PHÓ THIẾU HÀO HOA: NGUYỆN SỦNG TÌNH SI!

Triệu An Nghiên bị Phù Khánh Anh mang thẳng vào phòng ngủ, hắn ném cô lên giường không chút thương tiếc.

Bấy giờ, người phụ nữ ấy dù có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì trong tình huống thế này cũng sẽ không tránh khỏi trạng thái sợ hãi.

“Phù Khánh Anh, tôi chắc chắn cảnh sát đang trên đường tới đây rồi, nếu anh vẫn không dừng lại thì nhất định sẽ hối hận.”

Khi thấy hắn ta đã bắt đầu cởϊ áσ, Triệu An Nghiên vừa cất lời cảnh cáo vừa lùi lại phía sau, đến khi cô chạm vào thành đầu giường thì mới dừng lại, sau đó nhảy vọt xuống khỏi giường hòng bỏ chạy, nhưng lại nhanh chóng bị người đàn ông cuồng trí đó tóm lấy.

Với sức lực cường tráng, chẳng hề giống như vừa khỏi bệnh chút nào, Triệu An Nghiên bị chính hắn vác lên mang ngược trở lại giường.

“Tôi bảo tôi đang chờ đây. Nhưng phải xem họ có tới kịp lúc tôi “ăn” em không đã.”

Hắn ta nhanh chóng cởϊ áσ để lộ ra lớp cơ ngực tráng kiện cùng hình xăm kín ngực, nhìn vào thôi đã khiến Triệu An Nghiên kinh sợ. Cô không ngờ rằng ẩn sau lớp áo kín cổng cao tường hằng ngày lại được in đầy mực xăm thế này.

Advertisement

“Phù Khánh Anh, anh không được tới gần tôi… Anh tránh ra…”

Cô vùng vẫy dữ dội khi người đàn ông khốn nạn đó đã bắt đầu đưa tay bắt lấy cô, nhưng dường như mọi nổ lực phản kháng đều vô ích vì sức lực hắn ta dùng quá lớn, khiến cô bị quật ngã xuống giường một cách dễ dàng.

“Đừng mà…”

Mặc cho cô có đánh hay đấm vào lưng, cùng la hét thì hắn vẫn cứ vùi mặt vào vùng cổ của Triệu An Nghiên mà ra sức hôn hít. Làm ra những hành động đồϊ ҍạϊ đáng kinh tỏm.

*Phịch.*

Advertisement

Sau mọi nổ lực chống trả thì Triệu An Nghiên đã thành công đạp được hắn ta văng ra, nhân cơ hội đó cô liền lồm cồm ngồi dậy định bỏ chạy, nhưng lại một lần nữa bất thành.

Hắn tóm gọn Triệu An Nghiên ngay khi cô vừa chạy ra tới cửa.

“Chạy hả? Em tưởng em thoát được tôi sao?”

*Xoạt.*

Một âm thanh chói tai đã vang lên ngay khi Triệu An bị mang trở lại gường ngủ thì chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người đã bị hắn ta xé toạt ra, đứt hết toàn bộ vạt cúc áo, rất may khi trên người cô còn một chiếc áo bra phong cách kín đáo nên không để lộ vòng một nhạy cảm ra ngoài.

“Đồ khốn nạn, anh cút đi…”

Triệu An Nghiên chưa một giây nào ngưng chống **, *** lộn với hắn ta khiến tóc tai cô bù xù, quần áo thì xộc xệch, hai cổ tay bị siết chặt đến mức sắp sửa bầm tím, hai chân cô cứ ra sức vũng vẫy quyết liệt đến mức khiến hắn ta phát cáu.

*Chát.*

“Bên cạnh tôi thì đáng sợ lắm hay sao? Triệu An Nghiên, tôi nói cho em biết hôm nay em nhất định phải là của tôi.”

Hắn điên tiết nên đã đánh Triệu An Nghiên một cái rõ mạnh làm rách cả khóe môi, lớn giọng nói xong liền lao tới định tiếp tục xé nốt mảnh áo bra còn lại trên người cô thì…

*King coong…

*King coong…

Tiếng chuông cửa tình cờ vang lên, cản được bước hành động đường đột của hắn, đồng thời cũng khiến hắn càng thêm tức giận.

“Mẹ kiếp, lũ khốn nạn nào dám đến phá rối chuyện tốt của ông đây thế chứ.”

Phẫn nộ mắng một câu, sau đó hắn nắm tay Triệu An Nghiên lôi cô đi đến tủ quần áo, cưỡng chế trói tay lẫn chân của cô bằng những chiếc áo sơ mi của hắn.

“Cứu…cứu tôi với…”

*Chát.*

Sau cái tát thứ hai với lực quá mạnh từ hắn đã khiến Triệu An Nghiên ngất xỉu, nhưng hắn ta vẫn không chút sợ hãi nào, ung dung trói cô lại, nhét vải vào miệng cô rồi mới đứng dậy, cầm áo sơ mi của mình lên mặc vào người. Chỉnh trang lại ngay ngắn sau đó hắn đi đến hộc tủ lấy ra một khẩu súng lục mang cất vào phía sau lưng rồi mới bước ra ngoài mở cửa.

*Cạch.*

Cửa nhà được mở ra, và những người đang đứng trước mặt đã khiến Phù Khánh Anh thoáng chốc bất ngờ, nhưng rồi hắn lại tỏ ra thản nhiên ngay sau đó.

“Cơn gió nào lại đưa Chủ tịch Phó đến đây vậy? Mà chân của anh bị làm sao thế này?”

“Nghiên Nghiên đâu?”

Bỏ ngoài tai những gì Phù Khánh Anh vừa lải nhải, Phó Nhất Trác chỉ lạnh giọng đưa ra câu hỏi của mình, nhưng lại nhận được nụ cười nhạo báng từ hắn ta.

“Bạn gái anh sao lại tới chỗ tôi tìm vậy?”

“Tại thích tìm ở đây.”

Hắn vừa dứt câu thì Bành Thái Công đã tiếp lời, sau đó anh thản nhiên đi thẳng vào nhà khi còn chưa có sự cho phép của đối phương, và cũng nhân cơ hội hắn không chú ý này mà Tử Hạ đã đẩy xe lăn của Phó Nhất Trác nhanh chóng đi theo sau.

“Triệu An Nghiên, nếu cô có ở đây thì nhanh ra ba mặt một lời cho rõ đi, chứ đừng có chơi trò mập mờ làm khổ thằng bạn của lão Công tôi nữa.”

Vừa vào trong thì Bành Thái Công đã dõng dạc lớn tiếng tìm người. Lúc này, Triệu An Nghiên cũng đã tỉnh lại sau cú ngất vì choáng nhất thời vừa nãy.

Cô nhíu chặt mày, gắng sức gượng người ngồi dậy trong tình trạng tay chân đều đã bị trói.

“Triệu An Nghiên, cô có nghe không vậy? Anh Trác đã vì cô mà bất kể sức khỏe để chạy sang tận bên đây rồi, cô làm ơn đừng dây dưa, mập mờ nữa có được không?”

Bên ngoài, Tử Hạ lại tiếp tục to tiếng tìm người, kết quả chẳng có được một chút hồi âm nào, nhưng thật ra Triệu An Nghiên đã nghe thấy và cô đang cô gắng tháo bỏ miếng vải trên miệng xuống để lên tiếng.

“Muốn tìm người chứ gì, vậy thì tao sẽ đưa tụi mày đi tìm.”

Phù Khánh Anh vừa nói dứt câu thì đã bắt đầu hành động, hắn rút súng ra và nhanh chóng bắt lấy Tử Hạ, súng đã lên nòng và được ghim ngay thái dương của cô gái, khiến Tử Hạ thất kinh hồn vía.

“Anh…anh Trác, lão Công mau cứu em với…”

Nghe thấy giọng nói kì quặc của Tử Hạ, Bành Thái Công và Phó Nhất Trác điều quay lại nhìn thì thấy đầu cô đã bị dí súng, khiến họ cũng kinh ngạc.

“Phù Khánh Anh, mày muốn gì? Mau thả Tử Hạ ra…”

“Là tự tụi mày vác xác đến đây, nhờ vậy mà cuộc vui của tao mới trở nên thú vị. Muốn tao thả người cũng được, vậy thì mau ngồi lên sofa để cô ta trói mày lại trước đã.”

“Mày…rốt cuộc mày muốn giở trò gì chứ?”

Bành Thái Công đã hoảng, nhưng Phó Nhất Trác thì vẫn bình tĩnh, vì từ sớm anh đã biết chắc Triệu An Nghiên đang ở đây, và đã có suy tính chu toàn. Điều anh cần bây giờ là nhanh chống được nhìn thấy cô.

“Lão Công, cứ làm theo lời hắn ta nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc