PHÔI SỦNG

Ngày hôm sau, Thẩn Viêm Nghiêu ngủ tới say mê thì bị tiếng ồn trong phòng đánh thức.

Mở mắt ra, nhìn thấy Ôn Dịch ăn mặc chỉnh tề, đang đứng trước tủ quần áo.

Thấy anh ta đã tỉnh, Ôn Dịch đi tới, cúi người hôn xuống trán anh ta, “Em đi học đây, anh ngủ tiếp đi.”

Khóe miệng Thần Viêm Nghiêu cong cong, cười cười hì hì chỉ vào môi mình.

Ôn Dịch hiểu ngầm trong lòng, rướn người tới hôn lên môi anh ta.

Lúc này anh ta mới hài lòng, nắm lấy bàn tay cô ấy, bóp bóp, giọng ngái ngủ nói: “Tan học anh đến đón em, đưa em đi ăn cơm.”

“Được.” Mắt mày Ôn Dịch cong cong, sờ sờ mái tóc anh ta, xoay người rời đi.

Thần Viêm Nghiêu nhìn cô đi ra ngoài, đóng cửa lại, bỗng nhiên không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Anh ta trở mình, hai tay đan lấy nhau đặt xuống dưới đầu, nhớ tới gương mặt chỉ to bằng bàn tay của cô ấy, lúc cười lên hai hàng chân mày cong thành vầng trăng non, hệt như một thiên sứ nhỏ.

Một cô gái như vậy, dường như làm cho người yêu thích.

Tại sao bố mẹ anh ta lại khư khư phản đối bọn họ yêu nhau chứ?

Thần Viêm Nghiêu qua đây du học, trong nhà có nhờ người quen học cùng trường giúp đỡ chăm sóc anh ta.

Không biết là miệng mồm của ai quá bỉ ổi, tọc mạch với bố mẹ anh ta chuyện anh có bạn gái.

Mẹ anh ta lập tức gọi điện thoại tới chỉ trích một hồi, nói thẳng rằng hôn nhân của anh ta đã sớm được định đoạt rồi, bảo anh ta chớ mang mấy loại con gái vớ va vớ vẩn bên ngoài về nhà, vui đùa một chút thì được.

Anh ta nói với mẹ mình rằng, anh ta không hề vui đùa.

Bọn họ không tin.

Anh ta dứt khoát không nói với bọn họ nữa.

Thậm chí anh ta còn nghĩ rằng, nếu bọn họ khăng khăng không đồng ý thì cùng lắm là anh ta không quay về nhà nữa.

Có hôm anh ta và mẹ của mình ầm ĩ tới mức trong lúc nhất thời anh ta đã nói câu này ra. Dọa cho mẹ anh ta phải dùng lí do đổ bệnh để lừa anh ta về nhà.

Sau khi anh ta về nhà mới phát hiện đổ bệnh là giả, muốn trói anh ta trong nhà mới là thật.

Vì để có thể quay trở lại Paris anh ta phải đành hứa với mẹ mình rằng, sau khi trở lại sẽ chia tay với Ôn Dịch.

Song, chính anh ta cũng biết rằng, anh ta không tài nào rời khỏi cô ấy.

Chia tay là không thể.

Có chết cũng không thể.

Thần Viêm Nghiêu cảm thấy khát bèn ngồi dậy bước ra khỏi phòng, định đi tới phòng bếp rót cốc nước uống.

Lúc đi ra ngoài thì trông thấy Thẩm Ý Đông từ bên ngoài quay trở lại, nghi ngờ hỏi, “Cậu đi ra ngoài à?”

“Ờ.”

Thẩm Ý Đông đặt đồ đã mua xuống bàn, gọi anh ta tới ăn cơm.

Anh ta đi tới, nằm bừa xuống ghế sofa, hỏi Thẩm Ý Đông, “Đi ra ngoài mua thức ăn?”

Thẩm Ý Đông gật đầu, “Tiện thể đi dạo một chút.”

“Biết đường?” Thần Viêm Nghiêu nâng mí mắt, “Không phải cậu nói cậu muốn tìm cái gì sao, nói với tôi tôi dẫn cậu đi? Cậu mà đi lạc, phỏng chừng ông nội Thẩm lọt da tôi ra.”

Thẩm Ý Đông cầm đùi gà rán lên cắn một miếng, nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt khinh bỉ, “Cậu có biết trên đời này còn có một phần mềm gọi là google map?”

“…”

Thần Viêm Nghiêu ngẩn ra, thậm chí còn nghe được tiếng hừ lạnh đầy khinh bỉ của anh.

Cảm thấy khó chịu trong lòng bèn tung chân lên đá một phát vào mông anh.

Thẩm Ý Đông đương ăn, không hề chú ý nên bị anh ta đạp mạnh một phát, trực tiếp ngã xuống quỳ rạp trên sàn nhà.

Thần Viêm Nghiêu nghe rõ một tiếng “Rầm” kia vang dội tới cỡ nào.

Người quỳ trên sàn nhà ngớ ra, ném cái đùi gà lên trên bàn, ngồi dậy, đứng trước mặt Thần Viêm Nghiêu nhìn từ trên cao xuống, hồi lâu sau anh giơ chân lên đạp mạnh vào bụng anh ta.

“Có phải cậu chán sống rồi hửm!!”

“Hu hu hu!” Thần Viêm Nghiêu ôm chầm lấy chân anh, “Đại hiệp tha mạng!”

Thẩm Ý Đông đá mấy đá, cũng không dùng lấy mấy phần sức.

Cuối cùng vẫn là bỏ qua cho anh ta.

Hai người sóng vai nhau ngồi trên ghế sofa, ăn tạm vài miếng, Thần Viêm Nghiêu mới nhớ ra bèn quay sang hỏi anh, “Rốt cục là cậu đến Paris để làm gì vậy?”

Thẩm Ý Đông ngừng trong giây lát, “Tìm người.”

“Tìm ai thế?”

“Một cô gái.”

Thần Viêm Nghiêu đợi anh một hồi, thấy anh không nói gì thêm mới khó hiểu hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Gương mặt rất xinh đẹp.”

“… Hết rồi?”

Thẩm Ý Đông lắc đầu, không biết phải lam sao cho đặng.

Anh cũng không thể nới với Thần Viêm Nghiêu rằng, lúc cô gái này học ở Nhất Trung từng bạt mạng theo đuổi anh, nhưng khi đó anh không nhận ra bản thân thích cô, còn bảo người ta cút nữa.

Kết quả người ta thật sự cút, anh mới bắt đầu cảm thấy đau lòng.

Phát hiện bản thân có chỗ không đúng.

Không tìm được cô, anh cảm thấy cuộc sống thật sự không còn ý nghĩa nữa.

Nhưng, làm thế nào để tìm giờ?

Anh đã hỏi qua rất nhiều người, chỉ biết rằng cô di dân đến Paris, ngoài ra cái gì cũng không biết.

Một người chỉ mới tốt nghiệp cấp ba như anh vẫn chưa hiểu hết mánh khóe của người trưởng thành, căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu để tìm được cô bé này.

Song, anh lại không thể không tìm.

Không tìm, anh e rằng chính mình sẽ hối hận.

Mấy ngày sau, Thần Viêm Nghiêu xách cổ Thẩm Ý Đông buồn bã ra ngoài dạo một chút.

Vì giúp anh tìm người mà anh ta còn cố ý lan tin với đám du học sinh người Hoa, hỏi xem có ai biết một cô gái tên là “Nam Nhược” hay không.

Tuy nhiên, không một ai biết cả.

Thẩm Ý Đông gần như tuyệt vọng, biết lần này mình chắc chắn không tìm được người rồi.

Nhưng anh không muốn từ bỏ.

Cuối tháng sáu, lịch trình catwalk của Ôn Dịch càng lúc càng nhiều, mỗi tuần chỉ có thể gặp mặt Thần Viêm Nghiêu hai, ba lần.

Thần Viêm Nghiêu từng phàn nàn mấy lần.

Ôn Dịch cũng không có cách nào, chỉ có thể bớt chút thời gian rảnh để gặp anh ta.

Ngày hôm nay vốn là định đi ra ngoài chơi, không ngờ người bên trên đột nhiên phát thông báo nói có môt show trình diễn, là của nhà thiết kế nổi tiếng Phương Hà Cảnh.

Một trong số những người mẫu đó đã mời xong cả rồi nhưng bởi vì gặp phải tai nạn xe, chân bị thương nên bây giờ nhất thời không tìm được người, hỏi xem cô có sẵn lòng catwalk không.

Người liên lạc cố ý nhấn mạnh, thù lao vô cùng cao.

Nhưng không có nhiều người dám nhận. Ôn Dịch hỏi thử địa điểm chỗ cô đang ở, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đồng ý.

Cô biết nguyên nhân bọn họ không dám nhận công việc này.

Kiểu show diễn của mấy nhà thiết kế nổi tiếng vốn dĩ đã bắt đầu diễn tập từ mấy tháng trước, mỗi một khâu đều ăn rơ với nhau.

Đối với một người mẫu mà nói, trái lại đây chẳng phải chuyện đáng lo lắng.

Bọn họ chỉ cần chiếu theo những biểu hiện trong ngày thường, cố gắng biểu diễn thật tốt là được.

Nhưng nếu gặp phải tình huống bất ngờ, đi giúp đỡ người khác lại là chuyện không đơn giản.

Bởi vì mấy người mẫu kia đều đã diễn tập từ mấy tháng trước, đi catwalk giúp người khác cùng lắm là đi catwalk mấy vòng nhưng nhất định phải nhớ kĩ những chi tiết nhỏ trong đó, và không được mắc sai lầm.

Mặc kệ là bạn có phải người tới dập lửa hay không, chỉ cần bạn xảy ra vấn đề thì tất cả các chuyên gia trong cái vòng đều đang nhìn, vậy sau này bạn muốn tiếp tục catwalk, đoán chừng người ta sẽ phải cân nhắc năng lực của bạn.

Nói khó quả có khó. Song đây cũng là một cơ hội vô cùng tuyệt vời.

Ôn Dịch cho rằng, có thể tham gia show trình diễn của nhà thiết kế Phương Hà Cảnh, chính là một cơ hội cực kì tốt, không thể bỏ qua.

Cho nên cô ấy lựa chọn tham gia.

Khi cô ấy gọi điện cho Thần Viêm Nghiêu ở địa điểm diễn tập, đầu bên kia điện thoại vô cùng lạnh lùng, Ôn Dịch cũng có thể cảm giác được.

Cô ấy biết Thần Viêm Nghiêu giận rồi.

Bởi vì buổi hẹn hò ngày hôm nay mà Thần Viêm Nghiêu còn cố ý xin nghỉ học ở trường.

Cô ấy liếm môi dưới, rất lấy làm xin lỗi nói: “Nghiêu Nghiêu, xin lỗi mà, chuyện này đến đột ngột, em thật sự không cố ý đâu.”

Thần Viêm Nghiêu rất là không biết làm sao cho đặng, thở dài nói: “Cơ hội này thật sự tốt như lời em nói?”

“Đương nhiên rồi. Là Phương Hà Cảnh, anh tùy tiện tìm là biết thôi, một nhà thiết kế vô cùng có tài đó. Hay là anh có thể đến hiện trường xem nè, vượt quá sức tưởng tượng của anh luôn.”

“… Aiz.”

Cuối cùng Thần Viêm Nghiêu không nói gì thêm, thậm chí còn đồng ý với cô ấy sẽ đến xem cô ấy catwalk.

Thần Viêm Nghiêu thấy Thẩm Ý Đông rảnh tới nổi mốc bèn kéo anh đi xem catwalk với anh ta.

Trước khi đi, anh ta gọi điện thoại dò la một chút, đặng biết Phương Hà Cảnh kia đúng là nhà thiết kế rất nổi tiếng, một vài người mẫu có tên tuổi đều nói rất khó kiếm được vé mời tham dự show diễn kia.

Anh tìm người giúp mới kiếm được hai tấm vé mời, dễ dàng đi vào hội trường.

Ngày hôm đó là lần đầu tiên Thần Viêm Nghiêu nhìn thấy Ôn Dịch đứng trên đường băng chữ T bộc lộ tài năng.

Đôi chân dài thẳng của người phụ nữ kia anh ta từng chạm qua vô số lần, nhưng ngày hôm đó là lần đầu tiên anh ta cảm thấy đôi chân này chính là đôi chân đẹp nhất trên đời.

Sau khi kết thúc, bọn họ đứng ở cửa hội trường chờ Ôn Dịch đi ra.

Toàn bộ quá trình Thẩm Ý Đông đều không tập trung, nhìn theo một hướng khác, ánh mắt hơi hơi nghi ngờ.

Thần Viêm Nghiêu vỗ vỗ vai anh, “Nhìn cái gì vậy? Là đương nhìn mỹ nữ nào à?”

Thẩm Ý Đông không quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa cách đó không xa tự lẩm bẩm: “Tôi rất muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng mà, lại không phải cô ấy.”

Trong kí ức của anh mặc dù Nam Nhược không mập nhưng dáng người cô hơi tròn, nơi có thịt đều có thịt đầy đủ.

Nhưng cô gái anh vừa nhìn thấy kia, đang ở đằng sau một người phụ nữ trung niên, đầu hơi cúi, gương mặt tiều tụy, cả người mệt mỏi hệt như cây giá không thể gượng nổi.

Khiến anh không biết trong lúc nhất thời có phải mình đã nhìn lầm hay không.

Thần Viêm Nghiêu không nghe rõ bèn sáp lại hỏi, “Nhìn cái gì vậy?”

Thẩm Ý Đông muốn đuổi theo nhưng anh bị người ta kéo tay lại, “Ê, làm gì thế? Chúng ta cùng chờ Ôn Dịch ra rồi hẳn đi!”

“Hai người đi đi, tôi có việc rồi!” Thẩm Ý Đông hất tay anh ta ra rồi chạy.

Thần Viêm Nghiêu ngớ ra: “Thần kinh gì vậy?”

Ôn Dịch thay quần áo xong, đi ra cùng với đồng nghiệp, nói tạm biệt bọn họ rồi mới rón rén đi tới đằng sau lưng anh ta. Che hai mắt anh ta lại, “Đang chờ em sao, anh chàng đẹp trai?”

Thần Viêm Nghiêu túm lấy tay cô ấy kéo xuống, xoay người lại cười nói: “Đang chờ vợ anh đó.”

Gương mặt Ôn Dịch cười như ánh sao, “Thật không biết dè dặt.”

Hai người tay trong tay, đi ra ngoài ăn một bữa.

Sau khi về lại căn hộ anh ta nhấn người lên cửa, hôn cho đến người cô ấy nhũn ra thành một bãi nước, thậm chí còn không kịp về phòng, cứ vậy đặt người lên sofa ——

Ép cô ấy rất nhiều lần.

Mới chịu buông tha cho cô ấy.

Hôm đó mãi cho đến rạng sáng Thẩm Ý Đông mới trở về.

Anh ta hỏi đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Ý Đông chỉ lắc đầu không trả lời, chỉ nhìn thấy anh nhễ nhại mồ hôi, trên trán còn đọng một lớp mồ hôi mỏng.

Thần Viêm Nghiêu không yên tâm, kéo anh lại hỏi han thì mới biết, hình như anh nhìn thấy người anh muốn tìm, nhưng lúc chạy theo thì lại không thấy bóng dáng họ đâu cả.

Anh chạy hết năm con phố, đều không tìm được.

Sau đó giận đến mức muốn đập chính mình, lại đi bộ trở về nhà.

Thần Viêm Nghiêu mắng anh điên rồi, xô anh vào phòng tắm bảo anh tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại kéo anh đi ra phòng khách, bảo anh nhanh nhanh đi ngủ đi.

Lúc quay trở về phòng, vừa mơ mơ màng màng ngủ thì bị Ôn Dịch kêu dậy.

Anh ta trèo lên giường kéo người vào lòng, Ôn Dịch hỏi: “Sao thế? Cậu ấy có khỏe không?”

Thần Viêm Nghiêu dứt khoát lắc đầu.

Mệt mỏi một ngày Ôn Dịch quả thực không thể chống chọi thêm, ôm eo anh ta nhỏ giọng nói, “Suýt chút thì quên, ngày hôm nay mẹ anh gọi cho em.”

Anh ta căng thẳng cúi đầu, hỏi: “Bà ấy nói gì với em?”

Sau đó lại cảm thấy không đúng giải thích: “Mặc kệ bà ấy nói gì với em, đó đều không phải là ý của anh. Em không cần phải để ý tới bà ấy.”

Ôn Dịch híp mắt, “Đó là mẹ anh đấy, làm sao em có thể mặc kệ chứ. Không sao cả đâu, chỉ cần em nỗ lực thêm thì chung quy cũng có một ngày dì chấp nhận em thôi.”

Thần Viêm Nghiêu hít sâu, nghiêng người, ôm lấy cô ấy, tì trán mình vào trán cô ấy rồi hôn lên môi cô ấy.

“Tiểu Dịch, anh yêu em.”

“Em cũng yêu anh. Rất yêu.”

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Ôn Dịch đã dậy định đi học. Hiếm khi thấy Thần Viêm Nghiêu không vạ giường, rất là gian khổ ngồi dậy, đưa cô đi học.

Rồi chừng mấy ngày sau đó bởi vì Ôn Dịch phải đi làm thêm nên bọn họ gần như không có thời gian gặp mặt.

Chỉ có thể gặp mặt và trò chuyện với nhau qua videocall.

Có hai ba hôm chương trình học ở trường của Thần Viêm Nghiêu khá là căng thẳng, lại phải giúp Thẩm Ý Đông tìm người nên không có thời gian quan tâm tới cô ấy.

Anh ta cho rằng cô ấy không tìm anh ta là bởi vì công việc và học tập chiếm dụng quá nhiều thời gian vì thế mới không rảnh đi tìm anh ta.

Chờ đến cuối tuần anh ta gọi cho cô ấy, không hề nhận cuộc gọi nào cả.

Anh ta bắt đầu cảm thấy lạ, đến nhà trọ của cô ấy tìm người thì bạn cùng phòng nói với anh ta rằng cô ấy đã không về nhà mấy hôm rồi.

Đến trường học tìm thì thầy giáo và bạn bè đều nói, mấy hôm trước cô ấy đã làm thủ tục thôi học.

Lúc này anh ta mới bắt đầu hoảng.

Đi khắp nơi tìm người nhưng có làm thế nào cũng không tìm được.

Thật giống như cô ấy là ảo giác cho chính ta ta tưởng tượng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc