Nghê Giản lại ở nhà Lục Phồn một đêm. Buổi sáng, trong nhà chỉ còn mình cô, lần này, Nghê Giản không tìm thấy tờ giấy trên bàn, cũng không thấy tiền và chìa khóa. Cô nhớ hôm qua mang theo di động, hình như ném trên sofa. Nghê Giản tìm điện thoại, mở ra xem, không có tin mới.
Cô cất di động vào trong túi quần, không tỏ ra mất mát, nhấc chân vào bếp, định tự mình nấu mì trứng.
Trên bệ bếp đặt một nồi hầm cách thủy màu phấn hồng, đèn bên trên vẫn sáng, thể hiện trạng thái giữ ấm. Nghê Giản hơi ngạc nhiên, kiểu dáng màu sắc của chiếc nồi nhìn thế nào đi nữa cũng không hợp với Lục Phồn, vô cùng đáng yêu.
Cô vươn tay nhấc chiếc nắp sứ, bị nóng, hơi nước nhanh chóng tỏa ra, cô liền cầm chiếc khăn bọc lấy vung nồi. Hơi nóng bao bọc mùi thơm phả vào mặt.
Đó là cháo, nguyên liệu rất phong phú.
Nghê Giản múc vào bát, thấy có đậu đen, đậu phộng, táo đỏ, có cả những thứ khác, nhìn qua rất ngon miệng. Cô nếm thử một miếng , mỉm cười. Rất nhanh, toàn bộ bát cháo chui vào bụng.
Nếu nhớ không lầm, khi còn bé cô rất thích ăn kiểu cháo Bát Bảo đóng hộp như thế này. Hồi đó, tiền tiêu vặt của Lục Phồn không ít, mỗi tuần Nghê Giản có thể ăn chực đến mấy hộp. Sau khi nhà họ Lục rời đi, Nghê Giản thường xuyên nhớ đến ống lợn tiết kiệm đầy chật ấy của Lục Phồn.
Buổi chiều, Lục Phồn về.
Nghê Giản đang nằm trên sofa xem tivi, vừa nhìn thấy anh, cô lập tức ngồi dậy, túm mớ tóc rối bời nhìn anh hỏi: " Em chết đói rồi, cháo đã ăn hết, mì trứng không còn, anh có mang cơm về không?".
Lục Phồn nhìn thoáng qua mớ tóc rối như ổ gà của cô, nói bằng giọng buồn bực: " Sao em còn chưa đi?".
Nghê Giản chớp chớp mắt: " Em nói sẽ đi à?".
"..."
Im lặng mấy giây, Lục Phồn quay vào bếp lấy đôi đũa. Hộp cơm hai món mặn một món chay nhanh chóng được Nghê Giản ăn hết sạch.
Nghê Giản lau miệng, lấy điện thoại di động ra đặt cơm hộp cho Lục Phồn: " Anh chọn cơm sườn hay cơm gà?".
" Tùy".
" À". Nghê Giản cúi đầu thêm phần cơm thịt bò vào xe mua sắm.
Trước khi ngủ, Lục Phồn đi tắm rửa, lúc đi ra, thấy Nghê Giản ra khỏi phòng từ lúc nào, đang ngồi trên chiếc giường nhỏ của anh. Động tác lau tóc của anh thoáng dừng lại. Nghê Giản nhìn anh.
Lục Phồn đứng một lúc mới đi tới, nói với Nghê Giản: " Đi ngủ đi".
Nghê Giản ngửa đầu nhìn anh: " Vấn đề tối hôm qua, anh vẫn chưa trả lời đâu". Cô nhếch môi, nói: " Lục Phồn, anh có muốn giúp em không?".
Lục Phồn buông chiếc khăn mặt trong tay, trầm mặc thật lâu. Nghê Giản tưởng hôm nay anh vẫn không có câu trả lời. Cô thở dài, đứng dậy nói: " Không vội, dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, cho anh thêm một ngày nữa đấy".
Nói xong đi vào trong phòng.
Lục Phồn bắt lấy cổ tay cô, Nghê Giản quay đầu lại, Lục Phồn hạ mắt nhìn cô: " Tại sao lại là tôi?".
Nghê Giản giật mình, thản nhiên: " Em không nghĩ ra được ai khác".
Dừng một giây, cô nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo: " Không phải chúng ta từng có hôn ước sao, anh quên rồi à?".
Lục Phồn: " Đó không phải là thật".
Nghê Giản nhìn thẳng vào mắt anh: " Lục Phồn, anh ghét em lắm à? Chỉ vì em là người điếc sao?'.
Lục Phồn sững sờ, gần như ngay lập tức há miệng phủ nhận: " Không phải".
" Em làm vợ anh, không tốt ư?".
Ánh mắt Nghê Giản sáng rực, Lục Phồn và cô đứng đối mặt nhau một lúc, sau mới chuyển tầm mắt ra xa.
Thật lâu, anh quay đầu, thấp giọng nói: " Em nghĩ kỹ chưa?".
Nghê Giản gật đầu.
Một hồi lâu sau, Lục Phồn cũng gật nhẹ đầu.
Anh đã đồng ý.
Nghê Giản nhẹ nhàng thở hắt ra, mỉm cười: " Yên tâm, sau khi kết hôn anh vẫn sẽ tự do như khi độc thân".
Lục Phồn ừ một tiếng.
Hai ngày ngắn ngủi, cuối cùng mọi việc đều kết thúc. Trong chuyện kết hôn này, Nghê Giản và Lục Phồn có hiệu suất khá cao, Lục Phồn nhận được giấy đăng ký trước khi phải về đội một ngày.
Đêm đó, Lục Phồn trở về đội.
Nghê Giản cầm tờ giấy đỏ về nhà, tâm trạng nhẹ nhõm hiếm thấy. Xem ra, kết hôn cũng đơn giản thật, mấy tờ giấy, mấy con dấu đỏ thẫm là xong mọi việc.
Một tuần tiếp theo, Nghê Giản và Lục Phồn không liên lạc với nhau. Hai người giống như đã hẹn, hết sức ăn ý đem chuyện bọn họ mới kết hôn để quên sau đầu..
Giữa tháng sau, Mai Ánh Thiên trở về.
Nghê Giản qua trả chìa khóa cho cô, nhắc tới chuyện đó, Mai Ánh Thiên thiếu chút nữa cầm cốc cà phê gõ lên đầu Nghê Giản.
" Cậu yêu anh ấy không?".
Nghê Giản khẽ nhướng môi: " Cậu cứ nói đi".
" Nguyên nhân đơn giản là vì cậu ứng phó với mẹ cậu?". Mai Ánh Thiên nhíu mày, lộ vẻ mỉa mai: " Hay vì bóng lưng của anh ấy giống nghệ sĩ piano kia? Cậu định cả đời này dựa vào người thế thân đó cho đến chết?".
Nghê Giản biết mồm miệng Mai Ánh Thiên vốn không nói ra được những lời tốt đẹp, cho nên nghe mấy câu ấy, cô không quá mức phản ứng, chỉ nhướng mày nói: " Cậu nghĩ như vậy cũng được".
Mai Ánh Thiên im lặng lườm cô một cái: " Vậy trúc mã của cậu thì sao đây? Người ta đã làm sai điều gì, dựa vào cái gì để cho cậu giày xéo?".
Nghê Giản đáp: " Mình không chà đạp anh ấy".
Mai Ánh Thiên cười lạnh: " Cậu thử sờ vào lương tâm xem, cậu có hay không?".
Có hay không? Nghê Giản liếm môi, không trả lời.
" Thừa nhận đi, cô Nghê, cô biến thái hơn tôi đấy". Mai Ánh Thiên vẫn gõ đầu Nghê Giản.
Gặp lại Lục Phồn là chuyện một tuần sau.
Hôm đó, Nghê Giản ăn cơm bên ngoài về, đi qua công viên Đào An, định chạy tới đường Du Hải thì nhìn thấy mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy. Bọn họ đều mặc bộ quần áo màu cam giống nhau. Hình thể và chiều cao không khác biệt cho lắm. Nhưng Nghê Giản vẫn ngay lập tức nhận ra Lục Phồn. Anh đi sau cùng, tóc ướt sũng, đang giơ tay lau mồ hôi trên trán.
" Lục Phồn". Nghê Giản gọi anh, không chút do dự.
Lục Phồn nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy cô, mấy người đứng bên cũng nhìn sang, đều có phần kinh ngạc. Một người trong số đó quay đầu hỏi Lục Phồn: " Anh Lục, đó là ai vậy?".
Lục Phồn không trả lời, anh nghiêng người nói mấy câu với một người hơi lớn tuổi trong nhóm. Sau đó, Nghê Giản thấy anh tiến lên trước bọn họ.
Lục Phồn đi tới.
Nghê Giản hỏi: " Có làm trễ việc của anh không?".
Lục Phồn lắc đầu: " Không có, công việc vừa hoàn thành xong, chuẩn bị về rồi".
Nghê Giản ồ một tiếng: " Cứu người ạ?".
Lục Phồn thấp giọng " Ừ". Nhớ tới chuyện gì đó anh liền thay đổi cách trả lời: " Đúng vậy, đuối nước trong công viên".
" Cứu được không ạ?".
" Cứu được, vừa đưa về".
Nghê Giản không hỏi lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh từ trên xuống dưới. Anh mặc bộ đồng phục cứu hộ trông rất tuyệt, dáng vóc đẹp, mặc cái gì cũng thấy đẹp trai.
Hai người im lặng đứng một lúc, Nghê Giản nói: " Anh sắp được nghỉ chưa?".
" Phải tới cuối tháng".
Nghê Giản gật đầu tỏ vẻ đã biết. Dừng một giây, cô bảo: " Nghỉ em sẽ tới tìm anh, được chứ?".
" Được".
Nghê Giản không đợi đến lúc Lục Phồn được nghỉ. Tối 27, cô đi thẳng tới đại viện của trung đội phòng cháy chữa cháy Bắc Lộ để tìm anh. Không có lý do gì, chẳng qua là trong lúc vẽ lại bản vẽ đã hỏng thì cô nhớ tới anh.
Trên đường đi, Nghê Giản mua hoa quả ướp lạnh, táo là chính. Cô định mua vải và nho, nhưng sau khi thấy táo, cô nghĩ có lẽ Lục Phồn thích ăn đồ vặt đơn giản.
Nghê Giản đứng chờ trước đại viện. Một lát sau, một bóng dáng cao lớn đi ra, nhìn thấy người đứng trước cửa liền hơi dừng lại.
Nghê Giản đứng tựa cổng lớn nhìn anh. Đợi đến khi Lục Phồn lại gần, cô vẫy tay, cầm hoa quả ra: " Lục Phồn, em tới thăm anh".
Lục Phồn nhận túi hoa quả trong tay anh, nhìn thoáng qua, ngẩng đầu hỏi: " Sao em lại tới đây".
" Em không thể tới à?". Nghê Giản khẽ cười: " Em hỏi rồi, người nhà có thể tới thăm. Em là vợ anh, tất nhiên là có thể tới".
Lục Phồn im lặng, không đáp lời cô. Nghê Giản mất mặt, cảm thấy nhàm chán.
" Anh vào đi, em đi đây". Cô nói xong cũng quay người đi ra đường.
Lục Phồn hơi ngây ngẩn, lập tức theo sau, ngăn trước mặt cô. Nghê Giản ngẩng đầu nhìn anh, cơ thể Lục Phồn dưới ánh đèn đường lồng một lớp ánh sáng màu vàng ấm áp.
Đôi môi mỏng của anh nhấp nhẹ xuống, khẽ thì thầm: " Để tôi đưa em về".
Nghê Giản từ chối: " Không cần đâu, không phải các anh bị quản rất chặt sao?".
" Tôi có một giờ để thăm người nhà".
Khóe mắt Nghê Giản giương lên, cơn giận trong lòng đột nhiên biến mất.
" Vậy anh tiễn em đi".
Lục Phồn gọi taxi đưa Nghê Giản về. Lúc quay lại đội, trong tay mang theo túi táo.
Anh trở lại ký túc xá, lập tức có mấy người cùng phòng vây quanh. Trong ký túc xá này, bọn họ đều trẻ hơn so với Lục Phồn, gọi Lục Phồn là " lão đại". Chuyện buổi tối có con gái tới tìm Lục Phồn họ đều biết cả, các chàng trai trẻ thật ra cũng rất lắm chuyện.
" Lão đại, quả táo này lớn thật đấy, ai mua vậy?". Một chàng trai mặt tròn cười hì hì dò hỏi.
Vừa dứt lời, mấy cậu con trai khác liền đẩy đầu anh: " Không cần phải nói, chắc chắn là chị dâu tương lai rồi".
" Đúng đúng đúng, nhất định là chị dâu rồi". Mấy người khác phụ họa.
Lục Phồn cười cười, không trả lời, mở túi ra: " Ăn táo đi".
Anh không phủ nhận, những người khác coi như anh ngầm thừa nhận, vừa ồn ào, vừa cười chọn táo, cuối cùng trong túi chỉ còn hai quả. Lục Phồn cúi đầu sờ hai quả táo đỏ nhỏ nhất ấy, đóng túi lại, bỏ vào trong tủ quần áo của mình.
Ngày cuối cùng của tháng sáu, Trình Hồng đến.
Nghê Giản đang thu dọn đồ đạc. Mười giờ tối Lục Phồn bắt đầu nghỉ, mới đầu cô định mang theo quần áo tới nhà Lục Phồn trước.
Giờ thì không được. Cô còn phải ứng phó với Trình Hồng.
Nghê Giản nhìn thấy Trình Hồng, việc đầu tiên chính là lấy tờ giấy đỏ trong ngăn kéo ra đưa cho bà. Trình Hồng vẫn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn. Bà không ngờ Nghê Giản lại hành động nhanh đến vậy. Trình Hồng nghi ngờ mở tờ giấy hôn thú của Nghê Giản ra., thoáng bối rối, ngay sau đó lộ vẻ khiếp sợ. Bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nghê Giản, không đợi bà mở miệng, Nghê Giản tự lên tiếng.
" Không sai, chính là anh ấy. Mẹ còn nhớ chứ? Hồi còn bé chúng con đã được xác định hôn ước đấy".
Thần sắc của Trình Hồng có chút phức tạp. Bà mất vài phút mới từ từ tiêu hóa được tin tức này.
" Sao con tìm được cậu ta? Tại sao cậu ta lại ở đây?".Ngữ khí của Trình Hồng có phần hoảng hốt. Sau khi ly hôn với Nghê Chấn Bình, bà đã cắt đứt toàn bộ, đối với chuyện của gia đình nhà họ Lục hoàn toàn không biết gì cả.
Nghê Giản cười cười: " Là duyên phận, con đã gặp được anh ấy".
Trình Hồng thận trọng nhớ lại, hỏi: " Gia đình cậu ấy trở về rồi à? Con cũng gặp bố mẹ cậu ấy rồi hả?".
Nghê Giản lắc đầu: " Chưa ạ, bọn con nhận giấy đăng ký, trình tự khác đều giản lược đi".
" Hồ đồ". Trình Hồng cau mày: " Chuyện kết hôn lớn như vậy, sao có thể bớt? Mau thu xếp thời gian để mẹ gặp đi. Mẹ sẽ ở đây mấy ngày, cho đến khi hôn lễ của bọn con xong xuôi".
" Không cần khổ thế đâu". Nghê Giản nói: " Cô chú ấy đều không có ở đây, hiện tại chỉ có Lục Phồn, cũng không cần phải tổ chức hôn lễ. Anh ấy bận nhiều việc, không có thời gian làm việc đó, con cũng ghét mấy chuyện này, còn có thể tiết kiệm một số tiền lớn".
Sắc mặt Trình Hồng thay đổi: " Con đang nói gì vậy? Bớt tiền gì? Con tiết kiệm tiền cho ai đây? Một người đàn ông không thể cho con một đám cưới, còn muốn lấy con ư?".
Nghê Giản không quan tâm lời bà nói, lạnh lùng đáp: " Con vừa mới nói bố mẹ của Lục Phồn không có ở đây, sao mẹ không quan tâm một chút nào vậy. Con nhớ không lầm, hồi đó, mẹ và cô Lâm hình như rất thân nhau. Mẹ xem đi, bây giờ mẹ biến thành kiểu người gì rồi?".
Sắc mặt Trình Hồng thoáng chốc trở nên khó coi. Bà nhẫn nhịn cơn tức, nói: " Mẹ biến thành kiểu người gì thì cũng là mẹ con. Bây giờ con gửi tin nhắn bảo Lục Phồn tới đây, mẹ muốn nói chuyện với nó".
" Nói chuyện gì chứ?". Nghê Giản bình tĩnh nhìn bà: " Không cần nói chuyện. Anh ấy không tiền, không nhà, không xe, là một nhân viên cứu hỏa, làm hợp đồng, không có phúc lợi mà còn nguy hiểm, hàng ngày kiếm sống không dễ dàng. Mẹ cũng không cần nói đông nói tây trước mặt anh ấy. Dù sao con cũng kết hôn rồi. Thể xác và tinh thần anh ấy đều khỏe mạnh, là một người đàn ông bình thường.
" Nghê Giản". Trình Hồng sắc mặt xanh mét, cầm tờ giấy đăng ký kết hôn vất xuống đất: " Con khiến mẹ tức chết đi! Đây đâu phải kết hôn, là con muốn chống đối mẹ đúng không?".
" Không phải mẹ muốn con kết hôn ư? Con làm xong rồi đấy".
Thoáng dừng một chút, cô nhếch miệng, nở nụ cười nhạt: " Sao? Mẹ chê Lục Phồn ạ? Mẹ, sao mẹ không nghĩ, con gái mẹ là một đứa tàn phế. Mẹ có biết đám đàn ông mẹ tìm cho con, họ nhìn con như thế nào không? Mẹ có để ý đến ánh mắt của bọn họ, mẹ đã bao giờ hỏi bọn họ là thích con hay thích tiền của mẹ chưa?".
Nghê Giản nói đến đây, khom người nhặt tờ giấy đỏ thẫm trên nền đất đặt lên bàn, sau đó cầm túi đi ra cửa.
Nghê Giản ngồi lên taxi: " Đến tiểu khu Tử Lâm trên đường Ngân Hạnh".
Tài xế khởi động xe, Nghê Giản lấy điện thoại nhắn tin cho Lục Phồn: " Em ở nhà chờ anh".
Mấy giây sau, nhận được hồi âm -
" Em có chìa khóa không?".
Nghê Giản ngẩn người, gõ mạnh một cái vào đầu.
Cô đương nhiên là không có chìa khóa rồi.
Cô vội vã nói với bác tài: " Đi thẳng tới đại viện phòng cháy chữa cháy Bắc Lộ".
20 phút sau, Nghê Giản xuống xe.
Cô vẫn đứng tựa cổng chính để chờ Lục Phồn. Cách đó vài mét, lính trực đứng thẳng tắp ở trong vọng gác. Nghê Giản thoáng nhìn qua anh ta rồi rời tầm mắt, nghĩ thầm Lục Phồn đứng ở đó có lẽ nhìn sẽ đẹp hơn.
10h02', Lục Phồn đi ra. Từ xa, anh đã nhìn thấy cô. Dưới đèn đường, bóng dáng yếu ớt vô cùng nhỏ bé, nhưng lại khiến người ta khó có thể xem thường. Cô đứng ở đó, trầm tĩnh nhu thuận, giống như nhiều năm trước, đeo cặp sách đứng bên ngoài hành lang lớp học, im lặng chờ anh.
Lục Phồn bước nhanh chân hơn về phía cô.