PHONG CÁCH YÊU THẦM CỦA NHÀ GIÀU MỚI NỔI

CHƯƠNG 86

Đúng là ba mẹ Thịnh vừa về nhà vẫn chưa đi ngủ, sau khi Thịnh Hạ gõ cửa tiến vào thì không nhịn được mà ngượng ngùng cười trộm mở WeChat video: “Ba mẹ, là… Lăng Trí nói có chút việc muốn nói với hai người.”

“Tiểu Trí?” Mẹ Thịnh đang gấp quần áo trêи mép giường có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn lại: “Đã trễ thế này rồi còn nói chuyện gì?”

“Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắt gọi video cái gì, nhanh kêu nó tắt đi!” Ba Thịnh vốn đang cười tủm tỉm xem tin tức trêи điện thoại, vừa nghe thấy tên của tên sói con liền trầm mặt nói hừ hừ.

Thịnh Hạ và mẹ Thịnh đã quen phản ứng của ông khi vừa nghe thấy tên Lăng Trí, nghe vậy cũng không trả lời. Chờ sau khi Thịnh Hạ điều chỉnh tốt góc độ của điện thoại thì mẹ Thịnh liền cười nhìn về phía màn hình: “Tiểu Trí à, Nhiệt Nhiệt nói con muốn bàn bạc với chúng ta, có chuyện gì vậy?”

“Trễ như vậy đã làm phiền chú dù rồi, con vốn muốn tự mình nói với hai người nhưng lại sợ khiến mọi người gặp phiền toái…” Lăng Trí nói việc gần đây mình đều bị paparazzi đi theo, làm chuyện gì cũng không tiện, cho nên mới dự định chuyển nhà nhanh chóng một một lần, sau đó mới nói: “Con muốn hỏi chú dì có để ý nơi nào hay không, nếu có thì con sẽ không tìm chỗ khác.”

Mẹ Thịnh nghe xong lời này, vừa bất ngờ nhưng lại không bất ngờ mà nở nụ cười: “Thì ra là chuyện này, dì còn tự hỏi là chuyện thế nào. Tình huống gần đây của con dì cũng nghe mẹ con nói rồi, vẫn phải chuyển nhà sớm một chút, nếu không cuộc sống sẽ không bình yên. Có điều chú dì lúc trước cũng suy nghĩ một chút nhưng vẫn chưa chắc được…”

Không đợi mẹ Thịnh nói xong, ba Thịnh liền chen ngang: “Đúng vậy, bọn ta còn chưa chắc đâu, cũng không định chuyển nhà sớm như vậy, con muốn dọn đi đâu thì dọn đến đo đi, không cần phải bay tới ở một chỗ với bọn ta!”

Thịnh Hạ vừa nghe lời này liền chu môi: “Ba ba!”

Ba Thịnh chột dạ lại chua xót nhìn cô một cái, muốn nói cái gì thì bị mẹ Thịnh tát bay: “Đừng quan tâm chú của con, gần đây ông ấy đang phát bệnh.”

Đương nhiên Lăng Trí sẽ không tính toán với ba Thịnh, cười một chút nói: “Vậy không biết chú dì có yêu cầu gì với nhà mới hay không? Nếu có cứ nói, con cũng có thể xem giúp.”

“Cũng không có yêu cầu đặc biệt gì cả, gần trường Tiểu Xuyên một chút là được.” Nhà họ Thịnh có biệt thự ở ngoại thành, chính là trang viên hoa hồng mấy năm trước ba Thịnh tặng cho mẹ Thịnh, nhưng nơi đó cách trường của hai đứa con quá xa, mỗi ngày đi học thì không tiện nên cả nhà chỉ có thể ở lại một hai ngày vào ngày nghỉ. Có điều mẹ Thịnh vẫn rất thích kiến trúc của biệt thự kia, suy nghĩ rồi nói: “Không gian nhà lớn một chút, phải có ban công to, có thể thêm chút hoa cỏ gì đó, thuận tiện cho sinh hoạt một chút, giao thông tiện lợi một chút là được.”

Thật ra trong thành phố có mấy khu biệt thự xa hoa có thể thỏa mãn yêu cầu của mẹ Thịnh nhưng giá một căn lại quá cao, trước mắt không nói nhà bọn họ cũng không thể vận hành tài chính, cho dù có thì nhà họ Lăng cũng không thể mua nổi, cho nên mẹ Thịnh thẳng thừng dẹp suy nghĩ này đi. Biệt thự tốt thì cũng không quan trọng bằng hạnh phúc của con gái.

