PHONG LƯU VÕ TRẠNG NGUYÊN

Tần Tiêu cảm giác cực sướng, đây là niềm vui gia đình a!

Ở cùng với vợ con thật tốt.

Thời điểm đang ăn cơm trước cửa sân có một đội xe ngựa, một chiếc kiệu màu vàng đi tới.

Bọn người Tần Tiêu nhìn thấy là Lý Long Cơ đến, liên tục không ngừng ra nghênh đón.

Lý Long Cơ một thân áo bào vàng đầu đội kim quan. Vẻ mặt hưng phấn, vào cửa thì ôm lấy đầu to, liên tục bảo nó gọi là cha nuôi.

Tần Tiêu nhìn thấy hắn một đám đội danh dự theo. Có chút buồn bực nói ra:

- Thái tử sao mang một đám người tới?

- Lễ nghi nha!

Lý Long Cơ nói ra:

- Ngày mai là đại hôn của ngươi và Tiên nhi. Theo như tục lệ hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, không cho chú rể ngươi gặp mặt biết không? Phụ hoàng bảo ta tới mang Tiên nhi đi tới đông cung, ngày mai lại theo nghi thức ngươi dẫn về.

Tần Tiêu dẫn Lý Long Cơ mời vào trong, cười ngây ngô:

- Đều là lão phu lão thê, còn làm những chuyện này? Có mang theo đầu to theo hay không?

Lý Tiên Huệ che miệng cười rộ lên:

- Đúng đấy, ta còn đang xấu hổ đấy. Hài tử đã có mới xử lý hôn lễ.

Lý Long Cơ cười nói:

- Vậy các ngươi ôm tiểu Tần công tử cùng lên hôn lễ đi, càng nhiều vui mừng. Nói đến đầu to còn chưa mở tiệc rượu ăn mừng thôi nôi đi.

Sau khi trò chuyện một hồi, bọn nhỏ đã bị vú em ôm đi, Lý Tiên Huệ cũng chuẩn bị hành lý đi đông cung. Dù sao cũng là hôn lễ hoàng tộc, an bài tốt phải nghe theo, từ chối không được. Thượng Quan Uyển Nhi cũng thức thời đi xuống dưới, lưu Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ ở một mình.

Tần Tiêu biết rõ Lý Long Cơ khẳng định có chuyện nói, vì vậy mời hắn vào gian mật thất, đóng cửa phòng.

Lý Long Cơ giả bộ như đi dạo chơi, ngồi vào sờ lên cây cầm trong phòng, quan sát một hồi.

Lên tiếng nói:

- Phá cầm.

Tần Tiêu rót chén trà cho hắn, ngồi đối diện:

- Tự nhiên là không so được với tiêu vĩ cầm của ngươi rồi. Loại vật này, cũng khó lọt vào pháp nhãn của ngươi nha.

Lý Long Cơ tùy ý khuấy động dây đàn, tấu một thủ khúc. Không yên lòng nói ra:

- Kỳ thật cũng không kém quá nhiều. Chỉ là tâm tình của ta không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Tần Tiêu cười một cái:

- Không phải là bị cô cô khi dễ hay sao. Không đến mức a.

- Lúc này cũng không phải như vậy.

Lý Long Cơ cau mày, dùng sức sờ dây đàn, tấu một âm cao vút.

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Chuyện gì xảy ra?

Lý Long Cơ kêu rên một tiếng, thở dài một hơi, chậm rãi nói ra:

- Sau chính biến trăm phế đãi hưng, quan viên không làm việc. Mấy tháng này vẫn điều chỉnh quan viên tam tỉnh lục viện. Thái Bình công chúa thừa cơ trắng trợn xếp thân tín vào, phân công tâm phúc. Ngày hôm qua phụ hoàng triệu ta vào thương nghị đại sự, trong tam tỉnh lục bộ thoáng cái có hơn một nửa là người của Thái Bình công chúa. Ngươi nói, ta có phiền muộn không?

Tần Tiêu hơi một chút nhíu mày:

- Không phải chỉ nhiều ra một Đậu Hoài Trinh sao?

- Ah, xem ra ngươi cũng thu được tin tức.

Lý Long Cơ hơi có chút kinh ngạc, sau đó nói:

- Hẳn là Đường Hưu Cảnh nói cho ngươi biết a, hắn và ngươi quan hệ không tệ nhỉ? Đâu chỉ chuyện Đậu Hoài Trinh ôm đồm chuyện quân sự, còn gia tăng Hình bộ Thượng thư Tiêu Chí Trung, Lại bộ Thượng Thư Sâm Hi. Trong đó, Tiêu Chí Trung còn là Trung Thư Lệnh, một lần hành động xếp trước Trương Thuyết, trở thành thủ phụ đương triều. Vốn Trung Thư Lệnh Chung Thiệu Kinh xuống làm Lễ bộ Thượng thư. Duy chỉ có làm cho ta thỏa mãn là Quách Nguyên Chấn sẽ làm Binh Bộ Thượng Thư.

Tần Tiêu cũng kinh ngạc, nói:

- Xem ra lần này nhân sự thay đổi quá lớn! Như thế nào Diêu Sùng, Tống Cảnh không có rút đi? Hai người bọn họ trước kia đều là Tể tướng, hơn nữa quen công tác trong luc bộ.

- Ai, tự nhiên là cô cô của ta không đồng ý.

Lý Long Cơ rầu rĩ nói ra:

- Vốn quan hệ của Diêu Sùng cùng Thái Bình công chúa cũng không tệ lắm. Nhưng mà trong lúc nhất thời, nhất thời nha. Lúc ấy trong triều yêu nghiệt làm loạn, Diêu Sùng đương nhiên nguyện ý nghe Thái Bình công chúa đi làm một chuyện gì đó; nhưng mà bây giờ hắn đương nhiên chỉ trung với vương thất Lý Đường, huống chi hắn là đông cung thứ tử. Cho nên vẫn hướng vào ta, Diêu Sùng và Thái Bình công chúa huyên náo có chút cương đấy, biết không? Tống Cảnh càng không cần nói, từ trước ngay thẳng nghiêm thẳng mà nổi tiếng. Thái Bình công chúa lo lắng cho hắn tiến vào lục bộ uy hiếp người của mình, khắp nơi cản tay, cho nên cũng cực lực phản đối. Vốn ta đề nghị phân bọn họ làm ở Hình bộ cùng Lại bộ. Không nghĩ tới Tiêu Chí Trung, Sầm Hi chui vào, hai người này lại là Tể tướng.

Tần Tiêu suy tư một chút, không khỏi nói ra:

- Vừa nói như vậy, Tể Tướng trong triều có một nửa là người của Thái Bình công chúa?

- Cũng không phải sao?

Lý Long Cơ nhíu mày, phiền muộn gẫy dây đàn:

- Cô cô quá tốt rồi a, cũng không biết muốn làm cái gì. Từ triều thánh hậu tới hôm nay quá không dễ dàng. Hẳn là chính cô ta cũng muốn ngang ngược độc quyền?

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Không thể nào. Vừa mới xong chuyện Vi hậu, lại xuất hiện Thái Bình công chúa lợi hại hơn? Loại ngày này còn qua được sao?

- Còn có một việc, ta muốn thương lượng với ngươi.

Hai tay Lý Long Cơ nhấn dây đàn. Âm thanh dừng lại.

Sắc mặt Tần Tiêu ngưng trọng. Nghi ngờ nói:

- Đại sự sao?

- Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Sắc mặt Lý Long Cơ yên lặng nói ra:

- Trong lúc Vi hậu nhiễu loạn, bọn cẩu tặc bán quan mua tước và làm việc đút túi riêng. Thiên hạ Đại Đường của ta nhìn thì như bình thường, nhưng mà ẩn họa quá nhiều. Những người mua quan chức thì càng dùng quan chức kiếm nhiều tiền hơn, trắng trợn thu hết mồ hôi nước mắt của nhân dân. Trên quan trường tham ăn hối lộ nổi lên bốn phia. Nghĩ tới Đại Đường của ta từ thời Thái Tông hoàng đế Trinh Quán, thiên hạ không tham lại trị thanh bình. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại như vậy...

Tần Tiêu nhìn qua Lý Long Cơ, rõ ràng cảm giác được hiểu ra. Đây chính là Lâm Truy Vương nổi tiếng sao? Xem ra hắn rất có ánh mắt chính trị, cũng là người làm đại sự.

- Được rồi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?

Lý Long Cơ nhíu mày, quyết đoán nói ra:

- Trước từ Trường An đi, tra những kẻ mua quan bán chức. Ngươi trước tiên trải qua Ngự Sử đài, ta muốn ngươi quay lại Ngự Sử đài kiêm nhiệm chức Ngự Sử trung thừa, khơi mào việc này. Ngự sử đại phu Lô Hoài Thận tuy tuy cũng xem là người tài giỏi ngay thẳng, nhưng dù sao gan phách không đủ. Hơn nữa Ngự Sử đài cùng Hoàng Thành Ngự Suất Ti liên hợp động thủ, càng có thế lôi đình vạn quân.

Tần Tiêu hít sâu một hơi:

- Ta bây giờ là quân đầu, nếu như ngươi nói quay lại Ngự Sử đài. Vậy thành văn liêu chơi chính trị. Chuyện này hoàng đế chuẩn sao?

- Còn không có.

Lý Long Cơ có chút buồn bực nói ra:

- Mỗi lần có chuyện. Phụ hoàng luôn nói ‘ý của tam lang thế nào’, ‘Trấn Quốc Thái Bình công chúa ý như thế nào’, đợi chúng ta thống nhất ý kiến thì hắn mới bằng lòng tỏ thái độ ra quyết định. Nhắc tới cũng khiến người ta lo lắng. Phụ hoàng rõ ràng còn giữ tính tình này, ai!

Bình luận

Truyện đang đọc