắc như muốn hủy diệt tất cả, không lưu lại thứ gì. Sau hai mươi lăm ngày, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng phải ngồi cách xa một khoảng, quan sát Tây Môn Y Bắc để trần nửa trên thân lơ lửng giữa không trung, phía dưới là một vực sâu u ám không biết đường kính mấy ngàn trượng và sâu bao nhiêu, đất đai nơi đó sớm đã bị khí tức bá đạo từ trong cơ thể Tây Môn Y Bắc phát ra hủy diệt hoàn toàn…

- Vô Kỵ! Tây Môn… kiếm đạo của hắn sao lại biến thành như vậy?

Đoàn người sớm đã không thể ngồi xếp bằng một bên chờ đợi Tây Môn tỉnh lại. Độc Cô Vô Thương đứng phía sau Phong Vân Vô Kỵ, phía sau nữa là Thái Huyền và Trì Thương trầm mặc không nói gì, còn có Phượng Phi lặng lẽ đứng một bên.

- Không biết.

Phong Vân Vô Kỵ chắp tay mà đứng, lẳng lặng nhìn Tây Môn Y Bắc bị bao phủ trong một phiến tro bụi phạm vi cực lớn, trong mắt lộ ra vẻ suy tư:

- Kiếm của Tây Môn vốn đã là thiên đạo, dùng phòng ngự làm cái giá đổi lấy công kích vượt xa thực lực bản thân. Công kích của tiền bối nếu như là thiên hạ phòng, vậy thì kiếm đạo của Tây Môn huynh đi đến mức tận cùng cũng nên gọi là thiên hạ công.

- Kiếm đạo của Tây Môn tiền bối có chút cổ quái, con không cảm giác được khí tức của người tồn tại.

Giọng nói của Trì Thương từ phía sau vang lên. Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn lướt qua Trì Thương, trong mắt lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

- Nếu đã là thiên đạo, tất nhiên là không giống như lẽ thường.

Phong Vân Vô Kỵ nhớ đến vết nứt xuất hiện trong ý thức hải của Tây Môn Y Bắc khi tra xét thương thế của hắn trước đây, liền lên tiếng:

- Hẳn là có liên quan đến Chiến Ma truy sát huynh ấy lúc trước.

- Có lẽ là vậy…

Mọi người đều trầm mặc. Tiếng gió gào thét. Cũng không biết trải qua bao lâu, Trì Thương đột nhiên lên tiếng:

- Sư tôn! Lần này con đã đến Bắc Hải Hiên Viên khâu một chuyến…

Một vẻ thống khổ thoáng hiện lên trên mặt Phượng Phi. Vẻ mặt của Độc Cô Vô Thương lại mờ mịt, những này y đều không biết. Thái Huyền vốn trầm mặc liền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng, giống như đang nhớ lại chuyện gì.

Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động:

- Bắc Hải Hiên Viên khâu, nơi đó…

Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói:

- Ta hiểu ý của ngươi.

- Sư tôn! Con muốn biết, chúng ta còn phải chờ bao lâu?

Trên mặt Trì Thương lộ ra vẻ mê man, thanh âm gần như không thể nghe thấy:

- Con thật không không muốn lại rơi vào loại tranh đấu không ngừng nghỉ này, trước khi phi thăng đã trải qua đủ rồi…

"Ai!"

Mọi người đều thở dài một hơi, không một người nào mong muốn nhìn thấy tình huống trước mắt này.

- Có lẽ an nhàn quá lâu đã khiến cho một số người quên mất tình cảnh của chúng ta… Hỗn loạn sẽ không duy trì lâu, bất kể là Phong tộc hay Chiến tộc, đều sẽ có một ngày kết thúc, ngày đó sẽ không lâu lắm…

Phong Vân Vô Kỵ thấp giọng nói:

- … Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu… gió đông.

Dứt lời, hắn liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tây Môn Y Bắc. Mọi người đều có dự cảm, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Xa xa, ánh mắt lướt qua Tây Môn Y Bắc, chỉ thấy nơi chân trời, một bóng người đang nhanh chóng bay về hướng này.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày:

- Phong tộc, không ngờ lại dám tìm tới đây!

Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, trên trán đầy những nếp nhăn, nhìn vào vẻ mặt của y giống như vô cùng nôn nóng. Khí tức trên người y chính là công pháp của Phong tộc mà Phong Vân Vô Kỵ phi thường quen thuộc, loại đặc tính giống như dung hợp hoàn mỹ với khí lưu chung quanh cũng chỉ có Phong tộc mà thôi.

- Phía trước có phải là Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ?

Lão giả kia liền lên tiếng, trong âm thanh già nua mang theo vẻ lo lắng, dừng lại tại nơi Tây Môn Y Bắc ngồi xếp bằng, sau đó từ xa xa bước đến.

- Ngươi là Phong tộc?

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lão giả dường như đã trải qua một chẳng đường dài, lạnh lùng nói.

- Đúng vậy.

Lão giả khẽ gật đầu, đồng thời vươn một tay lên:

- Trước khi động thủ, hi vọng các ngươi có thể hãy nghe ta nói mấy câu!

- Ngươi nói đi!

Phong Vân Vô Kỵ ngoảnh đầu sang một bên. Lão giả Phong tộc này dường như địa vị không thấp, nhưng hắn vẫn nắm chắc có thể một kích đánh bại đối phương. Nhìn khắp cả Phong tộc, hắn không tin ngoại trừ Phong Tôn vẫn còn người có thể chống lại một kích gồm toàn bộ lực lượng thần thức của mình phát ra, dù sao công kích của hắn đối với phong thể của Phong tộc vẫn có tính tương khắc.

Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo. Danh tiếng của Phong tộc tại Thái Cổ quả thật rất xấu, bất kể là phương nào đều không có hảo cảm. Nếu như so sánh, danh tiếng của Chiến tộc so với Phong tộc tốt hơn nhiều.

Lão giả suy tư một chút, sau đó nói ra một câu mà mọi người không thể dự liệu được:

- Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta một việc.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào y:

- Ngươi cảm thấy ta sẽ giúp ngươi sao?

Trên mặt lão giả thoáng hiện lên vẻ thống khổ và thất vọng, có chút mất mát nói:

- Nhưng ta thật sự không tìm được người nào khác có thể trợ giúp. Nếu như ngay cả ngươi cũng không đáp ứng, vậy thì Nhược nhi chỉ có thể…

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy thần sắc khẽ biến đổi:

- Ngươi nói cái gì?

Mọi người cũng nghe ra bên trong có chút khác thường, hình như mục đích của lão giả Phong tộc này đến đây cũng không giống như bọn họ tưởng tượng ban đầu.

Trên mặt lão giả hiện lên vẻ cười khổ, không trả lời mà lại hỏi một vấn đề giống như không hề liên quan:

- Danh tiếng của Phong tộc hiện tại có phải là rất xấu không?

Không ai lên tiếng, ngay cả Trì Thương cũng dùng một loại ánh mặt lạnh lùng nhìn y, đây là một vấn đề không cần phải trả lời.

Lão giả thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp:

- Trước tiên xin tự giới thiệu một chút! Ta gọi là Phong Vô Lượng, là một trưởng lão của Phong tộc, địa vị gần với Phong Tôn còn có mấy người. Tại mấy trăm triệu năm trước ta còn có một thân phận khác…

Trên mặt lão giả lộ ra thần quang trong vắt, giọng nói đầy hào khí:

- Thủ hạ của Phong Thần tộc trưởng Phong tộc, Huyền Lưu đại tướng quân Phong Vô Lượng chính là ta.

- A!

Phượng Phi đứng một bên đột nhiên chỉ vào Phong Vô Lượng, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, giống như nhớ đến điều gì.

Phong Vô Lượng có chút tang thương quay sang nhìn Phượng Phi, khẽ cúi đầu cung kính nói:

- Hiên Viên công chúa, đã lâu không gặp rồi!

- Kỳ thật rất lâu trước đây Phong tộc không phải như vậy, người nắm giữ Phong tộc cũng không phải Phong Tôn mà là Phong Thần. Phong Thần có một người con gái tên là U Nhược, cũng chính là nữ hài bị "hồn tỏa" giam cầm mà ngươi đã nhìn thấy trong cấm địa của Phong tộc.

Một cánh cửa đột nhiên mở ra, một ký ức từ trong ý thức hải nổi lên, bắt đầu trở nên rõ ràng. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Thì ra là ngươi…

Phong Vân Vô Kỵ chợt nhớ lại khi còn ở cấm địa của Phong tộc, trước khi rời đi đã nhìn thấy một gã lão giả vội vàng chạy đến, thì ra chính là y…

- Phong Tôn là em trai của Phong Thần, tính tình ích kỷ, hoàn toàn không giống như Phong Thần. Từ sau cuộc chiến thần ma, Phong Thần đã bị trọng thương trong trận chiến, nhưng ngài làm sao cũng không ngờ được Phong Tôn lại ngầm hạ độc thủ với mình. Trước đây Phong Tôn tu luyện một bộ Phong Tôn quyết, trong đó có một bộ công pháp ác độc, có thể khiến cho những tộc nhân đã tu luyện qua một loại công quyết bị hắn khống chế, thậm chí có thể dùng ý niệm khống chế đối phương tự bạo. Dựa vào bộ công pháp này, hắn thành lập phái Bạch Lưu trong tộc, cũng chính là Phong tộc ngày nay. Có một ngày lúc Phong Thần đang chữa thương, Phong Tôn đột nhiên xông vào mật thất của ngài. Sau đó Phong Tôn tuyên bố, Phong Thần vì bị thương quá nặng trong cuộc chiến thần ma, cho nên đã trọng thương mà chết, sau này Phong tộc phải nghe theo hắn. Huyền Lưu chúng ta chỉ trung thành với Phong Thần, đương nhiên không thể nghe theo hắn, vì vậy một trường nội đấu thảm liệt đã xảy ra…

Phong Vô Lượng tựa hồ nhớ lại cuộc chém giết thảm liệt xảy ra trong huyệt động dưới lòng đất vào những năm tháng xa xôi, trên khuôn mặt già nua bắt đầu rơi lệ, từng giọt lệ đục ngầu không ngừng từ trong vành mắt chảy xuống. Giọng nói của y ngẹn ngào, thần thái giống như một con sói bị thương:

- Ta là Huyền Lưu đại tướng quân, vốn căn bản không thể hàng phục hắn, thế nhưng Phong Tôn lại dùng con gái độc nhất của Phong Thần là U Nhược để áp chế, cho nên ta chỉ đành thần phục… Đối mặt với những đồng bào đã từng cùng nhau vào sinh ra tử trong cuộc chiến thần ma, ta không thể giơ đồ đao trong tay lên, hơn nữa bọn họ vẫn còn tín nhiệm ta…

Phong Vô Lượng không ngừng dùng ống tay áo lau mặt, giống như muốn ngăn những giọt nước mắt chảy ra, nhưng không cách nào dừng được. Lưng của y bất giác khom xuống, xuất hiện trước mặt mọi người giống như một lão nhân bình thường đã gần đất xa trời, sám hối vì đã từng phạm sai lầm.

Phong Vô Lượng cố gắng áp chế bi thương, run rẩy nói:

- Phong Thần bị thương trong cuộc chiến thần ma, ngài là một vị anh hùng, một mình đương đầu với thần ma cường đại. Ta không muốn hậu duệ duy nhất của ngài lại đoạn tuyệt như vậy, cho nên mới ủy khuất làm một Bạch Lưu trưởng lão. U Nhược công chúa mới là người thừa kế chính thống của Phong tộc, Phong Tôn chẳng qua chỉ là một kẻ cướp đoạt. Hắn vẫn luôn có ý giết chết U Nhược, nhưng lại ngại danh không chính ngôn không thuận, không thể dùng tội phản bội mà xử quyết như những tộc nhân kia. Nhưng hôm nay, Phong tộc liên tục bị vài lần đả kích, Phong Tôn dường như đã liên lạc với một thế lực khác. Không lâu trước, trong lúc vô ý ta đã nghe được hắn tự mình nói, hình như sẽ hạ thủ với U Nhược công chúa. Ta không tìm được người nào có thể giúp đỡ giải cứu hài tử đáng thương này. Ta biết U Nhược hình như nhận thức ngươi, nó không biết ngươi là ai, nhưng ta vừa nhìn thấy thì ra nhận ra. U Nhược không giống như những Phong tộc khác, nó không có quan hệ gì với những tội nghiệt của Phong tộc. Ta biết Kiếm Thần không phải là một người không biết lý lẽ, nhất định có thể hiểu được. Van cầu ngươi, xin hãy cứu lấy hài tử đáng thương này…

Phong Vô Lượng nghẹn ngào, hai chân mềm nhũn, liền muốn quỳ xuống.

Phong Vân Vô Kỵ vung tay áo lên, lãnh đạm nói:

- Đứng lên đi! Ta còn không nhận nổi một lạy của ngươi.

- Ta không biết lúc đó ngươi và nó đã nói những gì, nhưng trong khoảng thời gian này, ta luôn nhìn thấy nó ngồi một mình lặng lẽ nhìn về phía dòng sông ngầm, không ngừng lẩm bẩm, nói cái gì hoa lá, cây cỏ… Kiếm Thần! Lão hủ thay hài tử đáng thương kia van cầu ngươi, xin hãy cứu lấy hài tử ngay cả mặt đất cũng chưa nhìn thấy này…

Phượng Phi nghe vậy trên mặt lộ ra thần sắc bi thương, nghiêng đầu nhìn qua Phong Vân Vô Kỵ, môi mấp máy, thanh âm gần như lẩm bẩm:

- Đáp ứng y đi…

Nhớ đến nữ hài ngồi bên cạnh dòng sông ngầm tràn ngập sương mù, quang cảnh tràn đầy màu xám đích hoàn cảnh, cùng với dòng sông yên tĩnh và ôn nhu cả đời không đổi, Phong Vân Vô Kỵ thật sự khó có thể nói ra một chữ "không".

"Đúng vậy! Bất kể Phong tộc ra sao, nữ hài này tóm lại là không quan hệ gì." Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, nhìn Phong Vô Lượng nói:

- Ngươi trở về đi! Chuyện của nàng, ta sẽ cố hết sức.

- Đa tạ Kiếm Thần!

Lão nhân vẻ mặt vui sướng, hướng về Phong Vân Vô Kỵ khom người một cái, kích động nói:

- Ta thay mặt bệ hạ đã qua đời cảm tạ ngươi… Ta đã tự ý đưa U Nhược công chúa ra khỏi huyệt động Phong tộc, giao cho tộc nhân khác, qua một đoạn thời gian ta sẽ bảo bọn họ tìm ngươi… Dưới tình huống biết được công chúa sẽ phải chết, ta thật sự không cách nào để nó ở lại địa phương đó được.

Dứt lời, Phong Vô Lượng lại hướng về Phong Vân Vô Kỵ khom người một cái, thần thái già nua và bi thương đã không còn, đưa mắt nhìn mọi người, sau đó chậm rãi lui về phía sau. Tất cả mọi người có thể cảm giác được rõ ràng sự vui sướng và cảm kích nội tâm của y. Sau khi lui ra mấy chục trượng, lão nhân đột nhiên xoay người, hóa thành gió xoáy bay về hướng bầu trời…

- Ngươi muốn đi đâu?

- Đến nơi mà ta cần đến…

Thanh âm của lão nhân từ không trung vang lên, mang theo sự chua xót, còn có sự vui sướng như được giải thoát. Tất cả mọi người cảm giác được, trong thanh âm lão giả như có một ý chí "tráng sĩ một đi không trở lại"…

Đám người Phong Vân Vô Kỵ nhìn về phương hướng lão nhân rời đi, không khỏi cảm thấy kính trọng…

Bình luận

Truyện đang đọc