PHONG HOA TUYẾT

Hắn nhảy lên bổ về phía Công Tôn Sở, Công Tôn Sở rất nhanh lui về sau tránh đòn công kích của hắn, rút thanh của của thị vệ bên cạnh đỡ đại đao của Mộ Dung Đường. Đao kiếm đánh nhau phát ra tiếng 'leng keng' chói tai, làm lỗ tai 'ong ong' chấn động.

Mộ Dung Đường cầm đại đao trong tay xé gió chém tới, Công Tôn Sở vốn tưởng rằng cho dù mình không chiếm được thượng phong, cũng sẽ không để hắn có lợi thế, sao có thể ngờ nam nhân này như mãnh hổ, khí thế càng ngày càng mạnh. Hơn nữa vết thương trên cánh tay còn có chưa lành, hắn dần dần cảm thấy đuối sức, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh trên trán.

'Cheng'

Sống đao đánh mạnh tới, Công Tôn Sở miễn cưỡng dụng sườn kiếm đỡ, bị nội lực hùng hậu của hắn làm chấn động phải lui ra sau mấy bước. Huyết khí trong lồng ngực quay cuồng.

Đại đao của Mộ Dung Đường không cho hắn có chút cơ hội để thở dốc, tiếp đó lại đánh tới. Mắt thấy đao kia đã đến đỉnh đầu, Công Tôn Sở kinh ra một thân mồ hôi lạnh, hét lớn một tiếng:

"Không phải ngươi muốn gặp nữ nhi sao!"

Bóng đao trên đỉnh đầu bỗng dừng lại. Thừa dịp Mộ Dung Đường chần chờ, Công Tôn Sở chật vật lui ra để thị vệ hộ ở phía sau.

"Tất cả không được nhúc nhích!"

Rất nhiều cung tiễn thủ từ tứ phía vọt vào bao vây xung quanh bọn họ, cung tên nhắm ngay ba người Mộ Dung Đường. Chỉ cần ra hiệu một tiếng, sẽ xuyên mấy lỗ thủng trên người bọn họ.

Mộ Dung Đường nhìn thoáng qua Lâm Vệ mang theo đội binh tới, vẫn chưa có biểu tình gì. Tả Chấn Thiên thì lại khinh bỉ mắng một câu: "Đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa!"

"Trang chủ đại nhân, đã lâu không gặp." Trên mặt Lâm Vệ mang theo ý cười trào phúng. "Ngài vẫn sinh long hoạt hổ giống như trước đây nhỉ."

Mộ Dung Đường không để ý tới hắn, đại đao chỉ vào Công Tôn Sở.

"Công Tôn Sở, giao Tử Ngôn và Tuyết Nhi ra đây."

Công Tôn Sở chợt đổi giọng: "Ngươi cứ như vậy mà chắc chắn rằng người ở chỗ của ta?"

Tả Chấn Thiên giận rống: "Công Tôn Sở, ngươi đừng cuồng vọng, có giỏi thì đánh với chúng ta một trận công bằng, đừng ỷ đông mà kiêu ngạo!"

"Phải, ta thừa nhận, nếu muốn so võ công, ta hẳn là không bằng các ngươi." Công Tôn Sở cong khóe miệng, chắp hai tay sau lưng. "Nhưng ta là Vương gia, tự nhiên sẽ có nhiều người cho ta sử dụng. Nay các ngươi xông vào, có từng nghĩ sẽ ra ngoài thế nào chưa?"

Mộ Dung Đường trầm giọng nhắc lại: "Giao Tử Ngôn và Tuyết Nhi ra đây."

"Con do nữ nhân của mình cùng nam nhân khác sinh ra, trong thân thể chứa dòng máu dơ bẩn, đứa con như vậy ngươi cũng chịu nhận sao?" Công Tôn Sở không kiêng nể gì động vào chỗ đau của Mộ Dung Đường. "Nàng ta cắm sừng ngươi như vậy ngươi cũng không tức giận sao?"

"Công Tôn Sở! Ngươi không được vũ nhục các nàng!" Mộ Dung Vũ phẫn nộ không thôi. "Nếu không phải tên hỗn đản ngươi, sao Mộ Dung gia ta phải gặp những chuyện này!"

"Muốn trách, cũng chỉ có thể trách cha ngươi, chết cũng muốn giữ thể diện mà không chịu khuất phục, mới có thể rơi vào kết cục như thế." Công Tôn Sở khoanh tay nói tiếp: "Mộ Dung Đường, ngươi thật đúng thâm tình với Triệu Uyển Như đấy."

Tay Mộ Dung Đường siết chặc đao kêu răng rắc, cung tiễn thủ lập tức tiến thêm một bước.

"Đừng nhúc nhích!"

Hắn cố nén lửa giận trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Mục đích của ta, chính là khiến ngươi không thể an bình." Công Tôn Sở nhe răng cười, trên mặt mày dẫn theo hận ý. "Có một số việc ngươi quên cũng không sao, ta sẽ gợi lại cho ngươi một chút. Con gái của Triệu Uyển Như, ngươi còn muốn phải không?"

"Đúng."

Đây là niệm tưởng duy nhất còn lại trên đời của nàng. Cho dù là còn chưa thể nhận hoàn toàn, hắn cũng làm không nhẫn tâm vứt bỏ nó.

"Nếu, ngươi ở trước mặt những người này quỳ gối trước ta, có lẽ, ta có thể nói cho ngươi nàng ở nơi nào."

"Vọng tưởng!" Mộ Dung Vũ nhịn không được rút Xích Lân kiếm ra, Tả Chấn Thiên vội vàng ngăn hắn lại.

"Vũ Nhi, đừng xúc động. Tử Ngôn và Tuyết Nhi còn ở trên tay hắn!"

"Nếu các ngươi không cần các nàng, hoặc là không sợ chết, cứ việc lại đây giết ta." Công Tôn Sở dựa vào nắm được nhược điểm trên tay, không kiêng nể gì.

"Thế nào, Mộ Dung Đường, ngươi là quỳ hay không quỳ?"

Mặt Mộ Dung Đường âm trầm đáng sợ. Hắn siết chặt chuôi đao, khí thế trên người phát ra làm cung tiễn thủ xung quanh kinh sợ, đều nhịn không được thoáng lui về phía sau một ít, sợ hắn phát hỏa mà nhảy dựng lên chặt đầu ai đó.

"Ngươi không phải là, hận ta năm đó làm ngươi mất mặt sao." Mộ Dung Đường thả lỏng tay, đại đao 'loảng xoảng' một tiếng rơi xuống đất, quỳ xuống thật mạnh. Đầu gối đập xuống làm mặt đất lõm sâu. Đá bị đè vỡ vụn văng tới y bào của Công Tôn Sở.

"Ngươi vì thế mà hận ta, nhốt ta hơn mười năm, mà khuất nhục ngươi gây cho ta, ta cũng sẽ nhớ kỹ từng chút một!"

"Cha!" Mộ Dung Vũ đau lòng nhìn Mộ Dung Đường đang quỳ chỗ kia. Hắn đường đường là một hán tử mà lại quỳ trước hậu sinh, nỗi nhục khôn cùng đến thế mà hắn vẫn nhẫn được!

"Mộ Dung......" Tả Chấn Thiên siết chặt bàn tay đến chảy đầy mồ hôi, nghiến răng ken két. Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể nhịn, chỉ có thể nhịn!

"Giờ có thể nói cho ta biết các nàng ở nơi nào chưa?"

"Được, được, đại trượng phu co được dãn được. Mộ Dung Đường, ta bội phục, ha ha ha ha." Công Tôn Sở vung tay. "Có cái quỳ này của ngươi, ta sẽ không tổn hại tánh mạng của các nàng. Tốt lắm, trò chơi tối nay nên kết thúc, các ngươi có thể trở về."

"Công Tôn Sở, ngươi có ý gì?"

"Ngươi nói đúng, ngươi tổn thương thể diện của ta, ta hận ngươi. Nhưng điều ngươi khiến ta hận không chỉ thế." Công Tôn Sở cười đến tàn nhẫn.

"Người ngươi yêu đã chết, có phải đau lòng lắm không? Ta muốn ngươi đau, một ngày ngươi không nhớ nổi rốt cuộc còn làm chuyện gì, ta liền không cho ngươi sống tốt một ngày. Trở về đi, khi nào ngươi có thể làm ta cao hứng, tự nhiên ta sẽ thả các nàng. Mấy ngày này, để các nàng ở trong phủ Vương gia làm khách đi. Đừng quên, đây là phủ Vương gia, dù công phu các ngươi cao tới đâu, cũng là giang hồ mãng phu. Nếu triều đình truy cứu, các ngươi mạo phạm người hoàng gia, sẽ xử tội tru di. À, phải, ngươi không sợ chết, nhưng chắc ngươi sẽ không nỡ để các nàng chết chứ? Cho dù ngươi có thể điều động toàn bộ người trong võ lâm đến, có thể địch nổi Ngự Lâm quân sao? Ha ha ha, trở về đi, đến khi ta nghĩ ra được muốn ngươi lấy cái gì để đổi các nàng, sẽ cho người thông báo cho ngươi."

Người này quả thực là đổi trắng thay đen, không có liêm sỉ!

"Đúng rồi, quên nói cho các ngươi." Giọng điệu của Công Tôn Sở nhẹ nhàng. "Vị cô nương tên Mạc Tử Ngôn, đã ăn một ít độc dược, không chịu nổi chuyện ầm ĩ gì đâu. Nên để nàng nghỉ ngơi yên ổn đi."

Mộ Dung Đường nghe ra ẩn ý uy hiếp trong lời của hắn, mày nhíu chặt thành chữ xuyên (川).

Hắn nhìn chằm chằm Công Tôn Sở một hồi, trầm giọng nói: "Được, ta chờ. Chấn Thiên, Vũ Nhi, chúng ta đi."

"Cha!"

"Nghe lời ta, đi."

"Vũ Nhi, nghe cha ngươi, đi về trước thôi. Tin thì sẽ có, nếu Tử Ngôn thực sự trúng độc, ở lại chỗ này đối với nàng là có trăm hại không một lợi."

Tả Chấn Thiên âm trầm liếc mắt nhìn Công Tôn Sở một cái, lôi Mộ Dung Vũ trở về. Cung tiễn thủ lui ra sau, chờ bọn hắn đi khỏi đại môn, lập tức đóng nó lại.

"Cha, thúc thúc, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Không bằng ngày mai lại dẫn người tới đây, chúng ta vụng trộm mang Tuyết Nhi cùng Tử Ngôn đi ra."

"Hắn bắt các nàng, khẳng định sẽ có phòng bị, sao có thể dễ dàng để ngươi cứu đi?" Tả Chấn Thiên trầm tư nói: "Hắn là nhằm vào cha ngươi, Tử Ngôn và Tuyết Nhi hẳn sẽ không có việc gì. Tên hỗn đản đó, là muốn làm tốn thời gian của chúng ta."

"Cha, cha cùng hắn rốt cuộc từng có khúc mắc gì, tại sao hắn nhất định phải quấn quít lấy cha không tha? Chẳng lẽ hắn đã sớm điên rồi?"

Mộ Dung Đường lắc đầu, vẻ mặt thống khổ: "Nếu ta biết, sẽ không hại nương của con chết như vậy."

- --

"Tuyết Nhi, ngươi xem hoa này nở đẹp không, ta hái xuống cho ngươi nhé?"

Mộ Dung Tuyết mím chặt môi, tầm mắt hướng đến nơi khác, không hề để ý tới Công Tôn Sở đang ân cần.

"Như thế nào, ngươi không thích?" Bị người làm lơ, Công Tôn Sở không giận mà cười. "Ta đây đổi loại khác cho ngươi được chứ?"

"Ngươi đừng giả mù sa mưa nữa." Mộ Dung Tuyết ghét bỏ trừng hắn: "Mặc kệ là hoa gì, là ngươi đưa, ta cũng sẽ không thích."

"Thật sao?" Công Tôn Sở thở dài một hơi, cúi đầu lầm bầm nói một câu: "Nhưng lúc đó, nàng đã rất thích thú mà."

Hai người nhất thời lâm vào trầm mặc. Công Tôn Sở không nói lời nào, Mộ Dung Tuyết cũng không muốn mở miệng.

Hai ngày, bị giam lỏng ở phủ Vương gia hai ngày, nàng không có được chút tin tức của Mạc Tử Ngôn, Liễu Xanh sơn trang lại không cần phải nói.

Nàng sốt ruột, lo lắng, nhớ nhung, nhưng càng là sợ bị Công Tôn Sở nhìn ra cái gì, đành phải chịu đựng không hỏi.

Công Tôn Sở rõ ràng mới biết mình hai ngày, lại tự tiện làm chủ gọi mình thân thiết như vậy, mặc kệ mình phát hỏa như thế nào mắng hắn như thế nào, ý cười trên mặt hắn vẫn không hề giảm, còn luôn dùng ánh mắt thiệt kỳ quái nhìn mình. Nàng ẩn ẩn cảm thấy tâm tư của Công Tôn Sở đối với mình không hề đơn thuần.

"Ta muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa."

"Ta không có hứng thú."

"Ngươi hẳn nên nghe một chút, có lẽ, sẽ có lợi với ngươi." Công Tôn Sở cong khóe miệng. "Ta biết ngươi nhớ thương Mạc Tử Ngôn."

Lại là như vậy, luôn lấy cái này uy hiếp, nhưng hắn đoán không sai, Mộ Dung Tuyết quả thật không thể không để ý.

Công Tôn Sở mặc kệ bắt đầu kể: "Ta từng, từng có một người thương. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng. Nhưng thân phận nàng thấp kém, phụ thân ta không cho phép chúng ta ở bên nhau. Ngươi biết không, vẻ ngoài của ngươi và nàng rất giống nhau."

"Nhưng ta không phải nàng." Mộ Dung Tuyết bắt đầu cảnh giác, đây là nguyên nhân hắn dễ dàng bỏ qua cho mình nhiều lần như vậy sao?

"Ta biết ngươi không phải nàng. Nàng ấy đã sớm mất." Giọng Công Tôn Sở trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén. "Nếu không phải Mộ Dung Đường, nàng cũng sẽ không chết."

"Cha ta?" Mộ Dung Tuyết sửng sốt. "Ngươi nói hắn hại chết người ngươi thương?"

"Đúng vậy, nếu không phải hắn ngạo mạn không chịu ra tay giúp đỡ, chúng ta sẽ không bị chia lìa như vậy, nàng cũng sẽ không chết. Tất cả đều là lỗi của Mộ Dung Đường, đều là lỗi của hắn! Hắn khiến ta mất đi người thương, ta cũng sẽ không cho hắn sống hạnh phúc. Ha ha ha, hắn thích Triệu Uyển Như, ta liền giam hắn lại, khiến hắn thừa nhận nỗi khổ tương tư, làm hắn sống trong nhục nhã! Giờ hắn chạy thoát, các ngươi lại rơi vào tay ta, ngươi nói, ta nên để Mộ Dung Đường dùng bộ phận nào trên thân thể hắn đến đổi ngươi đây?"

Mộ Dung Tuyết gắt gao siết chặt nắm tay, cắn cắn môi. Biểu tình thống khoái trên mặt hắn làm Mộ Dung Tuyết phẫn hận không thôi, nâng tay muốn tát hắn một bạt tai, bị Công Tôn Sở bắt lấy cổ tay.

Nàng giãy không được, cúi đầu cắn một cái trên tay hắn.

Đau đớn trên tay dần rõ ràng hơn, Công Tôn Sở nhìn Mộ Dung Tuyết, trong mắt đã có tia ôn nhu. Hắn chịu đựng đau để Mộ Dung Tuyết cắn, ngón tay chảy ra máu cũng không ngăn cản.

Mộ Dung Tuyết nếm thấy mùi, ghê tởm lập tức há miệng. Tâm người này bẩn, máu cũng sẽ bẩn, nàng mới không muốn dính vào!

"Cắn đủ?"

"Vương gia!"

Công Tôn Sở quay đầu lại, hạ nhân vương phủ chạy tới, cung kính nói: "Vương gia, có người muốn gặp ngài, là người trong cung."

Người trong cung? Công Tôn Sở hơi nhíu mày, chẳng lẽ hoàng đế đã biết được chuyện gì? Hắn rút tay lấy khăn quấn nó lại.

"Ta đã biết, chiếu cố Tuyết Nhi cô nương cho tốt. Nàng có chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi."

"Dạ, Vương gia."

Hắn còn muốn nói gì đó với Mộ Dung Tuyết, thấy nàng xoay qua chỗ khác, miệng mấp máy rồi mím lại, xoay người rời đi.

"Tuyết Nhi tiểu thư, xin đi theo ta về phòng."

Mộ Dung Tuyết bực mình không thôi: "Đừng gọi ta! Ngươi dựa vào cái gì gọi ta như thế?"

"Ha ha, mới sáng sớm đã nổi giận như vậy, là ai chọc Mộ Dung đại tiểu thư của chúng ta vậy?"

Tiếng nói quen tai này, Mộ Dung Tuyết quay đầu lại, quả nhiên là Lâm Vệ. Mới đi một tên giờ lại đến một tên nữa, thật sự là làm người ta chán ghét!

"Ngươi lui ra đi, ta trông coi ở đây là được rồi." Lâm Vệ đuổi hạ nhân đi rồi, nhàn nhã nhìn Mộ Dung Tuyết mặt hầm hầm. "Như thế nào, tâm tình không tốt? Không bằng đi cùng ta đến một chỗ, có lẽ ngươi sẽ tốt lên rất nhiều."

"Không có hứng thú."

"Ngươi không muốn gặp Mạc Tử Ngôn?"

Mộ Dung Tuyết lập tức ngẩng đầu, kích động hỏi: "Ngươi có biết nàng bị nhốt ở đâu sao?"

"Biết, đương nhiên biết, ta còn có thể mang ngươi đi gặp nàng. Nhưng mà, ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Hợp tác với ta."

"Hợp tác với ngươi?" Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng. "Là muốn ta giống người phải cúi đầu trước Công Tôn Sở sao?"

"Hắn hủy Ngự Kiếm sơn trang, hại Mộ Dung gia không thể an bình, ta biết ngươi hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả." Lâm Vệ nhún nhún vai. "Nếu ngươi nghe ta, nói không chừng, ta có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện."

"A, ta không có nghe sai đi, ngươi có thể giúp ta giết hắn?" Mộ Dung Tuyết không biết hắn đang có chủ ý gì. Hắn vì quyền thế quy thuận Công Tôn Sở, hiện tại sao lại muốn mình hợp tác cùng để giết Công Tôn Sở?

Lâm Vệ nhìn quanh bốn phía, xác định không ai đang nghe lén, gật gật đầu: "Ta thấy hắn đối với ngươi rất đặc biệt. Hắn không hề có tâm phòng bị với ngươi, còn muốn dùng mọi cách lấy lòng ngươi, vì sao lại không dùng điểm này lợi dụng để lấy tín nhiệm của hắn, sau đó trừ bỏ hắn chứ? Ngày ấy Mộ Dung Đường đến, vì bảo toàn tánh mạng của các ngươi, trước mặt đám thị vệ mặt hướng Công Tôn Sở quỳ xuống. Công Tôn Sở bắt các ngươi uy hiếp Mộ Dung Đường, ta thấy, lần sau sẽ thành muốn hắn chặt tay chặt chân. Ngươi cam tâm bị hắn nhốt, trơ mắt nhìn cha ngươi chịu nhục sao?"

"Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Ngươi cũng là kẻ phản bội Ngự Kiếm sơn trang."

"Tin hay không tùy ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ lại xem, nhưng phải nhanh, sinh thần của thiên tử sắp đến, hôm nay lại triệu kiến Công Tôn Sở. Ta thấy, hắn chuẩn bị muốn động thủ. Mạc Tử Ngôn sẽ là món thọ lễ không tệ đâu. Ha ha, nếu Công Tôn Sở lên làm hoàng đế, các ngươi sẽ không còn có thể xoay người được nữa. Tốt lắm, ta đã nói đến đây, lựa chọn thế nào, giao cho ngươi. Đi theo ta, trước tiên cũng phải đi thăm người trong lòng của ngươi trước đã."

Mộ Dung Tuyết cả kinh, hắn sao mà biết được?

Lâm Vệ tựa hồ nhìn ra Mộ Dung Tuyết kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên, ý vị thâm trường bổ sung một câu: "Ngươi nói, nếu Công Tôn Sở biết quan hệ của ngươi cùng Mạc Tử Ngôn, hắn sẽ làm như thế nào đây? Tỷ tỷ của Vương gia, cũng là vì một nữ nhân mà phản bội hắn đó."

Trong đầu Mộ Dung Tuyết loạn thành một đoàn, hoảng hốt đi theo Lâm Vệ xuyên qua hơn phân nửa vương phủ. Nàng không biết mình có nên tin hắn hay không. Hiện tại, nàng thầm nghĩ mau mau gặp được Mạc Tử Ngôn. Có lẽ sau khi thấy người nọ nàng sẽ có được đáp án.

Lâm Vệ mang nàng đi vào một độc viện, nhìn quanh hình như là đã được hắn dọn đường sẵn, trong viện trống rỗng không có ai.

"Nàng ở đâu rồi?"

"Ở trong phòng, ngươi vào đi thôi, đừng ở lâu lắm."

Mộ Dung Tuyết vội vàng bước lên bậc thang đẩy cửa gỗ sơn thiếp đỏ ra, bước chân lảo đảo đi xuyên qua bình phong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh bạch sắc nằm trên giường đưa lưng về phía mình.

"Tử Ngôn!"

Nàng chồm tới ôm nàng vào trong lòng, lại không nhận được hồi đáp của Mạc Tử Ngôn. Mộ Dung Tuyết kinh ngạc quay Mạc Tử Ngôn qua.

"Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy?"

- ------

Editor có lời muốn nói: laptop nhập viện mấy bữa nay, giờ mới ra chương, mong thông cảm nha~~~ orz~~

Bình luận

Truyện đang đọc