PHỤ GIA DI SẢN

Ôn Tiểu Huy nghĩ nghĩ, Lạc Nghệ nói cũng có lý lắm, La Duệ bộ dạng đẹp, người lại điềm đạm đáng yêu, còn vừa vặn là kiểu trai nhà lành Lê Sóc thích, Lê Sóc nếu thích La Duệ, tuyệt không kỳ quái. Nhưng Lê Sóc hiện tại không phải cũng có ý với mình sao......

Nói thật, với hắn mà nói, La Duệ so với bạn trai gì đấy còn quan trọng hơn, nếu Lê Sóc cùng La Duệ thành đôi, hắn có thể buồn bực một chút, nhưng tuyệt đối sẽ thành tâm chúc phúc, nhưng Lê Sóc không thể một bên hẹn hò với hắn, một bên nhân cơ hội tiếp cận La Duệ, nếu Lê Sóc dám làm vậy, thì nắm đấm của hắn sẵn sàng hầu hạ. Hắn nói: “Cũng không nhất định, anh thấy Lê Sóc không giống người không đúng mực như vậy, hắn cũng nói, có việc tiện đường, vừa lúc ở phụ cận mới nghĩ đến nếm thử ít bánh ngọt, không phải cố ý tới, chuyện sổ sách, cũng là vừa vặn gặp phải thôi.”

Lạc Nghệ cười cười: “Đương nhiên, em chỉ thuận miệng nói, trong đầu em chứa lắm thứ lung tung, nghĩ cũng nhiều, anh không cần để ý.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu, tuy cảm thấy hẳn là không có gì, nhưng lời Lạc Nghệ nói vẫn gợi lên làn sóng trong lòng hắn.

“Tiểu Huy ca, hy vọng anh đừng nghĩ em nhiều chuyện, em cũng rất lo lắng anh bị tổn thương.” Lạc Nghệ tăng thêm ngữ khí bổ sung nói, “Em rất muốn bảo vệ anh.”

“Anh biết.” Ôn Tiểu Huy nghe lời này, trong lòng khẽ run lên, cách thức Lạc Nghệ bảo hộ hắn, thật sự có chút lạnh gáy, cũng không thể không nhắc, Lạc Nghệ rất nhiều thời điểm làm cho hắn cảm động đến rối tinh rối mù, càng thế càng tạo lên mâu thuẫn, hắn đến nay không dám hướng Lạc Nghệ chứng thực chuyện còn hoài nghi, hắn sợ một khi hắn hỏi, quan hệ giữa hắn với Lạc Nghệ sẽ sụp đổ, hắn không muốn thế.

Bắt đầu làm hộ chiếu, Ôn Tiểu Huy mới cảm thấy thấp thỏm không yên, lần đầu tiên xuất ngoại, hơn nữa vừa đi chính là một năm, hắn tuy hưng phấn cũng thấy không an lòng, vừa chuẩn bị giấy tờ, hơn nữa công việc ở phòng làm việc ngày càng nhiều, mệt đến gầy người.

Thật vất vả có được một ngày rảnh, hắn hẹn Lê Sóc ăn cơm, muốn hỏi một chút vài phương diện cuộc sống ở Mỹ, để còn chuẩn bị trước tinh thần.

Lê Sóc rất nhanh đã đáp ứng: “Đúng rồi, rủ cả La Duệ theo nhé.”

“...... Nga, dạ.”

Lê Sóc cười nói: “Để cảm ơn bánh ngọt lần trước cậu ấy cho anh.”

Treo điện thoại, Ôn Tiểu Huy trong lòng nói thầm, hắn lại nghĩ tới lời Lạc Nghệ nói, tuy rằng hắn không muốn tin, nhưng hoài nghi vốn là vậy, một khi sinh ra, tựa như hạt giống gieo xuống lòng đất, mới đầu chỉ nhỏ bé, người chưa phát giác được, nhưng chậm rãi, nó sẽ mọc rễ nẩy mầm, một chút mưa móc thật nhỏ đã có thể làm nó lớn lên, thẳng đến khi lớn tới mức người không thể gạt bỏ, sẽ đột nhiên nở rộ.

Tới nhà hàng, Lê Sóc vì trên đường kẹt xe nên đến muộn, Ôn Tiểu Huy cùng La Duệ mặt đối mặt ngồi, La Duệ đang nghịch di động, Ôn Tiểu Huy chống cằm nhìn hắn, nhìn lọn tóc hắn mềm mềm, lông mi nhấp nháy, làn da sáng cái mũi cao cao, đột nhiên đưa tay tóm đầu hắn.

“A!” La Duệ ăn đau đến ngẩng đầu, oán giận nói: “Mi nghịch ngu gì hả.”

“Ta là ngây thơ chứ.” Ôn Tiểu Huy nói xong lại kéo dựt một chút.

“Ai nha đừng nghịch mà, mi phiền quá đi.” La Duệ túm tay hắn, “Lại lên cơn hả.”

“Mi cảm thấy Lê Sóc thế nào?”

“Rất tốt.” La Duệ tiếp tục nghịch di động, “Nam thần.”

“Là loại hình mi thích sao?”

“Chắc thế.” La Duệ vui cười nói, “Như thế nào, mi muốn cho ta à.”

“Mi muốn ta sẽ cho mi.”

La Duệ tự nhiên nghĩ là hắn đang nói giỡn: “Hắc hắc, mi cũng là nam nhân của ta, cho nên nam nhân của mi đều là nam nhân của ta.”

Ôn Tiểu Huy nở nụ cười, dùng sức xoa tóc hắn.

“Mi làm sao, đừng làm rối tóc ta!” La Duệ há mồm làm bộ muốn cắn tay hắn.

Hai người náo loạn trong chốc lát, Lê Sóc đến đây, còn mang theo hai hộp chocolate vừa thấy đã biết là đắt tiền đưa cho bọn hắn.

Lê Sóc hỏi Ôn Tiểu Huy hộ chiếu làm đến đâu rồi, Ôn Tiểu Huy vừa lúc muốn hỏi han vài thứ ở nước Mỹ, hắn trong lòng kỳ thật rất không yên, cả đời chưa từng đi nước ngoài, tiếng Anh 26 cái chữ cái miễn cưỡng có thể nhận thức toàn bộ, lập tức tới quốc gia xa lạ, thật khẩn trương.

Lê Sóc vẫn an ủi hắn, cùng lúc cũng liệt kê cho hắn những thứ cần chuẩn bị, còn đưa số điện thoại của người bạn ở Mỹ: “Anh đã nói với bạn rồi, em đến nơi có thể liên hệ nàng, gặp phải khó khăn gì cũng không cần khách khí.”

Ôn Tiểu Huy chân thành nói: “Cám ơn.”

Hàn huyên trong chốc lát, Lê Sóc đột nhiên hỏi Lạc Nghệ: “Ngoại sanh (cháu ngoại trai) của em, thoạt nhìn phi thường thông minh.”

“Đúng vậy, nó đã lên đại học rồi, nhảy lớp còn được tuyển chọn nên miễn thi, siêu cấp học bá.” Ôn Tiểu Huy nhắc tới Lạc Nghệ, không khỏi có chút kiêu ngạo.

Lê Sóc cười nói: “Nga, thiên tài a, về sau khẳng định có tương lai, gien nhà em thật tốt.”

Ôn Tiểu Huy ha ha cười nói: “Gien nhà em đương nhiên là không tồi, bất quá nó với em không có quan hệ huyết thống, mẹ hắn được cha em nhận nuôi.”

“Nga, thì ra là thế.”

Cả quá trình ăn cơm, Lê Sóc vẫn có lễ có độ trò chuyện với bọn họ, Ôn Tiểu Huy quan sát nửa ngày, cũng không thấy Lê Sóc đặc biệt chú ý La Duệ, đương nhiên cũng không nơi lỏng chú ý, hắn thấy có thể thật sự là Lạc Nghệ nghĩ nhiều, chính mình cũng thế.

Cơm nước xong, Lê Sóc đưa La Duệ về nhà trước, sau đó quay ra hỏi Tiểu Huy muốn đi dạo chợ đêm không, Ôn Tiểu Huy vui vẻ đáp ứng.

Hai người đi dọc theo phiến đá ven hồ, xung quanh dày đặc không khí mua bán, đi dạo một lúc, cuối cùng bọn họ chọn một quán bar nhỏ có lò sưởi kiểu gia đình.

Quán bar bật nhạc du dương, quán khá vắng, trong điếm chỉ có khách là bọn họ đang ngồi một bàn, ông chủ với nhân viên đang ở sau quầy xem phim.

Hai người ngồi trong sô pha mềm, trò chuyện trên trời dưới biển, cùng Lê Sóc một chỗ, Ôn Tiểu Huy cảm thấy thoải mái mà tự tại.

Lê Sóc lại rót một chén rượu, đưa cho Ôn Tiểu Huy: “Không nghĩ tới nơi này lại có Gara, đây là rượu lạnh anh hay uống lúc còn ở Mỹ, mùi vị trong veo, nếm thử xem.”

Ôn Tiểu Huy nhấp ngụm nhỏ, quả thật giống như Lê Sóc nói, trong lạnh có ngọt, người biết thưởng thức hẳn là rất thích: “Uống được lắm, anh có tìm hiểu về rượu à.”

“Anh có mấy người bạn nghiên cứu về rượu, kiến thức của anh so với họ còn nông cạn lắm, chính là giúp vui thôi, không đáng nói.”

Ôn Tiểu Huy liếm liếm khóe miệng: “Kỳ thật em cũng không thích uống rượu, bất quá loại rượu ngọt này uống cũng không nặng, như nước ngọt thôi.”

Lê Sóc nhìn đầu lưỡi phấn nộn của hắn vươn ra lại lùi về, ánh mắt trầm trầm xuống: “Uống giống nước ngọt, nồng độ lại khác xa, cho nên vẫn cần thận trọng.”

“Ừm, em biết.” Ôn Tiểu Huy vừa nhấc đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt thâm thúy của Lê Sóc.

Lê Sóc không biết từ lúc nào đã dựa vào gần sát hắn, Lê Sóc một bên khuỷu tay đặt trên chỗ tựa của sô pha, thân thể nghiêng về phía Ôn Tiểu Huy, động tác này làm kéo căng áo sơ mi, vừa vặn càng thêm ẩn hiện cơ ngực rắn chắc, hương vị thanh nhã trên người Lê Sóc, lúc này lại có tác dụng như mê hương thôi thúc.

Lê Sóc mỉm cười, thanh âm khàn khàn mà gợi cảm: “Em say rồi à?”

“Dạ, tàm tạm, một chút thôi.”

Lê Sóc buông xuống chén rượu, một tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn: “Da thật nóng.”

Ôn Tiểu Huy hô hấp sắp đình trệ, bởi vì mặt Lê Sóc gần đây trước mắt, gần đến hắn có thể nhìn rõ ràng Lê Sóc lông mi nhỏ dài, cùng sống mũi đao phong thẳng tắp.

Lê Sóc rũ mi, môi nhẹ nhàng dán lên.

Ôn Tiểu Huy cảm thấy lòng bàn tay xuất mồ hôi, tim đập cuồng loạn, hắn hiện tại so với nụ hôn đầu còn khẩn trương hơn! Ngay thời điểm môi mềm mại của Lê Sóc chạm vào môi hắn, hắn theo bản năng nín thở, tựa hồ sợ hô hấp quấy nhiễu nụ hôn như chuồn chuồn lướt này.

Lê Sóc khẽ hôn một chút, kéo ra một chút khoảng cách, cười nhìn hắn: “Thích không?”

Ôn Tiểu Huy thành thật gật gật đầu, Lê Sóc cho hắn, là nhịp tim đập tình yêu đối sự hấp dẫn của nam nhân trưởng thành hào quang vạn trượng, tư vị thật khiến người nhảy nhót không thôi.

Lê Sóc một lần nữa đè lại gáy hắn, lần này, không hề hôn lướt, mà là nhiệt tình cùng chú tâm tiến sâu, cẩn thận nhấm nháp môi Ôn Tiểu Huy, trao đổi khí tức lẫn nhau.

Ôn Tiểu Huy nhịn không được vịn vào vai Lê Sóc, say mê địa hưởng thụ dịu dàng Lê Sóc trao. Thời điểm Lê Sóc buông hắn ra, hắn toàn bộ hô hấp đã rối loạn, hắn có điểm thẹn thùng nhìn Lê Sóc, ý cười khóe miệng không ngừng được, Lê Sóc cũng cười: “Rượu này thật ngọt.”

Ôn Tiểu Huy trêu đùa nói: “Kỹ thuật hôn không tồi.”

Lê Sóc cười nói: “Hôn môi không quan trọng ở kinh nghiệm, phải xem đối tượng là ai.”

“Có lý.” Ôn Tiểu Huy vẫn cảm thấy có chút co quắp, như này xem như đang yêu rồi sao? Hắn có bạn trai rồi? Nhưng là hắn lập tức sẽ rời đi một năm a, cơ hội lần này hình như không đúng dịp cho lắm, hắn do dự nói, “Lê đại ca, kỳ thật em rất muốn hỏi một chút, ban đầu dường như anh chẳng chút hứng thú nào với em, chẳng lẽ em ở trước mặt anh đánh một trận, anh liền thích em?”

Lê Sóc bật cười: “Đương nhiên không phải.”

“Thì là gì.”

“Nói như thế nào đây.” Lê Sóc nghĩ nghĩ, “Em là kiểu người anh chưa từng hẹn hò. Nói thẳng ra là, anh cũng không thích đàn ông quá chải chuốt, anh không có ý xúc phạm đâu, anh cũng không thể phê phán cách trưng diện của người khác, khiếu thẩm mỹ là tự do, em xinh đẹp, tự tin, thú vị, đáng yêu, nhưng chỉ liếc nhìn đã thấy em không phải đồ ăn của anh, cho nên anh không nghĩ sẽ hẹn hò với loại hình như em.”

“Sau đó......?”

“Sau đó tiếp xúc với em nhiều hơn, anh phát hiện mặt khác ở em.” Lê Sóc dùng ngón tay thon dài khoa tay múa chân một chút, “Người có rất nhiều ‘ mặt ’ tạo thành, bộ dáng em lựa chọn xuất hiện ở trước mặt người khác, cùng bộ dáng chân thật, luôn sẽ có chút chênh lệch, này không liên quan đến giả dối hay không, có đôi khi lại là thái độ lễ phép. Anh nguyên bản chỉ thấy được một mặt của em, sau anh lại không ngừng được nhìn thấy nhiều mặt khác của em, tương phản rất mạnh liệt, làm anh cảm thấy rất hứng thú, dần dần, anh cảm thấy em thực mê người, muốn càng hiểu biết em, nhìn đến càng nhiều hoặc chân thật hoặc che dấu ở em.”

Ôn Tiểu Huy được Lê Sóc nói ngọt mà có chút lâng lâng, sao có người có thể đem “Lão tử ban đầu chả thèm nhìn chú lâu, sau tiếp xúc nhiều lại thấy chú cũng không tệ lắm” nói được êm tai như vậy! Không hổ là Lê Sóc. Hắn chà xát tay, nhỏ giọng nói, “Con người anh thì không khác gì so với ấn tượng ban đầu của em với anh, đây có nghĩa anh rất ít ‘ mặt ‘ à.”

Lê Sóc đạm cười nói: “Không hẳn, anh ở nơi làm việc không phải bộ dáng mà em thấy đâu, nếu là đối mặt địch nhân, anh lại là kiểu khác, nhưng ở trước mặt em, anh hy vọng vĩnh viễn là kiểu em thích.”

Ôn Tiểu Huy cảm giác tâm muốn say rồi, hận không thể nhào vào Lê Sóc làm một ít chuyện khiến người mặt đỏ tim đập.

Lê Sóc đưa cho hắn ly rượu: “Đến.”

Ôn Tiểu Huy uống một hớp rượu lớn, để chính mình bình tĩnh một chút, hắn còn chưa quên mình sắp phải đi Mỹ đâu, hắn tiếc nuối nói: “Sắp phải xa nhau một năm.” Một năm này, sao có thể duy trì cảm tình a.

Lê Sóc nhẹ nhàng cùng hắn chạm cốc: “Anh biết, cho nên anh hiện tại sẽ không hứa hẹn gì với em, em cũng không cần hướng anh hứa hẹn, anh thực thích tình cảm giữa chúng ta như này, không cần phải đè lên áp lực. Chờ lúc em trở về, mà nói không chừng lúc ở Mỹ em sẽ có đoạn tình cảm mới, đến lúc đó, anh cũng sẽ chúc phúc em.”

Ôn Tiểu Huy nghe xong, nửa ngày không phản ứng kịp.

Lê Sóc thấy hắn bộ dáng thẫn thờ, mỉm cười bổ sung: “Anh rất thích em, nhưng em là tự do.”

Ôn Tiểu Huy ở trong lòng hét to một tiếng “mẹ kiếp”, sao có người có thể đem “Một năm này nói không chừng chú sẽ có người mới, lên giường với người ta, nên là anh đây thấy hai ta đừng trói buộc nhau, cần chơi cần hẹn hò cứ triển thoải mái, về rồi nói sau” nói êm tai như vậy!

Ôn Tiểu Huy cảm giác chính là vừa dấy lên nhiệt tình đã bị hắt chậu nước lạnh.

Hắn không biết hình dung con người Lê Sóc như thế nào. Lê Sóc thực hoàn mỹ, các phương diện đều tìm không ra tật xấu, nhưng là Lê Sóc lớn lên ở phương Tây, có lối suy nghĩ bất đồng, cũng có lẽ là Lê Sóc quá mức thành thục, cho nên chuyện gì cũng phải gom đến rành mạch, không ra một phần sai lầm, cho nên luôn thiếu một chút cái gì, đại khái là thiếu một chút lý do để người ta phấn đấu quên mình, Lê Sóc quá lý trí, thoả đáng, lời vừa rồi nói đã bóp chết nhiệt tình của Ôn Tiểu Huy. Hắn nghĩ Lê Sóc cũng không phải ích kỷ, cũng không phải không có trách nhiệm, mà là một kiểu theo đuổi khéo léo quá mức cân bằng, trả giá nhiều ít, hồi báo nhiều ít, Lê Sóc không nợ người khác nửa phần, bởi vậy có thể tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết, nhưng trong tình cảm, lại khiến tim người băng giá.

Ôn Tiểu Huy hy vọng người thích hắn sẽ nói, mẹ nó đi Mỹ bớt ngắm cơ ngực bạch hùng gấu chó, phải luôn nghĩ tới ông đây, chờ lúc về chúng ta lăn ba ngày ba đêm để giải tương tư, mà không phải bình tĩnh quan tâm nói “Em là tự do”.

Ôn Tiểu Huy nghĩ, có lẽ vì Lê Sóc đối hắn gần là kiểu thích có cũng được không có chẳng sao.

Lê Sóc tựa hồ phát hiện Ôn Tiểu Huy không quá thích hợp: “Làm sao vậy? Có phải uống nhiều quá?”

Ôn Tiểu Huy cười cười: “Có chút, rượu này tác dụng chậm rất lợi hại.”

“Đúng vậy, anh có nói em rồi, bất quá em yên tâm, rượu này không gây khó chịu, trở về ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.

Lê Sóc nhẹ nắm trụ tay hắn, ôn nhu lại hàm súc nói: “Muốn anh đưa về nhà anh không?”

Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc, nam nhân khiến người động tâm như vậy, quả thực là đối tượng tốt nhất để thoát khỏi thân xử nam, tuy rằng hôm nay bao mơ mộng của hắn đã rớt ngàn trượng trong khoảnh khắc, nhưng hắn trong lòng đối Lê Sóc vẫn rất có hảo cảm, dù sao Lê Sóc cũng không làm sai, hay nói sai. Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, muốn ngũ thì ngủ cũng chẳng cần lý do, cho nên, hẳn là đến nhà Lê Sóc nhỉ?

Chính là, có ý nghĩa gì sao......

Một chút chần chừ này, Lê Sóc liền xem thấu suy nghĩ hắn, lập tức quan tâm nói: “Nào, anh đưa em về nhà em.”

Ôn Tiểu Huy mỉm cười gật gật đầu.

Lên xe, Ôn Tiểu Huy bắt đầu giả bộ bất tỉnh, không hề nói gì thêm, hắn trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, đáy lòng một trận phiền muộn.

Đến tột cùng là tình cảm Lê Sóc đối hắn còn chưa đủ, hay là Lê Sóc thiên tính lạnh nhạt, hắn thật chẳng muốn tự hỏi, bởi vì hắn hoàn toàn tìm không ra lỗi ở Lê Sóc, cho nên hắn bắt đầu nghĩ lại có phải hay không chính mình không đúng. Là hắn quan trọng vấn đề quá? Chẳng qua hẹn gặp vài lần, chẳng qua hôn một cái, hắn đã nghĩ nói chuyện tình cảm nghiêm túc với người ta, cũng quá buồn cười đi, hắn từ khi nào thì trở nên bần hàn như vậy, giấc mộng của hắn từng là được chơi bời với trăm người a, tuy rằng sau lại phát hiện chính mình không phải loại đấy, nhưng hắn cũng không phải thiếu nữ nhà lành chỉ hôn một cái là bắt cưới, nếu thật là thế, hắn với La Duệ đã hôn không đếm nổi.

Nhất định là hôm nay uống nhiều.

Đúng, uống nhiều, hơn nữa bị sắc đẹp Lê Sóc hấp dẫn, cho nên đầu óc thành bã đậu, thật may Lê Sóc đã nói rành mạch, nếu không hắn nếu nói ra cái gì không nên nói, lại bị Lê Sóc từ chối khéo, thì thật muốn độn thổ cho xong.

Hắn nhịn không được vỗ vỗ đầu mình.

“Tiểu Huy, em không sao chứ, đau đầu à?” Lê Sóc giữ chặt tay hắn, vẫn là như vậy ôn nhu.

“Không có việc gì không có việc gì, vẫn ổn.”

“Chắc em không hợp rượu này, trở về uống trà gừng đi.”

“Dạ, được, không có việc gì đâu.”

Hắn không phải không hợp rượu, chính là không hợp say như này, quả thực say đến làm cho người ta dở khóc dở cười.

Về đến nhà, mẹ đang trải chăn chuẩn bị ngủ, vừa thấy hắn một thân mùi rượu mò về, liền chống em mắng: “Mỗi ngày mệt như chó chết còn hốc rượu, muốn đột tử hả!”

“Mẹ, mẹ thật sự là người sinh ra con à?”

Phùng Nguyệt Hoa lườm hắn, xoay người vào bếp đi pha trà gừng.

Ôn Tiểu Huy rón rén tiến vào, yếu ớt nói: “Mẹ, con hình như không cẩn thận đã hơi thất tình.”

“Thất tình thì không cẩn thận cái gì, lại còn hơi?”

“Chính là...... có một nam nhân con rất có hảo cảm, nhưng con sắp phải đi mà, thì bọn con sẽ tạm thời xa, chờ con trở lại, ai biết sẽ thế nào chứ, cho nên con cảm thấy hơi có cảm giác thất tình.”

“Con như vậy không tính là thất tình, cùng lắm là như đưa chân giò cho chó ven đường ăn, kết quả nó không về nhà với con, con đau lòng mất không cái chân giò thôi.”

“Ều, mẹ, mẹ nói cái này có vẻ nghe có lý lắm, nhưng mẹ nói thế khác nào mắng chửi người ta.”

“Khiến con trai mẹ đau lòng còn uống say, mẹ mắng thằng nhãi kia thì sao chứ.”

Ôn Tiểu Huy nở nụ cười: “Mẹ, mẹ hôm nay xinh quá.”

Phùng Nguyệt Hoa nhéo cánh tay hắn một phen: “Thổi bớt nóng đi rồi uống.”

“Vâng.”

Phùng Nguyệt Hoa ôm ngực nói: “Thằng nhãi kia, có tám khối cơ bụng với cái kia 18cm à?”

Ôn Tiểu Huy thiếu chút nữa phun ra: “Mẹ,......”

“Có hay không hả?”

“Chưa thấy qua hắn cởi quần áo, cơ ngực thì rất nở.” Ôn Tiểu Huy khoa tay múa chân một chút, “Bụng cũng thực rắn chắc, cơ bụng khẳng định có, về phần cái kia, con còn chưa thấy.”

“Vậy không có gì phải buồn, chờ con trở về rồi nói sau.”

Ôn Tiểu Huy cười nói: “Có lý!”

Ngày hôm sau, Ôn Tiểu Huy ở nhà Lạc Nghệ, lúc chờ ăn cơm, bớt thời giờ gọi điện cho La Duệ, đem chuyện tối qua phát sinh giữa hắn cùng Lê Sóc tâm sự.

La Duệ nghe xong bắt đầu nói lắp: “Này...... Này......”

“Có phải á khẩu không trả lời được không, cũng không biết nhận xét thế nào.”

“Đúng, chính là cảm giác này!”

Ôn Tiểu Huy lắc đầu thở dài: “Có thể là tư tưởng chênh lệch, đại khái người ngoại quốc đều là như vậy?”

“Không biết.”

“Mi không phải lượn lờ ở Pháp một năm sao.”

“Ta đây cũng không yêu người Pháp nào mà, bọn họ căn bản chỉ muốn lên giường, làm ta sợ muốn chết.”

“Ai u, hù chết chúng ta rồi Mẹ Nhỏ à.” Ôn Tiểu Huy học giọng điệu của La Duệ kêu lên chói tai.

“Đừng lắm lời, nói chính sự mau.”

“Ai, có chính sự gì đâu, người ta đã nói rõ ràng thế rồi, ta cũng chẳng thế ép hắn thề non hẹn biển với ta. Kỳ thật hắn nói rất có đạo lý, vạn nhất ta ở Mỹ thật sự cùng bạch hùng ca ca hoặc là gấu chó ca ca...... Phi, gấu chó ca ca khẩu vị quá nặng, vẫn là bạch Hùng ca ca đi, à đấy, hắn nói rất có đạo lý, ta không thể phản bác, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên.”

La Duệ trầm mặc một chút: “Nhưng là như vậy...... rất tổn thương người.”

“Đúng là có tổn thương, nhưng vẫn tàm tạm, ta tuy có điểm thích hắn, nhưng không phải không thể thiếu hắn.”

“Không thể thiếu ai?” Thanh âm Lạc Nghệ đột nhiên ở sau lưng vang lên.

Ôn Tiểu Huy giật mình, cùng La Duệ nói tiếng nói chuyện sau nhé, liền treo điện thoại: “Xong cơm rồi?”

“Gọi anh mấy câu anh không trả lời, em mới bưng cơm lên, còn tưởng anh lại ngủ rồi.” Lạc Nghệ đem cơm đặt lên bàn, “Các anh đang nói chuyện ai, Lê Sóc à.”

Ôn Tiểu Huy rầu rĩ gật đầu.

“Làm sao vậy?”

Ôn Tiểu Huy không quá muốn nói, chuyện này phải tả thế nào chứ.

Lạc Nghệ nói: “Đã nói không giấu em chuyện gì.”

Ôn Tiểu Huy thở dài, đem chuyện Lê Sóc và hắn nói ra, lược bớt vài tình tiểu kiểu như hôn môi gì gì.

Lạc Nghệ nghe xong, lộ biểu tình hứng thú: “Rất thú vị.”

“Cái gì thú vị? Có phải người thông minh như em đều nghĩ như vậy, em hiểu suy nghĩ của anh ấy sao?”

“Không phải, cùng thông minh hay không không quan hệ.”

“Thì chắc là văn hóa sai biệt nhỉ.” Ôn Tiểu Huy ôm đầu gối, “Nghĩ tới nghĩ lui, tuy anh thấy anh ấy nói đúng, nhưng trong lòng anh vẫn không thoải mái, điểm ấy mới khiến anh buồn bực.”

“Này rất bình thường, các anh đối tình cảm có lý giải khác nhau.”

“Cái gì khác nhau?”

“Nói rõ khác nhau này, cả đêm cũng nói không xong, anh có thể hiểu là, anh yêu cầu tình cảm tiến triển nhanh, mà người ta thì là phái bảo thủ.”

“Em nói như vậy làm cho người ta càng nghe không hiểu.”

Lạc Nghệ cười cười: “Không hiểu cũng không sao. Bất quá, Lê Sóc quả thật là người khá thông minh, anh ở trước mặt hắn, cơ bản chính là trong vắt, cho nên, lời hắn nói anh nghe thì nghe, đừng tin toàn bộ.” (đồ xấu tính =))))

“...... Cũng đúng, dù sao anh cũng không quá hiểu biết anh ấy.” Ôn Tiểu Huy nhớ tới, bên cạnh mình còn có Lạc Nghệ là ví dụ điển hình, hắn tự cho là hiểu biết, kết quả căn bản chả biết gì, nói không chừng Lê Sóc cũng là như vậy thôi.

“Ngày hôm qua các anh ăn cơm, đi quán bar, La Duệ có đấy không?”

“Ăn cơm, đi quán bar chỉ có hai người bọn anh.” Ôn Tiểu Huy nói, “Em hỏi La Duệ để làm chi?”

“Anh có quan sát giữa hắn và La Duệ không?”

Ôn Tiểu Huy đột nhiên có điểm thượng hoả: “Em cứ nhắc La Duệ để làm gì hả, anh thấy giữa họ không có gì.”

Lạc Nghệ cười cười: “Thuận miệng hỏi một chút, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Em cứ nhắc thì anh mới nghĩ ý, từ lúc nghe em nói anh nghĩ rõ nhiều, La Duệ là bạn tốt nhất của anh, em không được...... em không được nhắc tới cái giả thuyết này.”

Bình luận

Truyện đang đọc