PHONG THỦY ĐẠI SƯ



Hắn cầm điện thoại di động lên, khoác một tay lên vai Người mẫu, tranh thủ liếc nhìn khu bình luận, cư nhiên bật cười một tiếng: "Ha, xem ra vừa nãy tất cả mọi người có chút giật mình nhỉ? Sao rồi, bây giờ không còn cảm thấy độc thân cô đơn nữa hả? Có phải ngồi ngủ trong phòng của mình cũng có thể cảm giác được dưới giường có người, sau cửa có người, ngoài cửa sổ cũng có người...!Cuộc sống bỗng nhiên trở nên náo nhiệt vui vẻ? Phòng livestream vi phạm lệnh cấm là lựa chọn tốt nhất dành cho bạn để nói lời chia tay với cuộc sống cô đơn.

【...!】
MMP* nha, thôi để cho quỷ ăn anh đi!
*Từ viết tắt của một câu chửi
Kiều Quảng Lan nháy mắt một cái, giọng điệu nghiêm túc trở lại: "Được rồi, chỉ đùa chút thôi.

Các bạn không cần lo lắng, Streamer ở đây, tôi nhất định sẽ bảo vệ các bạn, trừ phi cô ta ăn tôi trước, nếu không các bạn sẽ không chịu chút tổn thương nào đâi.

【 Cho nên là, vừa nãy streamer đang chọc chúng ta sao? Tôi vậy mà...!Không có cách nào chống cự...![ che mặt ][ che mặt ] 】
【 Kiều mỹ nhân MAN quá, ảnh bảo sẽ bảo vệ chúng ta kia, muốn ngủ anh quá.


【 Ha ha ha, ngủ + 1! 】
【 Hai vị lầu trên không biết xấu hổ à 23333333.


Tạ Trác dựa vào việc đã bị bóng tối che khuất nằm nhoài trên bả vai của Kiều Quảng Lan, yên lặng mà nhìn những bình luận mất tiết tháo kia, không nhịn được đen mặt.

Ở ngay trước mặt ông mà dám mơ ước người đàn ông của ông đều là những kẻ khốn khiếp! Vừa rồi còn nháo muốn xem CP, bây giờ lại quên mất ông đây rồi à ╭(╯^╰)╮?!
Quảng Lan nhìn một đám người gõ bình luận muốn ngủ hắn ngược lại là cảm thấy rất thú vị, cười ha ha: "Đã như vậy, nếu các bạn không sợ có thể cùng đến đây, tôi và em gái người mẫu sẽ ở đây chờ các bạn."
Dường như ngay lúc hắn nói xong câu đó, dưới lầu liền hợp với tình hình mà truyền đến tiếng bước chân, nghe ra còn không phải chỉ là một người.

...!Không phải chứ, nhanh như vậy?
Kiều Quảng Lan thật bất ngờ, theo bản năng mà cùng Tạ Trác liếc mắt nhìn nhau.

Tạ Trác tức giận đến nói thẳng: "Tôi ngược lại muốn xem xem người đến là ai đấy!"
Kiều Quảng Lan không hiểu ra sao: "Anh kích động cái gì? Yên tâm đi, chỉ với bộ dạng con gấu này của anh, không quan tâm người đến là ai, phải ngủ cũng sẽ không ngủ với anh."
Tạ Trác: "..."
Trái tim thủy tinh tan vỡ rồi, Lão Kiều.

Đùa giỡn thì đùa giỡn, nhưng ở trong đêm khuya, trung tâm thương mại vốn nên là không có một bóng người đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cái này nghe vào vẫn rất dọa người, nếu như người đứng ở nơi này thật sự là người bình thường, sợ là đã sớm bị dọa cho quỳ xuống rồi.

Đại sư Kiều lại không có gì lo sợ, trực tiếp bước về hướng bước chân nghênh tiếp.

Người tới là Cung Đào và Thôi Như Chính.

Kiều Quảng Lan nhướng một bên lông mày lên, đối với tổ hợp này khá là bất ngờ.

Trước đó hắn vẫn luôn cho rằng boss cuối màn là Thôi Như Chính, dù sao thì Kiều Quảng Lan cũng chỉ tiếp xúc với một người biết pháp thuật là gã.

Nhưng mà sau đó biểu hiện của Thôi Như Chính ở nhà Viên Oánh Oánh có chút kinh sợ, lại khiến hắn dao động phán đoán của mình, nhưng mà nói như thế nào đi chăng nữa, Kiều Quảng Lan cũng có thể đoán được Thôi Như Chính sẽ xuất hiện.

Trước khi mẹ của Viên Oánh Oánh qua đời nhìn thấy chiếc đèn sáng kia, chuyện đồ chơi chưa chắc đã là người khơi mào ra, thế nhưng gã nhất định đã phát hiện gì đó nên mới muốn tìm hiểu rõ ràng.

Sau khi gã tìm được manh mối gì đó nên đã giết mẹ của Viên Oánh Oánh để giệt khẩu, nếu thế thì tất cả những chuyện này cũng có thể thấy rõ ràng được.

Kiều Quảng Lan cảm thấy người ở sau lưng gã kia mới là người mấu chốt.

Thế nhưng mà tên vô dụng Cung Đào này ngược lại đến đây làm loạn gì thế?
Kiều Quảng Lan nói: "Hai vị, chào buổi tối."
【 Ể, đây không phải là đại sư lần trước kia sao? Ông ta tại sao cũng vào đây thế.


【 Người bên cạnh kia tôi cũng quen, cũng là một streamer.

Trước đây tôi từng xem qua livestream của anh ấy một chút, nhưng mà nhìn ảnh ở đây lúc này cứ thấy kỳ quái sao ấy】
【 Âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu!! Đoán xem xem ai là người cuối cùng đứng sau hậu trường? 】
Kiều Quảng Lan bật cười: "Ai là người cuối cùng đứng sau hậu trường...!Cái vấn đề này tôi cũng rất muốn biết, như vậy đi, chúng ta chơi trò đoán chơi có thưởng.

Đoán xem cuối cùng ai sẽ là boss, đoán đúng..."
Hắn tiện tay xách Tạ Trác tới trước màn ảnh: "Đoán đúng streamer sẽ tặng bạn một món đồ chơi bằng lông vô cùng sang trọng này, free ship nhé."
Tạ Trác: "..."
"Cậu muốn tặng tôi cho người ta?" Lúc bị nhét về túi lần nữa, anh "thương tâm gần chết" mà hỏi như thế.