“Được ạ, con đã biết.” Lăng Trí không biết mẹ Thịnh đang suy nghĩ cái gì, cười cười gật đầu: “Ngày mai con sẽ bắt đầu xem nhà, nếu thấy hợp thì sẽ gửi cho chú dì cũng xem.”

“Được, nếu có thì tốt, làm xong sớm một chút rồi dọn qua cũng tốt, đỡ phải đến lúc đó lại vội vội vàng vàng.”

Mẹ Thịnh đã đồng ý rồi thì dù ba Thịnh không vui cũng chỉ có thể bóp mũi nhịn, nhưng trong lòng ông lại có cảm giác cây cải thìa mình tỉ mỉ nuôi lớn lại bị một con heo ăn mất nên tối hôm nay lăn qua lộn lại hơn nửa ngày cũng không ngủ được.

Mẹ Thịnh bị ông làm phiền đến dở khóc dở cười, duỗi tay véo ông hai cái mới mở miệng an ủi một câu: “Được rồi, con đã lớn, cũng phải gả đi, ông cũng không thể giữ con bé lại cả đời được? Thằng bé Tiểu Trí, tuy nói tuổi còn nhỏ nhưng mọi chuyện đều nghĩ cho Nhiệt Nhiệt của chúng ta, cũng có kế hoạch tình cảm lâu dài với Nhiệt Nhiệt, là một đứa trẻ có suy nghĩ và trách nhiệm. Mặt khác hai nhà chúng ta cũng coi như quen thuộc, Nhiệt Nhiệt cùng Ngọc Lan và Đằng Đằng, Duyệt Duyệt cũng thân thiết. Chúng ta đã hiểu tận gốc rễ, không phải một tên nhóc mình không biết tình huống trong nhà thế nào đúng không?”

Những thứ này ông hiểu nhưng trong lòng ba Thịnh vẫn buồn đến lo lắng, cả buổi mới nói thầm: “Đại học còn tận 4 năm nữa, Nhiệt Nhiệt lại không cùng trường với nó, ai biết nó có thể thay lòng đổi dạ hay không…”

“Cút đầu ông ra!” Mẹ Thịnh tức giận trừng ông một cái: “Con người học ở chỗ của chúng ta, nếu ông thật sự không yên tâm thì giúp con gái trông chừng thằng bé đi, chuyện cũng chưa xảy ra mà lại vẽ thêm chuyện của bọn chúng là thế nào!”

Ba Thịnh túng túng không nói được nhưng tâm tình vẫn không được tốt.

“Ở gần có lợi cho việc giữ gìn tình cảm, Nhiệt Nhiệt thích Tiểu Trí như thế thì tôi là mẹ con bé, nói thế nào cũng phải giúp nó một phen. Quan trọng nhất chính là, về sau nếu hai đứa nó kết hôn thì chúng ta cũng có thể thấy Nhiệt Nhiệt mỗi ngày, không đến mức khó khăn lắm mới một tháng mới gặp được một lần.”

Ba Thịnh: “…”

Ba Thịnh không ngờ mẹ Thịnh đã nghĩ đến nơi xa như vậy, lúc này tưởng tượng theo thì xém chút đã khóc ra tiếng.

Nói chuyện yêu đương mà thôi, sao lại nói đến chuyện kết hôn rồi!

Nhiệt Nhiệt nhà bọn họ vẫn là một đứa bé mà!!!

Người cha già hoàn toàn chưa từng chuẩn bị lập tức thấy không ổn, tận mấy ngày sau cũng chưa trở lại bình thường.

Mẹ Thịnh: “…”

Mẹ Thịnh không muốn để ý đến ông nữa, thích làm gì thì làm đi.

***

Mua nhà là chuyện lớn, không phải ngày một ngày hai là có thể xong, Lăng Trí cũng không có nhiều thời gian như vậy nên giao cho Đường Kình - người cả ngày ngoại trừ theo đuổi nữ thần cũng không có chuyện gì làm.

Trong nhà Đường Kình có quan hệ và có tiền nên sắp xếp chuyện này cũng không khó lắm, không mấy ngày sau liền được vài căn nhà toàn bộ các mặt đều rất không tồi. Nhưng lúc cậu vừa gọi điện thoại cho Lăng Trí, Lăng Trí mới vừa bay đến thành phố S. Tiết mục đã thành công mở màn, bởi vì các thí sinh có thực lực không tệ, hình thức của tiết mục cũng khá mới mẻ độc đáo, tính đề tài* và độ hot vẫn luôn cao nên lúc này anh cũng không còn chuyện gì nữa.

*được tranh luận

Nhưng dù bên Truyền thông Hoa Minh không có việc thì công việc bên Trần Lập có không ít, Lăng Trí hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, chân trước vừa rời khỏi cao ốc Hoa Minh, chân sau liền bay đến thành phố S.

Đường Kình cảm thấy bạn của mình dạo này cực kì khổ cực nên không nhịn được mà đồng tình lau nước mắt.

Lăng Trí cùng lầu bầu vài câu với cậu rồi tắt điện thoại, sau đó chia sẻ tin liên quan cho Phạm Ngọc Lan và mẹ Thịnh, kêu hai bà có thời gian rảnh thì đi xem nhà.

Hai người mẹ cũng không ngờ rằng hiệu suất của anh lại cao như vậy, vô cùng vui vẻ đi xem, không quá 2 ngày sau liền chọn được nhà rồi.

“Nhanh như vậy mà đã chọn được rồi ạ? Mẹ thật quá tuyệt vời!” Lúc mẹ Thịnh trở về, Thịnh Hạ đang chuẩn bị đến bệnh viện thăm Tưởng Hiểu Xuân. Vết thương trêи người cô ấy cũng tốt lên không ít, chỉ còn vài miếng vảy chưa bong ra.

“Mua nhà thì phải chú ý thích hợp phải ra tay ngay, dây dưa mãi thì biết khi nào mới mua được.”

Thịnh mẹ làm việc luôn luôn quyết định nhanh chóng nhưng Phạm Ngọc Lan lại do dự rất lâu, nhưng bà vẫn chưa có dự định gì nên gọi điện thoại cho Lăng Trí, Lăng Trí nói có thể thì bà cũng gật đầu.

Thịnh Hạ ân cần rót nước cho mẹ, sau đó hỏi về chuyện nhà ở.

Mẹ Thịnh nói đơn giản một chút.

Sau khi Thịnh Hạ biết rõ đó là một tiểu khu xa hoa, hoàn cảnh rất rốt, các mặt như bất động sản và bảo an đều rất hoàn thiện thì vui đến nỗi đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm.

Lại có thể muốn đến nhà nam thần chơi thì có thể đến chơi nữa!

Hơn nữa lúc này nhà của nam thần lại đối diện nhà của họ, vừa mở cửa là có thể gặp thì… hì hì hì hì hì, quả thực là tốt không thể tốt hơn mà!

Nhìn dáng vẻ con gái sáng mắt mà cười ngây ngô không ngừng, mẹ Thịnh buồn cười lại cảm thấy thỏa mãn.

Chỉ cần cô vui vẻ, người làm mẹ như bà cũng thấy an tâm rồi.

“Đúng rồi, ngày mai chính là sinh nhật của con, đã có dự định gì chưa?” Đột nhiên nghĩ đến chuyện này, mẹ Thịnh nhéo nhéo khuôn mặt của Thịnh Hạ ý bảo cô hoàn hồn: “Còn Tiểu Trí, có phải thằng bé bận đến không thể về được hay không?”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Ôi chao, mẹ không nói con cũng quên rồi!”

Gần đây cô đều bận tra nhân khí* của Dư Xán và vẽ tranh các thứ nên cũng không nhớ tới chuyện này.

*đề cập đến mức độ phổ biến của một nghệ sĩ trong lòng người hâm mộ và sự chào đón của họ với những nghệ sĩ này

“Nhưng chắc anh ấy bận không về được rồi, nếu có thể gấp trở về thì lúc đi anh ấy sẽ nói với con trước. Hơn nữa con cũng chưa nói với anh ấy ngày mai là sinh nhật con, phỏng chừng anh ấy cũng không biết đâu.”

Mẹ Thịnh nhìn cô, nét cười dừng lại, trong lòng lại hơi buồn bã.

Sinh nhật đối với con nhà người ta là một chuyện vui vẻ, nhưng đối với đứa nhỏ này mà nói cũng không có nhiều điều mong chờ gì, bởi vì ngoại trừ Dư Xán và Giản Nhiên thì cô cũng không có người bạn nào khác.

Mỗi năm cô ăn sinh nhật, đều là bọn họ ở nhà làm cho cô một bàn đồ ăn lớn, sau đó Dư Xán và Giản Nhiên lại đây hát một bài hát rồi ăn một bữa cơm liền xong rồi. Không giống Thịnh Xuyên, lúc sinh nhật đều có một nhóm lớn bạn học và bạn bè tới đây chơi đùa, mỗi năm đều chơi theo nhiều kiểu khác nhau.

Đương nhiên mẹ Thịnh không phải không muốn cho Thịnh Hạ một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Thịnh Hạ sớm đã quen hình thức tổ chức sinh nhật này, tuy rằng không thấy rất vui nhưng cũng cũng không thấy có gì không tốt, mỗi lần mẹ Thịnh kêu cô mời vài người bạn học về chơi thì cô đều lắc đầu từ chối.

Mẹ Thịnh nghĩ đến đây liền muốn thở dài, thấy mình nhắc tới Lăng Trí mà con gái lại có dáng vẻ “Dù sao cũng không phải ngày quan trọng gì, anh ấy không về cũng chẳng sao” thì càng cười không nổi.

Bà suy nghĩ, đột nhiên mắt lóe sáng, nói: “Nếu không sinh nhật năm nay con đừng tổ chức ở nhà, đến thành phố S tìm Tiểu Trí, hai đứa đi chơi chung với nhau đi!”

Thịnh Hạ sửng sốt, trợn tròn mắt: “Đến… đến thành phố S tìm anh ấy ạ?!”

“Đúng vậy, các con cũng đã không gặp nhau nhiều ngày rồi đúng không? Vừa lúc đến xem lớp rồi cho thằng bé một bất ngờ.” Thấy đôi mắt con gái càng ngày càng sáng, cuối cùng còn như muốn phát ra ánh sáng thì mẹ Thịnh nở nụ cười: “Đi thôi, chơi mấy ngày rồi trở về, trêи đường nhớ chú ý an toàn.”

“Vâng ạ!!!”

Thịnh Hạ hoàn toàn không ngờ sinh nhật của mình còn có thể như, mẹ Thịnh nhắc nhở khiến cô có cảm giác như trúng số, mỗi tế bào trong cơ thể đều hưng phấn lên. Cô càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay, nhảy lên hôn mẹ Thịnh một cái thật mạnh rồi lấy điện thoại ra đặt vé máy bay.

Lúc này đã hơn 1 giờ chiều, chuyến bay gần nhất là 6 giờ tối, lúc đến nơi là khoảng gần 9 giờ, không tính là muộn quá. Còn khách sạn, chờ sau khi liên lạc với nam thần rồi hẵng tính, dù sao công việc của bọn cùng chắc không ở khách sạn nhiều.

Thịnh Hạ nghĩ như vậy, chạy nhanh lên lầu dọn dẹp đồ đạc.

Nghĩ đến cô chưa từng xa nhà một mình nên mẹ Thịnh có chút lo lắng, nhưng con đã lớn thì sớm muộn gì cũng phải rời khỏi vòng bảo vệ của họ, một mình đối mặt với cuộc sống nên mẹ Thịnh vẫn buộc bản thân phải tàn nhẫn.

Sau khi dọn dẹp hành lí và tiện đường đến bệnh viện thăm Tưởng Hiểu Xuân, Thịnh Hạ liền được mẹ Thịnh tiễn vào sân bay.

Ba Thịnh vẫn chưa biết chuyện này, nếu biết thì chắc chắn ông sẽ lo lắng chết.

“Còn đi đây! Mẹ cứ trở về đi, tới rồi con sẽ gọi điện thoại cho mẹ!”

Đi vào cổng an ninh, Thịnh Hạ giống như chú chim nhỏ nhảy nhót, vẫy vẫy tay nhỏ với mẹ Thịnh, gấp không chờ được mà xoay người lẫn vào trong đám người.

8 giờ 40 phút, máy bay đáp xuống đúng giờ ở sân bay thành phố S.

Nhìn đám người và phong cảnh xa lạ ở chung quanh, Thịnh Hạ có chút sợ hãi theo bản năng nhưng nghĩ đến nam thần đang ở một nơi trong thành phố này chờ cô thì trong lòng Thịnh Hạ cũng bình tĩnh hơn không ít.

Sau khi xuống máy bay, đầu tiên cô lấy điện thoại ra gọi cho Lăng Trí.

Chắc Lăng Trí đang bận nên không bắt máy ngay.

Thịnh Hạ lại gọi thêm ba cuộc cho anh thì cuối cùng mắt mới được nối.

“Alo?”

Bên nam thần có chút ồn ào, Thịnh Hạ vội dán điện thoại gần lỗ tai, nâng cao giọng mà nói: “Hì hì hì hi, đoán xem em đang ở đâu này!”

Bình luận

Truyện đang đọc