PHÙ DU



Edit: Ry
Trái tim Cốc Nghi nhức nhối.
Nếu như ngày trước anh không hiểu lầm quái vật thì tốt rồi.
Anh nhắm mắt cúi xuống, bất chấp việc liệu Kỷ Trạch hiện giờ có nghe được không, vẫn rất nghiêm túc đáp lại.
"Được."
Lúc Kỷ Trạch mở mắt ra thì đã là chuyện nửa ngày sau, Cốc Nghi tựa vào ghế sô pha ngủ mất, đầu hơi ngửa về sau, để lộ cái cổ yếu ớt trắng nõn.
Tay bọn họ đang đan vào nhau.
Kỷ Trạch cẩn thận ngồi dậy, đưa ra một quyết định to gan.
Môi Cốc Nghi hơi nhếch lên, màu hồng mê người hấp dẫn ánh mắt.
Trong cả quá trình, trái tim Kỷ Trạch không ngừng nhảy lên, gã đang hôn một Cốc Nghi thực thụ.
Xúc tu màu đen dọc theo mắt cá chân leo đến ống đồng, thân mật cuốn lấy bắp chân anh.
Cốc Nghi ngủ lâu nên còn mơ màng chưa tỉnh, mắt hé ra một khe nhỏ, mơ hồ nhìn thấy Kỷ Trạch.

Xúc tu nhỏ lập tức trở mình chạy mất.
Ngoan như thể vừa rồi nó không hề chạm vào Cốc Nghi.
Cốc Nghi ngái ngủ nheo mắt, anh ngủ trong tư thế này nên cũng không dễ chịu lắm, vô thức rúc vào lòng Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch căng thẳng lại không biết làm sao, cẩn thận ôm lấy con người yếu ớt.

Tư thế của gã ngượng ngập, sợ không cẩn thận làm đau con người của mình.
Cốc Nghi gác đầu lên vai Kỷ Trạch híp mắt vài phút, đợi đến khi cơn buồn ngủ tan biết thì mới dụi mắt ngồi thẳng dậy.
Anh vươn vai.
"Tôi..."
Kỷ Trạch chống tay lên ghế sô pha, nhích lại gần Cốc Nghi.
Quái vật đại diện cho tham lam.
Cốc Nghi nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Trạch, đang định hỏi gã muốn nói gì, khuôn mặt kia đã ở ngay sát gần.
Cốc Nghi không né tránh, cũng không ngăn cản.
Khi hai đôi môi chạm vào nhau.

Kỷ Trạch hoảng loạn, gã còn căng thẳng hơn Cốc Nghi, xúc tu trong suốt bay lượn khắp bốn phía, không khí trở nên mập mờ.
Cốc Nghi thuận theo dùng chóp mũi cọ lại.
Ban đầu chỉ là môi dán môi, nhẹ nhàng va chạm, hoàn toàn không giống cái hôn triền miên của hai người trưởng thành.

Tay Kỷ Trạch phủ lên gáy Cốc Nghi, gã thử liếm láp, chậm rãi thăm dò vào miệng đối phương.
Đầu lưỡi mềm mại trơn ướt quấn quýt lấy nhau, nhẹ nhàng từ tốn liếm cắn bờ môi.

Tay của Cốc Nghi ôm eo Kỷ Trạch, một lần nữa rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Nụ hôn từ thoáng qua trở nên sâu hơn, màu hồng trên mặt Cốc Nghi lan đến vành tai, hô hấp của anh dần trở nên rối loạn, muốn rút ra tạm thời dừng lại nụ hôn này.
Kỷ Trạch lại tưởng là anh muốn chạy, tay dùng lực mạnh hơn, cưỡng ép giam cầm Cốc Nghi trong ngực mình.
Nụ hôn dần trở nên hung ác, gã như muốn nuốt trọn Cốc Nghi.

Tiếng thở nặng về kích thích truyền khắp từng ngóc ngách của căn phòng.

Cốc Nghi hơi ngẩng lên, dung túng cho Kỷ Trạch xông vào lãnh địa của mình.
Khi nụ hôn này kết thúc, Cốc Nghi đã không còn sức lực.

Anh vùi đầu vào ngực Kỷ Trạch, hít hà không khí mới mẻ.
Kỷ Trạch ôm eo anh, cái cằm thân mật cọ lên mái tóc.
"Bé người." Kỷ Trạch gọi anh: "Bé Nghi."
"Không được gọi em như vậy." Cốc Nghi phản đối: "Anh gọi thế cứ như tên con gái ấy."
"Ừ..." Con ngươi đen trầm của Kỷ Trạch chứa đựng mừng rỡ và thỏa mãn: "Tiểu Cốc."
"Tạm được."
Bọn họ ôm nhau rất lâu trên ghế sô pha, lúc tách ra Kỷ Trạch còn muốn nắm tay Cốc Nghi, dính người vô cùng.

Khi bọn họ đến thành phố Z đã là buổi tối, Cốc Nghi báo lại sơ lược tình huống cho Hồng Du, miêu tả tướng mạo của những người kia.

Trong cuộc đối thoại anh tránh đi tất cả chủ đề có liên quan tới 003, chỉ dùng một câu để miêu tả tình trạng gần đây của nó.
"Anh ấy rất tốt."
Kỷ Trạch đã tự ý gặp Hồng Du một lần, là ngay sau khi Hồng Du gặp Cốc Nghi.
Kỷ Trạch đã thương lượng với Hồng Du, chỉ cần đảm bảo sự an toàn cho Cốc Nghi trong nửa năm tới, gã sẽ khôi phục trật tự trong thành phố Tân Trung.
Hồng Du đồng ý.
Trước khi đi, Kỷ Trạch bỗng để lại một câu cho ông.
Hay nói đúng hơn là để lại cho tất cả con người trên Trái Đất.
"Đừng bao giờ có suy nghĩ đeo vòng cổ cho bọn tôi."
"Bởi vì cuối cùng thứ đó sẽ tròng lên lại cổ mấy người thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc