PHU QUÂN TRƯỚC CỦA TA LÀ QUYỀN THẦN

Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Con trai bảo bối hiện nay đang chịu khổ trong ngục, Nhị phu nhân đêm không thể ngủ, khóc kể trước mặt lão phu nhân.

"Cũng không biết có phải do Phủ doãn lấy việc công báo thù riêng, hay là Minh Kha mua chuộc nha dịch, con muốn đi đưa một chút đồ, bọn họ cũng ngăn cản không cho mang vào..."

Đó là cháu trai của mình, lão phu nhân cũng vô cùng yêu thương, khiếp sợ nói: "Phủ Thuận Thiên bất cận nhân tình như vậy?"

"Vâng, cho dù con nói ra danh tính tướng công, hoặc danh hào của gia phụ, cũng không đồng ý dàn xếp."

Lão phu nhân cả giận nói: "Lẽ nào lại có cái lí đó."

Đúng lúc Kỷ Nguyệt tới thỉnh an, lão phu nhân quát: "Cho nàng ta vào."

Mặc dù hai phòng vì Tạ Minh Thiều mà xảy ra mẫu thuẫn lớn hơn, nhưng các loại lễ tắc Kỷ Nguyệt không thể sơ xuất, chỉ không ngờ mới sáng sớm tinh mơ Nhị phu nhân đã có mặt ở nhà chính, nàng ấy hơi khom lưng: "Gặp qua tổ mẫu, Nhị thẩm."

Nhị phu nhân lau lau mắt, khuôn mặt phẫn hận.

Lão phu nhân nói: "Đến đúng lúc lắm, ngồi xuống đi."

Kỷ Nguyệt nghe theo.

"Minh Thiều hiện nay bị nhốt trong phủ Thuận Thiên, phụ thân ngươi lại là phủ doãn phủ Thuận Thiên, ngày mai ngươi liền trở về nói một câu, để lệnh tôn tạo điều kiện thuận lợi. Minh Thiều đã biết sai rồi, có câu con hư biết nghĩ quý hơn vàng, không bằng đổi một phòng giam rộng rãi hơn, chúng ta ngày ngày mang chút rượu và đồ ăn tới, cũng miễn cho Phủ Thuận Thiên phải cung cấp đồ ăn..."

Đúng là nực cười.

Trong lòng Kỷ Nguyệt nghĩ, thoải mái như vậy còn gọi là ngồi tù hay sao? Thứ nhất không thể khiến Tạ Minh Thiều tự suy ngẫm thay đổi tốt hơn, thứ hai nếu chăm sóc như vậy, phụ thân không phải sẽ gánh tội danh bất công hay sao?

Nghe lão phu nhân nói xong, nàng nói: "Bất kể chỗ nào đều có quy tắc riêng của nó, nha môn càng phải như vậy, phụ thân thân là triều thần Đại Yến, mỗi một việc đều làm theo pháp luật, không thể tự mình làm chủ, xin tổ mẫu lượng thứ."

"Ngươi nói cái gì!" Nhị phu nhân giận dữ, "cái thứ vô tình vô nghĩa, ngươi hiện nay là thiếu phu nhân Tạ gia, đều là người một nhà, sao có thể độc ác như vậy?"

Kỷ Nguyệt nhàn nhạt nói: "Nhị thẩm, chữ ác độc này e rằng không dùng được lên người ta mới phải."

Tạ Minh Thiều mới thực sự là ác độc kìa.

Nhị phu nhân tức tới mức trợn trắng mắt, loại khẩu khí vừa rồi thực sự là cực giống khẩu khí của Tạ Minh Kha, bà ta cầu tình Tạ Minh Kha hạ thủ lưu tình, y chính là nói một câu như vậy cự tuyệt, sau đó Tạ Minh Thiều liền bị phán tội.

Lão phu nhân nói: "Minh Thiều có sai, nhưng nó còn nhỏ tuổi xúc động nhất thời, ngươi liền lượng thứ đi."

"Tổ mẫu, con thực sự không dám làm chủ thay phụ thân, còn về Nhị đệ, hiện nay hắn ta đã nhận trừng phạt, con cũng không oán giận, chỉ hi vọng hắn ta ngồi tù ba năm sau trở về, có thể hối cải triệt để."

"Ở địa phương đó ba năm còn có thể sống hay sao?" Nhị phu nhân tiến lên vài bước, nhin nàng ấy chằm chằm, "bao nhiêu người chết trong lao ngục, ngươi liền không thể để phụ thân ngươi giúp đỡ một chút hay sao? Đối với ông ta mà nói cũng chỉ là việc nhấc tay chỉ lao, ai có thể biết được mà tuyên truyền ra ngoài cơ chứ?"

"Phụ thân chính trực, thanh liêm, ta quyết không để phụ thân phải khó xử." Phụ thân ngồi lên vị trí đó lẽ nào dễ dàng hay sao? Ông vốn ngu dốt, chỉ dựa vào một lòng trung thành và siêng năng, thêm một chút vận khí mới có thể làm Phủ doãn, những quan viên bên dưới chưa chắc tâm phục, nếu bị người tố cái sai lầm, nói không chừng phụ thân phải chịu tội.

Kỷ Nguyệt sẽ không làm liên lụy tới phụ thân.

Nhị phu nhân nghe vậy, tức tới mức ngã ngửa, chỉ tay thẳng vào Kỷ Nguyệt: "Được được được, ngươi thật là..." quay đầu nhìn lão phu nhân, "mẫu thân, người xem nó ức hiếp Nhị phòng chúng con như vậy!"

Lão phu nhân cũng cảm thấy Kỷ Nguyệt quá mức vô tình, lạnh lùng nói: "không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, dù sao Minh Thiều cũng là chất nhi của Tri Thận, nếu Tri Thận ở đây, sẽ không để cho ngươi và Minh Kha làm loạn như vậy, đều không đặt Nhị thúc Nhị thẩm các ngươi vào trong mắt!"

Còn nhắc tới Tạ Tri Thận... Kỷ Nguyệt nghĩ tới lá thư được gửi tới, nói "hai phòng bất hòa, không bằng lúc này tách ra," nhàn nhạt nói: "Nếu như tổ mẫu cảm thấy con và tướng công ức hiếp người khác, thực sự là xin lỗi, Nhị thúc Nhị thẩm ủy khuất như vậy, sao còn phải sống chung một chỗ, để ngày ngày đụng mặt."

"Cái gì, ngươi nói cái gì!" Nhị phu nhân cả người phát run, Kỷ Nguyệt cư nhiên dám đuổi bọn họ đi, sao nàng ta có lá gan đó.

Bà ta tiến lên định nắm lấy vạt áo Kỷ Nguyệt, nhưng Kỷ Nguyệt lùi về sau một bước, lập tức có hộ vệ tiến lên chắn ở phía trước.

Lão phu nhân cũng không ngờ Kỷ Nguyệt lại mạnh mẽ tới vậy.

Mỗi một câu đều có thể chặn lại, trong bông có gai, cuối cùng còn ám thị phân nhà, lão phu nhân đang định trách cứ, lại nghe thấy nha hoàn bẩm báo, nói trong cung cho người tới đóng Kỷ Nguyệt.

" Ai mời thiếu phu nhân đi?"

"Phúc Gia công chúa."

Lão phu nhân trầm mặt.

Tạ Minh Kha thành thân, Phúc Gia công chúa tặng lễ vật tới, lão phu nhân đã quên chuyện này rồi, cháu dâu này rất được Phúc Gia công chúa yêu thích....

"Phúc Gia công chúa mời thiếu phu nhân đi có chuyện gì?" Lão phu nhân lại hỏi.

"nói là đi xem cò trắng, bắt được ở hồ Chân Châu."

Lão phu nhân không dám kéo dài, chỉ có thể thả người.

Kỷ Nguyệt hành lễ cáo từ.

Nhị phu nhân thấy vậy, vội nói: "Mẫu thân, thật quá mức đáng hận, phải làm thế nào mới tốt! Con không muốn dọn đi, nơi này là nơi Minh Thiều và Minh Châu lớn lên....người nói, không phải là Đại bá bày mưu đặt kế đấy chứ?"

Tạ Tri Thận?

Đứa con trai này, cuối cùng vẫn là bênh vực con trai con dâu của nó, kế mẫu như bà thì tính là cái gì? Lão phu nhân nhắm mắt: "để cho ta nghĩ lại đã."

.................

Trong thời gian hoàng thượng dưỡng bệnh, vẫn kiên trì phê duyệt tấu chương, Tống Vân thường xuyên tới thăm nom, hôm nay lại dâng lên một kiến nghị sửa chữa sông ngòi.

"Những năm gần đây thường có lũ lụt, chỉ dựa vào phát lương thực cứu chẩn căn bản không thể trị được tận gốc, Nhi thần nghĩ nên bắt tay từ bên trong. Nhi thần xem xét bản đồ sông ngòi Đại Yến, giống như sông Hồng Hà, sông Biệt, sông Bạch Vũ đều có thể cho người đi thị sát...."

Hoàng thượng vừa nghe vừa gật đầu: "Trẫm đã sớm nghĩ tới, chỉ là bị trì hoãn, nay được con nhắc nhở, đúng là nên làm như vậy."

"Phụ hoàng anh minh."

Hoàng thượng lệnh cho hắn ta ngồi xuống: "Ngươi hai ba ngày lại chạy tới Hộ bộ, so với quan phụ trách còn siêng năng hơn, đó là dung túng cho bọn chúng lười biếng!" Đánh giá nhi tử một chút, "đừng chỉ để ý tới mấy chuyện công này, lần trước Thụy nhi nói không sai, Diệm nhi đã thành thân rồi, con cũng nên suy nghĩ cho tốt."

"Nhi thần không vội, có thể đợi thêm hai năm nữa."

"Cái gì mà hai năm, con đều mở phủ bên ngoài rồi, nên tìm một thê tử chủ trì nội trợ cho mình." Hoàng thượng cười nói, "nếu con không chịu chọn, trẫm sẽ thay con lựa chọn."

"Phụ hoàng" Tống Vân sửng sốt, hắn ta không muốn cưới một người mà mình không thích, mặc dù như vậy có thể lấy lòng Phụ hoàng, "Nhi thần biết rồi, nhưng Nhi thần muốn hỏi Phụ hoàng một câu, giả sử Nhi thần ngưỡng mộ một cô nương, Phụ hoàng có thể thành toàn hay không?"

"Đứa ngốc, hôn sự cửa Diệm nhi Trẫm đều đồng ý rồi, còn không đồng ý cho con hay sao?" Hoàng thượng dừng một chút, "làm sao, trừ khi đã có nhân tuyển rồi?"

"Nhi thần cũng không chắc chắn, đến lúc đó tự nhiên sẽ bẩm báo Phụ hoàng."

Tống Diệm cưới Kiều An, đứa con này không biết sẽ cưới ai, Hoàng thượng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng dâng lên chút chua sót.

Trong bốn người con, ông yêu quý nhất Tống Vân, thông minh độ lượng, lương thiện thân thiết, nếu không phải lúc đầu vì Thái Hậu, sớm lập Tống Diệm làm thái tử, thì Tống Vân nhất định là lựa chọn hàng đầu. Sau đó đích trưởng tử nhiều lần phạm sai, ông cũng có suy nghĩ muốn phế bỏ Thái tử, ai ngờ Đại nhi tử lại bắt đầu hiểu chuyện.

Đến nay lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.

Hoàng thượng thầm thở dài, hỏi: "Có phải con lại đi tìm Yên Yên," bỏ tấu chương xuống, "cùng đi thôi."

Thái y dặn dò không nên quá mệt nhọc, ông đã xem tấu chương một lúc rồi, cũng nên ra ngoài đi lại một chút.

...................

Lúc này Kỷ Dao đã vào cung rồi, Phúc Gia công chúa nóng vội, trực tiếp lệnh cho cung nữ dẫn nàng đến chỗ cò trắng, nàng ta tự mình đợi sẵn ở đó.

Kỷ Dao vừa đi tới, Phúc gia công chúa liền vẫy tay: "Kỷ cô nương, mau đến xem cò trắng của ta!"

Trước mắt là một hàng rào cực lớn quây thành một chiếc lồng, tương tự như hồ Chân Châu, chỉ là quy mô nhỏ hơn nhiều. Bên trong là một hồ nước, bên cạnh cũng trồng cỏ lau, chỉ thấy hai con cò trắng nhàn nhã đi bên cạnh hồ, thỉnh thoảng cúi đầu bắt một con cá, nhanh chóng nuốt vào bụng.

Kỷ Dao thán phục: "thì ra nuôi như vậy, thật lợi hại!"

Nàng cho rằng không nuôi nổi, nhưng xem ra là do nàng xem nhẹ mức độ xa hoa của Hoàng gia.

Phúc Gia công chúa cười đắc ý: "Là ta nghĩ ra đó, như thế này không làm bị thương cò trắng, bọn chúng cũng không thể bay đi, chính là tiêu tốn không ít thời gian."

đang nói, đằng sau truyền tới giọng nói của Thái hậu: "Yên Yên, Kỷ cô nương đã tới chưa?"

Thái hậu tâm tình không tốt, hôm nay Thái tử bồi xem cò trắng, Thái tử phi lại không tới,Thái tử sợ Tổ mẫu lại vô cớ bới móc thê tử của hắn ta.

Trong lòng Kỷ Dao nhảy dựng, sao Hoàng Thái hậu cũng ở đây?

Nàng vội vàng tiến lên hành lễ.

Tiểu cô nương của năm ngoái đã lớn lên rồi, Thái Hậu vẫn nhớ ngũ quan xinh xắn của nàng, hôm nay nhìn lại, giống như hoa Thược dược trong hoa viên, nở rộ kiều mị.

"Đứng lên đi." Thái hậu ban ngồi.

Kỷ Dao tạ ơn, ngồi xuống.

Thái tử Tống Diệm ngồi ở bên trên, lúc này nhìn về phía Kỷ Dao.

Kỷ Dao cũng nhìn xem Thái tử.

Trong ấn tượng, Thái tử người này có chút âm lãnh, buồn bực không có chí hướng, nhưng hiện tại, vẻ mặt hắn ta dường như rất sáng sủa, còn cười với nàng, vô cùng ôn hòa.

Kỷ Dao thầm nghĩ, hắn ta không phải thực sự là trùng sinh đấy chứ? Bởi vì biết trước tương lai, cho nên trở nên tự tin.

Xuất phát từ lễ phép, nàng hơi cười cười.

Ai ngờ, Thái tử đột nhiên chỉ vào điểm tâm trước mặt, phân phó cung nhân: "Mang tới cho Kỷ cô nương ăn thử, giờ này e rằng cũng đói bụng rồi."

Đó là một đĩa bánh hoa sen, hương vị ngọt ngào ngon miệng, nhưng Kỷ Dao lai bị dọa, Thái tử này có ý gì!

Bình luận

Truyện đang đọc