PHU NHÂN PHẢN DIỆN CÓ CHÚT NGỌT NGÀO


Giang Noãn Chanh vẫn còn nhớ như in thái độ của phó đạo diễn đối với cô thế này.

Cô nhớ rằng, người đàn ông này không thích cô.

Kể từ sau khi cô lấy nhầm kịch bản của Thẩm Dịch, Trịnh Kha đối với cô rất nghiêm khắc.

Thế nên ở trong đoàn làm phim, có thể né tránh ông, Giang Noãn Chanh nhất định sẽ làm thế.

Thay vì đụng mặt Trịnh Kha, cô tình nguyện đụng mặt Hàn Thiên Nhã còn hơn.
Trong đầu Giang Noãn Chanh không ngừng tưởng tượng viễn cảnh kế tiếp.

Sau lời chào hỏi thân mật, có phải Trịnh Kha sẽ trực tiếp mắng cô té tát, sau đó thì nói sẽ đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim, không cho cô tiếp tục diễn nữa không? Giang Noãn Chanh còn đang nghĩ nên đối phó với Trịnh Kha thế nào thì tốt thì đột nhiên lại nghe thấy ông nói: “Noãn Chanh à, hôm nay tôi đã nhìn thấy cô diễn lại cảnh tượng bắt nạt cung nữ, tôi thấy cô rất có năng khiếu diễn xuất đó!”
Trịnh Kha mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Giang Noãn Chanh.

Hôm nay vì quá bất bình cho Tống Hân Lộ nên Giang Noãn Chanh đã mượn cớ nhập vai, thay bạn mình đánh nữ diễn viên đóng mama một bạt tai.

Cô hoàn toàn không ngờ cảnh quay này lại được Trịnh Kha công nhận.

Đối với một người không có kinh nghiệm diễn xuất gì như Giang Noãn Chanh, tất nhiên sau khi nghe lời nói này, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Hai mắt Giang Noãn Chanh sáng lên: “Thật vậy sao? Phó đạo diễn Trịnh, ông không lừa tôi chứ?” Chỉ vì câu nói này của Trịnh Kha, những thành kiến trước kia của Giang Noãn Chanh đối với ông đã biến mất không vết tích.
Trịnh Kha gật đầu, bổ sung: “Có năng khiếu thì có năng khiếu thật đây.


Nhưng nếu năng khiếu này không được mài dũa cẩn thận thì cũng vứt đi! Tôi nghe nói cô học ở trường nghệ thuật, chẳng nhẽ lại không được dạy diễn xuất cơ bản?”
Giang Noãn Chanh không nhớ bản thân có được học hay không.

Cô chỉ biết rằng có đôi lúc cô không thể lên lớp vì bận kiếm tiền, đôi lúc thì mệt quá đến thiếp đi.

Nói chung là Giang Noãn Chanh buổi học được, buổi mất lại thêm không ra ngoài bổ sung kinh nghiệm nên kiến thức về diễn xuất, cô hoàn toàn trống rỗng.
Trịnh Kha không thấy Giang Noãn Chanh trả lời, trong lòng cũng đoán được vài phần.

Ông tỏ ra thân mật, cánh tay vừa mập vừa ngắn khoác lên vai Giang Noãn Chanh.

Chính hành động nhỏ này của Trịnh Kha đã khiến Giang Noãn Chanh trở nên tỉnh táo.

Cô thoát khỏi dòng ký ức, cả người không thoải mái nhưng lại không dám phản ứng thái quá.
“Tôi có mở một lớp học diễn xuất, nếu cô cảm thấy hứng thú thì có thể đến học.

Như tôi đã nói rồi đấy, tôi không phủ nhận cô có năng khiếu, nhưng nếu không trải qua khóa học tử tế, sau này dù cô có nổi tiếng thì thời gian nổi tiếng cũng chẳng được bao lâu.” Trịnh Kha cười nhẹ, ông tâm sự rất thật với Giang Noãn Chanh.

Trên thực tế, lời Trịnh Kha nói không sai, một diễn viên mà muốn phát triển lâu dài trên con đường diễn xuất không chỉ cần có nhan sắc là đủ mà còn cần có cả tài năng.
Giang Noãn Chanh nghe vậy, ánh mắt lại sáng hơn.

Tuy rằng danh tiếng của Trịnh Kha không nổi bằng Thẩm Dịch nhưng trong giới showbiz, ông cũng được coi là một đoạn diễn cốt cán.

Giang Noãn Chanh hưng phấn hỏi ông: “Phó đạo diễn, lớp học bao giờ thì mở lớp vậy? Hơn nữa… Kinh phí thế nào?”
Với một tình trạng không xu dính túi như hiện nay không thể trách Giang Noãn Chanh lại không quan tâm đến vấn đề này.

Cô của bây giờ không giống cô trong quá khứ có thể thoải mái mua đồ mà không cần quan tâm đến giá cả.

Hỏi Trịnh Kha xong, Giang Noãn Chanh cười trừ hoá giải sự ngượng ngập này.
Trịnh Kha nhìn ra Giang Noãn Chanh thiếu tiền, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.

Ông ta cười: “Không lấy tiền, không lấy tiền.

Lớp học này tôi mở chỉ với mong muốn có thể giúp nền phim ảnh nước nhà phát triển.

Để buổi học được hiệu quả hơn, tôi sẽ chỉ dạy một một, một thầy và một trò.

Có rất nhiều diễn viên đã đăng ký học rồi, cô có muốn không?”
Giang Noãn Chanh biết đây là cơ hội có một không hai để cô nâng cao kinh nghiệm của mình.

Nhưng không biết có phải do cô nghĩ quá nhiều rồi hay không, Giang Noãn Chanh lại cảm thấy cái học một một trong lời nói của Trịnh Kha có vấn đề.
Trịnh Kha không thấy Giang Noãn Chanh lên tiếng, sợ rằng cô không đồng ý nên lập tức dùng lời nói để thúc ép Giang Noãn Chanh: “Noãn Chanh, cơ hội không đến nhiều đâu.


Cô cũng xem kịch bản rồi đó, mấy cảnh sau của cô đòi hỏi kỹ thuật diễn cao siêu.

Nếu cô không nhanh chóng đi học đến khi đó sẽ làm đạo diễn Thẩm không vui!”
Để khiến Giang Noãn Chanh đồng ý, Trịnh Kha không tiếc lôi cả Thẩm Dịch vào cuộc trò chuyện.

Sức ảnh hưởng của Thẩm Dịch trong đoàn làm phim quá lớn, khó trách ông ta lại làm thế.

Quả nhiên sau khi nói xong lời này, mục đích của Trịnh Kha đã đạt được.
“Được, tôi đồng ý.

Phó đạo diễn, lịch học thế nào vậy?” Giang Noãn Chanh cuối cùng vẫn nhận lời Trịnh Kha.

Tuy rằng trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ nhưng thứ cô quan tâm nhất bây giờ chính là việc bản thân được Thẩm Dịch chấp thuận.

Nếu Thẩm Dịch không ưng ý với cách diễn của cô, chắc chắn hắn sẽ thay đổi diễn viên, đến khi đó Giang Noãn Chanh chỉ có thể quay trở lại làm diễn viên quần chúng.

Cô không muốn như vậy!
Trịnh Kha ra vẻ tính toán, hồi lâu sau ông nói: “Lịch học còn lại của tôi đều đã có người học rồi.

Nếu như cô không chê thì ngay tối nay được không? Sau khi cô hoàn thành cảnh quay của mình, ở lại đợi tôi, tôi sẽ dạy cho cô!”
Giang Noãn Chanh gật đầu đồng ý.

Dẫu sao tối nay cô cũng không bận.

Cũng may Trịnh Kha không sắp xếp lịch học vào những ngày khác, nếu không Giang Noãn Chanh sẽ lại phải xin Mẫn tỷ nghỉ làm.

Tháng này tần suất cô đến Thương Hội làm việc quá ít, Giang Noãn Chanh không biết cuối tháng tổng kết tiền lương của cô sẽ được bao nhiêu.

“Vậy chúng ta cứ chốt như thế nhé!” Nói xong, Trịnh Kha buông Giang Noãn Chanh, xoay người bỏ đi.
Cảnh tượng vừa rồi của Giang Noãn Chanh và Trịnh Kha đã rơi vào tầm mắt của nữ diễn viên đóng vai mama, cũng chính là người đã làm hại Tống Hân Lộ.

Gương mặt cô ta lộ ra một nụ cười ác ý.

Chẳng trách Giang Noãn Chanh lại được nước lấn tới, cả gan dạy dỗ cô ta hoá ra sau lưng có phó đạo diễn chống đỡ.
Trước mặt người khác tỏ vẻ thanh cao, đằng sau lại nhanh tay nhanh chân lấy lòng Trịnh Kha.

Giang Noãn Chanh đúng là một người phụ nữ đầy tâm cơ, không thể coi thường.
[ … ]
Giang Noãn Chanh vừa hoàn thành xong cảnh quay thì nhận được cuộc gọi của Trần Điềm Kiệt.

Khoảng thời gian này nghe nói công việc của Trần gia xảy ra chuyện, hại Trần Điềm Kiệt phải bận bịu ở nước ngoài không thể về nước, cũng làm hỏng kế hoạch tán tỉnh Tống Hân Lộ của hắn.
Hiếm khi có được thời gian rảnh, Trần Điềm Kiệt liền nhân cơ hội gọi điện ca oán với Gianh Noãn Chanh.

Nhưng Giang Noãn Chanh hiểu, mục đích chính của hắn là muốn biết tình trạng của Tống Hân Lộ.

Để tránh Trần Điềm Kiệt lo lắng không cần thiết, Giang Noãn Chanh đã quyết định giấu chuyện xảy ra ngày hôm nay.
“Giang tiểu thư, mình mà trở về nước cậu phải bù đắp cho mình đó! Mệt chết đi được!” Vừa nói, Trần Điềm Kiệt còn không quên chửi bảy đời người đã làm phiền hắn.

Đến bây giờ quân đội điều tra do hắn phái đi vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau, Trần Điềm Kiệt thấy vậy càng thêm tức giận.
Giang Noãn Chanh dở khóc dở cười: “Sao rồi? Công việc bên đó đã sắp xếp ổn thoả chưa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc