PHỐ DÀI

[Không thức nữa, ngủ thôi!]

***

Cận Phù Bạch là một người tình vô cùng vô tư, chỉ cần bạn nói với anh ấy bạn muốn anh ấy 'dỗ dành' bạn, là anh ấy thật sự có thể khiến bạn từng giây từng phút cảm nhận được tình cảm sâu đậm của anh ấy.

Đột nhiên nghe thấy câu 'thích' bằng tiếng Quảng Đông của Cận Phù Bạch, Hướng Dụ ở trong lòng anh sửng sốt một lúc lâu, không kịp trả lời.

Cận Phù Bạch cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ cúi đầu hôn cô, sau đó bế cô đặt vào trong xe.

Hôm đó Cận Phù Bạch lái xe đưa Hướng Dụ đi khắp thành phố Đế Đô trong đêm tối, đèn đuốc sáng trưng chỉ toàn một vẻ cô quạnh, chỉ có bảng hiệu của một vài công ty lớn là vẫn đang làm tròn bổn phận của mình, tận lực thắp sáng.

Xe dừng lại ngoài cửa hàng tiện lợi 7-11, Cận Phù Bạch xuống xe, vào bên trong mua hai túi băng vệ sinh và miếng dán giữ nhiệt.

Anh bỏ túi đựng đồ ra sau xe, Hướng Dụ bám trên lưng ghế lái phụ xoay đầu nhìn anh, dáng vẻ ngập ngừng, hình như có điều gì đó muốn nói.

"Hm?"

Hướng Dụ rất ít khi trang điểm, bình thường chỉ đánh một lớp phần nền, đánh một lớp phấn mắt nhẹ, cuối cùng là thoa son môi, kiểu trang điểm đó cô đã quá quen thuộc nên chỉ mất có năm phút là xong.

Hiện tại là hơn hai giờ sáng, trước đó còn ngủ một giấc ở trong bệnh viện, lớp trang điểm bấy giờ cũng đã trôi đi gần hết rồi.

Vậy nên cô vừa ngước mắt là đã mang đến cho người ta một loại cảm giác ngây thơ hồn nhiên.

Ánh mắt của Cận Phù Bạch rơi trên mặt cô, anh hỏi: "Muốn nói gì à?"

Hướng Dụ vô cùng uyển chuyển: "Cận Phù Bạch, anh có đói không?"

"Không đói."

Người đàn ông này biết rõ cô muốn ăn gì đó, vậy mà lại cố ý trả lời là anh không đói.

"Ồ."

Hướng Dụ hít một hơi thật sâu: "Vậy em đi một mình."

Cô vừa nói vừa muốn mở cửa xuống xe, tay cầm vào tay nắm cửa.

Cận Phù Bạch vội vội vàng vàng chặn lại, anh ở ngoài xe giữ chặt cửa xe: "Ngoan ngoãn ở yên bên trong, em muốn ăn gì để anh đi mua, bên ngoài gió lạnh, em xuống xe làm gì?"

"Em muốn ăn ba xiên Oden!"

Đêm khuya, cô ngồi trong xe của Cận Phù Bạch ăn Oden, chọc một viên đưa tới miệng Cận Phù Bạch: "Ngon lắm, anh có muốn thử không?"

"Anh đang lái xe, đừng quậy."

"Người như các anh liệu có phải chưa từng ăn Oden ở cửa hàng tiện lợi không?"

"Từng ăn rồi."

Hướng Dụ vô cùng kinh ngạc, Cận Phù Bạch liếc nhìn cô: "Anh cũng đã từng 21 tuổi."

Nhưng kỳ thực cô vẫn không thể tưởng tượng nổi, một người khí chất cao quý như anh, ở độ tuổi 21 lại có thể ngồi xổm trước cửa 7-11 ăn hết một hộp Oden.

Xe của Cận Phù Bạch lái vào một khách sạn, chỉ cần nhìn cách sửa sang là Hướng Dụ biết ngay ông chủ của khách sạn này với ông chủ khách sạn ở TS có lẽ là cùng một người.

Vừa vào cửa khách sạn, ở giữa hoa viên kiểu Trung Hoa đặt một bể phun nước kiểu Tây.

Buồn cười nhất là bức tượng bằng đá cẩm thạch ở bên cạnh bể phun nước lại là một con Cóc, điều này khiến cho chủ đề tổng thể của cả bể phun nước nhìn giống như 'Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga'.

Hướng Dụ không nhịn được, cầm chiếc cốc đựng Oden bật cười thành tiếng.

Cận Phù Bạch như biết được Hướng Dụ đang nghĩ điều gì, nói: "Khách sạn này với khách sạn ở TS đều là của Lý Xỉ."

Nghe thấy tên của Lý Xỉ, cô loáng thoáng mường tượng lại vài giây.

Lúc ở trên bàn ăn, Hướng Dụ không quá để ý đến Lý Xỉ, ấn tượng của cô về anh ấy chỉ là anh ấy 'ăn mặc hệt như cây thông Noel', 'chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì', và 'EQ khá cao'.

Nhưng nghe Cận Phù Bạch nói vậy, cô nhớ lại cách ăn mặc của Lý Xỉ, bỗng nhiên cảm thấy gu thẩm mỹ của khách sạn này với cách ăn mặc của anh ấy quả thật giống nhau như đúc.

Nếu như Lý Xỉ là ông chủ của khách sạn ở TS, thế thì chẳng trách anh ấy lại trong lúc bắt tay với Hướng Dụ nói là 'nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên là một người đẹp'.

Lúc đó Hướng Dụ chẳng hiểu gì cả.

'Nghe danh đã lâu?'

Cận Phù Bạch đâu có giống một người sẽ treo tên của phụ nữ bên miệng?

Ông chủ của khách sạn ở TS là Lý Xỉ, vậy thì từ tháng bảy anh ấy đã biết sự tồn tại của Hướng Dụ rồi, nếu vậy thì quả thực là nghe danh đã lâu.

Hoặc có thể anh ấy đã thông qua thân phận ông chủ khách sạn để thuận lợi kiểm tra CCTV, nhìn thấy cô gặp được Cận Phù Bạch mặc đồ ngủ ở quầy lễ tân như thế nào.

Thấy Hướng Dụ trầm mặc không lên tiếng, sợ cô lại nhớ đến mấy lời nói của Lý Mạo. Cận Phù Bạch đổi một chủ đề mới, nói cô có thể tùy ý chọn một gian phòng.

Y hệt như ở TS, một mình anh sống trong một căn hộ, trên tầng có rất nhiều phòng ngủ cho cô lựa chọn.

Nơi này có lẽ là nơi ở thường xuyên của Cận Phù Bạch, trong phòng khách sạn thậm chí còn để rất nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của anh.

Hướng Dụ nói: "Phòng nào chưa từng có phụ nữ ở thì em sẽ ở phòng đó."

"Tất cả đều chưa từng."

Cận Phù Bạch mỉm cười nhìn cô, có vẻ như rất hưởng thụ trước sự để ý đó của cô, sau đó anh kéo cổ tay cô: "Em ở phòng bên cạnh anh đi, ở gần anh một chút."

Anh nói để cô nghỉ ngơi sớm, không được thức khuya, nói xong quay về phòng của mình ở bên cạnh.

Sự dịu dàng mà Cận Phù Bạch cho cô cả tối nay, nó khiến lòng cô tan chảy mềm nhũn.

Phải là người như thế nào mới thường xuyên sống ở khách sạn nhỉ? Có phải giống như cô thỉnh thoảng cũng ngủ qua đêm ở nhà của Đường Dư Trì không? Là vì không thích sự trống trải và yên tĩnh trong nhà sao?

Tắm nước nóng xong, Hướng Dụ mặc một chiếc áo sơ mi mới của Cận Phù Bạch ngồi ở bên giường, cô nghĩ ngợi một lúc, sau đó ôm gối đi ra khỏi phòng ngủ, đẩy cánh cửa phòng bên cạnh ra.

Cửa phòng ngủ của Cận Phù Bạch không khóa, chắc là anh vừa mới hút thuốc xong, trong không khí vẫn còn vấn vít mùi trầm hương.

Trong phòng ngủ không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ, chỉ có ánh trăng hắt qua cửa sổ vào trong phòng, chiếu sáng một nửa gương mặt của anh.

Cận Phù Bạch để trần nửa người ngồi trên giường, trong ánh sáng lờ mờ, anh ngước mắt nhìn về phía cửa phòng, thanh âm có phần mệt mỏi: "Không ngủ được à?"

Trên đầu giường của anh có để một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, bên trong có rất nhiều đầu lọc cùng tàn thuốc, trong phòng ngủ có một chiếc TV vô cùng to, ngoài ra còn có một vài đĩa CD đặt trên đầu quay DVD.

Hướng Dụ ôm gối đi vào bên trong, rất thoải mái bỏ gối xuống dưới giường anh, sau đó chui vào trong chăn: "Không phải, em tới ngủ cùng anh."

Cận Phù Bạch bật cười, luồn tay vào trong chăn vuốt ve chân của cô, điệu bộ như muốn véo cô một cái: "Biết anh không thể làm gì em nên cố ý tới giày vò anh đúng không?"

"Em tới ngủ cùng anh thật mà."

Hướng Dụ xê dịch người muốn né khỏi tay anh, nhưng lại bị anh kéo cả người ôm vào trong lòng.

Bọn họ sát gần nhau, Hướng Dụ có thể cảm nhận được rõ ràng từng đường cong cơ bắp của anh.

Có lẽ là do cô cứng đờ thân thể quá mức, Cận Phù Bạch cười khẽ, giọng điệu quyến luyến: "Cũng đâu có động vào em, căng thẳng gì chứ?"

Bác sĩ đã nói rồi, vào những lúc như thế này, không thể làm!

Cận Phù Bạch âu yếm hôn cô, nhưng hô hấp không hề lộn xộn, anh chỉ ôm cô trong lòng, tay cách một lớp áo sơ mi đặt lên trên bụng cô: "Ngủ thôi, cũng không còn sớm nữa, ngày mai không đi làm có thể ngủ nướng."

Hướng Dụ cảm nhận sự ấm áp đến từ lòng bàn tay của anh, đột nhiên cảm thấy nếu qua tối nay, bọn họ sẽ rất khó để lại có được thời khắc vừa đơn giản vừa dịu dàng tình cảm như thế này.

Không phải ngày nào cô cũng sẽ đến tháng, khi cô nằm trên giường anh vào lần sau, có những chuyện chắc chắn sẽ phát sinh.

Thế là cô mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Cận Phù Bạch: "Đĩa CD trên đầu giường của anh đều là phim điện ảnh sao?"

"Ừ."

"Là loại đàng hoàng? Hay là?"

Cận Phù Bạch sát môi lại vành tai cô: "Em đoán xem."

Có lẽ là anh buồn ngủ rồi, thanh âm trở nên uể oải hơn, không phân biệt được là vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện đầu lưỡi còn nhẹ nhàng xoẹt nhẹ vào vành tai.

Lông mi của Hướng Dụ run lên, điệu bộ cứng rắn không hề chùn bước, vẫn có thể trả lời lại anh: "Em đoán đều có cả."

Tối đó tinh thần của cô tràn đầy, còn ngồi dậy chọn một đĩa phim Hồng Kông cho vào máy phát, Cận Phù Bạch rõ ràng buồn ngủ lắm rồi, nhưng vẫn bất lực ôm cô cùng xem phim.

'Kim Tiền Đế Quốc' cũng không hẳn là một bộ phim cũ, là bộ phim cách đây khoảng hai ba năm gì đó, trong phim hội tủ không ít những nhân vật tai to mặt lớn, tình tiết cũng không đến nỗi nào.

Hướng Dụ nhìn Trần Dịch Tấn diễn vai chính ngồi trong một chiếc xe, đưa cho người phụ nữ ngồi bên cạnh một chiếc khăn tay màu trắng.

Người phụ nữ cầm lấy khăn tay, phát hiện ra bên trong có một viên kim cương cực lớn.

Nam chính nói, trong nhà anh ấy có chín người vợ, những lại chưa từng có một lần yêu đương nào.

Hướng Dụ ngáp một cái, thậm chí còn tự chế giễu chính mình, cô nghĩ:

Tương lai Cận Phù Bạch kết hôn rồi, liệu có phải cũng sẽ cảm thấy bản thân chưa từng yêu đương không?

Cô bật cười một tiếng, Cận Phù Bạch nằm ở bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi bị đánh thức dậy, vẻ mệt nhọc khiến cho mí mắt lại dày thêm một lớp: "Vẫn không buồn ngủ à?"

Hướng Dụ xoay người ôm lấy cổ anh, dùng thứ tiếng Quảng Đông hết sức không chuẩn nói: "A Bạch, ngọ tâu chúng dia nị!"*

*A Bạch, em cũng thích anh!

Âm điệu của cô có hơi kỳ lạ, lại còn trộn lẫn cả giọng điệu của người Đài Loan vào nữa.

Mà còn hai từ 'A Bạch', nghe thế nào cũng cảm thấy giống hệt với tên của thú cưng.

Cận Phù Bạch nhắm mắt lại, khóe môi chứa đậm ý cười, anh kéo cô vào trong chăn, lần tìm điều khiển từ xa để tắt TV: "Không thức nữa, ngủ thôi!"

...

Sau hôm đó Cận Phù Bạch phải ra nước ngoài, hơn một tháng rồi vẫn chưa quay lại, anh nói sức khỏe của người già trong nhà không tốt, cần phải ở lại chăm sóc.

Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại, Cận Phù không hề giống với bố mẹ cô nhầm lẫn chênh lệch thời gian, cũng chưa bao giờ gọi điện vào lúc cô đang làm việc.

Mà thường xuyên gọi vào lúc cô được nghỉ hoặc là sáng sớm trên đường đi làm, cũng có lúc gọi đến làm dán đoạn game Rắn tham ăn mà cô đã chơi qua được rất nhiều bàn, khi đó cô sẽ nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh ở trong điện thoại: "Cận! Phù! Bạch!"

Mỗi lúc như thế, người trong điện thoại đều sẽ bật ra tiếng cười khẽ, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Sao thế?"

Đầu tháng mười hai, Đế Đô rơi một trận tuyết nhẹ, Hướng Dụ mặc áo lông vũ màu trắng đang trên đường đi làm, hà một hớp hơi mỏng.

Cô và Cận Phù Bạch nói chuyện điện thoại, cô hỏi: "Rốt cuộc khi nào thì anh mới quay về?"

"Nhớ anh à?"

Hướng Dụ không lên tiếng, Cận Phù Bạch nói: "Có lẽ là sau Tết."

"Sau Tết?"

Hướng Dụ rút di động từ trong túi ra nhìn: "Tết vào tháng hai, vậy thì phải hai tháng nữa anh mới có thể quay về sao?"

Bên chỗ Cận Phù Bạch đang là ban đêm, rất yên tĩnh, anh vẫn giữ nguyên câu hỏi đó: "Nhớ anh thì anh sẽ quay về sớm."

Hướng Dụ cố chấp: "Em không nhớ anh! Nếu như hai tháng sau anh mới quay về thì em sẽ tìm người khác cùng em đón Noel, cùng em đón Valentine!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Cận Phù Bạch, nó xen lẫn làn gió lạnh thét gào trong trời đông giá rét của Đế Đô nhẹ nhàng chảy vào trong tai.

Hướng Dụ nghe thấy anh nói: "Đợi đấy, anh sẽ không để em có được cơ hội đó đâu!"

...

Người trải qua cuộc sống bình yên kỳ thực chỉ có một mình Hướng Dụ, Cận Phù Bạch đưa cô đi ăn đi chơi ở khắp nơi, người trong giới sớm đã phao tin đồn từ lâu rồi, đến ngay cả anh đang ở nước ngoài cũng có người thường xuyên hỏi có phải dạo gần đây bên cạnh có phụ nữa không?

Cận Phù Bạch đều chỉ cười trừ cho qua chuyện, chưa từng đáp lại.

Rất nhiều chuyện đồn qua đồn lại dẫn đến bị biến dạng, đợi tới lúc đồn đến tai Đường Dư Trì thì đã là phiên bản thứ 800 rồi.

Mà mức độ khủng bố cũng tăng lên 800 lần.

Cuối tuần thứ hai trong tháng mười hai, Hướng Dụ đang nằm ở nhà ngủ bù thì nhận được điện thoại của Đường Dư Trì.

Cô lười biếng uể oải kê sát di động vào bên tai, nghe thấy Đường Dư Trì đè thấp giọng gào lên với cô: "Hướng Dụ, cậu cút ra đây cho mình, xem mình có thay bố mẹ nuôi đập chết cậu không!"

Hướng Dụ vẫn mù mờ chẳng hiểu gì, ngồi dậy còn đờ đẫn tận nửa phút.

Nhẩm tính thì dạo này bản thân ngày nào cũng phải ở lại công ty tăng ca, đúng là đã rất lâu rồi không đi thăm được bố mẹ nuôi.

Mặc dù có tội, nhưng tội đâu có đáng chết, cũng đâu đến mức phải đập chết cô chứ?

Cô ở đầu bên này không nói gì, trong điện thoại liên tục truyền đến giọng điệu cục cằn thô lỗ của Đường Dư Trì, nghe có vẻ như anh ấy sắp bị tức chết rồi.

Hướng Dụ chợt nhớ lại buổi tối vào mấy tháng trước, Đường Dư Trì cầm áo sơ mi của Cận Phù Bạch, nói cô tốt nhất tránh xa anh ra một chút.

"...Là vì Cận Phù Bạch sao?"

Đường Dư Trì tức giận đến mức lời nói ra còn run cả lên: "Hướng Dụ, cậu được lắm! Mình đã nói sao khoảng thời gian này đến cả cái mặt cậu cũng không thấy đâu, nghe nói anh ta còn tìm cho cậu một vị giáo sư phụ khoa uy tín lẫy lừng giúp cậu phá thai?"

~Hết chương 12~

Bình luận

Truyện đang đọc