PHÓ TỔNG CỪU HOÀN MỸ

Edit; Julia

Đóng cửa lại, cô chia sẻ với chị Cố, cuối cùng chị Cố đồng ý cho cô từ chức, nhưng có điều kiện, nếu cô đậu kế toán viên cao cấp, có ý làm việc tiếp, nhất định phải tìm chị Cố. Đến bây giờ cô mới biết chị Cố bình thường không nói chuyện nhiều với 2 kế toán viên cao cấp là kế toán Lâm và kế toán trần, không phải bởi vì công việc bận rộn, mà do giữa 3 người đã sớm có hiềm khích.

Nhưng mà 3 người không biểu hiện ra, khiến người ta không biết cũng xem như là cao minh.

Không có ai biết chuyện cô từ chức cả, Sài Nghê vẫn đợi, khi chị Cố tìm được Trần tiểu thư thay cho vị trí của cô, lúc này chị Cố mới nói với mọi người chuyện cô từ chức.

Mọi người mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng chuyện tới nước này, học cũng không có mặt mũi mà phát biểu ý kiến gì.

Vì thế, cô tìm một ngày chuyển giao công việc cho Trần tiểu thư xong, đúng giờ tan tầm, thì về.

Sau khi chính thức từ chức, Sài Nghê còn cho rằng mình sẽ không quen, cảm thấy trống rỗng, bởi vì đột nhiên có nhiều thời gian cũng không có việc làm, nhưng cô không có cơ hội suy nghĩ nữa, bởi vì chuyện học lớp luyện thi và hôn sự cùng lúc kéo tới, làm đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa kêu cứu mạng. Ba mẹ đối với con rể tương lai Cừu Kính này quả thực vừa lòng vô cùng, lần đầu tiên nhìn thấy anh liền hỏi khi nào anh rước con gái mình về? Hại cô xấu hổ muốn phát bạo.

Sau khi biết Cừu Kính đã cầu hôn cô, hiện tại chờ các trưởng bối gật đầu đồng ý, ba mẹ không nói hai lời, lập tức nói với Cừu Kính là muốn gặp cha mẹ anh, cũng muốn đến Mỹ gặp thông gia

Lúc ấy, cô thật muốn tìm lỗ chui xuống, cả đời không muốn gặp người

Các trưởng bối bàn bạc với nhau xong, quyết định tổ chức hôn sự của cả hai vào cuối năm, quan trọng là bây giờ đã là tháng 10.

Tóm lại, chỉ một từ có thể hình dung tình thế lúc này của cô, đó là ‘vội vàng’.

Nói đến đây, cô không thể không bội phục Cừu Kính, bởi vì anh cứ như bình thường,đến công ty làm việc, tăng ca hoặc đi công tác, vậy mà mỗi ngày tinh thần đều phấn chấn, một chút cảm giác mệt mỏi đều không có. Thật muốn bảo anh cho cô một chút tinh lực à.

Mệt mỏi quá, nghĩ đến ngày mai còn phải chụp áo cưới, cô càng thấy mệt mỏi hơn.

Nhịn không được ngáp một cái.

Cừu Kính từ phòng tắm đi ra, thấy vẻ mặt buồn ngủ của cô, mắt đã muốn híp, vậy mà vẫn ngồi trên giường chờ anh. Anh mỉm cười, ôm cô nằm trên giường, “Em không cần chờ anh, mệt thì ngủ trước đi.” Vì ngày mai đi chụp ảnh cưới phải xin phép nghỉ một ngày, nên tối nay tăng ca đặc biệt trễ.

“Gần đây chúng ta có quá nhiều việc, không có hời gian nói chuyện phiếm.” Cô vòng tay ôm anh, nhịn không được lại ngáp một cái.

“Em muốn nói gì với anh?”

“Cái gì cũng được.”

Anh suy nghĩ một chút. “Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn hai ta không có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, nhưng nếu thật sự có thể, em muốn đi đâu?”

Cô không có lên tiếng trả lời.

“Lão bà?”

Vẫn như cũ không có lên tiếng trả lời.

Cừu Kính cúi đầu nhìn, thì thấy cô đã ngủ, hơn nữa lại ngay lúc này! Đáng yêu quá. Đáy mắt nhu tình, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Vươn tay tắt đèn, sau đó ôm cô ngủ.

“Ngủ ngon, lão bà.”

Lúc Sài Nghê đi thử áo cưới, là đi cùng với bạn tốt, cho nên Cừu Kính chưa thấy cô lúc mặc áo cưới, cho tới bây giờ! Cô làm anh cảm thấy kinh diễm. Mái tóc thẳng dài mềm mượt, giờ búi lên thật mê người, khí chất hiền thục thường ngày đã thay bằng vẻ gợi cảm, xinh đẹp. Cỗ áo khoét hình chữ V, thắt lưng được thiết kế nhỏ gọn, tuy đơn giản, nhưng lại đem những đường cong mê người triển lộ ra hết, đầy sức hấp dẫn. Rất xứng với lễ phục anh mặc, nụ cười ngọt ngào, làm cho Cừu Kính nhìn cô đến mức ngây ngốc, nói cũng nói không nên lời.

“Lão công cô nhìn cô ngây người rồi kìa.” Nhà tạo hình thấy thế, trêu chọc Sài Nghê.

Sài Nghê mỉm cười với nhà tạo hình, từng bước một tiêu sái đến trước mặt Cừu Kính

“Đẹp không?” Tuy biết rõ nhưng cô vẫn hỏi.

“Em đẹp lắm.” Mặc dù biết anh sẽ khen cô đẹp, nhưng nghe thấy ngữ khí khiếp sợ nói lời này, Sài Nghê thẹn thùng đỏ mặt.

“Đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta muốn xuất phát đi chụp ngoại cảnh thôi.” Nhiếp ảnh gia ló đầu vào hỏi.

“Đã xong.” Nhà tạo hình vội vàng lên tiếng trả lời, tiếp theo cùng trợ lý nhiếp ảnh gia mang bao lớn bao nhỏ bỏ lên xe, nhét đầy phía sau xe ngồi bảy chỗ, năm người bắt đầu lái xe đến địa điểm chụp ảnh ― Cửu Phân

Tỉnh Cửu Phân cổ kính, khắp nơi đều là phong cảnh, cực kỳ thích hợp chụp ảnh, khuyết điểm duy nhất chính là nhiều cầu thang, đi mệt chết.

Sau khi chụp cảnh 2 nơi, Sài Nghê bắt đầu cảm thấy mệt, muốn tìm chỗ ngồi xuống nghỉ chân một chút, có điều mọi người tinh thần phấn chấn không có người kêu mệt, cô chỉ có thể nhẫn nại theo cước bộ của mọi người, đến chỗ chụp khác.

“Có phải em cảm thấy không thoải mái?”

Cừu Kính đi bên cạnh hỏi cô, khiến cô có chút cả kinh, bởi vì cô vẫn nghĩ biểu hiện của mình rất bình thường, không có sơ hở.

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Nhìn em không có chút tinh thần tí nào.’

Thì ra là thế. “Chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”

“Có muốn anh nói với mọi người nghỉ một chút không?”

Cô lắc đầu. “Nơi này toàn bậc thềm, đá lớn, áo cưới sẽ dơ, đợi tìm được nơi nghỉ ngơi đã.”

Cừu Kính nhìn bốn phía. không thể không đồng ý cách nói của cô, gật gật đầu.

Kết quả, ai biết nhiếp ảnh gia lại lựa chọn những nơi không có chỗ ngồi nghỉ, dọc theo đường đi chỉ có phòng ốc cũ, cửa mục, bậc thang đầy rêu xanh, tường đá, đại thụ, hòn đá mà thôi, căn bản là không có chỗ đặt mông ngồi nghỉ.

Tươi cười trên mặt Sài Nghê càng lúc càng miễn cưỡng, cảm thấy chính mình nếu không ngồi xuống nghỉ ngơi, sẽ té xỉu.

“Cô dâu, cười lên nào.” Nhiếp ảnh gia chỉ đạo.

Sài Nghê nghe vậy, cố gắng mỉm cười

“Tốt, như vậy tốt lắm, rất đẹp.”

Không, không tốt tí nào,cô cảm thấy khó chịu cực kỳ.

“Lão công ― “Cô gọi anh, ngón tay mới nắm ống tay áo, thì một trận choáng váng ập tới, cả người đột nhiên khuỵ xuống.

