PHÙ LAM

Lam Diễm xem rất nhiều phim, coi trọng nhất chính là hình dáng ngực.

Hắn thích loại căng đầy, đàn hồi tốt.

Chiều dài lớn không lớn, cho dù kém hơn.

Nhiều nữ chính trong phim lừa đảo mang một gò thịt, là nằm sấp. Lam Diễm nhìn đi nhìn lại, cuối cùng luôn suy nghĩ, nếu như đây là một khối thịt lợn, nên đi dao chỗ nào.

Doãn Tiểu Đao rèn luyện quanh năm, kiểu ngực rất đầy chắc. Cho dù áo ngoài sẫm màu cùng không che được hình dáng hiện lên.

Lam Diễm thầm nghĩ, đây thật đúng là một gò núi đẹp. Không lớn không nhỏ, nắm trong lòng bàn tay hắn là thích hợp. Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể đến nhà bếp nắm cái bát xấp xỉ thử xem.

Chuyện quan trọng bây giờ là, hắn phải cầm máu trước đã.

"Đao thị vệ, lấy cho tôi cái khăn giấy." Lam Diễm ngửa đầu gối lên trên ghế sa lông, giọng điệu bình thản, giống như không phải hắn chảy máu mũi.

Doãn Tiểu Đao trả lời, đưa khăn giấy qua.

Sau khi Lam Diễm nhận lấy, mắt nhìn thẳng.

Động tác lau của hắn rất nhẹ, rất nhu. Tiêu cự ánh mắt vẫn cố định trên hoa văn của tấm chụp đèn trên trần.

Sau khi thấm xong một tờ giấy, hắn nhìn vết máu loang lổ trên khăn giấy, bình tĩnh nói, "Ngày mai được tiếp tục ăn lót dạ." Trong lúc nói chuyện, hắn cũng không tiếp tục đáng giá ngực của cô.

Doãn Tiểu Đao giúp hắn vứt tờ giấy ăn kia, "Tôi lấy cho anh thuốc Đông y."

"Đao thị vệ." Lam Diễm nhẹ giọng chậm rãi nói, chỉ lo âm lượng lớn, sợ sẽ mất khống chế máu mũi. "Cô đừng nói chuyện, để tôi ngủ một giấc thật ngon."

Nói xong hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới phòng ngủ.

Đến gần giường, hắn đá giày ra, ngã xuống.

Doãn Tiểu Đao theo phía sau, "Tôi đắp chăn cho anh." Cô thấy hắn bây giờ cũng không có khí lực để kéo chăn.

Lam Diễm nhắm hai mắt, lắc lắc đầu. Hắn bây giờ không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện gì, chỉ mong ngủ được nhanh một chút.

Mỗi ngày xem phim cũng không đại thương nguyên khí như đêm nay.

Quả nhiên cấp hai cùng cấp ba có bản chất khác nhau.

"Đao thị vệ..." Hắn mở miệng nói, "Cô nhanh đi mặc quần áo vào, đừng để bị lạnh." Hắn cũng không muốn mất máu mà chết.

Doãn Tiểu Đao thân thể khỏe mạnh, rất ít khi cảm cúm bị bệnh. Nghe thấy hắn hiếm khi quan tâm, cô thấy ngạc nhiên. "Được."

Cô nhìn hắn, đi ra ngoài.

Doãn Tiểu Đao lấy quấn ngực quấn lại. Mặc xong, cô nhảy nhảy tại chỗ.

Trước ngực không hề lay động, rất thuận tiện.

Sau đó cô trở lại phòng.

Lam Diễm nằm yên lặng. Tư thế của hắn có hơi cứng ngắc, không giống như thường ngày tùy ý giãn ra.

Doãn Tiểu Đao hoài nghi hắn còn có những bệnh khác. Cô nhẹ nhàng đi qua kéo chăn lên cho hắn, sau đó lẳng lặng ngồi vào cái giường khác.

Thời điểm Lam Diễm bắt đầu ngáy ngủ, cơ thể cứng ngắc mới lại thả lỏng.

Doãn Tiểu vừa nghe, vừa ngồi suy nghĩ.

Nhiệm vụ lần này của cô được gần một tháng rồi.

Thời điểm ở Thương thành, Lam Diễm gặp phải tập kích khá nhiều lần. Sau khi đến Vượng thành, thì ít hơn rất nhiều. Ngoại trừ cái đêm nửa tháng trước.

Hi vọng hai tháng tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.

---

Lam Diễm ngủ thẳng tới nửa đêm, khát nước không thôi, nóng đến toát mồ hôi. Trong cơn mông lung, hắn bắt đầu sờ mò bên trên quần.

Không ướt.

May mắn.

Hắn kéo chăn kín quá chừng, không tới ba giây lại xốc lên. Hắn nghi ngờ máy điều hòa có phải không mở hay không.

Không khí trong phòng nóng hầm hập, làm hắn tỉnh giấc.

Hắn lập tức đá tất cả chăn xuống.

Doãn Tiểu Đao thấy có tiếng vang, sớm đã ngồi dậy.

Lam Diễm biết cô luôn ngủ nông. Hắn dựa vào ánh sáng mờ, nhìn về phía cô bên kia, "Đao thị vệ, cô nóng không?" Vừa nói, hắn vừa vặn mở đèn bàn đầu giường.

"Không nóng." Máy điều hòa vẫn đang hoạt động, nhiệt độ trong phòng duy trì ở hai mươi năm độ. Thực sự không nóng.

Hắn rất dữ, "Tôi con mẹ nói nóng chết, máy điều hòa có phải hỏng rồi không." Không phải vậy tại sao hắn lại một người mồ hôi.

Doãn Tiểu Đao bình thường trả lời, “Lòng tĩnh tự nhiên lạnh."

"Phi!" Lam Diễm muốn ném dép về phía cô.

Cô lạnh cái quỷ!

Một khắc trước, hắn dường như mơ cái gì đó, bây giờ cũng không nhớ được nữa. Chỉ biết là rất nóng, rất nóng, nóng đến hoảng rồi.

Hắn âm thầm hít sâu, điều chỉnh hơi thở. Nhắc nhở chính mình, lòng tĩnh tự nhiên lạnh.

Doãn Tiểu Đao nhìn hắn ngồi trên giường không nhúc nhích, hỏi: "Anh không ngủ được à?"

Tầm mắt Lam Diễm vẫn nhìn chằm chằm rèm cửa sổ, "Tôi có muốn ngủ hay không, mắc mớ gì tới cô!"

Cô nghe xong cũng không tức giận. Cho dù hắn tỉnh hay ngủ, đều giống nhau quấy rầy cô.

Hắn nghiên cứu hoa văn trên rèm cửa một lúc lâu, sau đó đảo mắt nhìn phía vùng đất bằng phẳng trước ngực cô. Gò núi này thấp thoáng xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Uổng phí, tương đối có cảm xúc. Hắn bật thốt hỏi: "Đao thị vệ, mẹ cô cũng không dẫn cô đi mua quần áo sao?"

"Cái này là cha mua. " Doãn Tiểu Đao chỉ vào quần áo thể thao trên người.

Lam Diễm lườm cô một cái. Hắn thực sự thương thay cho chồng tương lai của cô, có ngực tốt như vậy, nhưng lãng phí.

Chỉ tưởng tượng một chút hình dáng ngực của cô, hắn cũng cảm giác trong mũi có cái gì đó muốn trào ra. Hắn ngay lập tức, cấp tốc, quả quyết thay đổi suy nghĩ, bắt đầu đọc thuộc lòng bảng cửu chương.

Một nhân một là một, hai nhân hai là bốn...

Bỗng chốc, hắn ý thực được một vấn đề nghiêm túc.

Sẽ không phải sau này hắn xem phim đều sẽ chảy máu đi...

Nghĩ đến đây, Lam Diễm định tìm bộ phim đã cất kỹ để kiểm tra phản ứng dưới mũi.

Doãn Tiểu Đao kỳ lạ nhìn hắn đột nhiên xuống giường mở máy tính.

Sự thật chứng minh, trong lúc xem phim, Lam Diễm rất bình thường. Cô gái đẹp kia là kiểu hắn thích, ngực căng trắng, hình dáng giống như đào mật.

Hắn lại hơi liếc nhìn ngực Doãn Tiểu Đao, an ủi nói, "Chắc là khí hư nóng mà thôi."

Nhất định là vậy.

---

Liên quan tới chuyện hội nghị thường kỳ, sau khi Lý Dũng Hoa nói chuyện điện thoại với tập đoàn, đến nói rõ tình hình với Lam Diễm.

Tập đoàn yêu cầu Lam Diễm phải tham gia.

Sau khi Lam Diễm biết, ha ha cười cợt.

Buổi sáng xuất phát, bầu trời âm u, một ngọn gió cũng không có, trong không khí bao phủ oi nóng.

Lam Diễm đi đến bãi để xe của nhà xưởng, nhìn mây đen phía xa, hắn ngáp một cái, "Lý xưởng trưởng, xe này có thể rỉ nước không?" Tốt nhất là rỉ nước giữa đường, như vậy có thể lấy lý do vắng mặt rồi.

"Không đi chiếc này." Lý Dũng Hoa cười. "Qua đi xe của tôi."

Lam Diễm nâng mắt, "Anh có xe riêng à?" Hắn đang là giám đốc nhà xưởng, sống đến mức còn không bằng phó.

"Đúng vậy." Lý Dũng Hoa lấy chìa khóa xe, "Đi được năm, sáu năm."

Từ Vượng thành đến Thương thành rất nhanh, con đường thành phố.

Công ty con A Thị hôm nay cũng phải qua tập đoàn Lam thị họp thường kỳ. Lý Dũng Hoa rất quen chủ nhiệm Giáp của công ty con này, hắn thấy xe bảy chỗ này rất rộng rãi, liền mời chủ nhiệm Giáp đi cùng.

Lý Dũng Hoa ở giao lộ cao tốc A Thị đón chủ nhiệm Giáp và hai người khác đi cùng.

Lúc chủ nhiệm Giáp nghe thấy Lam xưởng trưởng, thái độ liền nịnh hót.

Lam Diễm nghe đến muốn ngủ, mí mắt nửa cụp, không hề che giấu cơn buồn ngủ của chính mình.

Chủ nhiệm Giáp thấy dáng vẻ lạnh lùng của Lam Diễm, sau đó không làm sao bắt chuyện nữa.

Trên xe im lặng một lúc, Lam Diễm bắt đầu ngủ say như chết. Giai điệu tiếng ngáy làm ba người của công ty con thay đổi sắc mặt.

Lý Dũng Hoa thấy thế, cười hòa giải. "Lam xưởng trưởng làm việc khá cực khổ, mệt muốn chết rồi."

Đầu Lam Diễm vốn tựa trên cửa sổ xe, sau khi xe chuyển hướng, hắn lắc lư thay đổi hướng, đầu hướng về phía Doãn Tiểu Đao. Lúc đụng vào cô, hắn lầu bầu một tiếng, theo bản năng cọ cọ vào cô, tìm tư thế ngủ thoải mái.

Cuối cùng gối trên vai cô.

Vẻ mặt Doãn Tiểu Đao bình thường, chỉ là nhấc vai lên phía trên, đề đầu hắn không nghiêng quá thấp.

Trên xe nói chuyện, không liên quan đến Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao.

Hai người họ một ngủ, một ngồi thẳng.

Trên đường, Lam Diễm đúng là có tỉnh lại.

Hắn híp nửa mắt, trước mắt xuất hiện một đường cong cổ rất đẹp, trong nháy mắt, hắn tưởng mình trong mơ. Sau đó tầm mắt hắn dời lên trên, nhìn thấy tai Doãn Tiểu Đao, liền tỉnh táo.

Thời gian tỉnh táo rất ngắn.

Trong chốc lát, hắn an tâm ngủ thiếp đi.

Doãn Tiểu Đao ngồi yên lặng, tầm mắt đảo qua Ất (tác giả cũng gọi anh này là Giáp nhưng sợ dễ bị nhầm nên tớ để là Ất ^^) đi cùng ở công ty con. Cô sớm chú ý tới, Ất luôn lén lút quan sát Lam Diễm. Mặt cô không chút biến bắc, tay phải thì lại kéo căng thành trạng thái tấn công. Thân hình của Ất đi cùng rất phù phiếm, cô tính toán chỉ cần một chiêu là có thể bắt lại.

Ất đi cùng không hề động thủ, chỉ mơ hồ lộ ra không thoải mái. Hắn đột nhiên tức giận nói với Chủ nhiệm Giáp về chuyện em gái của một người bạn bị một công tử nhà giàu lừa gạt.

Hắn nói, người công tử kia là người phong lưu, quen biết em gái qua Internet. Sau nửa năm yêu đương qua mạng, chuyển thành đời thực. Hồi trước cậu ấm đó muốn cầu hôn với em gái. Ai ngờ trong chớp mắt không biết đã đi đâu.

Hắn còn nói, cậu ấm kia là con lai mắt lam.

Lúc nói đến chỗ này, ánh mắt hắn nhìn Lam Diễm càng thêm xem thường, "Biết người biết mặt nhưng không biết lòng."

Doãn Tiểu Đao không nói tiếng nào, duy trì tư thế chuẩn bị.

Chủ nhiệm Giáp nghe xong chuyện này, nói rằng, "Kẻ lừa đảo đâu cũng có. Ngoài đời thực cũng không nhất định tin được, huống chi trên Internet."

"Con gái không lý trí như vậy." Ất đi cùng lắc đầu một cái, "Em gái của bạn tôi cũng thật đáng thương. Hiện tại mỗi ngày đều cầm vật đính ước kia, vẫn không chịu tin rằng mình bị đá rồi."

"Tuổi vẫn còn quá trẻ." Chủ nhiệm Giáp than thở.

"Đúng vậy." Giáp đi cùng ồn ào, "Chính là lừa gạt con gái cái gì đó, mấy chục viên tử trúc trên Internet.”

Lúc này, ánh mắt Doãn Tiểu Đao dao động.

Người nào đó nhiều năm trước, từng tặng cô một chuỗi hạt tử trúc.

Bình luận

Truyện đang đọc