PHU QUÂN KÉN ĂN MUỐN BÁO ƠN



Hôm sau tỉnh lại, Bao Xuân Oánh đã quên mất ngày hôm qua mình ngủ như thế nào, tỉnh lại đã nằm trên giường Bát Bộ rộng lớn bên cạnh không có ai.Nàng còn phát hiện mình không bọc chăn, lập tức lo lắng ôm chặt chăn: “Nguyệt Linh, tứ thiếu công tử đâu?”“Cô nương yên tâm, đêm qua hắn ngủ ở sương phòng.”Bao Xuân Oánh yên tâm vỗ ngực.Cũng may, cũng may, không lấy hắn làm gối đầu nữa.


Chỉ là tại sao hắn lại ở sương phòng? Quên đi, hắn tới sương phòng ngủ mình càng thoải mái.Nàng vui vẻ duỗi người.Vẫn như thường lệ, Thẩm Kiến Hi ăn xong bữa sáng liền ra ngoài, mà Long ma ma hôm nay còn đến trước dạy Bao Xuân Oánh.Tốn ba ngày chăm chỉ khổ luyện, eo mỏi lưng đau cuối cùng nàng cũng có thể đi lại như lông hồng,cũng giữ thẳng được nửa người trên.Kế tiếp là học yến lễ, càng không dễ như thẳng cổ bước đi.“……Thứ tự chỗ ngồi lấy bên trái làm đầu, phải là thứ hai, hàng đầu bên phải là thứ ba, hàng thứ hai bên phải là thứ tư..”Bao Xuân Oánh chẳng những phải nhớ kỹ phương pháp “Anh hùng bài số ghế”, còn cần bắt chước yến hội ngày đó, luyện tập ngồi vào vị trí.Nàng chăm chỉ thành thật ghi vào một tờ giấy, vừa lẩm bẩm bắt chước động tác.

Lúc nấu ăn cũng lẩm bẩm học thuộc.

Lúc luyện tập nếu nhớ lầm liền đọc lại, cứ lặp lại như thế.Mỗi ngày học tập yến lễ, nàng kéo lê thân thể mỏi mệt đi tới phòng bếp nấu ăn, trong lúc lơ đãng thường ngủ gật trong lúc ăn.


Thỉnh thoảng đại cô tử cũng tới cùng ăn bữa sáng, có khi là buổi trưa lại tới ăn điểm tâm.Chỉ cần nàng ấy đến, mặt Thẩm Kiến Hi sẽ đen lại.“Cô nương, mỗi ngày đều phải trang điểm, gần nhất nhìn cô nương rất tiều tụy.” Nguyệt Linh đau lòng nhìn chằm chằm người trong gương Phù Dung Lăng Hoa.

Vốn là cô nương thanh tú, đáng yêu bây giờ lại ỉu xỉu, mặt cũng gầy hết xuống.“Ngươi nói cái gì?” Bao Xuân Oánh đang ngâm nga《 Lễ Ký 》khôi phục lại tinh thần.Nguyệt Linh khẽ thở dài.Không lâu sau, Chỉ Đan tới bẩm đại phu nhân phái người tới đưa xiêm y, trang sức cùng lễ vật tặng cho lão quốc công phu nhân.Tất cả có ba bộ xiêm y và trang sức.Một bộ là váy cổ chéo ngải thanh hình trầu bà quấn quanh hoa trà trắng, thứ hai là váy hình lá sen mau xanh tuyết, thứ ba là trường bào mềm mại màu đỏ cùng váy màu trắng ngà.Mà ba bộ trang sức lại phối với từng bộ xiêm y, đỉnh trâm, chọn tâm, phân tâm, hoa điền đầy đủ mọi thứ.


Có điểm thúy mạ vàng, có chuỗi thúy ngọc điểm vàng, có vòng hoa màu màu xanh lam với hoa văn ve sầu.Trang sức ngọc ngà sáng bừng một góc, vô cùng rực rỡ, giá trị liên thành.Lễ vật còn lại là một cây tùng chạm khắc từ bích ngọc, vô cùng tinh xảo, giá trị xa xỉ.Một cây ngọc thủ đủ để nàng ăn mặc cả đời.“Phiền ngươi nói lời cảm tạ của ta tới đại phu nhân.” Bao Xuân Oánh không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời lại nha hòn mang đồ đến, cũng để Nguyệt Linh đưa cho nàng ta một ít tiền thưởng.Bao Xuân Oánh thoáng nhìn qua Chỉ Đan còn ở đây, mỉm cười nói: “Ngày mừng thọ quốc công lão phu nhân Chỉ Đan ngươi cũng đi đi.”Lời vừa nói ra, Nguyệt Linh là người bất ngờ đầu tiên.Chỉ Đan ngẩn người, không buồn không vui gật đầu uốn gối: “Vâng, nô tỳ sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ thiếu phu nhân.”“Ngươi cùng Nguyệt Linh kiểm kê lại y phục và trang sức đưa tới một lần nữa, rồi đưa vào nhà kho.”“Ai.”Nguyệt Linh muốn nói lại thôi áp chế cảm xúc khó hiểu ngập tràn trong lòng xuống.Vừa đúng lúc, Chỉ Quỳ tới bẩm đại cô nương tới.Đại cô nương chính là Thẩm Mộ Liên.“Các ngươi đang kiểm kê cái gì?” Bóng hình màu son đi vào, một nửa gian dòng đều ngập trong sắc đỏ, vạt áo thêu hoa cúc bằng chỉ vàng tinh xảo, giống như đóa hoa rực rỡ nở rộ trong phòng.Thẩm Mộ Liên nhìn y phục, trang sức bày biện hào phóng, nhướng mày chế nhạo: “Tứ đệ muội rốt cuộc cũng học được cái gọi là nữ tử trang điểm vì người mình thích.”Bao Xuân Oánh thẳng thắn giải thích: “Đây là yến phục đại phu nhân lựa chọn giúp, chuẩn bị đưa vào nhà kho.”“A, đại bá nương thật có lòng, đây đúng là lần đầu tiên bà ấy chọn yến phục giúp con dâu.

Nhưng nói ra cũng đúng, người làm gì có cách để chuẩn bị.” Thẩm Mộ Liên liếc qua cây ngọc, không nhịn được trêu đùa: “Thật sự là lễ vật lão nhân gia thích.”Tựa như bị chế nhạo, trong lòng Nguyệt Linh thầm trợn tròn mắt với nàng ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc