PHỐ PHƯỜNG (THỊ TỈNH)

Edit: Dờ

Đổi nhà mới xong, Tần Sấm ở gần em gái hơn. Gần có chỗ tốt của gần, có thể giúp Tần Lệ trông mấy đứa nhóc.

Ban đầu là mẹ chồng Tần Lệ hỗ trợ trông trẻ, nhưng mà gần đây sức khỏe bà không tốt, Tần Lệ phải đến bệnh viện chăm sóc bà, đành nhờ đại ca cô trông giùm mấy đứa nhóc.

Bốn giờ chiều, Tần Sấm đến trường học đón Yến Dương, còn cháu gái thì được đón về nhà anh từ trước.

Từ lúc đổi căn nhà lớn hơn thì náo nhiệt hẳn lên, Yến Dương và Yến Tình thường tới cọ cơm.

Yến Dương rất dính Thu Thu, trên đường về nhà cứ lải nhải với Tần Sấm, "Sao bác Thu Thu không tới đón con?"

"Ở nhà nấu cơm, còn phải trông em gái chú mày." Tần Sấm dừng xe, bế Yến Dương xuống.

Về đến nhà thì nó còn thân thiết với Thu Thu hơn cả mẹ ruột, "Bác!!!"

Tần Sấm thấy chua lòm, sao lúc nhìn thấy mình đi đón, nó không hào hứng như thế.

Ném cặp sách xuống, Yến Dương lại mở chế độ dính người, quả thực giống y hệt bác nó, Thu Thu giờ như có thêm hai cái đuôi.

"Đừng có đi theo nữa..." Thu Thu bị làm phiền, đuổi cả hai ra ngoài.

Yến Dương còn phụng phịu với Tần Sấm, "Bác, bác đừng đi theo con nữa. Bác Thu Thu sẽ không đuổi con ra ngoài."

Khác với thằng quỷ dính người Yến Dương, Yến Tình còn nhỏ nhưng rất lạnh lùng, trừ lúc đói bụng hoặc tè dầm, bình thường không cần ai dỗ cũng nằm im ngoan ngoãn.

Có hai đứa nhóc trong nhà nên Thu Thu căn bản không có thời gian ăn cơm, vừa làm cơm xong cho đứa lớn thì đứa nhỏ đòi sữa. Đứa lớn tự ăn, nhỏ thì không được, Thu Thu đành tự tay đút sữa cho bé.

Thấy vợ mình bận ngược bận xuôi, Tần Sấm chủ động rót nước pha sữa. Thu Thu hỏi: "Có nóng không?"

Tần Sấm nào biết nóng hay không, anh sờ sờ bình sữa, thuận miệng cầm bình định uống một ngụm, "Không nóng."

"Bép" một tiếp, Thu Thu đánh vào cánh tay Tần Sấm, "Anh làm gì vậy..." Bình sữa của bé còn phải trụng nước sôi sát trùng, sao có thể dùng miệng tùy ý uống được.

Tần Sấm bị vợ đánh một cái thì nịnh nọt dâng bình sữa lên, "Không sao, không nóng đâu."

Trong mắt Thu Thu bây giờ thì Tần Sấm hoàn toàn không đáng tin. Cậu nhận lấy thử lại, xác định không nóng mới yên tâm cho Yến Tình uống.

Ai mà ngờ được bình thường con bé rất ngoan, hôm nay chẳng hiểu sao lại náo loạn lên. Uống sữa xong, Thu Thu để bé nằm lại nôi rồi mới ngồi vào bàn ăn cơm, Yến Tình oa oa khóc to.

Tiếng khóc cao vút rõ to, Thu Thu thả đũa rồi vội vàng đứng dậy bế bé lên, Tần Sấm và Yến Dương cùng bưng bát cơm chạy vào nhìn. Tần Sấm còn đang nhai thức ăn: "Sao lại khóc thế?"

Đây không phải lần đầu, Thu Thu có kinh nghiệm từ trước nên kiểm tra tã lót. Quả nhiên uống sữa xong chỉ có thể là đi tè. Cậu bảo Yến Dương đi lấy tã mới, nó thích nhất là được Thu Thu sai bảo, lạch bạch chạy vào phòng.

Thay xong tã mới, Thu Thu khẽ thở ra. Tưởng như vậy là có thể yên ổn ăn cơm rồi, ai dè Thu Thu còn chưa đi xa, Yến Tình lại cất tiếng khóc.

Tần Sấm nhanh chóng bới xong cơm, "Để anh để anh, sao lại tự dưng nhõng nhẽo thế này, em đi ra ăn cơm đi."

Nhưng Tần Sấm sao có thể trị được Yến Tình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Tình nhăn lại, cảm giác có người đang bế mình, bé mở mắt ra nhìn, không phải là Thu Thu. Yến Tình khóc càng to hơn.

Thu Thu nghe thấy tiếng khóc thì chẳng còn lòng dạ nào ngồi ăn cơm, cậu chạy vào nhận lấy bé từ tay Tần Sấm rồi dỗ dành Yến Tình, vỗ vỗ lưng bé. Cậu nói với Tần Sấm, "Em không ăn nữa đâu, cứ cất đồ ăn vào tủ lạnh đi."

Yến Dương và Tần Sấm rửa sạch bát đũa rồi chạy ra chực trước cửa phòng bếp, cái mặt lớn thì ở trên, mặt nhỏ ở dưới. Nó hỏi anh, "Bác, sao Tình Tình vẫn chưa ngủ?"

Hai người không dám nói quá lớn sợ làm ồn đến Yến Tình. Tần Sấm đè đầu Yến Dương, "Ai biết được, bình thường ngoan hơn chú mày biết bao nhiêu, sao hôm nay lại thế này?"

Thu Thu ôm Yến Tình đi tới đi lui trong phòng khách, Thu Thu cảm thấy bé đã ngủ thiếp đi trên đầu vai cậu rồi thì thử thả bé về giường. Mới vừa chạm xuống nệm chăn, bàn tay nhỏ của Yến Tình lại vung lên tiếp tục khóc.

"Nó cứ đòi phải có người dỗ!" Yến Dương sốt ruột, bình thường em gái có đáng ghét như vậy đâu.

Tần Sấm ấn đầu Yến Dương, "Đừng có nói xấu em gái, chú mày mới là đáng ghét nhất. Lớn đầu rồi mà còn bám đít người lớn."

Yến Dương thở phì phì tức giận, né tránh bàn tay Tần Sấm, "Đừng ấn nữa con không cao được!"

Yến Tình nháo loạn cũng chẳng lâu, một lúc sau, bé cọ cọ mặt vừa ngực Thu Thu rồi ngáp dài, chắc là mệt rồi.

Thu Thu bế bé về phòng ngủ, vừa chậm rãi buông xuống vừa vỗ nhẹ lưng bé. Lúc rời khỏi vòng tay Thu Thu, Yến Tình run run một chút, Thu Thu thấp giọng dỗ dành: "Tình Tình, ngoan..."

Cuối cùng cũng thành công dỗ cục nợ đi ngủ, hai cái đuôi ở cửa đã sớm mất kiên nhẫn. Yến Dương thấy Thu Thu đi ra thì lập tức ôm lấy đùi cậu, "Bác, Tình Tình ngủ rồi ạ?"

Thu Thu bây giờ đã nghe hiểu được những từ ngữ đời sống đơn giản, lúc nói chuyện với Yến Dường không cần dùng di động. Vừa mới ôm cháu gái, giờ cậu lại ngồi xuống bế Yến Dương. Nó dài người, cũng không tính là nhẹ, Thu Thu bế lên hơi cố sức, "Đang ngủ rồi."

Quá đáng ghét rồi, hai anh em hết cô em gái thì tới thằng cu con này. Tần Sấm giận dữ, không muốn chấp trẻ con vì dù sao nó cũng là cháu trai anh. Tần Sấm nghiêm mặt nói: "Chú mày đi xuống ngay, làm bài tập xong chưa? Chưa làm xong thì mau đi làm đi."

"Hôm nay thứ Sáu, bài tập mai làm cũng được mà." Yến Dương vẫn ôm chặt lấy cổ Thu Thu, ỷ có cậu ở đây nên lớn gan hơn, "Con cũng muốn bác Thu Thu ru con ngủ."

Tần Sấm vừa ngồi xuống sofa lại đứng phắt dậy, "Chú mày bao lớn rồi! Còn phải ru ngủ! Mau buông vợ ông đây ra! Em ấy ngủ với ông đây!"

"Bác còn lớn hơn con! Mà vẫn còn không biết ngại bắt bác Thu Thu ngủ cùng bác!" Không thể thua khí thế, Yến Dương chống tay lên vai Thu Thu, đứng trên đùi cậu khiến cậu lung lay như sắp ngã. Thu Thu chân tay gầy gò sao có thể đỡ nổi Yến Dương, Tần Sấm liền lập tức túm nó xuống.

"Ông đây ngủ với vợ thì làm sao?"

"Nhưng bác Thu Thu cũng là bác của con mà!"

Hai người càng đôi co càng lớn tiếng, một câu tiếng phổ thông lại chêm một câu tiếng địa phương, Thu Thu nghe mà nhức đầu. Cậu kéo áo Tần Sấm, cả giận nói: "Nói nhỏ chút đi! Đánh thức Tình Tình bây giờ."

Yến Dương đắc ý ôm thắt lưng Thu Thu, "Bác, con muốn ngủ cùng bác."

Căn hộ này có ba gian phòng ngủ, mỗi khi hai anh em họ Yến qua cọ cơm thì Tần Sấm đều để Thu Thu nằm cùng Yến Tình ở phòng ngủ chính vì bên cạnh bé lúc nào cũng phải có người trông nom. Tần Sấm hết cách, nuốt ngược nước mắt chuyển ra phòng khách nằm.

Yến Dương quen ngủ một mình, nhưng có Thu Thu ở đây nên nó bắt đầu giở trò quỷ. Nó nói gì Thu Thu cũng đồng ý, lần này cũng vậy, "Vậy con đi tắm trước đi, lát nữa về phòng ngủ."

Yến Dương vừa nghe vậy thì nghênh ngang chạy vào phòng tắm, trước khi đi còn vênh mặt bĩu môi khiêu khích Tần Sấm. Anh thẹn quá hóa giận, nhẫn nhịn nhìn Yến Dương đi vào phòng tắm rồi đứng dậy đi ra sofa, cố tình bày ra một bóng lưng cu đơn cho Thu Thu nhìn.

Thu Thu đẩy anh, "Đi vào phòng cho khách mà ngủ."

"Không đi." Tần Sấm tránh né, sao thằng quỷ kia lại đáng ghét thế chứ.

"Chấp trẻ con làm gì, mấy ngày nữa Dương Dương về nhà rồi."

"Trẻ con cái gì mà trẻ con." Tần Sấm xoay người, tức giận thở hồng hộc, "Vậy thì anh cũng còn nhỏ đây, sao không thấy em tới dỗ anh?"

...Vô liêm sỉ, làm gì có trẻ con hơn ba trăm sáu mươi tháng tuổi. Thu Thu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Cậu lén nhìn cửa phòng tắm, bên trong có tiếng nước lách tách, xác định đúng là Yến Dương đang tắm rồi, cậu liền nằm xuống ngực Tần Sấm.

"Sấm ca..." Cằm để lên ngực anh, Thu Thu vừa nói, cảm giác chấn động từ cằm cậu rơi xuống người Tần Sấm.

"Cái gì?" Tần Sấm cố nín cười, tỏ ra tức giận. Anh gối đầu lên hai tay, rũ mắt nhìn Thu Thu, "Vô dụng thôi, anh đang giận."

Thu Thu cười khúc khích, bò lên người anh, hôn khẽ lên khóe môi Tần Sấm. Thu Thu chưa chủ động được bao lâu thì Tần Sấm đã xoay người đè cậu xuống.

"Đừng... Dương Dương vẫn còn ở đây..." Thu Thu né tránh, trông dáng vẻ đã nghiện còn ngại, cậu không muốn từ chối lắm nhưng vì trong nhà còn trẻ nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy có một loại cảm giác ngăn cấm thẹn thùng.

"Dương Dương thích nghịch nước, nó còn lâu mới tắm xong, để anh sờ một chút..." Tiếng Yến Dương nghêu ngao hát vọng ra từ phòng tắm như là chứng minh cho lời Tần Sấm nói.

Bị Tần Sấm nửa dỗ dành nửa lừa gạt dẫn dắt, Thu Thu nhắm mắt cắn chặt môi, suýt chút nữa kêu thành tiếng. Tần Sấm còn vờ vịt nhắc nhở cậu: "Dương Dương còn đang trong phòng tắm, nhỏ giọng chút."

Nhắc tới Dương Dương khiến Thu Thu xấu hổ muốn chui xuống đất, cậu cuộn người né tránh nhưng bị Tần Sấm giữ lại. Thu Thu nức nở cầu xin, như thể đang lạc lối tìm đường ra giữa sương mù...

"Bác!" Rầm một tiếng, Yến Dương mở cửa phòng tắm ra, lớn tiếng hò hét: "Bác! Con tắm xong rồi, mau vào phòng ngủ thôi!"

May là Dương Dương không chạy ra phòng khách mà vừa cúi đầu mặc quần áo vừa gọi Thu Thu.

Cho dù thế cũng đã khiến Thu Thu sợ chết khiếp, cậu đẩy mạnh Tần Sấm ra, luống cuống sửa sang lại quần áo rồi chân như đạp bông chạy vào phòng ngủ.

Tần Sấm bị bỏ lại thì ầm ĩ: "Vợ à! Tần Thu Thu! Còn chồng em phải làm sao bây giờ! Hả!"

Yến Dương tò mò muốn xem bác nó lại ồn ào cái gì, liền bị Thu Thu lôi vào phòng ngủ. Nó vẫn cố hỏi: "Bác Thu Thu, bác con sao vậy?"

"Không.... ổng muốn cắn người đấy, đừng để ý..."

Tần Sấm tức lộn mề, chán nản thả mình nằm xuống sofa rồi lấy di động gọi cho Tần Lệ, giọng điệu như ăn phải thuốc nổ: "Mau đến đón hai đứa quỷ nhà em về đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc