PHỒN GIẢN

Sau khi chia tay Nghê Giản, Nghê Chấn Bình đạp xe về nhà. Không ngờ, đến cổng tiểu khu, đúng lúc ông nhìn thấy Nghê San bước ra từ một chiếc xe ô tô màu trắng có rèm che. Nghê Chấn Bình hoảng hốt, vội vã dừng xe, thấp thoáng trông thấy trên ghế lái là một người đàn ông. Ông đang định đi tới, thì thấy Nghê San vẫy tay vào trong xe, chiếc xe liền nhanh chóng lái đi.

Nghê San xoay người đi về nhà, không ngờ lại thấy Nghê Chấn Bình đang sầm mặt đi đến. Nghê San thoáng giật mình nhưng nhanh chóng chấn tĩnh. Con bé ngẩng đầu, làm như không thấy ai tiến lên phía trước, coi Nghê Chấn Bình như không khí.

Sau khi Nghê Chấn Bình tát con bé một cái, con bé chưa từng nói chuyện với ông.

Nghê Chấn Bình gọi một tiếng, nhưng Nghê San không trả lời. Bên ngoài tiểu khu người đến người đi, Nghê Chấn Bình nén giận, không nói gì thêm, đẩy xe đi sau Nghê San. Nghê Chấn Bình dựng xe ở hiên, Nghê San không đợi ông, đi thẳng lên.

Nghê Chấn Bình vào nhà, không thấy Nghê San. Lý Tuệ đang nấu súp trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra, sắc mặt không tốt: “ Hôm nay sao về muộn vậy?”. Nghê Chấn Bình trả lời bà ta, xong đi tới gõ cửa phòng Nghê San.

Ông đập cửa uỳnh uỳnh, khiến Lý Tuệ hoảng sợ, đặt chiếc muôi xuống, chạy lại hạ giọng: “ Ông làm gì thế? Tâm trạng San San hôm nay không được tốt, chắc là đi thi, thành tích bị sút kém…”.

Nghê Chấn Bình nhớ tới hình ảnh ông thấy ở cổng tiểu khu, giận không chỗ phát tiết: “ Thành tích? Bà nghĩ nó đang quan tâm đến thành tích ư? Tôi thấy ngay cả sách vở nó cũng chả màng đến đâu”.

Lý Tuệ sửng sốt thấy ông gầm lên. Nghê Chấn Bình ra sức gõ cửa: “ Nghê San, mở cửa ra!”.

Trong phòng, Nghê San ngồi dựa giường, cầm di động chuyển sang một bài hát sôi động, chỉnh âm thanh lên tối đa.

Nghê Chấn Bình vô cùng tức giận, càng ra sức gõ cửa. Lý Tuệ đứng bên kéo ông: “ Ông đang làm cái gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? San San đã làm chuyện gì à?”.

“ Làm gì à? Bà hỏi nó đi. Dạo này học hành không ra làm sao chưa tính, đã không chịu học, hai ba ngày lại đi chơi không có ở nhà, giờ còn giao du vớ vẩn”.

Lý Tuệ giật thót người, vội hỏi: “ Giao du với ai?”.

Nghê Chấn Bình chưa kịp trả lời, cửa phòng đột nhiên bật mở, Nghê San giận dữ hét lên: “ Bố nói cho rõ đi, bạn bè của con vớ vẩn ở chỗ nào, con kết giao bạn bè thì làm sao?”.

Nghê Chấn Bình chỉ vào con bé, lớn tiếng chất vấn: “ Mày nói xem, hôm nay mày ngồi xe ai về? Người đàn ông đó là ai?”.

“ Là bạn con, thì sao?”. Nghê San ngửa đầu tranh cãi: “ Con kết bạn còn phải nói với bố sao? Sao bố không đi quản Nghê Giản ấy. Chị ấy mới là người giao thiệp bừa bãi. Nếu bố biết thì sẽ thấy con tử tế hơn chị ấy nhiều”.

“ Mày nói gì?”. Nghê Chấn Bình vừa tức vừa đau lòng: “ San San, sao mày lại biến thành dạng người như thế này?”.

“ Con biến thành dạng gì?”. Nghê San không phục: “ Bây giờ bố nhìn con không vừa mắt.Vậy bố hãy đến với đứa con gái ngoan ngoãn của bố đi, đừng để ý đến con nữa”.

“ Mày”. Sắc mặt Nghê Chấn Bình tái xanh.

“ San San”. Lý Tuệ vội vàng khuyên giải: “ Con bớt tranh cãi đi, ba con cũng là muốn tốt cho con”.

Nghê San cứng cổ không chịu cúi đầu: “ Con nói đúng mà, mọi người chẳng biết gì cả. Con tra ở trên mạng, chuyện buồn nôn của chị ấy khá nhiều đấy”.

Mặt Nghê Chấn Bình không còn chút máu: “ Tiểu Giản làm sao? Con bé đã làm gì? Con nói thật xem nào”.

“ Chị ấy là người đồng tính! Đồng tính đấy, bố biết không?”. Nghê San vào phòng cầm mấy tờ giấy trên bàn lên vất cho ông: “ Bố tự xem đi, bố nghĩ rằng chị ấy ở nước ngoài học hành tử tế sao? Chị ấy chơi đùa với phụ nữ, bây giờ quay về, lại chạy tới nói chuyện yêu đương với anh Lục Phồn. Nam nữ đều ăn sạch, con gái bố đúng là lợi hại”.

“ San San, đừng nói nữa”. Lý Tuệ vô cùng khiếp sợ, sau khi thấy sắc mặt Nghê Chấn Bình, bà ta lập tức định thần, vội vã ngăn Nghê San lại, hạ giọng trách cứ: “ Ai bảo con nói năng hồ đồ thế chứ. Con chơi với bạn bè kiểu gì, toàn học những thứ không đứng đắn”.

“ Con nói gì không đứng đắn à? Nghê Giản vẫn làm chuyện không đứng đắn đấy thôi”.

Nghê San hừ một tiếng, bỗng đóng cửa rầm một cái.

Nghê Chấn Bình đứng đó, cầm mấy tờ giấy, im lặng một lúc lâu. Lý Tuệ nhìn ông, không biết nói gì, suy nghĩ một chút, sợ ông giận chó đánh mèo với Nghê San, thấp giọng biện hộ giúp Nghê San: “ Nghê San vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, nghe người khác nói càn đấy, ông đừng để ý”.

Nghê Chấn Bình im lặng không đáp.

Chuyện Nghê Giản ở nước ngoài, ông cũng không rõ lắm. Lần trước Trình Hồng đến đây, đã mắng ông một trận, ý bảo Nghê Giản học thói hư tật xấu, ông không tránh khỏi có liên quan. Nghê Chấn Bình hiểu rõ tính cách của Trình Hồng, tưởng bà muốn hà khắc, quản Nghê Giản thật chặt. Lần ở nhà hàng, Nghê Giản cãi nhau với Trình Hồng ông nghe không hiểu, chỉ cảm thấy tư thế của Trình Hồng vẫn rất mạnh mẽ, ra sức dồn ép Nghê Giản.

Chuyện Nghê San nói, ông quả thực không biết. Ông thậm chí còn không biết Nghê Giản là họa sĩ vẽ manga, Ông vẫn nghĩ cô là họa sĩ vẽ những bức tranh khổ lớn. Ông càng không biết chuyện Nghê Giản và Lục Phồn ở cùng nhau.

Bỗng chốc, Nghê Chấn Bình một lần nữa có cảm giác làm cha thất bại.

Cả hai đứa con gái, ông đều có lỗi với chúng..

Ông hối hận vì đã quan tâm quá ít đến Nghê Giản, cũng hối hận vì áy náy với Nghê Giản mà không để mắt đến tâm lý nhạy cảm của Nghê San. Nghê San thành ra như vậy, cùng cái tát kia chính là sai lầm của ông. Trong lòng ông hiểu rõ, nhưng lại không biết phải làm như thế nào.

Sinh nhật của Nghê Chấn Bình qua được mấy ngày thì Nghê Giản nhận được tin nhắn của ông. Nghê Chấn Bình hỏi cô đang sống ở đâu, ông nói muốn đến thăm cô. Nghê Giản hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gửi địa chỉ cho ông.

Buổi chiều thứ bảy Nghê Chấn Bình đến. Ông mang theo ít hoa quả cho Nghê Giản, đều là loại ngày bé Nghê Giản thích ăn.

Sau khi vào nhà, Nghê Chấn Bình nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy bất cứ điều gì.

Nghê Giản tìm trong tủ bát một lúc nhưng không thấy lá trà, đành đưa cho ông ly nước sôi.

“ Tiểu Giản, một mình con ở đây có an toàn không?”.

“ Rất an toàn”. Nghê Giản đáp: “ Vùng này trị an không tồi”.

Nghê Chấn Bình gật đầu, sắc mặt có vẻ nghiêm túc. Nghê Giản nhìn ông, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “ Bố, có phải bố có chuyện gì không?”

Nghê Chấn Bình do dự một lúc lâu, vẫn thử dò hỏi một câu: “ Tiểu Giản, bố nhớ lần trước con nói chuyện kết hôn với mẹ con, là ứng phó hay là thật đấy?”.

Nghê Giản hơi ngạc nhiên, yên lặng một hồi: “ Bố nghĩ sao về việc này?”. Nói xong, trong lòng thoáng giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi: “ Mẹ con lại tìm bố ạ?”.

“ Không phải, không phải”. Nghê Chấn Bình vội vàng giải thích: “ Không phải mẹ con, là bố nhớ tới chuyện này, cho nên… hỏi một chút”.

“ Thật ạ?”. Nghê Giản không tin lắm.

Nghê Chấn Bình gật đầu: “ Ừ”. Dừng một chút, ông nói: “ Với lại, Tiểu Giản cũng đã đến tuổi nên lập gia đình. Bố là bố con, cũng nên quan tâm đến vấn đề này của con”.

Trái tim Nghê Giản thả lỏng, suy nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện với Lục Phồn không cần phải nói dối Nghê Chấn Bình, nên cô nói: “ Con đang ở cùng một chỗ với Lục Phồn”.

Tuy Nghê Chấn Bình đã biết chút manh mối, nhưng ông không ngờ cô lại thừa nhận thẳng thắn như vậy. Ông ngẩn người, lại thấy Nghê Giản nói tiếp: “ Chúng con kết hôn rồi”.

“ Hả?...”. Nghê Chấn Bình cả kinh, một lúc lâu mới sắp xếp được từ ngữ: “ Chuyện khi nào? Việc này… mẹ con biết không?”.

Cô gật đầu: “ Mẹ biết ạ”.

Nghê Chấn Bình ngớ ra, dần dần từ hoảng hốt trở lại bình thường: “ Bà ấy có đồng ý không?”.

Nghê Giản bật cười thành tiếng: “ Mẹ không đồng ý thì sao nào”.

Cô biết, Trình Hồng không đồng ý, cũng không ép cô ly hôn với Lục Phồn. Dù sao Lục Phồn cũng là đàn ông, trong mắt Trình Hồng, chỉ cần là đàn ông, như thế cũng tốt hơn so với Tiểu Thiên.

Nghê Chấn Bình nhớ đến lời Nghê San, suy nghĩ một chút, có phần hiểu được tâm lý của Trình Hồng. Ông không hỏi nhiều những chuyện khác, việc đã đến nước này, nói những việc khác cũng không có ích gì. Khách quan mà nói, ông quan tâm đến cuộc sống bây giờ của Nghê Giản hơn: “ Bọn con không ở cùng nhau à?”.

“ Anh ấy được nghỉ thì bọn con mới ở cùng nhau”.

Nghê Chấn Bình khẽ gật đầu, nhớ tới chuyện gì liền cau mày: “ Còn chuyện kia thì sao? Lục Phồn nghĩ thế nào?”.

“ Cái gì mà nghĩ thế nào ạ?”. Nghê Giản hoàn toàn không hiểu.

“ Đặc thù công việc của nó. Dù sao cũng hay phải ở lại đội, bình thường chăm con cũng bất tiện, còn có phần mạo hiểm nữa…”.

Nghê Chấn Bình nói xong, nét mặt chăm chú, lắc đầu nói: “ Bố phải khuyên nó mới được”.

Nghê Chấn Bình khẽ giật mình sau mới hiểu ý ông, cô chưa trả lời thì ông đã nói tiếp: “ Tiểu Giản, con cũng khuyên nó thay đổi công việc đi”.

Nghê Giản: “ Việc này chính anh ấy tự chọn, người khác không có tư cách khuyên anh ấy”.

“ Con chứ không phải ai khác”.

“ Con lại càng không khuyện anh ấy”.

Nghê Chấn Bình còn muốn nói tiếp, Nghê Giản đã cắt lời: “ Bố, bố không cần phải lo lắng cho bọn con, con thấy như bây giờ không có gì là không tốt”.

Nét mặt cô bình tĩnh và kiên định.

Nghê Chấn Bình nhìn ra, biết khuyên cô nữa cũng vô dụng. Ông thở dài, dặn dò vài câu.

Hai bố con hàn huyên một hồi, Nghê Chấn Bình nhận được điện thoại của Lý Tuệ. Ông nghe điện xong nói với Nghê Giản trong nhà còn một số việc.

Nghê Giản không hỏi nhiều.

Nghê Chấn Bình đi rồi, Nghê Giản mở điện thoại, tìm hộp thư. Trong đó có tin nhắn của cô và Lục Phồn tối qua.

Nghê Giản: Hôm nay đi cứu hỏa ạ?

Lục Phồn: Chưa đi, có báo động hai lần, chưa tới đã được dập tắt.

Nghê Giản: À.

Lục Phồn: Không thể nhiều hơn hai chữ à?

Nghê Giản: À, được rồi.

Lục Phồn:…

Lục Phồn: Ăn cơm có ngon không?

Nghê Giản: Không ngon.

Lục Phồn: Sao vậy?

Nghê Giản: Không muốn ăn cơm.

Lục Phồn: Vậy muốn ăn gì?

Nghê Giản:… Muốn ăn anh.



Nghê Giản xem đến đây liền bật cười, nhập tin nhắn vào ô –

Tin thứ nhất: Mười giờ tối nay, người nhà sẽ đến thăm.

Bình luận

Truyện đang đọc