Mới hơn 7 giờ Nghê Giản đã tỉnh, bên ngoài trời sáng choang, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
Cô ngồi ngây ra một lúc, nhớ lại chuyện không vui với Lục Phồn tối qua.
Mặc dù căng thẳng, nhưng cô và Lục Phồn vẫn qua đêm ở đây. Chỉ là, suốt cả đêm Lục Phồn không hề bước vào phòng.
Nghê Giản nhớ lúc tối ra ngoài đi vệ sinh, thấy anh mở chiếc giường gấp đã lâu không dùng ra.
Anh chủ động phân chia giường ngủ như vậy, Nghê Giản không còn gì để nói.
Trong bếp vẫn là đồ điểm tâm Lục Phồn đã làm xong, nhưng Nghê Giản hoàn toàn không muốn ăn. Cô ra ban công thu quần áo, trang điểm rồi đi.
Giữa trưa Lục Phồn về, trong nhà đã không có người.
Anh cầm đồ ăn ra sân thượng, phát hiện quần áo của cô không còn ở đó.
Nghê Giản làm ổ trong nhà hai ngày, xế chiều thứ sáu đi gặp Nghê Chấn Bình.
Nghê Chấn Bình cùng Nghê Giản đi tới bệnh viện.
Kiểm tra xong, kết quả nhanh chóng được đưa ra, không có vấn đề gì.
Nghê Giản đưa Nghê Chấn Bình về. Xuống lầu dưới, Nghê Chấn Bình gọi bảo cô ở lại ăn cơm tối, Nghê Giản tìm cớ từ chối.
Bên ngoài tiểu khu cách đó không xa có một con đường nhỏ, ở đấy có một chợ hoa, lần trước Lục Phồn lái mô tô chở cô về từng đi qua đó.
Nghê Giản dựa vào trí nhớ tìm đến, chọn lấy một chậu xương rồng
Trong phòng cô ngoài cô ra thì không còn sinh vật nào khác. Trước kia cô không hề cảm thấy có gì không đúng, lạ là cảm giác này hai hôm nay mới thấy xuất hiện.
Có lẽ do trời lạnh quá.
Cô nhớ trên ban công nhà Lục Phồn có đặt một bát xương rồng, hàng ngày phơi và thu quần áo cô đều nhìn thấy, còn nhổ gai nghịch ngợm một chút. Hai hôm nay không thấy, dường như có chút không quen.
Cho nên cô tự mình mua lấy một chậu.
Nghê Giản cầm cây xương rồng xuyên qua con đường nhỏ, thấy đầu ngõ có hai người đang đi đến.
Nghê Giản nhận ra người mang cặp sách màu đỏ chính là Nghê San, bên cạnh con bé là một nam sinh mặc áo chui đầu màu đen, tóc vàng, vóc dáng rất cao.
Nghê San đang rất tức giận nói một hai câu rồi cầm cặp sách bỏ chạy, nam sinh kia liền đuổi theo con bé, níu tay con bé lại, Nghê San lập tức hất ra.
Nam sinh hình như cũng rất giận, bỗng nhiên giật cặp sách của Nghê San, nhét thứ gì đó vào bên trong, xong ném trả lại cho con bé, đắc chí vừa lòng cười to. Trong khi Nghê San còn đang cúi đầu lật giở cặp sách, cậu ta tiến lại gần, cực kỳ nhanh đặt lên trán con bé một nụ hôn, rồi quay người bỏ chạy.
Nghê Giản chứng kiến Nghê San nhìn về phía bóng lưng nam sinh dậm chân, tiếp theo lau mạnh trán.
Nghê San quay người lại, vừa tìm kiếm trong cặp sách, vừa đi về.
Lúc con bé nhìn thấy Nghê Giản, tay vừa vặn chạm vào chiếc vòng, bước chân dừng lại.
" Sao chị lại ở đây?". Nghê San thu tay, ôm cặp sách vào trong lòng, sắc mặt khó coi.
Nghê Giản nhìn ra ý đề phòng trong mắt con bé, hờ hững trả lời: " Đi ngang qua".
Nghê San nhìn cô một hồi, không tin, hỏi: " Chị đến nhà tôi à?".
Nghê Giản đáp: " Không phải".
Nghê San cắn môi, kiên quyết lên tiếng: " Chị không được nói với bố đấy".
Thấy Nghê Giản không có phản ứng, con bé dừng một chút, bảo: " Nếu chị nói, tôi sẽ nói chuyện chị với anh Lục ra".
Nghê Giản sửng sốt.
" Tôi và anh ấy có chuyện gì?".
Nghê San khiêu khích nhìn cô một cái: " Không phải hai người đang yêu nhau sao?".
Đang yêu?
Nghê Giản nhếch môi, thiếu chút nữa bật cười.
Cô và Lục Phồn đang yêu nhau?
Mắt nhìn của Nghê San không tốt rồi, ngoài ngủ ra, bọn họ có lúc nào nhìn như đang yêu chứ?
Nghê Giản không muốn giải thích với Nghê San, đang định đi, Nghê San còn nói theo: " Các người lén lén lút lút, không phải là đang sợ hãi sao? Chị cũng chưa nói với bố đúng không?".
Nghê Giản hơi buồn cười: " Biết tôi lớn như thế nào rồi, yêu đương cần phải nói với bố à? Cô nhất định phải nắm lấy cái này để uy hiếp tôi?".
Nghê San bị chặn họng, miệng há ra đóng lại, mặt nghẹn đỏ lên.
Cuối cùng, con bé lạnh mặt ném ra một câu: " Dù sao chị cũng đừng nhiều lời, chị không phải chị ruột tôi, không có tư cách quản tôi, cũng không có tư cách mách tội của tôi với bố".
Nghê Giản nheo mắt, bật cười: " Nói thừa làm như tôi là chị của cô ấy ".
Nói xong cô quay người rời đi.
Nghê San đứng nguyên tại chỗ, thẹn quá hóa giận cắn chặt môi.
Lúc Nghê San về đến nhà, Lý Tuệ đã làm xong cơm tối, bà ta đang thương lượng với Nghê Chấn Bình chuyện mua piano cho Nghê San.
" Hôm qua thầy Trầm gọi điện nói, khả năng piano của San San vẫn bị bỏ phí. Bảo con bé có tài, học mấy năm ở chỗ thầy Trầm cũng rất tốt, giờ con bé có khả năng hấp thụ nhiều hơn. Bản thân San San lại thích, hồi đó không còn cách nào khác phải nghỉ học chỗ thầy Trầm, San San đã khóc thầm mấy lần, nhân lúc trong tay còn chút tiền, tôi thấy hay là mua đàn cho con bé đã. Hai hôm trước tôi mới nói qua với con bé, con bé nghe xong rất hào hứng".
Nghê Chấn Bình im lặng hồi lâu, sắc mặt có phần nghiêm túc.
Lý Tuệ không rõ tâm tư của ông, hỏi lại lần nữa: " Chấn Bình, theo ông thì sao?".
Nghê Chấn Bình nói: " Để thêm mấy tháng xem sao, tiền lương cuối năm của tôi có lẽ sẽ đủ".
Lý Tuệ sững sờ, suy nghĩ một chút, thử thăm dò: " Hôm đó... Nghê Giản không để tiền lại à?".
Bà ta vừa thốt ra câu này, sắc mặt Nghê Chấn Bình liền thay đổi.
" Tiền đấy không thể động vào".
Lý Tuệ giật mình, sắc mặt cũng khó chịu: " San San cũng là con gái của ông, ông không thể bất công như vậy. Ông nhìn Nghê Giản đi, học tập ở nước ngoài, là sinh viên xuất sắc, lại còn là nghành hội họa, đấy không phải là bồi dưỡng mà ra sao? Ông sao không nghĩ cho San San của chúng ta một chút. Nghê Giản kiếm tiền dễ dàng, còn kiếm được nhiều. Ông không nhin ra à? Nó căn bản không quan tâm đến chút tiền lẻ này. Ông mạnh khỏe hay đau ốm, thân làm cha nó, sử dụng một ít thì đã sao? Sao ông lại cố chấp đến thế?".
Nghê Chấn Bình cũng nổi giận: " Tôi nói không thể động vào là không thể động vào. Tiền mua đàn cho San San tôi sẽ tích lũy. Đó không phải là tiền của chúng ta, bà đừng có ý nghĩ đó nữa".
Lý Tuệ tức giận gạt lệ, chỉ vào ông nói: " Nghê Chấn Bình, ông nói thật đi. Ông một lòng một dạ với Nghê Giản, có phải vì muốn hàn gắn với mẹ của nó không? Sao ông lại không có lương tâm như vậy. Năm đó người phụ nữ kia đã không chút lưu tình cho ông đội nón xanh, Nghê Giản chẳng phải cũng đi theo bà ta sao. Ông xem mẹ con bà ta đã đối xử với ông như thế nào, nhìn xem tôi đã đối với ông như thế nào? Ông thật là quá đáng".
Nghê Chấn Bình nghe bà ta thốt ra những câu đó, khó chịu không thôi: " Đủ rồi, bà đừng lần nào cũng nói những câu như thế. Chuyện của tôi và Trình Hồng qua rồi, không liên quan gì đến Tiểu Giản. Nói thế nào thì Tiểu Giản cũng là con gái tôi, bà đừng có ở đây nói hươu nói vượn".
Nghê San ở bên ngoài đã nghe được động tĩnh trong phòng.
Con bé vội vã mở cửa vào nhà, thấy Nghê Chấn Bình la hét đỏ mặt tía tai, Lý Tuệ đang khóc vì bị ông mắng.
Nghê San vừa nghe thấy Nghê Chấn Bình nhắc tới " Tiểu Giản", con bé đã hiểu nhất định lại là vì Nghê Giản.
Nghê San vốn đang khó chịu trở về, chứng kiến tình cảnh này, buồn bực vô cùng:
" Hai người đang ầm ĩ gì thế?".
Lý Tuệ thấy con bé, nghẹn ngào gọi: " San San". Nghê San không có tâm trạng khuyên can.
Nghê San vứt cặp sách, đi tới nói với Nghê Chấn Bình: " Bố, bố có mẹ con con còn chưa đủ à? Sao còn để người ngoài đến phá nát gia đình ta? Con không thích cô ta, mẹ cũng không thích cô ta, bố có thể ngừng liên lạc với cô ta được không?".
Nghê Chấn Bình giật mình, khó có thể chấp nhận câu nói rõ ràng của Nghê San.
Ông cau mày, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói với Nghê San:" Con bé không phải là người ngoài, con bé là con của ta, là chị của con".
" Cô ta không phải". Nghê San hét lớn, ánh mắt đỏ lên: " Mẹ của con chỉ sinh mình con, con lấy đâu ra chị gái? Bố nhìn con đi, cơ thể con khỏe mạnh, còn cô ta là một kẻ điếc, con sao lại có một người chị bị điếc chứ? Cô ta ngoan ngoãn hơn con ư? Cô ta nghe lời hơn con ư? Cô ta đâu phải kẻ tốt đẹp gì, sao bố lại yêu quý cô ta đến vậy? Cô ta chính là một kẻ điếc đấy".
Lời Nghê San còn chưa tuôn ra hết, một tiếng " bốp" vang lên đã cắt đứt tất cả, tiếp theo đó là tiếng kêu sợ hãi của Lý Tuệ.
Nghê Chấn Bình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tay mình.
Ông bị một loạt từ " kẻ điếc" nện vào tim đau đớn, không ý thức được mình đã làm gì.
Nghê Chấn Bình không thể.. dễ dàng tha thứ cho kẻ khác gọi Tiểu Giản là " kẻ điếc".
Ngày bé Tiểu Giản từng bị một đám nhóc con trong đại viện cười nhạo. Hàng ngày đi về Nghê Chấn Bình nghe thấy như mèo bị dẫm đuôi, bất kể tâm trạng đang tốt, lập tức như bị kích ra lửa, trực tiếp đến từng nhà đối phương để mắng chửi, chửi bới khiến toàn bộ đại viện đều có thể nghe được. Ầm ĩ một vài lần, không ai còn dám ăn hiếp trước mặt Nghê Giản nữa.
Lúc này, Nghê Chấn Bình như đột nhiên quay về thời đó, nghe đến mấy chữ không thể đụng vào liền váng đầu.
Ông không thể tin mình vừa đánh Nghê San.
Tiếng trách móc của Lý Tuệ cùng tiếng khóc của Nghê San khiến ông tỉnh táo lại.
Nghê San ôm mặt chạy vào phòng.
Lý Tuệ bỏ vào theo.
Nghê Chấn Bình đứng đó, tay chân luống cuống.
***
Nghê Giản đã ba tuần không gặp Lục Phồn. Từ ngày cô rời khỏi nhà anh, đem quần áo đi.
Anh không nhắn tin tới, cô cũng không liên lạc, chỉ vô tình nhìn điện thoại.
Nhưng không có gì.
Lúc phơi quần áo, cô nhìn chằm chằm vào cây xương rồng một lúc, không hiểu sao, trong lòng trống rỗng vô cùng.
Cô không muốn thừa nhận, cô có chút muốn Lục Phồn.
Nhưng điều này hình như là sự thật.
Nghê Giản làm thế nào để xác định được sự thật này đây?
Rất đơn giản, đã ba đêm liên tiếp cô mơ thấy anh.
Đây không phải là điềm báo tốt lành.
Trước đấy cô cũng nhiều lần chỉ mơ thấy một người, là Tô Khâm - lần ấy cô vĩnh viễn không qua được kiếp nạn.
Nghê Giản hiếm khi hoảng hốt.
Nhưng Nghê Giản xưa nay là người theo chủ nghĩa hành động. Sau lần thứ năm mơ tới Lục Phồn, sau khi tỉnh lại, cô liền đi tìm anh.
Chỉ là không ngờ, lần gặp mặt lại, ngồi trên xe máy của anh là một người phụ nữ khác.
Cô gái kia Nghê Giản biết.
Nghê Giản từng gặp cô ta ở siêu thị, từng nghe Tiểu La nhắc đến cô ta.
Cô vẫn nhớ cô ta tên là Tôn Linh Thục, là phóng viên truyền hình.
Lúc chứng kiến cảnh ấy, trong tâm trí Nghê Giản hiện lên một câu quỷ dị - Đồ vô tình.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, bật cười, rõ ràng cô mới là đồ vô tình.