“Lão bà!” Cừu Kính sợ hãi kêu lên, trong nháy mắt đã ôm lấy cô. Sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mặt bối rối, bị tình cảnh cô đột nhiên té xỉu doạ sợ.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Nhiếp ảnh gia và nhà tạo hình đồng thời chạy đến bên cạnh hai người họ, cũng bị tình huống này doạ cho sợ.

“Cô dâu té xỉu.” Trợ lí của nhiếp ảnh gia báo cáo.

“Mau tìm nơi cho cô ấy nằm nghỉ rồi nói sau.” Nhiếp ảnh gia quyết định thật nhanh.

Ba người lập tức tìm được một chỗ bằng phẳng, lấy bản phản quang, thảm, quần áo, ba lô, làm giường tự chế, rồi để Cừu Kính đặt Sài Nghê đã ngất xỉu nằm lên.”

“Sài Nghê, Sài Nghê?” Cừu Kính vỗ nhẹ hai má, trên mặt anh đầy lo lắng và tự trách.

Lúc nãy cô nói anh mình hơi mệt, mà anh cũng phát hiện cô không ổn, đáng lẽ anh nên bắt cô nghỉ ngơi, mặc kệ áo cưới có bị dơ hay không. Anh thật đáng chết, sao lại sơ ý như vậy, không phát hiện cô không khoẻ, không chịu đựng được? Anh thật đáng chết, đáng chết mà!

“Sao lại như vậy?” Nhà tạo hình hỏi.

Cừu Kính không có trả lời, bởi vì Sài Nghê nghe tiếng anh gọi, rốt cục phát ra một tiếng ậm ừ, ý thức dần dần tỉnh táo lại.

“Lão công?” Cô mở mắt ra, suy yếu nhìn anh

“Em cảm thấy như thế nào?” Anh sốt ruột hỏi.

Cô trừng mắt nhìn, không hiểu ý anh lắm, hơn nữa sắc mặt anh sao lại khó coi thế? Còn nữa, sau lưng anh là bầu trời? Là bầu trời xanh.

“Xảy ra chuyện gì?” Cô phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.

“Em té xỉu.”

“Té xỉu?” Cô kinh ngạc không thôi, muốn ngồi dậy, lại bị anh ngăn cản

“Trước đừng đứng lên. Nói cho anh biết em không thoải mái ở chỗ nào?” Anh cau mày, lo lắng nhìn cô..

“Cảm thấy mệt, toàn thân vô lực, còn có chút choáng váng mà thôi.”

“Em bị cảm?”

“Hẳn là không có.” Vì cô không có ho khan, chảy nước mũi, đau đầu hoặc yết hầu đau.

‘Hôm nay em mới như vậy, hay là đã mấy ngày rồi?”

“Đã mấy ngày rồi.”

“Vì sao không nói cho anh biết?”

“Chỉ là cảm thấy hơi mệt, cũng không phải sinh bệnh. Em nghĩ do dạo này bận quá mới thế, chờ thêm một thời gian nữa sẽ ổn.”

Hai người bọn họ không coi ai ra gì, nhẹ giọng đối thoại, một người ôn nhu, một người điềm đạm đáng yêu, trong mắt cả 2 chỉ có đối phương, không đê ý đến nhiếp ảnh gia liên tục chụp hình cả hai.

Đây mới là tuấn năm mỹ nữ, làm cho người ta cảm giác thật sự hạnh phúc ân ái nha.

“Tuy rằng em nói thế, nhưng anh vẫn lo lắng.” Cừu Kính nhíu mày nói, “Cho nên, để anh khỏi phải lo lắng, tối nay anh đưa em đến gặp bác sĩ được không?” Sài Nghê thở dài, sau đó gật gật đầu.

“Giúp em đứng dậy đi, chúng ta còn phải chụp cho xong ảnh cưới.”

“Em nằm nghỉ chút đi, lát lại chụp.” Anh ngăn lại.

“Như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của người ta.” Cô nhìn nhiếp ảnh gia và nhà tạo hình.

“Thật xin lỗi, có thể để bà xã tôi nghỉ một lát được không?” Cừu Kính quay đầu nhìn bọn họ, trực tiếp giương giọng hỏi. Sài Nghê không nghĩ tới anh sẽ làm như vậy, hai mắt trợn tròn, xấu hổ đỏ mặt.

Nhưng cô lại không nghĩ tới nhiếp ảnh gia thế nhưng một chút cũng không để ý, lập tức gật đầu.

“Đương nhiên có thể. Nếu hai người không ngại, hình ảnh này cũng rất đẹp, hai người cứ nói chuyện yêu đương của hai người, tôi chụp của tôi. Tôi nghĩ lần chụp ảnh cưới ngoại cảnh này là lần thành công nhất.” Nhiếp ảnh gia vui vẻ nói.

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Cái này gọi là vô tâm trồng liễu, liễu xanh um.

Cừu Kính không nói gì, nhưng là chỉ cần có thể giúp lão bà có thêm thời gian nghỉ ngơi, muốn anh nằm xuống anh cũng sẽ nằm.

Anh mới nghĩ như vậy mà thôi, không ngờ nhiếp ảnh gia mở miệng nói:”Chú rể, anh không nằm xuống luôn à?”

Một câu thành lời sấm.

Thấy Cừu Kính không nói gì, bộ mặt đầy cả kinh, Sài Nghê nhịn không được cười trộm, chờ anh nghe lời nằm xuống bên cạnh cô, cô kìm lòng không được quay sang ôm anh.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp cảnh này, nhìn lại rất vừa lòng với ảnh chụp này. Ở Cửu Phân chụp ít nhất 200 tấm, nhiếp ảnh gia vừa lòng tuyên bố chụp ngoại cảnh đã xong, có thể về Đài Bắc chụp cái khác. Cừu Kính vốn định hủy bỏ việc chụp tiếp, nhưng Sài Nghê muốn chụp, hơn nữa còn cam đoan thân thể của mình không sao hết, bọn họ lại tốn thêm mấy giờ chụp trong studio, chụp xong hình cưới, hai người đến bệnh viện.

Bởi vì không biết là bệnh gì, bọn họ đến khoa gia đình, để bác sĩ khám.

“Cô không thoải mái như thế nào?” Bác sĩ hỏi.

“Cô ấy gần đây cảm thấy mệt chết cả người vô lực, hôm nay còn té xỉu một lần.” Cừu Kính nhanh chóng trả lời.

“Có cảm mạo không?”

“Không có.”

“Gần đây có dùng thuốc không?”

“Không có.”

“Có thức đêm không?”

“Không có.”

“Có giảm béo không?”

“Không có.” Bác sĩ rốt cục nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Cừu Kính, bởi vì mỗi vấn đề không phải bệnh nhân trả lời mà toàn là do anh trả lời.

“Xin hỏi anh là gì của bệnh nhân……”

“Chồng chưa cưới.”

Đáp án này giải th1ich hết thảy, linh quang chợt động, bác sĩ hỏi

“Xin hỏi hai vị có phát sinh quan hệ thân mật không?”

Đây là vấn đề? Cừu Kính sửng sốt một chút, nhíu mày trừng mắt bác sĩ.

“Ý tôi là, nếu hai vị có phát sinh quan hệ, không biết cả hai có dùng biện pháp tránh thai? Thì Sài tiểu thư có thể là đã mang thai, mà hai người lại không biết?” Bác sĩ phỏng đoán.

Cừu Kính mở to mắt, cả kinh nói không ra lời. Mang thai? Ánh mắt lập tức nhìn cái bụng bằng phẳng của Sài Nghê, nghĩ đến ở đó có một sinh mệnh. Anh cảm thấy có chút choáng váng.

Sài Nghê cũng bị doạ sợ. Mang thai? Cô chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì gần đây xảy ra nhiều việc, kinh nguyệt của cô không biết có đến đúng hạn không? Cô cố nghĩ lại xem kinh nguyệt lần trước là ngày nào, mà tháng này…… Trời ạ, nó đã muốn đã muộn suốt một tuần.

Thấy phản ứng của hai người, bác sĩ chỉ biết nên để họ chuyển khoa khác, “Tôi thấy hai vị nên chuyển đến khoa phụ sản, hai vị có thể đi rồi.” Bác sĩ mỉm cười nói, viết mấy chữ rồi đưa tờ giấy khám bệnh cho hai người.

Sài Nghê mang thai, điều này làm cho Cừu Kính vừa cao hứng lại khẩn trương chết khiếp, luôn lo lắng mình mà không thấy cô, có thể hay không xảy ra chuyện gì, nếu lại té xỉu làm sao bây giờ? Cho nên mỗi lần rảnh là anh liền gọi cho cô! Ân, theo tần suất là 10 phút một lần, phải xác định cô bình an vô sự.

Đối với hành động khẩn trương của anh, Sài Nghê có loại cảm gíac sắp bị buộc điên, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc. Cô nghĩ, cô thật sự sắp điên rồi đi, bị hạnh phúc bức điên.

“Cậu đó, ở trong phúc mà không biết phúc.”

Hiếm khi Đoàn Cần Tâm được nghỉ, tìm cô uống trà, sau khi nghe cô phát ra oán giận với Cừu Kính, Đoàn Cần Tâm cũng cho lời bình.

Sài Nghê nghe vậy, nhịn không được cười hạnh phúc, hỏi: “Thấy tớ hạnh phúc như thế, cậu có ý định tìm người kết hôn không?” Cô hy vọng Cần Tâm có thể tìm được một yêu cô ấy, đau cô ấy, giống cô, Nhạc San, Tiệp Ngọc vậy.

“Nếu cậu đem phó tổng Cừu hoàn mỹ tặng cho tớ, tớ sẽ nghĩ đến.” Đoàn Cần Tâm nhìn cô, nghiêm túc trả lời.

Sài Nghê sửng sốt, cầm khăn tay trên bàn ném, cười mắng: “Cậu nha, dám đánh chủ ý lên nam nhân nhà tớ.”

Đoàn Cần Tâm nhếch miệng cười, ánh mắt vừa liếc, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân đến chỗ các cô, hơn nữa ánh mắt luôn nhìn về phía Sài Nghê.

“Sài Nghê, người đàn ông kia cậu biết không?” Cần Tâm giơ ngón tay chỉ người kia.

Sài Nghê theo hướng Cần Tâm chỉ, quay đầu nhìn, nhất thời cùng bạn trai trước, bốn mắt nhìn nhau. Cô hơi sửng sốt, rồi tự nhiên hào phóng gật đầu với anh ta, sau đó thu ánh mắt.

“Đó là bạn trai trước của tớ, cậu đã gặp anh ta một, hai lần rồi, quên rồi sao?” Cô nói với Đoàn Cần Tâm.

“Cậu có nhiều bạn trai trước như vậy, ai biết người nào?” Đoàn Cần Tâm phiết môi nói.

Sài Nghê có chút dở khóc dở cười.”Tớ có nhiều bạn trai ư? Nhiều lắm chỉ có 4,5 người thôi.”

“Bốn, năm người mà kêu không nhiều à?” Đoàn Cần Tâm khoa trương kêu lên, “Tiểu thư à, tôi một người còn chưa có hẹn hò đây.”

“Đó là cậu không bình thường.” Sài Nghê liếc một cái xem thường

“Này, là do tớ bận công việc chứ bộ! Uy, anh ta tới kìa!” Đoàn Cần Tâm nói cho Sài Nghê.

Sài Nghê trừng mắt nhìn, không biết ‘anh ta’ là chỉ người nào. Cô quay đầu, chỉ thấy anh bạn trai trước Cố Gia Hào đã đến trước mặt rồi.

Anh ta đến đây làm chi? Trong lòng cô đầy nghi hoặc.

“Đã lâu không gặp, Sài Nghê.” Anh mỉm cười chào cô.

“À, đã lâu không gặp.” Cô mỉm cười đáp lại, trong lòng suy nghĩ, anh ta muốn gì?

“Em khoẻ không?”

“Tôi tốt lắm, còn anh?”

“Anh có thể ngồi đây chứ?” Anh hỏi xong, không để cô trả lời đã kéo ghế ngồi xuống.

Người này muốn làm gì? Đoàn Cần Tâm dùng ánh mắt không tiếng động hỏi Sài Nghê.

Tớ cũng không biết. Sài Nghê dùng ánh mắt trả lời Đoàn Cần Tâm.

“Em so với trước kia ngày càng đẹp hơn.” Cố Gia Hào nhìn cô không rời.

Sài Nghê giật mình sửng sốt, không nghĩ anh ta nói như thế. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì? Nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.

“Suốt thời gian vừa qua, anh không quên được em,anh phát hiện mình vẫn thích em. Nếu có thể, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa được không?” Anh thâm tình nói.

Sài Nghê há hốc mồm, cả người đều bị doạ sợ cho ngây người.

Một bên Đoàn Cần Tâm nhịn không được cười ra tiếng.

“Vị tiên sinh này” Cần Tâm điềm nhiên nói, “Chẳng lẽ anh chưa nghe qua một câu, cơ hội không đợi người sao?” Nói xong, cầm bàn tay đeo nhẫn cưới của Sài Nghê để trước mặt Cố Gia Hào, để anh nhìn rõ chiếc nhẫn kim cương này.

Cố Gia Hào mở to hai mắt, biểu tình kinh ngạc không nói nên lời.

“Đây là?”

“Nhẫn cưới, 27 tháng sau Sài Nghê sẽ kết hôn, hoan nghênh đến dự.” Đoàn Cần Tâm mỉm cười nói.

“Này…… Đây là thật?” Anh khó có thể tin hỏi Sài Nghê.

Sài Nghê gật gật đầu.

“Điều này sao có thể? Chúng ta chia tay mới nửa năm mà thôi!” Cố Gia Hào khiếp sợ kêu to. “Em gạt anh đúng không?”

“Lừa anh làm gì?” Đoàn Cần Tâm không hiểu hỏi anh. Người này có tật à? Nhẫn kim cương đặt ngay trước mắt, còn không tin? Xem ra phải để anh ta có nhận thức mạnh mẽ mới được. “Cả đứa nhỏ đã có, gạt anh làm gì?”

“Đứa nhỏ?” Cố Gia Hào cứng người, không tin nhìn Sài Nghê hỏi: “Em mang thai?”

Sài Nghê không muốn nói dối, chỉ có thể gật đầu.

Cố Gia Hào nhìn cô không rời, quả thực không thể chấp nhận nổi tin sét đánh này.

Cô và anh quen nhau nửa năm, ngay cả cửa nhà cô anh còn chưa bước vào, kết quả sau khi chia tay anh nửa năm, chẳng những quen bạn trai khác, cả chưa kết hôn đã mang thai.

Cô để cho bạn trai hiện tại lên giường mình, lại cự tuyệt không cho anh vào cửa, cái này là sao?

Bởi vì cô không muốn cùng anh tiến thêm bước nữa, mới nản lòng thoái chí cùng nữ nhân khác kết giao, cùng cô chia tay. Không nghĩ tới khoảng thời gian đó cô lại quen một người khác, hơn nữa còn có thai?

Cô gái này đang lừa anh sao? Có phải coi thường anh, nên mới đối với anh như vậy? Nữ nhân đáng giận này!

Biểu tình trên mặt Cố Gia Hào dần dần trở nên oán hận mà hung bạo, ánh mắt sắc lãnh như băng.

“Là vậy sao? Chúc mừng em.” Anh ngoài miệng cười nhưng trong không cười nói với Sài Nghê. Nói xong, đứng dậy rời đi, ngay cả bóng dáng đều tràn ngập oán hận.

“Ánh mắt anh ta vừa rồi không thích hợp, tớ có dự cảm không tốt.” Đoàn Cần Tâm nhìn phương hướng anh rời đi, mở miệng nói với bạn tốt.

Sài Nghê cũng có loại cảm giác này, nhưng lại cảm thấy các cô thật sự không nên cẩn thận quá mà đo lòng quan tử, liền nói:”Cậu suy nghĩ nhiều quá.”

Đoàn Cần Tâm lắc lắc đầu, cảm thấy không thể xoá được bất an trong lòng. “Tóm lại, cậu cẩn thận một chút. Còn nữa, chuyện này phải nói cho lão công cậu để ngừa vạn nhất.” Cần Tâm nói rất có lí.

“Cậu còn cho rằng anh ấy quản tớ không đủ chặc sao?’Sài Nghê có chút dở khóc dở cười.

“Cậu cứ tình nguyện để anh ấy quản chặt một chút, lỡ xảy ra chuyện thì đứa nhỏ trong bụng cậu sẽ sao đây, lúc đó không phải hối hận ư?” Đoàn Cần Tâm nghiêm túc nói.

Sài Nghê nhíu mày, không thể không đồng ý là bạn tốt nói có lý

“Tớ sẽ nói với anh ấy.” Cô khẽ thở dài, gật đầu thoả hiệp.

“Tốt lắm, làm như vậy là được rồi.” Đoàn Cần Tâm vừa lòng mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc