PHU NHÂN CỦA ÔNG TRÙM MAFIA


Về đến nhà nhỏ cô gọi người đem đến vài bộ đồ cho mình, một bộ vest cho anh, hai người lần lượt vào tắm gội sạch sẽ.
Đến bảy giờ tối tại một ngã tư của thị trấn được trang trí đơn giản.

Hạ Nhiên dẫn anh đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống, hôn nhẹ lên trán anh một cái rồi rời đi.
Đèn trên mục chợt tắt rồi bật sáng, một cô gái ngồi bên chiếc piano, mọi người vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.

Jop ghé vào tai anh nói nhỏ.
“ Cục cưng của ngài đang ngồi trên sân khấu đấy”

Doãn Bách Thần không mấy ngạc nhiên, sinh ra ngậm thìa vàng thì điều này là đương nhiên, nhưng đây là lần đầu nghe cô đàn.

Anh liền nhờ Jop dùng điện thoại ghi lại khoảnh khác này, sau này mắt sáng có thể xem lại một lần rõ ràng người anh yêu đứng trên sân khấu.

Hạ Nhiên nhìn xuống anh, nói vào micro cho mọi người nghe.
“Doãn Bách Thần, cảm ơn anh, xin lỗi anh, vì tất cả những chuyện anh đã làm cho em, vì tất cả những chuyện em đã gây ra cho anh.

Chúng ta bên nhau thời gian không tính là nhiều, vì đối với em thời gian bên anh không bao giờ là đủ.


Chúng ta xa nhau quá lâu, vì một ngày không gặp anh em đã tưởng chừng như không thể sống.

Nhưng biến cố xảy ra khiến chúng ta xa nhau một thời gian không hề ngắn, suốt những năm qua em đều sống như cái máy vô tri vô giác vì thiếu vắng anh.

Thật may là đã tìm được anh, thật may vì em đã yêu đúng người.

Doãn Bách Thần, chúng ta là một vòng tròn, dù là anh hay em có đi xa bấy nhiêu thì chúng ta vẫn về bên nhau.
~~~~~.


Bình luận

Truyện đang đọc