PHONG VÔ NHAI

Biên tập: Nguyệt Tận

Sau khi nam nhân rời đi, Nhai bị bỏ lại một mình nằm thở dốc hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt vẫn thủy chung nhìn ra ngoài cửa. Tức khắc, hắn hít một hơi thật sâu, cố hết sức dùng tay chống đỡ lấy cơ thể chậm rãi ngồi lên.

Mỗi lần xong việc, Nhai đều lập tức rời đi…

Bởi vì hắn biết, nếu bản thân còn đứng trơ ra ở nơi này, Nghiêm Lăng Phong tuyệt đối sẽ không trở về. Mà hắn, tuyệt nhiên không cho phép nam nhân kia ở bất kì chỗ nào mà hắn không biết để qua đêm.

Nên dù là đau đớn đến mức đứng cũng cực kỳ khó khăn, hắn vẫn rời đi ngay tức khắc.

Chỉnh trang qua loa lại y phục, chân mới vừa chạm đất, cơn đau xé liền khiến chân hắn mềm nhũn, quỳ rạp xuống nền đất lạnh. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, thở dốc một trận rồi mới miễn cưỡng đứng thẳng lên, chậm rãi bước ra khỏi cửa. Tuy cơ thể thoáng run rẩy nhưng hắn vẫn duy trì tư thái trấn tĩnh như bình thường.

Hắn không cho phép kẻ khác nhìn thấy mình yếu đuối như thế này.

Một mình sải bước trên hành lang dài yên tĩnh, bởi vì trước đó hắn đã sớm an bài nên chung quanh chẳng có một bóng người. Dù là vậy, Nhai vẫn giữ vững thắt lưng, từng bước, từng bước một trở về đình viện của mình.

Đó là đình viện ẩn mình trong một góc của rừng trúc, phong cách cổ xưa mà lịch sự tao nhã, thấp thoáng, còn có cả khe suối nhỏ từ bên trong chậm rãi chảy ra.

Nhưng vừa bước vào phòng, thân thể Nhai rốt cuộc cũng chẳng chống đỡ được nữa mà gục xuống,  mãi đến khi một vòng tay không chút cường tráng, nhưng lại cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ thận trọng đỡ lấy hắn.

Đó chính là thị tòng của hắn, người có khuôn mặt thanh tú, tướng mạo đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, đôi đồng tử màu hổ phách xưa nay vốn trầm tĩnh, giờ phút này lại dừng ở trên người Nhai, giấu không được sự lo lắng tràn đầy.

Nhai ngẩn người, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra để tự mình đứng dậy, nhưng thân thể cạn kiệt, hắn thế nào cũng chẳng còn chút khí lực, chỉ có thể để mặc nam tử kia ôm vào trong lòng ngực, xoang mũi tràn ngập hơi thở đặc biệt ôn nhuận của đối phương. Đây cũng là lần đầu tiên, hắn ở trước mặt ngoại nhân để lộ ra sự yếu đuối của chính mình.

Hơn cả sự tự tôn không thể chấp nhận được sự thật này, tận sâu trong đáy lòng Nhai, còn có một loại phiền muộn nói chẳng nên lời.

Thân thể chính mình, cuối cùng cũng sắp đến cực hạn rồi sao?

Cứ tưởng rằng, còn có thể gắng gượng lâu thêm chút nữa……..Xem ra, tuổi càng lớn, thân thể càng gia tốc suy nhược.

Thật ra, việc Nhai đem nội công bản thân cấp cho Nghiêm Lăng Phong khiến hàn độc trong cơ thể người kia dần dần được hóa giải, không phải là không có cái giá của nó.

Thân thể Nhai, vốn đã mang ngoan tật bẩm sinh, thể chất so với người bình thường yếu hơn rất nhiều. Nhưng trong ký ức bị đánh mất của hắn, dường như đã lãnh hội được một loại tuyệt học cực kỳ lợi hại, dù chẳng biết ai là người đã truyền thụ.

Mà loại tuyệt học này chẳng những áp chế ngoan tật, sau khi đại thành còn có thể dễ dàng tranh đoạt vị trí đứng đầu võ lâm.

Chỉ là trước khi đại thành, tuyệt đối không được đem nội lực truyền cho người khác, bằng không kinh mạch trong cơ thể sẽ chẳng ngừng chấn động, tích tụ lâu dần, cuối cùng mất hết võ công mà cả đời cũng chẳng thể luyện lại được.

Đằng này Nhai cứ lần này đến lần khác cưỡng ép thúc giục nội lực chính mình truyền cho kẻ khác, dù hắn trước kia đã tiếp cận đến đại thành công lực nhưng cũng không chống đỡ nổi sự hủy hoại trong thời gian dài, nội lực bên trong đan điền <vùng bụng dưới> cũng bởi vì kinh mạch chấn động không ngừng tích tụ mà dần dần chẳng tài nào tồn trữ được nữa, ngoan tật vốn đã bị áp chế lại tái hiện lần thứ hai.

Với tình trạng trước mắt của Nhai, chỉ trong vòng một tháng, tất cả võ công sẽ mất hết.

Mà nội tình này, trừ bản thân hắn ra, không một ai khác biết.

Cừu nhân của hắn rất nhiều.

Lâu nay giúp Nghiêm Lăng Phong xử lý mọi việc cả trong lẫn ngoài, hắn dĩ nhiên giết người không ít, làm sao có thể hóa giải chừng đó vô số những huyết hải thâm thù. Bất quá Nhai cũng chẳng sợ những người đó báo thù, với thủ đoạn tàn nhẫn cùng võ công cường hãn của hắn, kẻ dám chính diện đối kháng với hắn, thật chẳng tìm ra bao nhiêu người.

Mà địa vị trước mắt của nam nhân, cơ bản cũng chẳng cần đến hắn ra tay giải quyết sự tình

Độc trong người Nghiêm Lăng Phong, theo tình hình thực tế Nhai có thể nói, kì thật hầu như đã được tiêu trừ gần hết, tuy rằng thỉnh thoảng vẫn phát tác nhưng tuyệt đối không phải là trí mạng, mãnh liệt phát tác độc tình một lát, chỉ cần thời gian bán trản trà, chẳng cần trị liệu cũng có thể tự mình chịu dựng, độc chứng sau đó sẽ dần dần biến mất.

Đương nhiên việc này, bản thân Nghiêm Lăng Phong không hề biết. Bằng không, e rằng y đã sớm giết hắn từ lâu. Trong lòng người nọ lạnh nhạt bao nhiêu, Nhai đã biết quá rõ.

Nam nhân suy nghĩ gì đó, lại có chút thất thần, dáng vẻ nhìn xa xăm vào khoảng không vô định, khiến trong mắt nam tử đang đỡ lấy hắn ẩn hiện một tia thương tâm sâu sắc.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ có thể gắt gao ôm lấy chủ nhân thời khắc này lại trông yếu ớt đến đáng thương.

“Dìu ta đến dục trì” Nửa ngày sau Nhai mới thản nhiên mở miệng, cũng để mặc thiếu niên ôm lấy

Đối với hài tử chính mình đã nuôi lớn này, Nhai cũng chẳng kiêng kị nhiều làm gì. Bất quá, dù đang ở vào trạng thái suy yếu, Nhai vẫn duy trì thượng vị mà lạnh lùng ra lệnh.

Trầm thấp mà băng lãnh, khiến người ta bất giác sợ hãi, nhưng lại chẳng thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn trong thanh âm trời sinh đã từ tính mà ôn nhuận đó của Nhai.

…………………

…………………….

Dục trì lịch sự tao nhã, tên thị tòng khuôn mặ thanh tú nửa quỳ nửa ngồi giúp Nhai trút bỏ trường bào, cứ như những lần hầu hạ nam nhân này trước, động tác thuần thục mà linh hoạt, chỉ là ánh mắt trong suốt dừng lại trên những vết đỏ sậm trước ngực Nhai, thoạt có chút biến đổi.

Hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vết tích đến như vậy trên người chủ nhân.

Tuy hắn biết cách một khoảng thời gian, chủ nhân cũng sẽ lại như hôm nay, cùng trang chủ giao hợp, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đây tuyệt nhiên không phải do trang chủ lưu lại.

Trường kỳ hầu hạ chủ nhân, nam tử hiểu rõ, trang chủ không hề yêu chủ nhân, mà tâm của chủ nhân, lại trao cả cho trang chủ.

Hình thức chung sống của bọn họ suốt từ lúc đó, cho tới nay, đều là loại hình thức thương tổn lẫn nhau càng ngày càng thêm tồi tệ.

Đương nhiên, đây đều là do chính hắn quan sát.

Chủ nhân chưa bao giờ trò chuyện cùng hạ nhân như hắn.

Mà dấu vết trên người chủ nhân lúc này, dù chẳng nhiều lắm, nhưng mỗi một vết đều sậm màu đến vậy, vị trí cũng cực kỳ dễ thấy, vô thanh để lộ ra một loại ham muốn độc chiếm nồng đậm.

Người này rốt cuộc là ai…………

Vì cớ gì để lại những ấn ký hung hăng đến như thế? Mà chủ nhân vốn trong mắt chỉ có trang chủ, cư nhiên cũng cho phép? Điều đó có ý nghĩa gì?

Giờ khắc này, tâm tình nam tử kia vừa phức tạp lại vừa chua xót. Những dấu vết chướng mắt này khiến hắn kích động đến mức muốn ra sức lau chùi cho chúng biến mất sạch sẽ. Nhưng hắn không thể, chủ nhân làm gì cần thứ tình cảm chủ quan của hắn.

Hắn biết….

Thế nên chỉ run rẩy đôi chút, hắn liền nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh vốn có ở mình.

Trút bỏ trường bào sắc đen mềm mại, Nhai vì mệt mỏi, lười nhác nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế dài bằng ngọc thạch ấm áp giữa thủy trì, để mặc nam tử từ phía sau cẩn thận dùng khăn thanh tẩy cho hắn.

Chỉ là lúc nằm úp sấp, tầm mắt hắn vô tình để lọt vào những ứ ngân đỏ sậm trên thân thể, bất giác run lên mãnh liệt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Chuyện này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là khuất nhục.

Kẻ dám lưu lại những dấu vết kia trên người hắn, chẳng ai xa lạ, chính là đương kim tân nhậm <vừa nhậm chức> chưởng môn Hắc Vực Các – môn phái đột nhiên quật khởi, thế lực lớn mạnh đến mức đã áp sát tới lưỡng đại môn phái trên võ lâm.

Tên tiểu bối mang diện cụ ám kim <mặt nạ màu vàng tối>, đầy vẻ thần bí.

Sau khi nhậm chức liền đối đầu chống lại Đàm Kiếm sơn trang của hắn ở khắp nơi, nhiều lần còn hạ thủ vô cùng độc ác để gây hấn, khiến hắn không thể không tự mình ra tay.

Hắn thừa nhận, bản thân lúc ấy đã quá khinh thường tên hậu bối thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn mình, thực lực đối phương vượt quá sức tưởng tượng của Nhai cũng là nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc hắn nhất thời rơi vào tay giặc.

Dù bị bắt, nhưng suốt cái cuộc đời liếm huyết trên lưỡi đao của hắn, kết cục thế nào Nhai cũng đều đã dự liệu được. Hơn nữa nội lực hắn gần nhất thường xuyên ở vào trạng thái bất ổn, bất cứ khi nào cũng có thể hoàn toàn đánh mất năng lực, thế nên cho dù bị giết, hắn cũng không có gì bất ngờ.

Nhưng hắn chẳng hề biết, bản thân lúc ấy bởi vì nội công bất ổn mà bị đối phương phản chế, sau đó lại phải chịu đựng loại đối đãi như vậy.

Trong một khắc, trong đầu Nhai hiện lên hình ảnh chính mình bị đối phương áp sát vào bức tường mà tùy tiện làm nhục, quần áo xé mở, đầu lưỡi ẩm ướt hệt như loài rắn liếm lộng khắp thân thể hắn, bàn tay ôm chặt lấy thắt lưng, chặt đến độ khiến hắn suýt ngạt thở.

Mũi hắn tràn ngập mùi vị của một nam nhân xa lạ, ghê tởm hơn nữa chính là nụ cười tà dị ngự trị nơi khóe miệng người nọ, cứ như đang xem hắn là thứ đồ vật do chính mình sở hữu, có thể tùy ý đùa bỡn.

Hết thảy, đều khiến hắn không tài nào chịu được, lại còn khuất nhục vạn phần.

Không kẻ nào được phép chạm vào hắn như vậy, cả nam nhân lẫn nữ nhân, hết thảy đều không được phép, ngoại trừ người kia!

Thế nên, hắn im lặng để mặc cho đối phương làm nhục, bất động thanh sắc dồn ép nội lực xuống để nó ổn định, đợi đến thời điểm tay đối phương bắt đầu luồn vào giữa hai chân hắn vỗ về chơi đùa, bất thình lình phản kích chặt đứt bàn tay trái đối phương coi như một cái giá phải trả.

Tiếc là………..

Cuối cùng vẫn chẳng thể nào giết được đối phương, khinh công người nọ so với hắn tốt hơn rất nhiều.

Về phần cái tay kia, hắn mang đi uy cẩu…..

Bất quá, báo thù, chẳng thể nhất thời nóng vội, không đúng sao?

Nghĩ nghĩ gì đó, sự mỏi mệt đã hướng Nhai mà ùn ùn kéo tới tập kích, nội lực cùng thể lực cạn kiệt khiến hắn dần dần chống đỡ không được, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Điều này khiến cho thị tòng trẻ tuổi đang ở phía sau giúp hắn tẩy trừ thân thể, chẳng biết phải làm thế nào.

“………..” Nam tử hơi nhíu đôi chân mày thanh tú lại, thân thể cứng đờ chần chừ trong giây lát, khẽ đẩy đẩy chủ nhân hắn, chẳng có gì hồi đáp, chỉ còn tiếng hô hấp nhợt nhạt vẫn đều đều như trước.

Sắc mặt nam tử, nhất thời có đôi chút ngượng ngùng.

Tuy rằng lần nào hắn cũng hầu hạ chủ nhân tắm gội, nhưng những việc xử lý sau đó, chủ nhân tuyệt đối không cho hắn can thiệp, đều là tự mình làm cho xong.

Nhưng chủ nhân lúc này, so với trước đây hiển nhiên hư nhược đi rất nhiều, đã vậy còn ở vào tình trạng mê man thiếp đi, mà một số thứ còn trong cơ thể, vẫn chưa được xử lý sạch sẽ….

Do dự một lát, tầm mắt thị tòng chậm rãi dời tới trên mao thảm <khăn lông hả? @__@> đang quấn quanh thắt lưng Nhai. Hít một hơi thật sâu, hắn thân thủ nhẹ nhàng kéo mao thảm trên người nam nhân ra.

Dù đã nhiều lần hầu hạ chủ nhân tắm gội, nhưng hắn chưa một lần dám nhìn thẳng vào thân thể chủ nhân…..

Thân thể chủ nhân quả thật thon dài, lại có nét tráng kiện mà dẻo dai của người luyện võ, chỉ là làn da, trắng nõn như đang mang một loại bệnh trạng, làm nổi bật lên mái tóc dài màu xám, dị thường mâu thuẫn giữa mỏng manh……

Cùng mê hoặc………

Thất thần giây lát, nam tử lần thứ hai hít một hơi thật sâu, vươn tay cẩn thận dìu Nhai đang nằm trên chiếc ghế dài, nhẹ nhàng ôm lấy hắn ngồi xuống bậc thềm ven rìa dục trì, để cho ôn thủy lưu động vừa ngập qua khỏi thắt lưng hai người.

Hắn chẳng định lại tiếp tục do dự, bằng không chỉ sợ chủ nhân sẽ nhiễm phong hàn.

Mím môi, một tay thon dài của nam tử lại thóang run rẩy ôm lấy thắt lưng Nhai, tay kia nhẹ nhàng đưa hai chân hắn chậm rãi tách ra, đồng thời, ánh mắt quan sát phản ứng của Nhai.

May mắn cho hắn, đến bây giờ, chủ nhân hắn cũng chưa có dấu hiệu chuyển tỉnh, vẫn nhu thuận tựa vào lòng ngực hắn, hô hấp nhợt nhạt thỉnh thoảng phả qua cổ, khiến hắn có thể ngửi được rõ ràng hơi thở có chút trong trẻo mà lạnh lùng, lại dị thường dễ chịu.

Nhất thời, trong lòng nam tử tràn đầy loại tâm tình phức tạp chẳng biết thổ lộ thế nào, bàn tay ôm đối phương vô thức càng thêm xiết chặt.

Thoáng điều chỉnh lại tư thế, những ngón tay nổi rõ khớp xương nhẹ nhàng đặt ở nơi ao hãm bí ẩn của Nhai, lại nhất thời chẳng dám tham nhập.

Nơi đó thực nóng, còn có vết thương nứt ra, chẳng khó tưởng tượng, tình huống lúc trước thô bạo đến mức nào.

Đau lòng cau mày, tay hắn nhờ nước trong thủy trì bôi trơn mà chậm rãi tham nhập vào cơ thể chặt khít tắc nghẽn của nam nhân, có lẽ do vừa trải qua quá trình giao hợp, nơi đó dù vẫn sít chặt nhưng cũng có thể dễ dàng tham nhập.

Bên trong cũng thực nóng, so với bên ngoài còn nóng hơn rất nhiều, cơ hồ có thể cảm thấy được chút ít dịch thể trơn dính….

Sớm biết sẽ có những thứ kia, nhưng sắc mặt nam tử vẫn trở nên trắng bệch, động tác cũng vô thức lỗ mãng thêm, vội vã muốn lấy hết thảy những thứ đó ra khỏi thân thể chủ nhân.

“Ô…….” Động tác chẳng chút ôn hòa khiến cho Nhai đang mê man bỗng trầm giọng nấc nghẹn một tiếng, vô thức muốn khép lại hai chân, nhưng nhanh chóng lại bị nam tử trẻ tuổi phía sau kéo ra.

Ngón tay được cắt sửa gọn sạch ở giữa hai chân bị mở rộng chậm rãi tiến vào trong cơ thể nam nhân, mà thuận theo động tác trừu sáp của hắn, nơi nộn thịt tư mật của Nhai cũng gắt gao hấp thụ ngón tay thon dài nam tính kia, không ngừng nhả ra nuốt vào, tạo nên thứ hình ảnh cực kỳ dâm dục.

Rõ ràng là thanh tẩy, lại vô tình tạo nên cảm giác như đang mô phỏng theo hành vi giao cấu của loài người.

Nhai không nhịn được khẽ nhíu mày, khó chịu cực độ mà vặn vẹo thân mình, lại thế nào cũng chẳng thanh tỉnh, nam tử ở phía sau, bởi vì hắn giãy dụa mà hai mắt dần dần tối sầm xuống, đầu, cũng không kìm lòng được mà đến kề sát bên tai Nhai, nhẹ nhàng cọ xát……

Như một con tiểu báo sắc đen……Hắn buông hạ bờ mi nồng đậm, ngượng ngùng mà nội liễm……

Chỉ là bàn tay đang ôm lấy thắt lưng kia, càng lúc lại càng suồng sã.

Nam tử đó chưa từng thực sự chạm qua làn da Nhai, trong quá khứ, đều bị ngăn cách bởi lớp khăn mềm mại mà hắn dùng để tẩy trừ giúp đối phương…….

Chỉ có lúc này, tay hắn mới thực sự tiếp xúc đến….

Xúc cảm trơn mịn khác xa với tưởng tượng của hắn lại càng mê hoặc lòng người, khiến hắn muốn ngừng mà chẳng được cứ tinh tế chạm vào, ngón tay từng tấc từng tấc một, mô tả lưu loát những đường cong cơ bụng cùng thắt lưng Nhai.

Ngay lúc ngón tay hắn càng lúc càng thâm nhập, cũng dần dần từ mục đích thanh tẩy mà bắt đầu biến đổi, hai mắt của Nhai, đột nhiên mở to……..

Phút chốc, không khí dường như đóng băng………Chung quanh chỉ toàn một mảnh tĩnh lặng.

Phù phù……..

Phù phù……..

Nam tử cứng đờ tại chỗ chỉ còn có thể nghe thấy trống ngực mình đang không ngừng khuếch trương, khuếch trương, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ thính giác hắn.

Thế nên máu, nhanh chóng trút khỏi gương mặt nam tử, để lại một mảng trắng bệnh…….

Trắng bệch đến tuyệt vọng

Hắn so với kẻ khác, đều biết rõ sự lãnh ngạo cùng tàn khốc của chủ nhân hơn bao giờ hết.

Không một ai có thể đối với hắn bất kính cùng khinh nhờn như thế mà còn sống tốt ở trên cái thế giới này.

Ngay khi nam tử căng thẳng đến mức cơ hồ hít thở chẳng thông, Nhai đang mê man tựa vào lòng ngực hắn sau khi trừng mắt nhìn, lần thứ hai chậm rãi khép mắt lại.

Cứ như chưa bao giờ tỉnh lại, nặng nề thiếp đi.

Điều này khiến cho trái tim tên thị tòng như treo lơ lửng trên yết hầu hắn, thở hắt ra một hơi thật dài, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng không tránh được để lộ ra một mạt cười khổ.

Hắn biết, chủ nhân vừa rồi chẳng phải tỉnh lại thực sự, bằng không, hắn làm gì có khả năng sống quá giây tiếp theo?

Hắn ban nãy nhất định là điên rồi, mới có thể viện cớ thanh tẩy mà vô lễ như thế đối với chủ nhân, quả thực là đê tiện mà.

Nam tử bình tĩnh lại, trong lòng vừa mạnh mẽ khiển trách chính mình, vừa nhanh chóng lấy lại tinh thần, cẩn thận giúp nhai xử lý hết dịch thể trong cơ thể.

Sau đó mang mao thảm ra bao bọc lấy Nhai đã sạch sẽ rồi trở về phòng, bắt đầu thượng dược cùng dùng nội lực hong khô tóc cho Nhai.

Hết thảy đều cẩn thận tỉ mỉ.

Hắn chẳng dám nghĩ đến hành vi vừa rồi của mình nữa, nhưng hắn biết, cả đời này, hắn cũng chẳng thể nào quên được tình cảnh lúc ban nãy.

Bình luận

Truyện đang đọc