PHÍA CUỐI ĐÔI CÁNH

Thịnh Viễn Thời quả thật là một cao thủ nấu nướng, động tác của anh vô cùng thành thạo, đặc biệt là kĩ thuật dùng dao cực kỳ điêu luyện, Nam Đình nhìn anh thái đậu phụ, đúng là lên đến hàng chuyên gia rồi. Cô nhìn Thịnh Viễn Thời với vẻ hâm mộ, “Em còn tưởng anh là đầu bếp của khách sạn năm sao cơ đấy.”

Thịnh Viễn Thời cười vẻ không có gì, “Đại đa số những người từng một mình sống ở nước ngoài nhiều năm, tay nghề nấu nướng đều không tồi.”. Mà anh lại là kiểu người thích khiêu chiến với những chuyện khó khăn.

Nam Đình duỗi tay lấy chỗ đậu phụ anh đã thái xong, mảnh như vậy, vừa chạm vào đã đứt, “Cái này cần kĩ thuật thái ghê gớm lắm nhỉ?”

Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Muốn thử không?”

Trước đây Tư Đồ Nam chỉ phụ trách ăn, còn chẳng biết cửa phòng bếp ở đâu, hiện giờ, một Nam Đình trên người vương mùi khói lửa đương nhiên muốn thử một chút.

Thịnh Viễn Thời đưa dao cho cô, đứng ở phía sau, nắm tay cô, dạy cô cách thái.

Đậu phụ vừa trơn vừa mềm, Nam Đình không dám dùng sức, chỉ có thể dựa theo động tác của Thịnh Viễn Thời, đưa tay lướt xuống, miếng đậu phụ được cắt thành một miếng mỏng, lại tiếp một đường nữa, thành sợi đậu phụ. Nam Đình nhớ đến lần đầu tiên mình vụng về thái sợi khoai tây, không khỏi cười, “Em cứ tưởng là đồ ăn trong nhà hàng, cứ là đồ thái sợi thì đều không phải do người thái, xem ra là em hiểu sai rồi.”

Giờ phút này, hai người một cao một thấp một trước một sau đứng đó, cơ thể gần như là dựa sát vào nhau, Thịnh Viễn Thời có thể nhìn thấy cận kề cái cổ thon dài của cô, cảm nhận rõ ràng đường cong duyên dáng trên lưng cô, mà tư thế nghiêng đầu nói chuyện của cô hiển nhiên là quá thân mật, thậm chí cả hơi thở cũng phả vào mặt anh, ấm áp, thơm hương. Thịnh Viễn Thời ngỡ ngàng phát hiện ra, Man Man của anh, trải qua lễ rửa tội của tháng năm, vẻ non nớt của thời thiếu nữ đã bị gột bỏ, lột xác trở thành một người phụ nữ trưởng thành đầy gợi cảm, là lúc có thể ngắt lấy rồi.

Bỗng nhiên có cảm giác viên mãn vô cùng. Bàn tay phải đang nắm lấy tay cô đột nhiên buông ra, Thịnh Viễn Thời dứt khoát lấy con dao từ trong tay cô, đặt xuống mặt thớt. Nam Đình không hiểu vì sao anh lại đột ngột dừng lại, đang định hỏi, thì đôi môi anh đã đặt lên đường cong ngọc ngà sau gáy cô, nhẹ nhàng in dấu một nụ hôn.

Cả người Nam Đình cứng đờ lại, “… Anh Bảy.”

“Ừm.”, Thịnh Viễn Thời thấp giọng đáp, nghe ra sự run rẩy của cô, anh lại hôn lên vành tai cô, sau đó dùng cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng, khàn giọng nói: “Quyết định về nhà nấu cơm hình như hơi sai lầm rồi.”

Nam Đình sực nhận ra tư thế của hai người thân mật đến mức nào, cô cắn môi không đáp.

Thịnh Viễn Thời tựa cằm lên vai cô, nửa đùa nửa thật nói: “Em ở đây, anh không thể nào nấu cơm được.”

“Thế để em đi ra ngoài là được rồi.”, Nam Đình nói, rồi lập tức muốn giãy ra khỏi vòng tay anh.

Thịnh Viễn Thời lại không buông tay, mà còn ôm cô càng chặt hơn.

Nam Đình không biết phải làm thế nào.

Thịnh Viễn Thời áp mặt mình vào má cô, nhẹ nhàng cọ xát, “Năm năm qua, có nhớ anh không?”

Hơn 1800 ngày không có nhau, trong lòng họ, trước sau vẫn là một nút thắt. Chỉ muốn đối phương kể cho mình nghe không bỏ sót một điều gì từ ngày đầu tiên, cho tới ngày gặp lại.

Nam Đình vừa nghe thấy thế, hốc mắt lại ươn ướt, cô kiên định gật đầu, rồi lại gật đầu một lần nữa, “Nhớ.”, vô cùng nhớ.

Vậy mà lại sống chết kiên trì, nhất quyết không tới tìm anh. Thịnh Viễn Thời cắn lên má cô một cái như để trừng phạt, rồi trầm giọng cảnh cáo: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”, sau đó anh buông tay, để cô đối diện với mình, “Sau này bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng đều có anh rồi.”

Nước mắt Nam Đình căn bản là không cần chuẩn bị, nhanh chóng dâng tràn hốc mắt, chỉ cần chớp mi một cái là sẽ lăn dài. Thịnh Viễn Thời không muốn chọc cho cô khóc, anh giơ tay, véo cằm cô rồi nói như ra lệnh: “Nuốt ngược vào.”, sau đó cúi người, trằn trọc hôn trên môi cô thật lâu, kiên nhẫn trấn an cô.

Kết quả của trận quấn quýt này là, mãi tới tám giờ tối mới được ăn cơm, cũng may là tay nghề của Thịnh Viễn Thời đã đền bù cho tất cả. Anh nhìn Nam Đình ăn ngon lành như một đứa trẻ, từ đáy mắt đến khóe môi đều nhuộm đẫm ý cười.

Tình yêu vốn đơn giản như vậy, khi bạn cho cô ấy ăn no rồi âu yếm cô ấy, bạn sẽ thỏa mãn hơn cả cô ấy, mọi mệt nhọc đều không đáng để nhắc tới nữa. Cuộc sống cũng chẳng phức tạp như trong tưởng tượng, khi màn đêm buông xuống, cùng cô thưởng thức bữa tối, có thêm một con thú cưng đi tới đi lui trong phòng, vậy là thành một gia đình.

Trong một cái chớp mắt, Thịnh Viễn Thời đột nhiên cảm thấy mình già rồi, già đến mức vội vàng mong được ổn định. Bất chợt nghĩ đến cái hẹn sáu năm, nhẩm tính, hình như còn chưa đến bốn tháng nữa. Anh không khỏi nghĩ, chẳng biết lúc ấy, Nam Đình của hiện tại đã thích ứng được với quan hệ của hai người, đồng ý giao bản thân mình cho anh hay chưa.

Nam Đình thấy anh còn đang cười, vừa gắp đồ ăn cho anh vừa hỏi: “Nghĩ chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Thịnh Viễn Thời ăn hết sạch miếng đồ ăn cô gắp vào bát mình, “Sau này sẽ nói cho em biết.”

Nam Đình cũng không gặng hỏi, chỉ vui vẻ ăn nốt nửa bát canh.

Sau khi ăn xong, Nam Đình nhận việc dọn dẹp. Cô đặt bát đũa đã rửa sạch lên giá, xếp thớt gỗ và dao kéo vào vị trí một cách gọn gàng, cuối cùng chà lau sạch sẽ bồn rửa bát, cho đến khi rửa tay, tháo bỏ tạp dề, mới bắt gặp ánh mắt của Thịnh Viễn Thời. Cô ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nở một nụ cười.

Chẳng trách cô là kiểm soát viên được duyệt làm độc lập nhanh nhất trong bao nhiêu năm qua, một người có thể làm những chuyện nhỏ nhặt trong mắt người khác một cách cẩn thận nghiêm túc như thế, một người tập trung cỡ đó, không có lý do gì lại không làm tốt công việc của mình. Mà công việc của kiểm soát viên không lưu, quả thật yêu cầu cô phải có sự cẩn thận đó. Thịnh Viễn Thời cảm thấy, mình nên lau mắt nhìn cô, mà cái câu xưa đâu bằng nay để nói về Lâm Như Ngọc, thật ra càng hợp với cô hơn.

Nam Đình vẫn chưa nhận ra là Thịnh Viễn Thời đang quan sát mình, cô đi từ phòng bếp ra, thấy Mất Ngủ ngồi đối diện sô pha, nhìn Thịnh Viễn Thời chằm chằm, thì liền ngồi xổm xuống xoa đầu nó, “Đây là anh Bảy, mày phải nhớ kỹ anh ấy đấy.”

Mất Ngủ lấy đầu cọ vào lòng bàn tay chủ nhân, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào Thịnh Viễn Thời, mang theo mười phần công kích.

Từ lúc Mất Ngủ xuất hiện, Thịnh Viễn Thời đã cố hết sức tránh xa nó, mà khi có Nam Đình, Mất Ngủ cũng không lại gần anh, chỉ như phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, anh đi đến đâu, nó liền đi theo đến đấy.

Nam Đình cũng cảm giác được ý thù địch của Mất Ngủ với Thịnh Viễn Thời, cô chỉ vào bát ăn của nó, “Cơm thịt gà hôm nay là do anh Bảy làm đấy, mày ăn cơm người ta nấu, có phải là nên bày tỏ lòng cảm ơn không?”, sau đó liền ra lệnh cho nó, “Bắt tay với anh Bảy nào.”

Thịnh Viễn Thời lập tức cảnh giác mà ngồi xa ra một chút, “Không cần, nó chỉ là được nhờ phúc của em thôi, cảm ơn em là được.”

Hình như Mất Ngủ không hiểu, nó không duỗi chân trước ra.

“Bình thường nó không như thế đâu, hình như hôm nay tâm trạng không tốt cho lắm.”, Nam Đình cảm thấy kỳ lạ, cô nhẹ nhàng chọc chọc đầu Mất Ngủ, “Mất công chị khen mày trước mặt anh Bảy, có phải mày định bêu xấu chị không?”

Thịnh Viễn Thời thấy cô nói chuyện với một con chó nghiêm túc như vậy thì cười, “Bảo nó sang một bên chơi đi.”

Nam Đình bướng bỉnh cãi lại: “Không được, phải cho nó nhớ rõ mùi của anh, nếu không nó làm sao quen anh được.”. Theo như cô thấy, sau này ba người họ sẽ ở cùng nhau, cần phải tạo cho Mất Ngủ một cơ sở tình cảm tốt với Thịnh Viễn Thời, cô ngồi xổm xuống đất, gọi Thịnh Viễn Thời: “Anh Bảy, anh lại đây.”

Thịnh Viễn Thời có dự cảm không lành, “Làm gì?”

Nam Đình duỗi tay ra với anh, “Lại đây.”

Thịnh Viễn Thời cau mày đứng dậy, nhưng chỉ đứng phía sau Nam Đình, nhất quyết từ chối lại gần Mất Ngủ.

Nam Đình ra hiệu cho anh ngồi xổm xuống, kéo tay anh đưa về phía Mất Ngủ.

Thịnh Viễn Thời rụt tay lại theo bản năng.

Nam Đình đột nhiên nghĩ ra, “Anh sợ nó à?”

Thịnh Viễn Thời không muốn để cô biết mình bị dị ứng với lông chó, anh có thể tưởng tượng được, một khi cô biết Mất Ngủ mà cô yêu thương lại gây ra dị ứng cho anh Bảy của cô, thì cô sẽ khó xử đến mức nào. Mất Ngủ đối với cô, không chỉ là một con thú cưng, mà còn là một người bạn đồng hành của cô. Thế nên, Thịnh Viễn Thời chỉ uyển chuyển đáp: “Không thích lắm thôi.”

Anh nói như vậy, Nam Đình cũng chỉ cho rằng anh không quá hứng thú với những loài thú cưng, cô lại kéo tay anh một lần nữa, “Nó ngoan lắm, anh thử thích nó một chút xem.”

Vì Nam Đình, thử thích Mất Ngủ thì không thành vấn đề, nhưng mà… Trong lòng Thịnh Viễn Thời vẫn một mực cự tuyệt, nhưng chạm phải ánh mắt chờ mong của cô, cơ thể anh không trốn tránh nữa, làm theo động tác của Nam Đình, cẩn thận đặt tay lên đầu Mất Ngủ.

Vốn tưởng rằng có chủ nhân ở đây thì Mất Ngủ tốt xấu gì cũng sẽ giả vờ một chút. Kết quả, Mất Ngủ có vẻ cực kỳ không thích anh động vào người mình, ngay khi Thịnh Viễn Thời chạm lên đầu nó, nó đột nhiên giãy giụa kịch liệt, sau đó sủa lên inh ỏi với Thịnh Viễn Thời, như bị bắt nạt không bằng. Ngay sau đó, gần như chỉ trong vòng một giây, Thịnh Viễn Thời lập tức hắt xì một cái.

Nam Đình cũng bị sự phản ứng đột ngột của Mất Ngủ làm cho hoảng sợ, cô nhẹ giọng quát nó: “Không được sủa!”, rồi lại mắng nó như có phần tức giận: “Còn bắt nạt anh Bảy nữa là chị đem mày đi cho đấy.”

Vậy mà Mất Ngủ lại như nghe hiểu, nó gục đầu, thở hổn hển rồi nằm rạp xuống, gác mặt lên hai chân trước, dáng vẻ đầy ấm ức.

Nam Đình thấy thế lại không đành lòng mà nói: “Được rồi, được rồi, mày phải ngoan, đừng bắt nạt anh Bảy là được.”

Ở bên kia, Thịnh Viễn Thời đã nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa tay. Nam Đình cùng đi theo, thấy anh vừa phủi quần áo vừa hắt xì mấy cái liên tục, đột nhiên cô sực hiểu ra, “Không phải là… anh bị dị ứng với Mất Ngủ đấy chứ?”

Từ khi cô đưa Mất Ngủ sang đây, Thịnh Viễn Thời gần như đều ở trong bếp, lúc cô lấy cơm cho Mất Ngủ, anh còn đang nghĩ, chỉ cần anh tránh tên kia xa ra một chút, thì hình như cũng có thể chung sống hòa bình. Có lẽ, một thời gian dài, anh quen với mùi và lông của nó, thì chứng dị ứng sẽ thuyên giảm cũng nên? Kết quả là, Mất Ngủ vừa “vùng lên” vì bị anh chạm vào, anh đã có phản ứng ngay lập tức.

Thịnh Viễn Thời cũng không rảnh lo chuyện khác, vội vàng giơ tay cởi cúc áo, rồi lột thẳng cái áo sơ mi ra, để lộ nguyên cả thân trên cường tráng.

Nam Đình chưa từng thấy anh cởi trần, nên xấu hổ vội xoay người đi.

Thịnh Viễn Thời thu hết từng động tác nhỏ của cô vào đáy mắt, anh cười rồi chỉ huy cô, “Vào tủ lấy cho anh cái áo sơ mi, ngăn bên trái tầng thứ hai.”

Nam Đình chạy vào phòng ngủ, nhìn thấy hai chiếc áo trắng trong ngăn thứ hai của ngăn tủ bên trái, áo sơ mi nam không được là lượt, hơi nhăn nhúm, hẵng còn mới, kiểm tra xem số đo và kiểu dáng là giống nhau xong, cô mới cầm bừa một cái lên.

Cô đứng trước cửa nhà vệ sinh, đưa áo sơ mi vào cho anh, “Của anh đây.”

Thịnh Viễn Thời điềm tĩnh nói: “Mang vào đây cho anh, tay anh ướt.”

Nam Đình không nghi ngờ gì, tiến lại gần cửa hơn một chút. Nhưng cô vừa mới duỗi tay đưa chiếc áo sơ mi, thì đã bị Thịnh Viễn Thời kéo vào, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã lọt vào giữa vòng tay anh rồi.

Thịnh Viễn Thời lại hôn cô một lần nữa, nụ hôn từ dịu dàng cho đến nồng cháy, Nam Đình loáng thoáng có cảm giác hoa mắt chóng mặt, dường như cả thế giới đang chao đảo, chỉ dựa vào anh mới có thể đứng vững được.

Thịnh Viễn Thời rất muốn tiến thêm một bước nữa, bất kể là đại não, hay là thân thể, đều không khống chế được nỗi khát vọng này, nỗi khát vọng nhắc anh rằng anh nhớ nhung Nam Đình đến nhường nào. Nhưng Thịnh Viễn Thời cố kiềm chế nó lại, anh sợ tiến triển quá nhanh sẽ dọa cô sợ. Thế nên, cuối cùng, anh tựa trán vào trán Nam Đình rồi nói: “Đừng sợ, đã bảo là theo đuổi em rồi, thì sẽ cho em thời gian làm quen. Có điều là, anh cũng khó tránh có lúc xúc động.”

Từ khi Thịnh Viễn Thời nói muốn bắt đầu lại một lần nữa, niềm hạnh phúc trong Nam Đình đã không ngừng lan khắp tâm can, nghe thấy vậy, cô bảo: “Em không sợ.”. Sau đó, như để chứng minh mình vô cùng dũng cảm, cô ngửa đầu, chủ động hôn lên cằm anh.

Thịnh Viễn Thời cực kỳ thích Nam Đình như vậy, vì như vậy lại càng giống dáng vẻ khi xưa hơn, nhưng để mặc cho cô tùy ý tiếp tục, anh không dám đảm bảo mình có còn kiềm chế được nữa hay không. Thế nên, anh buông cô ra, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, “Đừng thử thách anh, anh không muốn làm chuyện gì kỳ quặc trong nhà người khác đâu.”

Nam Đình xoay người lại, “Thế thì anh mặc quần áo chỉnh tề lại nhanh lên.”, ý ngoài lời nói là, chính Thịnh Viễn Thời đã dụ dỗ cô.

Thịnh Viễn Thời vừa mặc áo sơ mi vừa nói: “Em nhìn thấy hết cả rồi, nhớ chịu trách nhiệm đấy.”

“Không thèm để ý đến anh nữa.”, Nam Đình nói rồi liền bước nhanh ra ngoài.

Thịnh Viễn Thời vẫn còn cười, “Anh nói là, giặt áo sơ mi hộ anh.”

Vì thế Nam Đình quay ngược trở về, không nói lời nào mà cầm chiếc áo sơ mi anh mới thay ra mang đi.

Có lẽ là để giảm bớt sự xấu hổ của cô, cũng có thể là không hài lòng về chất lượng chiếc áo sơ mi thật, Thịnh Viễn Thời vừa cài cúc vừa nói: “Tề Diệu không biết mua gì cả, lại còn trách anh quá bắt bẻ.”

Vậy mà Nam Đình lại nghe ra được là anh không hài lòng với chiếc áo, cô không quay đầu lại mà chỉ nói một câu: “Anh vốn bắt bẻ mà.”

Thịnh Viễn Thời không nói được gì.

Vì ngày hôm sau có lịch bay, nên Thịnh Viễn Thời không ở lại nhà Tề Diệu quá muộn. Lúc gần về, Nam Đình hỏi anh, “Anh bị dị ứng với lông chó đúng không?”

Vẻ mặt của cô đầy tính khẳng định, làm Thịnh Viễn Thời không cách nào phủ nhận, anh đành phải nói: “Có một chút.”

Nam Đình nhíu mày, “Thế nên, hôm đấy, anh…”

“Sáng hôm đấy nó nhảy lên người anh, chắc là có lông dính lại trên quần áo.”. Thịnh Viễn Thời cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi mới thay, “Hôm nay thay áo kịp thời, về nhà anh uống thuốc nữa, chắc là không sao.”, sau đó, như sợ cô có suy nghĩ khác, anh lại nói: “Để anh thu xếp thời gian đi giải dị ứng, xử lý triệt để luôn. Không phải lưu luyến nó, cho em nuôi đấy.”

Nam Đình cắn môi, “Giải dị ứng như thế nào? Có đau không?”

“Truyền dịch thôi thì đau đến mức nào được?”, Thịnh Viễn Thời ngẫm nghĩ một lát, “Nếu may mắn, khả năng là chỉ cần uống thuốc thôi cũng được.”

“Em đi cùng anh.”

“Được… Ở nhà một mình được không?”

“Không phải một mình, còn có cả… Shiba Dị Ứng nữa mà.”

Chó Shiba tên Mất Ngủ có biệt danh mới… Shiba Dị ứng? Thịnh Viễn Thời cười, ôm chầm lấy cô.

Bình luận

Truyện đang đọc