PHỒN LỘ

"Linh Quân, đừng... bỏ rơi ta nữa."

Đã bao nhiêu năm, từng đêm khuya tĩnh mịch, Linh Quân đều mơ một giấc mơ, là câu nói ấy lặp đi lặp lại trong đầu, dằn vặt qua mỗi đêm dài.

Thanh âm mềm mại ấm áp của thiếu nữ tựa như lưỡi dao găm sắc lạnh, mỗi lời nói ra chẳng khác nào mũi dao hung hăng đâm vào ngực hắn, từng nhát từng nhát, cắ.t thịt ró.c xương, má.u chảy đầm đìa, đau thấu tim gan.

Khi một tiểu hoà thượng chừng bảy tám tuổi mặc bộ tăng y trắng ngả xám đẩy cửa bước vào thiện phòng, cậu trông thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt có hai hàng nước mắt chầm chậm chảy xuống.

"Sư phụ?" Tiểu hòa thượng bụ bẫm kinh ngạc, vội gọi thành tiếng.

Linh Quân nghe thấy thì mở mắt ra, hắn ngơ ngác nhìn tiểu hòa thượng ngây thơ chưa thấu sự đời đang đứng trước mặt, một lúc lâu sau hắn cầm vò rượu nhỏ trong tay lên, ngửa đầu uống liên tiếp mấy ngụm.

Vài giọt trong suốt, ướt át từ từ trượt xuống cằm, trong cổ họng cũng đọng lại từng giọt đắng chát, nhưng hắn lại không thể xác định, đến tột cùng đó là rượu hay là nước mắt?

"Sư phụ, sao người lại uống rượu nữa rồi? Người xuất gia phải kiêng rượu mà." Tiểu hòa thượng chau mày, khuôn mặt phúng phính tròn trịa như quả bóng.

Linh Quân để vò rượu xuống, nhìn bánh bao nhỏ bụ bẫm trước mặt, khóe môi hơi cong, khuôn mặt thanh tuấn trước nay đều vô cảm thoáng chốc như bừng sáng.

Hắn rũ mắt, hàng mi mảnh mai như cánh bướm buông xuống, giấu đi ánh sáng trong đáy mắt, chỉ để lại một mảnh tối tăm, thâm trầm.

"Vong Trần, vi sư đã sớm phụ lòng Phật Tổ, đã sớm phá một giới, nay phá thêm một giới thì đã sao?"

"Nhưng mà, Vong Trần... Con, tuyệt đối không được giống như ta."

Tiểu hòa thượng Vong Trần mơ mơ màng màng nghe hai câu nói không rõ ý vị này của sư phụ, cậu gãi gãi cái đầu trọc nhỏ của mình, rốt cuộc cũng không nghiệm ra ý tứ gì.

"Đệ tử ngu muội, không biết lời nói của sư phụ có ý gì, sư phụ người không phải chỉ phá giới rượu này sao?" Vong Trần nhìn vị sư phụ mà trước nay cậu đều không thể hiểu được, nhỏ giọng hỏi.

Linh Quân lại dựa vào tường, chậm rãi lắc đầu, đáp: "Vong Trần, để vi sư kể cho con một câu chuyện xưa?"

Tiểu hòa thượng vừa nghe đến kể chuyện xưa hai mắt đã sáng ngời, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, sau đó liền nhanh chân đi dọn tấm đệm hương bồ, ngồi xuống trước giường của sư phụ, hai cánh tay nhỏ chống cằm, đã chuẩn bị tốt để nghe câu chuyện xưa.

Còn Linh Quân thì nhìn ra cửa sổ, hắn nhìn những cành liễu thoảng bay theo gió, khẽ hé môi bắt đầu kể câu chuyện xưa của chính mình.

Trong câu chuyện xưa, có một tiểu yêu quái cao chưa đến một tấc, bản thể của nàng tựa như sương, nhưng chung quy cũng không giống như sương.

Trong câu chuyện xưa, có một hòa thượng tuổi thiếu niên, hắn thường một mình ngồi bên hồ sen, lật xem kinh thư, ngày ngày gõ mõ, sau lưng vang vọng từng hồi chuông chiều, thâm trầm, xưa cũ.

Bọn họ gặp nhau nơi ngôi chùa cổ kính ở núi sâu, nàng phá tan phật quang, xuyên qua kết giới, cứ như vậy mà rơi vào lòng bàn tay hắn.

Mà sáu năm chốn trần gian, lại trở thành vĩnh viễn.

Một đoạn Phật duyên, lại trở thành nghiệt duyên.

"Sư phụ, tiểu yêu quái kia có tên không?" Sau khi nghe xong chuyện xưa, tiểu Vong Trần đã đỏ hoe khoé mắt.

Linh Quân nhắm đôi mắt ngập tràn chua xót, nói: "Phồn Lộ, nàng tên Phồn Lộ."

Bi thu tương tuế vãn, phồn lộ dĩ thành sương.

Khi nàng tới, trong lòng bàn tay hắn, như sương như nước.

Nhưng khi nàng đi, chỉ còn lại một viên yêu đan.

Hắn còn nhớ khi đó, cơ thể nàng chỉ giây lát đã tan vỡ trong vòng tay hắn, đến cuối cùng hóa thành một viên yêu đan trong suốt rơi vào lòng bàn tay hắn.

Mà núi Thương Ngô này, một nơi xưa nay chưa từng trải qua gió tuyết giá lạnh, nhưng giờ sương phủ khắp nơi, đọng lại trên cành lá.

Sương hoa như tuyết trắng bao trùm từng tấc đất ở núi Thương Ngô, mái ngói trước hành lang chùa cổ Thanh Hòa đã phủ lên tấm áo trắng mênh mang.

Chỉ một khắc kia, hắn mới bừng tỉnh, động tâm, chính là động tâm, phá giới đó là phá giới.

Dù hắn cố gắng bù đắp thế nào, cho dù muốn che giấu ra sao, chẳng qua đều là phí công.

Có một câu nói: tìm kiếm, buông bỏ, tự tại.

Mà hắn trước nay đều chưa từng tìm kiếm, lại càng không buông bỏ được, thì làm sao có thể tự tại?

Có lẽ, sư phụ hắn bởi vì buông bỏ được hồng trần, mới có thể hóa thành Phật.

Nhưng bản thân Linh Quân, ở thời khắc mà Phồn Lộ tan biến kia, hắn sớm đã định sẵn khó có thể buông xuống.

Nếu buông được thì thành Phật, nếu không buông được, chỉ có thể sa vào trầm luân.

Hắn cũng chưa từng mặc lên áo cà sa, trước đây là vì tuổi còn trẻ, sau này là vì động tình.

Hắn đã động tình, tất nhiên đã không tư cách khoác lên một thân cà sa.

Cả đời này của hắn, sớm đã hổ thẹn với Phật môn, phụ lòng Phật Tổ.

Một tội nhân như thế, cần gì phải cố chấp với hai từ cực lạc.

"Vong Trần, vi sư giao chùa cổ Thanh Hòa này cho con, ngày sau, đều nhờ vào con trông giữ."

"Con phải nhớ, tuyệt đối... Đừng rời khỏi núi Thương Ngô, đừng bước chân vào hồng trần."

Linh Quân nhìn tiểu đồ đệ của hắn, nhìn vào đôi mắt thanh thuần, thiện lương của cậu bé mà dặn dò.

Nhìn tiểu đồ đệ gật gù nửa hiểu nửa không, hắn lại biết rất rõ, chuyện sau này, liệu ai có thể nói trước được?

Cho dù thân ở chốn xa xôi, tách biệt? Nhưng mấy ai... có thể tránh được cám dỗ của hồng trần.

Lặng nghe tiếng chim hót trong veo ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên trộn lẫn tiếng gió xào xạc thổi qua cành lá, Linh Quân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lòng bàn tay phải nắm chặt viên yêu đan trong suốt kia, trong đầu đều là hình ảnh tiểu cô nương từng nằm trong lòng bàn tay hắn khi xưa.

Phồn Lộ, Phồn Lộ... Giờ mới biết, kiếp này của ta, đã phụ lòng nàng quá nhiều.

Nếu có kiếp sau, ta nguyện chỉ làm một kẻ thôn dã tầm thường, còn nàng vẫn là nàng, nàng sẽ xuyên qua mọi chướng ngại ở thế gian này, dừng lại trong lòng bàn tay ta, ôm lấy ngón út của ta, nhè nhẹ cọ gương mặt.

Cho đến đoạn cuối của sinh mệnh, bên bờ Vong Xuyên, ta lại cùng nàng chặt đứt duyên trần, từ đó về sau, vĩnh viễn quỳ trước Phật Tổ để chuộc tội.

Dù thế gian qua trăm ngàn luân hồi, ta mãi mãi vẫn giúp nàng canh giữ ngọn đèn trường minh của nàng, nhìn nàng sinh, nhìn nàng tử, nhìn nàng đến rồi đi, chỉ nguyện nàng đời đời kiếp kiếp, hỉ nhạc bình an.

Phồn Lộ, nếu hồn phách nàng còn chưa tan biến, nghe được những lời này của ta, thì kiếp sau hãy chờ ta, chúng ta cùng nhau hết một đời có được không?

Trong phòng chỉ còn một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau, tiểu Vong Trần mới nhỏ giọng gọi sư phụ.

Nhưng gọi vài lần, cũng không thấy sư phụ mở mắt ra.

Tiểu Vong Trần tựa hộ đã nhận ra điều gì, cậu đứng dậy, thân hình tròn trĩnh bò lên giường, tiến tới trước người sư phụ, lại run run gọi một tiếng: "Sư phụ?".

Linh Quân vẫn bất động như cũ, sống lưng thẳng tắp, đoan đoan chính chính ngồi xếp bằng, chỉ là đôi mắt kia vẫn không mở, phảng phất đã ngủ say.

Tiểu Vong Trần run rẩy đưa tay lên trước mũi của Linh Quân, cậu bỗng kinh ngạc mở to hai mắt.

Thân hình tròn xoe lập tức ngã từ trên giường xuống đất, sư phụ của cậu... Thế nhưng viên tịch rồi?

"Sư phụ!" tiểu Vong Trần nức nở thành tiếng.

Mà giờ phút này, cậu lại thấy viên châu sư phụ đang nắm chặt nơi bàn tay phải, trong chốc lát đã vỡ tan thành cát bụi lấp lánh, giữa sắc vàng dìu dịu dần nở rộ thành một đóa huyền liên lạnh giá, trong suốt.

Rễ của huyền liên kia tựa hồ đã dính liền vào lòng bàn tay hắn, mãnh liệt nương vào hắn, dường như hòa tan vào máu thịt.

Sắc vàng nhàn nhạt bao phủ cả người hắn và huyền liên, khiến cho hắn lúc này phảng phất như đang cầm đóa huyền liên trong tay, thoáng nét ưu sầu, từ bi như một Đức Phật.

Chợt có sương hoa từ ngoài cửa sổ bay vào, trên cánh hoa huyền liên có giọt sương chậm rãi rơi xuống. Tiếng chuông chiều vang vọng đến từng góc chùa, từng tiếng rồi từng hồi, qua bao bãi bể nương dâu, dường như chỉ có tiếng chuông này từ trước đến nay là chưa từng thay đổi.

Sương hoa giăng khắp nơi, sương sớm mai trong suốt.

Gieo nhân, rốt cuộc đã nhận về quả.

Phật môn giờ đây, cuối cùng cũng không giữ được cố nhân thuở ban đầu.

[HOÀN] 

Bình luận

Truyện đang đọc