Mặc dù không có ý này, Kiều Quảng Lan vẫn khó giải thích được mà cảm thấy hơi hổ thẹn, giải thích: "Không có, tôi chỉ lấy anh làm ví dụ thôi, cùng lắm thì đưa một con y chang."
Tạ Trác không chút nháy mắt nhìn hắn: "Tôi hi vọng tôi là độc nhất vô nhị ở trong lòng của cậu."
Kiều Quảng Lan: "..."
Một cái đồ chơi bằng lông quá thừa hormone...!Đúng là độc nhất vô nhị.

"Kiều Quảng Lan!"
Vốn dĩ Cung Đào còn muốn hỏi hắn làm như không thấy mình là có ý gì, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, phát hiện Kiều Quảng Lan đang nói chuyện cùng con gấu trong tay, trong phút chốc tam quan sụp đổ, "Trong tay cậu là cái gì thế?"
Kiều Quảng Lan ung dung thong thả nói: "Mắt anh mù hay sao không nhìn thấy thế?"
Cung Đào: "..."
Kiều Quảng Lan không đáp lại gã nữa, ánh mắt quét qua người Thôi Như Chính, nở nụ cười,
Nụ cười của hắn có chút quái lạ, giống như thợ săn gặp được con mồi yêu thích, không muôn trực tiếp giết chết, mang theo chút trêu tức nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ gợi đòn.


Bị một người đàn ông dùng ánh mắt như một tên lưu manh nhìn chăm chú một cô gái nhà lành, cả người Thôi Như Chính nổi lên một tầng da gà, cũng có chút tức giận: "Cậu cười cái gì?"
Kiều Quảng Lan sờ sờ mũi, mặt mày cong cong: "Nhớ lần trước tôi từng nói với ngài cái gì không? Tôi nói —— tôi ghét nhất người khác cướp danh tiếng của tôi."
Hắn nói câu này ý là không muốn nhiều lời nữa, chậm rãi nói: "Tôi phải livestream tiếp, hai vị cứ tự nhiên nhé."
Cung Đào nói: "Hôm nay cậu không cần livestream nữa! Hôm nay streamer đổi lại thành tôi."
Kiều Quảng Lan ngoài ý muốn nói: "Ồ?"
Cung Đào cuối cùng nhìn thấy hắn thay đổi thần sắc, có cảm giác đã tìm được tôn nghiêm về lại, đắc ý nói: "Nghe không hiểu à? Vấn đề là giờ đã đổi người rồi đấy! Thông báo mới phát ra trên Wechat chiều nay cậu chưa xem hả?
Kiều Quảng Lan chê trò chuyện nhóm quá phiền nên dứt khoát tắt thông báo.

Nghe được Cung Đào nói thế nên hắn mở điện thoại di động liếc một cái, phát hiện quả nhiên là thế.

Trên điện thoại vẫn còn hai cái thông báo chưa nhận, lúc hắn livestream đã bật chế độ im lặng cho nên không nghe được gì cả.

Hắn không nhịn cười được.

Trước kia đã nói qua, ngoại trừ chương trình livestream ẩm thực thì còn lại địa điểm và góc độ đều được tự chọn, miễn là trước khi livestream thì điền lên mẫu đăng ký là được.

Kiều Quảng Lan còn trì hoãn đến khá trễ mới điền.

Vậy mà có kẻ đã thấy được, gửi cho tên khốn Cung Đào luôn thích chơi bẩn với Kiều Quảng Lan để gã được lợi.

Gã còn sợ không chơi được hắn thế là gã ta còn lôi thêm một tên đạo sĩ thúi nữa.

Đáng tiếc chậm quá đi ~
Kiều Quảng Lan nói: "Bây giờ tôi thấy rồi, nếu tôi không cho anh Livestream, thế thì sao?"
Cung Đào bị sự vô liêm sỉ của hắn dọa sợ ngây người.

Trước đó gã đã từng thử mấy lần cố ý vào phòng livestream của Kiều Quảng Lan.

Bời vì gã có được quyền hạn cấp trên, gã thậm chí còn muốn thay đổi password tài khoản của Kiều Quảng Lan, thế nhưng đều thất bại.

Nếu không phải bởi vì như thế, Cung Đào gã còn mất công chạy đến đây báo cho Kiều Quảng Lan một tiếng làm gì, cứ trực tiếp ép không cho hắn livestream là được rồi.

Gã còn nhớ chuyện lần trước bị đánh, cho nên không dám cướp của Kiều Quảng Lan, không thể làm gì khác hơn là gửi hy vọng vào Thôi Như Chính, liếc mắt về phía gã ta ra hiệu.

Khóe môi Thôi Như Chính lộ ra một nụ cười quái dị: "Đã như vậy, chi bằng hai cậu tự livestream phần của mình đi? Vừa khéo có thể so tài một lần, xem coi cuối cùng ai thu hút được nhiều khán giả hơn."
Lúc nói ra câu này, thần thái của gã ta so với ban nãy cón chút thay đổi vi diệu.

Cảnh này bị Kiều Quảng Lan nhìn thấy được, không tiếng động mà nhếch môi dưới.

Cung Đào biết gã ta là một đại sư Phong thủy, nếu đã nói như thế thì nhất định là cũng không còn biện pháp nào khác nữa, không có dị nghị gì, giơ ngón giữa về phía Kiều Quảng LAn bật app Livstream của mình lên.

Khóe mắt Kiều Quảng Lan liếc qua gã một cái, cong môi nở nụ cười, xoay người rời đi.

Ngón tay Thôi Như Chính gõ nhẹ, một con người giấy nho nhỏ giống như bị thứ gì đó điều khiển, bay qua trước mặt Kiều Quảng Lan.

Kiều Quảng Lan thở dài: "Làm khổ các vị quá, ngoài miệng nói để tôi đi nhưng mà cơ thể trung thực ghê ha, nói một đằng làm một nẻo, một bộ dục cự còn nghênh* đấy à?"
*Nói dễ hiểu là thèm muốn chết nhưng mà lại tỏ ra eo ơi đừng làm thế =)))
Thôi Như Chính quát lên: "Nói hươu nói vượn!".

Gần như là cùng lúc với bốn chữ này thốt ra từ trong miệng gã ta, tiếng này to hơn tiếng khác, người giấy nhỏ trên mặt đất tay ngắn chân ngắn giống như nhận được lời hiệu lệnh nào đó, nhẹ nhàng bay lên đứng thẳng trên mặt đất bắt đầu to lên.

Chớp mắt, biến thành một ông chú không đầu cao hơn ba mét, trong tay cầm một cái búa to.

Kiều Quảng Lan giống như không cảm giác được nguy hiểm gì cả, giơ điện thoại di động về phía trước, đồng thời giải thích: "Mọi người nhìn thấy vật này có phải kinh ngạc cực kỳ không? Ngày hôm nay chúng ta cực kỳ may mắn, mời tới được anh bạn đồng ý biểu diễn ảo thuật.

Cái đồ chơi này gọi là con rối, đổi một lời giải thích nghe dễ hiểu hơn thì là thức thần.

Cái này...!Dùng đầu nhũ (núm zú) làm mắt, dùng rốn làm miệng, có thể cử động mà không cần đầu, nó có tên là Hình Thiên."
Hình thiên cho hắn mặt mũi chém hắn một búa.

Kiều Quảng Lan thoải mái tránh thoát, tiện tay sờ ngực của nó: "Ngực to cơ rất rắn chắc, nhưng đáng tiếc không xài được."
Ngay khi Kiều Quảng Lan nói câu này, một búa lớn mang theo tiếng sấm rên gió rầm bổ xuống.

Kiều Quảng Lan không những không trốn, trái lại có vẻ như còn muốn tiếp tục sờ sờ bụng của nó: "Ha, cơ bụng này..."
Tạ Trác đột nhiên đứng lên từ trên bả vai hắn, tay không mà nắm chặt lấy cái rìu, xoay nó một vòng bổ vào con rối rồi hất văng nó bay ra ngoài.

Kiều Quảng Lan: "..."
Thôi Như Chính: "...!!!"
Một con gấu nhỏ cả người đầy lông, bất quá chỉ to bằng bàn tay, đứng lẻ loi trên bả vai thanh niên.

Bằng tay không...!à không, bằng bàn tay gấu đập cho người đàn ông lực lưỡng cao 3m bay ra ngoài.

Cái hình ảnh này cho dù có được lắp một đôi mắt chó hợp kim titan, cũng thật sự tạo sát thương kinh khủng
Kiều Quảng Lan chân tâm thật lòng mà nói một câu: "Anh trâu bò đấy."
Tạ Trác thầm nghĩ, nếu em còn ở trước mặt ôi đùa giỡn người ta nữa, tôi lại có thể trâu bò hơn nữa đấy.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng lời này, anh không có tư cách nói, cũng chỉ đành dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Kiều Quảng Lan, xem như đây là lời đáp lại.

Một cánh tay con rối đã bị đứt gãy, rung rinh rơi trên mặt đất, tay còn lại vẫn cầm lưỡi búa to, gắng sức giãy giụa muốn đứng lên.

Kiều Quảng Lan trực tiếp đi tới, dẫm một cước nát bẹp con rối, làm cho người đàn ông nửa đứng lên triệt để bẹp dí thành giấy.

"Thật có lỗi với các bạn quá, vừa nãy Streamer hang hái quá, vốn dĩ muốn chơi với nó thêm một chút, không nghĩ đến đánh anh bạn này về nguyên hình nhanh thế.

Kiều Quảng Lan thở dài, tiếc nuối nhìn Thôi Như Chính liếc mắt một cái, tiếp tục đi về phía trước: "Dù sao sự hiểu biết của tôi với con rối vẫn khá là low (ít, thấp) biết nó chiến đấu kém, không nghĩ tới nó phế như thế.

Cái này thật có lỗi, tiếp thôi, chúng ta tiếp tục livestream còn đang dở..."
Tâm lý của Cung Đào thầm mắng Thôi Như Chính vô dụng, thể nhưng cũng không tiện trở mặt với gã a, chỉ có thể đè lại lửa giận nói: "Đại sư Thôi, ngài cứ như vậy để hắn đi sao?"
Thôi Như Chính tất nhiên không chỉ có một chiêu này, thế nhưng hai lần liền được chứng kiến sức mạnh của Kiều Quảng Lan nên gã ta không dám manh động quá mức, huống hồ, con gấu kia...!
Ánh mắt gã ta lấp lóe, Cung Đào nghe gã đáp lại: "Không thả hắn đi thì sao? Chân mọc trên người hắn? Cậu không cũng không đến mức vì muốn cướp kênh Livestream này nên bắt ta đánh gãy chân hắn chứ? Vừa nãy ta đã đề nghị qua, cậu có thể cùng lúc livestream với hắn, nếu tay nghề của cậu cao hơn, tự nhiên có thể hấp dẫn nhiều người hơn thôi."
Cung Đào nhíu nhíu mày, công việc chính mà gã nhận được là thay thế Kiều Quảng Lan, ở kênh của hắn, chứ không phải kênh của mình.

Đạo sĩ thúi này vừa nhìn đã biết là tên nhà quê, có vậy cũng không hiểu.

Nhưng mà nhà quê này cũng bất lực, không ngăn cản Kiều Quảng Lan được, hiện tại không có lựa chọn nào khác.

Bất mãn thì bất mãn nhưng lúc đó Cung Đào cũng thở phào nhẹ nhõm —— ngược lại bây giờ trách nhiệm không còn là của gã nữa.

Tuy rằng gã đố kỵ với mức lương của Kiều Quảng Lan, thế nhưng cái kênh xui xẻo kia gã lại không muốn dùng cho lắm.

Nghĩ như vậy, Cung Đào làm bộ bất đắc dĩ mở kênh livestream của mình lên, nói: "Được thôi.

Vậy phiền đại sư Thôi ở gần tôi một chút, ở đây...!buổi tối có chút âm u quá."
Thôi Như Chính khinh thường nói: "Cậu yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Cung Đào hơi do dự, Thôi Như Chính liền nhấn mạnh: "Nắm chắc thời gian chút đi! Nếu bỏ lỡ thêm nữa, Kiều Quảng Lan cũng livestream xong rồi đấy! Cậu dựa theo bản thảo viết trước nó, nói về nơi này một chút, nhất định sẽ cướp được một số khán giả tới đây!"
Giọng điệu của gã ta cực kỳ nghiêm khắc, lời nói làm Cung Đào không hiểu ra sao: "Livestream một cái tiết mục thôi mà, ngài làm gì mà giống như dành mạng của nhau thế."
Thôi Như Chính nói: "Cậu nói đúng, ngược lại chyện làm không xong, nếu bị đuổi việc cũng là đuổi việc cậu, liên qua gì tới ta đâu."
Cung Đào khựng lại: "Được rồi.".

truyện kiếm hiệp hay
Một bên khác, Kiều Quảng Lan đã rời đi vẫn tiếp tục livestream bên mình: "Xin lỗi nhé, ban nãy có một chút nhạc đệm nhỏ, bây giờ chúng ta nhìn người mẫu tiếp nào.

Theo quy mô phát triển mở rộng, Thành phố đồ chơi Đông Hà không chỉ còn tiêu thụ mỗi mình loại đồ chơi bằng lông nữa, còn kinh doanh thêm quần áo trẻ con, cho nên mới nãy mọi người thấy tạo hình Người mẫu toàn là trẻ con...!Ây, nơi này vẫn còn nhiều lắm."
【 Streamer à, đại sư của em, em muốn hỏi anh chút con gấu trên vai anh là của hãng nào thế, em cũng muốn một con! QAQ!】
【 Không biết tại sao, đây vốn dĩ là một bộ phim hành động gay cấn mới đúng, thế mà tôi lại nhìn thấy được gian tình! Tự nhiên tôi thấy Kiều mỹ nhân và gấu nhỏ ở chung moe quá [ Che mặt ]...!】
【 Mị nguyện ý măm măm CP này! Lúc nãy Gấu ca giận giữ vì hồng nhan bạo ngược cực kỳ, mị tặng cho 101 điểm ạ! 】
【 Trước đó tôi vẫn còn tò mò Streamer đang nói chuyện với ai, mãi đến tận vừa nãy tôi mới hiểu...!Chỉ là người giấy cũng có thể biến thành ông chú to lớn, gấu bông nhỏ đột nhiên bạo phát sức mạnh của một người bạn trai cũng không còn khiến tôi kinh ngạc nữa.


【 Nắp xoong em xin phép hỏi một câu, Kiều mỹ nhân à Kiều mỹ nhân, giữa gấu nhỏ và em đáng yêu như này, anh thích ai nhất nào? 】
"Vấn đề này có chút khó đấy, nếu có đáp án lựa chọn tất cả, tôi sẽ cực kỳ vui đấy."
Kiều Quảng Lan trả lời một cách thản nhiên, Tạ Trác liếc hắn một cái, móng vuốt vỗ xuống gò má Kiều Quảng Lan.

Anh không dùng nhiều sức lực, ngưa ngứa nhưng khá thoải mái, Kiều Quảng Lan nheo mắt lại: "Tiếp tục thôi."
Tạ Trác: "..."
【 Ha ha ha ha ha, moe chết ông rồi, gấu nhỏ đáng yêu quá! 】
【 Ây dô, còn biết ghen cơ đấy! Siêu cấp muốn một bé ~ cái này gọi là gì nhỉ? Đáng yêu thụ? Bình dấm chua* thụ? 】
*Bình dấm chua = chỉ những người hay ghen tuông.

【 Tại sao mị thấy trên người gấu nhỏ tràn đầy công khí nhỉ! Ban nãy giải cứu cho Kiều Mỹ nhân, nhìn cực kỳ khí phách hiên ngang.

So với Streamer da trắng, chân dài, xinh đẹp thì lại nhìn thụ hơn đấy.


【 Lầu trên + 1, hơn nữa Kiều mỹ nhân tra* lắm! Ảnh là hoa tâm tra thụ! 】
*Tra: cặn bã, khốn nạn.

Hoa tâm tra thụ: lăng nhăng cặn bã.

Khi bình luận thảo luận náo nhiệt, thế nhưng Kiều Quảng Lan không hề trả lời lại một đám thiếu nữ fan CP.

Sự xuất hiện của Thôi Như Chính thúc giục hắn phải nhanh nữa lên.

Hắn liếc nhìn tích phân của mình lúc này, phát hiện nó đã giảm xuống rất nhiều, thế nhưng vẫn còn nhiều lắm.

Nếu Cung Đào bên kia cũng bắt đầu Livestream cũng nhận được tích phân, nếu vậy tốc độ phải nhanh hơn nữa.

Cùng lúc đó, Tạ Trác cũng thấp giọng nói bên tai Kiều Quảng Lan: "Nếu như tích phân mà phòng Livestream của Cung Đào vượt qua cậu, gã ta có thể thay thế được kênh của cậu không?"
Kiều Quảng Lan khẽ mỉm cười: "Trên lý thuyết thì không có gì khó cả, thế nhưng trên thực tế thì không thể được, bởi vì muốn vượt qua tôi, trừ phi gã nằm mơ."
Hắn có ý định muốn làm một trò cực khó, trước khi Cung Đào vượt qua được mình, dùng hành động khiến cho một lần livestream đưa tích phân về 0, nếu như vậy kênh này sẽ hỏng mất, cho dù bên kia Cung Đào có làm gì thì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Kiều Quảng Lan lững thững đi vào một khu vực nhiều Người mẫu: "Vừa nãy chụp ảnh chung với tiểu bảo bối bên kia còn chưa kịp giao lưu tình cảm.


Hiện tại thấy ở đây có nhiều người bạn như này thì thật sự là quá tốt rồi.

Xin chào các bạn ở đây, tôi là một Streamer cực kỳ tò mò, xin hỏi các bạn ở đây có thể nghe hiểu tiếng của con người không?
Lại là tình huống như ban nãy, tuy rằng Kiều Quảng Lan không nhận được đáp lại nhưng sau khi hắn nói xong câu đó, toàn bộ Người mẫu đều quay mắt về phía này.

Cảnh tượng này nhìn quỷ dị khủng bộ, số tích phân giảm xuống không ít.

【 Mịa nó vừa nãy quả nhiên không có nhìn lầm! Con mắt của người mẫu ở đây biết di chuyển! Đồ chơi ở đây quả nhiên có ma! 】
【 Tôi đệt, ban này tôi vừa mới dắt cháu nhỏ đi dạo qua, còn mua một bộ quần áo...!Nghĩ kỹ thấy sợ quá.

Vứt trong chậu than đốt thì có thể giải xui không? 】
【 Kiều mỹ nhân còn không chạy mau đi? Lần này không phải một con mà là một đám đấy! 】
【 Không cần lo lắng, Kiều mỹ nhân còn có gấu nhỏ bảo vệ.


【Đúng vậy...!Gấu nhỏ ơi tấn công nhanh đi! 】
"Nói đúng lắm, bên cạnh tôi còn có một vị thần bảo vệ đấy".

Kiều Quảng Lan năm smongs vuốt Tạ Trác để anh giơ tay về phía camera chào hỏi một chút.

"Bây giờ Streamer lo nhất là ba người tình cờ gặp gỡ kia, không biết bọn họ có thể bỏ chạy khi gặp những người bạn đáng yêu này không?"
Hắn vừa nói, vừa khoác một tay lên vai của một Người mẫu gần mình nhất, dùng camera chiếu thẳng vào mắt của cô bé."
Nụ cười chết chóc của Người mẫu lại lộ ra lần nữa.

【 Đệt mọe lại cười! Tôi X tôi không muốn nhìn thấy cái đồ chơi này nở nụ cười! 】
"Là sao, lại cười à? Xem ra những người mẫu nơi này đều có khả năng tương tác với ống kính rất mạnh đây.

Kiều Quảng Lan hài hước liếc Người mẫu bên người một cái, bắt gặp đôi mắt với hai con ngươi tròn vo.

Ngay khoảnh khắc hai mắt chạm nhau kia, con Người mẫu kia đột nhiên răng rắc mở rộng miệng, cái cổ xoay tròn 90o, bỗng nhiên hướng về phía Kiều Quảng Lan tay cắn xuống.

Giữa nhiều tiếng hô kinh ngạc Kiều Quảng Lan không hề hoang mang, chỉ khoát tay, nắm được cằm nó một cách chuẩn xác, ngón tay ám muội trêu đùa trên gương mặt của Người mẫu nói: "Cảm ơn sự phối hợp của em, xem ra chúng ta có thể chứng minh được chuyện đồ chơi sống lại trong truyền thuyết là có thật rồi.

Em gãi, ban nãy em cười đẹp lắm, rất nể tình ha."
Người mẫu hung thần ác sát ở trong tay hắn ngoan ngoãn như một đứa trẻ thật sự, miệng từ từ khép lại.

Kiều Quảng Lan buông tay ra, vỗ vỗ đầu cô bé như vỗ đầu chó, không liếc nhìn khu bình luận đã nổ tung, tiếp tục đi về phía trước: "Nếu vậy Streamer dắt các bạn đi tầng khác xem coi đồ chơi khác thì sao nhé."
Hắn chỉ đi ba bước.

Bước thứ nhất, đèn sáng.

Hàng ngọn đèn nhỏ trên trần nhà sáng lên toàn bộ, chỉ có điều cũng không phải là ánh sáng của đèn sợi đốt, mà là màu đèn xanh u ám, khiến cho mặt của người mẫu ở đây ánh lên một màu xanh lên.

Bước thứ hai, cánh tay giơ lên.

Vô số âm thanh "Răng rắc" gộp lại thành một tiếng nổ vang ngay ngắn, cánh tay của tất cả Người mẫu đồng loạt giơ về phía trước, bày ra một tiêu chuẩn của tạo hình cương thi.

Vô số cánh tay giơ lên, vây Kiều Quảng Lan ở giữa trung tâm.

Bước thứ ba, hành động!
Tầng tầng lớp lớp mô hình nhựa xúm lại đây, vây Kiều Quảng Lan vào trung tâm, biểu tình gương mặt dữ tợn, miệng phát ra tiếng như thú hoang gào thét, đồng thợt vọt về phía hắn.

Kiều Quảng Lan: "Mịa nó! Chơi hội đồng là phạm luật!"
Hắn không rảnh xem khu bình luận —— dù cho hắn có nhìn thì chắc là bây giờ trong kia đã một mảnh rít gào rồi.

Kiều Quảng Lan lăn khỏi chỗ, vọt thẳng vào đám Người mẫu, lúc đứng dậy thuận chân ngáng ngã một đám.

Hắn lật cổ tay, một xấp phù chú màu vàng đột nhiên bị hắn nắm trong tay, tung lên trời.

"Du Long xuất thổ, phong tống vân lai!"
Theo tiếng quát khẽ của hắn, toàn bộ mặt đất giống như bị thứ gì đó kinh động, nổi lên ầm ầm từng gợn sóng như sóng biển.

Ngay sau đó, một ngọn gió nhỏ đột nhiên nổi lên giữa đất bằng, những ánh sáng xanh lét trên đỉnh đầu biến mất, toàn bộ thế giới rơi vào bóng tối.

Kiều Quảng Lan dù bận rộn vẫn cầm lấy đèn pin đặt vào lồng ngực Tạ Trác, nói với anh: "Cầm lấy!!"
Cùng lúc này hướng về phía khán giả không thấy được gì nói một câu: "Người mẫu ở tầng này đã chứng minh được chuyện đồ chơi sống lại lúc nửa đêm, chúng ta đổi một khu vực khảo sát tiếp thôi."
Chỉ là một khắc trì hoãn như thế, đã có một người mẫu bằng nhựa vọt tới trước mặt Kiều Quảng Lan.

Trong bóng tối, Kiều Quảng Lan nghe được tiếng gió, trực tiếp nghiêng người tránh được hai cái tay dài vườn lại đây, ngay sau đó nắm tay một con vật ngửa nó về phía sau.

Tạ Trác nói: "Cẩn thận!"
Kiều Quảng Lan dứt khoát nói: "Dám hỗ trợ, tôi đánh chết anh!"
Cùng lúc hắn nói chuyện, hắn bay về phía sau, chân mượn lực giẫm trên bức tường, thận thế túm hai cái đầu Người mẫu đập vào nhau.

Sau khi rơi xuống đất chạy nhanh vài bước, không thèm quay đầu lại, thuận theo tay vịn cầu thang trượt xuống dưới.

Một đám quỷ sống mang mặt nhựa đuổi theo phía sau không ngừng nghỉ.

Kiều Quảng Lan chạy một đường về phía lòng đất.

"Bây giờ tôi bật đèn pin cầm tay, các bạn có thể thấy được hình ảnh livestream chứ?" Hắn thở một hơi, ra hiệu Tạ Trác chiếu về phía trước.

"Vì trốn thoát khỏi sự truy đuổi của những người bạn đáng yêu nhớ thương tôi, tôi quyết định đổi hướng, chúng ta sẽ đi đến tầng cuối của nơi kinh doanh đồ chơi này!"
Hắn vừa nói vừa chạy, vạt áo khoác tung bay giữa hai cánh tay.

Tạ Trác nằm trong túi tiền của hắn, cảm giác giống như được ngồi mây mà bay, một vuốt anh nắm lấy rìa túi áo của Kiều Quảng Lan, trong ngực còn ôm một chiếc đèn pin cầm tay, chiếu đường cho Kiều Quảng Lan.

Kiều Quảng Lan chạy một hồi, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, ánh mắt hắn nhìn phía trước: "Phía sau là đại hội đại biểu nhân dân kháng chiến, phía trước là cổ động viên đồ chơi bằng lông, xem ra buổi biểu diễn hôm nay có rất nhiều chiêu trò đấy."
Qua camera có thể nhìn thấy, nguyên cả kệ hàng đồ chơi bằng lông được bày còn yên tĩnh đột nhiên đứng lên thành từng hàng, tiếng khớp nhựa hoạt động ở phía sau cũng truyền đến ngày càng gần, những con Người mẫu truy đuổi gắt gao lại lần nữa tiến lên cản lại.

Trên trận đồ chơi bằng lông và đại quân Người mẫu bằng nhựa lít nha lít nhít trước sau công kích khiến người ta giống như rơi vào giấc mộng hoang đường.

Trong khoảnh khắc cực kỳ khẩn cấp này, trong đầu Kiều Quảng Lan chợt lóe lên giai điệu quen thuộc vui vẻ của < Chị em đứng lên >.*
*Bài hát bạn có thể nghe ở Youtube.
Kiều Quảng Lan: "..."
Sợ là mình cũng hỏng rồi.

Hắn lùi về sau hai bước, lắc người tránh được một bàn tay muốn bắt.

Bên trái một con người mẫu bé trai nhào lên, bị hắn nhẹ nhàng nghiêng người qua, tiện tay đẩy lưng một cái làm bé trai văng về phía đồng bọn, cút xuống mặt đất tự tương thân tương ái đi.

Một đám Hello Kitty xếp thành một toàn thành mèo, dùng đầu muốn đè xuống.

Kiều Quảng Lan nhấc chân đạp bay, đạp vỡ tường mèo.

Trên đùi nặng xuống, một con Doraemon với tiếng chuông cổ leng keng đang ôm lấy chân hắn.

Kiều Quảng Lan dở khóc dở cười: "Đậu má."
Bấy giờ hắn đang đứng gần khu vực tính tiền.

Đường phía sau đã bị người mẫu nhựa chặn hết, không nơi nào chạy trốn được, trực tiếp nhảy lên mặt bàn, đạp một dãy xe đẩy mua sắm về phía chúng, mấy con người mẫu nhựa bị ép ầm ầm bay ra xa hơn 5m.

Con Doraemon, còn bám lấy bắp chân hắn không buông, trong bận rộn, Kiều Quảng Lan hô lên một câu "Chuột đến kìa!" Chân tay nó lập tức cứng đờ rơi thẳng xuống mặt đất.

Tạ Trác: "..."
Nhưng mà chính vào thời khắc này, bóng đen trước mắt lóe lên, khế ước quỷ vẫn luôn đặt trong túi Kiều Quảng Lan đột nhiên mất hút, cổ tay truyền đến đau nhức trước giờ chưa từng có, ngọc giản đột nhiên sáng lên mãnh liệt.

Tiên Thuế có thể ở xung quanh đây!
Kiều Quảng Lan vừa mất trung, các phía trước sau trái phải đồng thời tấn công về phía hắn.

Hắn nóng lòng muốn thoát ra ngoài, thế nhưng sau khi chuyển kiếp đến một cái pháp khí cầm tay cũng không có, nên trước đó chỉ có thể vẽ tạm một xấp bùa chú dùng tạm.

Lúc này hắn cho tay vào túi, thế nhưng lại không còn gì nữa, ban nãy bùa chú đã bị Kiều Quảng Lan lãng phí xài hết rồi.

Sắc mặt hắn không hề thay đổi, ngón tay khẽ lệch đi, bình tĩnh cầm lấy thứ khác trong túi ném ra.

Cùng lúc đó đột nhiên xoay người, đạp mạnh một cước, một người vốn dĩ còn muốn lao tới từ sau lưng đột nhiên bay xa hơn mấy mét.

Ngón tay Kiều Quảng Lan dùng lực, nắm nắm chặt con dao ban nãy ném ra, chém vào người nát bấy của hai cái đồ chơi, sau đó đâm sầm vào ngực của một con người mẫu bằng nhựa.

Hắn nhân cơ hội lăn khỏi chỗ đang đứng, lúc đứng dậy nắm tay thành quyền đấm bay một con khác đánh lên, ngón tay đặt bên môi muốn cắn rách, chuẩn bị vẩy máu lên trận.

Đúng lúc đó.

Tay hắn bị một bàn tay mềm maik cầm lấy nắm lại, đuôi mắt chỉ thấy được ống tay áo lóe lên, đủ loại đồ chơi ở bốn phía xung quanh bị cố định đứng yên tại chỗ.

Phía sau lưng bỗng có thêm một người xuất hiện.

Kiều Quảng Lan ngạc nhiên nhìn lại, vừa vặn đối diện với một đối mắt.

Chỉ một thoáng trong lòng đập loạn một cái, điện thoại di động rơi xuống đất, vang lên một tiếng "bang".

Ánh sáng trong mắt hỗn loạn, như thể băng qua biển lớn, thời gian và không gian vặn vẹo xoay tròn.

Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc.

Cảm xúc ầm ầm mà tới, vẫn chưa nắm kịp đã tiêu tan sạch sẽ, chỉ để lại một chút cảm giác tối tăm khó hiểu.

Không biết là phiền não, thoải mái hay là phẫn uất, hơn thế hắn cũng không biết nó từ đâu mà tới.

Đầu tiên, Kiều Quảng Lan dời ánh mắt đi.

Trước mặt hắn là một gương mặt vô cùng anh tuấn.


Đôi mắt đen kịt, lông mi rất dài, sống mũi cao mà thẳng tắp, gương mặt là góc cạnh cường thế mạnh mẽ, góc cằm sắc lẻm giống như được tỉ mỉ đẽo gọt.

Tướng mạo tuy rằng nhìn qua anh tuấn phi phàm thế nhưng lại có vẻ lạnh lùng bất cận nhân tình.

Vậy mà ý cười treo bên môi hắn lại vừa lúc hòa tan loại ảo giác này, khiến cho khí chất cả người hắn trở nên ôn nhuận, nghiễm nhiên là một vị quý công tử.

Nhìn cực kỳ quen mắt, thế nhưng không thể tìm thấy được nửa chút ấn tượng trong kí ức.

Hắn nhướng mày, lúc này mới phát giác đối phướng vẫn còn nắm tay của mình.

Kiều Quảng Lan hời hợt liếc mắt nhìn cái tay kia một cái.

Anh đẹp trai xa lạ nọ tự giác thả ra, lùi về sau một bước.

Trực giác của Kiều Quảng Lan nói cho anh biết, người trước mặt tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, cẩn thận nói: "Vị tiên sinh này, ban nãy...!Cảm ơn."
Sau khi hắn nói xong, im lặng nhìn trường bào cổ phục trên người đối phương.

Hắn vốn dĩ còn muốn mở lời hỏi về thân phận thế nhưng chỉ có thể nuốt về lại, cử chỉ nhìn qua nho nhã lễ độ, thế nhưng trên thực tế là lạnh lùng xa cách.

Ấy thế mà người đan ông nhìn như sẽ là người tao nhã thận trọng lại cười khúc khích, sảng khoái nói: "A Lan, cậu làm gì xa cách như thế? Tôi là Tạ Trác, không nhận ra sao?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Màn biểu diễn người sống biến hình quá đặc sắc.

Cho dù đến hắn là đế vương độc miệng cũng có chút nghèo từ, phải đến hai phút hắn không nói được gì cả.

Tạ Trác cũng không giục, chỉ tủm tỉm cười đứng ở bên cạnh, chờ xem hắn nghĩ kỹ xong thì muốn nói gì.

Ý cười bên môi hắn có chút trêu đùa, đáy mắt thâm thúy mang theo ôn nhu ấm áp, dịu dàng nhìn chăm chú Kiều Quảng Lan, tựa nhìn hắn là một điều gì đó khiến người rất vui vẻ, cho dù hoàn cảnh ác nghiệt xung quanh cũng chẳng đáng kể.

Kiều Quảng Lan thở dài một hơi thật dài, nhìn gấu nhỏ trong tay, hỏi Tạ Trác: "Tình huống của anh đây là gì thế? Tìm được thân thể rồi sao?"
Tạ Trác mỉm cười, mu bàn tay dán mặt Kiều Quảng Lan một chút: "Không có nhiệt độ, đây không phải là thân thể thật sự của tôi.

Chỉ là bây giờ mới hoàn toàn khôi phục, có thể ngưng tụ thành hình ngưởi mà thôi."
Kiều Quảng Lan sửng sốt một chút, tuy rằng lúc trước khi Tạ Trác còn là gấu, luôn ngồi trên bả vai hắn, nằm bên gối, thế nhưng dù sao bây giờ cũng là gặp mặt lần đầu với người sống sờ sờ, động tác thân mật như vậy khiến hắn cảm thấy không quen.

Cũng may Tạ Trác có khả năng nhìn mặt người khác, thức thời hiểu ý, chỉ đụng nhẹ một cái sau đó thu tay về.

Anh là linh thể, không có xúc giác, trong lòng chỉ cảm thấy quá đáng tiếc.

Từ sau khi Kiều Quảng Lan xảy ra chuyện đến bây giờ, dày vò mãi lâu như vậy đã khiến cho sự nhẫn nại của anh bị bào mòn không ít.

Tạ Trác không còn có nhiều ý nghĩ gì nữa, chỉ muốn cẩn thận mà nhìn hắn, ôm hắn vào lồng ngực, xác nhận hắn vẫn còn tồn tại.

Sau đó muốn về lại thân thể của mình, cho dù phải đối mặt với nguy hiểm có thể bị đạp chết thì vẫn phải ôm hắn một cái.

Tạ Trác âm thầm nắm chặt nắm tay, còn nói: "Nhưng mà tôi có thể cảm giác được, thân thể của tôi ở gần đây, cậu nhìn đi."
Anh lấy một miếng gỗ nhỏ từ trong tay áo ra, Kiều Quảng Lan nhìn hoa bên trên, Kiều Quảng Lan không muốn cầm nó.

Tạ Trác hơi lui tay về phía sau một cái, ôn hòa nói: "Cậu nhìn là được, không cần đụng vào, đây cũng không phải thứ gì tốt đẹp cả.

Cho dù mảnh gỗ sứt mẻ không đầy đủ, Kiều Quảng Lan vẫn nhận ra được: "Trận pháp Tinh phách vong hình?"
Trận pháp này chuyên dùng để cắt đứt liên hệ của thể xác với linh hồn, làm tiêu tán tinh thần cảm ứng còn sót lại.

Thân thể của Tạ Trác nhất định đã bị nhốt ở trong đó, cho nên anh mới không thể thể tìm được nó, mãi đến tận khi nãy Tạ Trác đã khôi phục được một chút, trận pháp bị phá hoại mất một mảnh nhỏ, lúc đó mới nứt vỡ rồi văng ra khối gỗ này.

Kiều Quảng Lan liên tưởng đến đồ chơi con nít và phòng livestream, phát hiện đây là một bàn cờ lớn đấy.

Hắn cầm con gấu trong tay, tung lên chơi đùa: "Vậy thì tôi hiểu rồi, vị boss lớn phía sau màn kia hấp thu nhân khí để tăng sức mạnh cho hồn phách của bản thân, là vì có thể thích ứng được với thể xác của anh.

Còn việc không ngừng cướp lấy sinh mạng người khác thông qua đồ chơi là vì muốn duy trì trận pháp này trấn áp anh lại...!Nói ra, mấu chốt của tất cả vấn đề đều nằm cả trên thân thể anh."
Tạ Trác thuận tay chụp một cái, tay nhanh mắt lẹ túm được con gấu về cầm trong tay mình, mỉm cười sờ sờ đầu nó: "Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này."
Kiều Quảng Lan cầm mảnh gỗ kia trong tay, liếc nhìn thời gian: "Chưa đến thời gian mà tôi đã giải quyết xong chuyện khế ước rồi, như vậy, anh có thể livestream thay tôi một lát được không?"
Tích phân vẫn chưa giảm hết, livestream rất quan trọng, không thể ngừng lại được.

Trừ mình ra, người có thể hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện dọc cả đường này chỉ có mình Tạ Trác có thể để Kiều Quảng Lan yên tâm làm người thay thế.

Tạ Trác cười nói: "Cậu muốn tôi làm gì tôi đều nguyện ý."
Kiều Quảng Lan không để ý lắm.

Tên này lúc còn làm gấu thì là một con gấu có bệnh ưa làm màu, sau khi làm người lại còn bệnh nặng hơn.

Hắn cũng quen luôn rồi.

Hắn nhặt điện thoại di động lên, đưa cho Tạ Trác: "Vậy cảm ơn, làm tốt nhe."
Tạ Trác lấy điện thoại di động nhìn một chút, vừa nãy lúc anh xuất hiện, Kiều Quảng Lan không cẩn thận ném điện thoại di động, bây giờ livestream đã tạm dừng.

Anh trượt trên điện thoại mấy cái, vào app, một đống bình luận nhảy ra.

【 A a a a a, Mới vừa nãy xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đen thui thế này! Rốt cục là điện thoại hay streamer xảy ra vấn đề rồi?】
【 Là livestream đột nhiên ngừng đấy! Má ơi, không phải là Kiều mỹ nhân đã bị đám đồ chơi xé nát rồi chứ? 】
【 Không thể đâu, streamer anh dũng như vậy, sẽ không dễ dàng quéo queo vậy đâu, lại nói không phải còn có một sứ giả hộ hoa sao? 】
【233333 Sứ giả hộ hoa là ai thế? CP của streamer sao? 】
【 Chính là con gấu nho nhỏ kia á —— biết nói chuyện với Streamer thì coi là CP luôn, biết nói thật à? Một con gấu đồ chơi có đáng yêu đến mấy cũng không xứng với thịnh thế mỹ nhan của streamer đâu!】
Tạ Trác điều chỉnh tốt ống kính cùng microphone, đặt sát vào sau mỉm cười hỏi thăm một chút: "Chào mọi người, vừa nãy ở đây xảy ra một chút vấn đề nhỏ, cần A Lan đi giải quyết, nên phiền tới mọi người lo lắng rồi.

Tôi tên là Tạ Trác, phần livestream còn lại tôi sẽ là người thay thế."
Thanh âm của anh ôn nhu như gió xuân, nụ cười trên mặt trong suốt ấm áp, mặc một thân cổ phục như này, có loại phong thái tự như giọt sương sớm đọng trên đóa hoa, đó là một loại mỹ lệ khác biệt với Kiều Quảng Lan.

Khán giả trong phòng livestream nhất thời nổ như ong vỡ tổ ——
【Lại mang đến một anh đẹp trai! Màn hình của bà đây á á! 】
【 U, đây là đang cos ai thế? Nhìn trang phục này, có phải là vương gia nào hay là thầy pháp nào không? 】
【 "A Lan"...!đó, Trời ạ, hình như mị phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng 】
【 Tạ Trác tiên sâm*, ngài xuyên việt tới đây à? Ngài và vị streamer mới vừa rời đi có quan hệ gì thế? Tại sao hai vị lớn lên đẹp mắt như thế? Các ngài dùng sữa rửa mặt hãng nào? Nói một chút nghe nào! 】
*Đọc lái của tiên sinh đó
Tạ Trác cười yếu ớt như gió, không giải thích nhiều về quan hệ của anh và Kiều Quảng Lan, trực tiếp vào đề tài chính: "Như mọi người thấy đấy, bọn đồ chơi không hiểu chuyện ban nãy đã bị A Lan khống chế, nguy hiểm ở nơi này đã tạm thời được loại trừ.

Nghĩ tới đại sư Thôi và Streamer Cung kia, tôi thấy có chút lo lắng, bây giờ phải đi hỏi thăm một chút đã."
Tạ Trác phân biệt phương hướng, đi về hướng của Thôi Như Chính.

Tác dụng của pháp lực có thời gian giới hạn, hiện tại nó đang dần yếu đi.

Một người mẫu nhựa nữ "rắc rắc rắc rắc" lung lay hai phát, phản ứng chậm chạp bổ về phía anh.

Tạ Trác giơ tay đỡ lấy, trực tiếp bẻ xuống hai cái tay đang tấn công mình, tùy tiện ném xuống dưới chân, nhẹ nhàng dựng người mẫu nghiêm chỉnh lại dựa vào tường, động tác nhẹ nhàng như đối xử với người yêu, mỉm cười nói: "Xin cẩn thận."
【...!】
【...!Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, con người cũng chia thành từng nhóm, chơi một chỗ với Streamer có khác, hung tàn như nhau.


Tạ Trác nhìn thì hiền hoà, khí chất ôn nhuận, thực tế lại là một loại cao ngạo lạnh lùng theo một nghĩa khác.

Trong lòng anh nghĩ đến Kiều Quảng Lan, không có hứng trò chuyện với gián giả, lấy điện thoại, tìm được vị trí của Cung Đào và Thôi Như Chính.

Anh và Kiều Quảng Lan đoán không sai, Cung Đào và Thôi như chính đã thuận lợi như thế.

Trước khi Cung Đào đến thành phố đồ chơi, đã chuẩn bị lời kịch và nội dung cho buổi livestream.

Nhiệm vụ của gã khá là nhẹ nhàng, đó là giới thiệu những món đồ chơi mới, thiết kế tinh xảo và thú vị ở đây.

Lúc mới bắt đầu thái độ Thôi Như Chính chả ra sao cả, thế nhưng sau khi Cung Đào vào chuyện chính thì gã cũng không còn quơ tay múa chân nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh làm một cận vệ.

"Vì thế, đây không phải một con búp bê bình thường đâu, nó còn có chức năng học tập.

Đây là sự giúp đỡ cực kỳ tuyệt vời dành cho trí nhớ của các bé.

Mời các bạn xem này, sau khi tôi cài đặt nội dung học tập xong, tại cầm bụng búp bê một cái là nó có thể đọc bài cho bé —— ".


Bình luận

Truyện đang đọc