PHÚ QUÝ CHỐN NHÂN GIAN

26

Tôi ngẩn ngơ nhìn ông, đồng thời nhớ lại từ hồi gặp Phó Tiện đến giờ, tôi nghĩ cái gì.

Còn vì cái gì nữa, đương nhiên là vì tiền.

Hơn nữa, Phó Tiện cũng biết từ đầu rồi.

Vốn tưởng câu tiếp ông Phó sẽ hỏi, cần bao nhiêu tiền thì tôi mới bằng lòng rời khỏi con trai tôi, nào ngờ…

Tôi đã đoán sai.

Ông Phó nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, sau đó hỏi: “Rốt cuộc mẹ cô đang bày trò gì?”

Tôi sửng sốt.

“Cái này… liên quan gì đến mẹ con?”

Ông Phó nhìn tôi một hồi lâu.

Bị ánh mắt kia săm soi, lưng tôi như bị kim đâm, toát hết mồ hôi hột.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng ông cũng không nhìn nữa, nhíu mày, sau đó lại giãn ra, cuối cùng than nhẹ.

“Không ngờ bà ấy không nói gì với cô thật.”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Thế nên… mẹ tôi nên nói gì với tôi cơ?

Không nén nổi sự tò mò, tôi rụt rè hỏi thử. Tôi vốn nghĩ ông Phó sẽ không nói cho tôi nghe, ngờ đâu ông ấy lại dùng hai, ba câu tóm tắt quả bê bối phủ đầy bụi năm đấy.

Mẹ tôi từng là bạn gái của ông Phó.

Gọi là ông, nhưng thật ra ông ấy vẫn chưa già lắm.

Năm nay ông ấy vẫn chưa đến 70 tuổi, lớn hơn mẹ tôi gần 20 tuổi, thế nhưng hồi trẻ ông ấy rất phong lưu phóng khoáng, lại có tiền.

Mẹ tôi từng bất chấp tuổi tác, yêu đương nồng cháy với ông ấy một trận.

Thế nhưng về sau mẹ tôi lại bị phản bội sâu sắc, còn phát hiện ra ông ta đã kết hôn.

Vì sự phản bội ấy, bà vẫn sống cô đơn đến giờ, cả đời không thể sinh con.

Vậy nên năm đó khi bà rời đi, còn trả thù ông Phó.

Nếu bà ấy không thể sinh, vậy tôi từ đâu ra?

Tôi được bà ấy nhặt về từ trại mồ côi.

Việc này từ nhỏ tôi đã biết.

Tôi nghe vụ này mà ngạc nhiên há hốc mồm, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Nên nói gì bây giờ?

Nói gì cũng cảm thấy không đúng.

Trong lúc đang im lặng, Phó Tiện quay lại.

Không biết vì sao, khi xe lăn của anh dừng bên cạnh, tôi lại thêm mấy phần tự tin, con tim cũng ổn định hơn nhiều.

Anh nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng: “Sao không ăn cơm?”

Tôi còn chưa trả lời, anh đã tự hỏi tự đáp.

“Không hợp khẩu vị à?”

Dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn về phía ông Phó: “Tay nghề cần luyện thêm.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, ông Phó ngồi đối diện đã quay lại vẻ hòa ái, cười gật đầu nói ừ.

Thậm chí, ông ta còn gọi điện cho trợ lý, kêu anh ta mua thêm mấy quyển sách nấu ăn, đưa đến đây trong vòng nửa tiếng để ông ta luyện tập.

Phó Tiện không nể nang gì cả.

Anh ném đũa, lập tức đưa tôi đi.

Ông Phó đứng phía sau cứ lải nhải mãi, bảo Phó Tiện về thăm ông ta nhiều một chút.

Ông ta nói, ông ta cô đơn lắm.

Thế nhưng Phó Tiện không hề quay đầu lại.

27

Phó Tiện đưa tôi đến quán lẩu.

Anh bảo lần trước nghe tôi nói muốn ăn lẩu.

Trong hơi nóng bốc lên, tôi ngẩn ngơ nhìn anh, trong đầu vang vọng bí mật mà ông Phó vừa kể cho tôi nghe.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, mẹ tôi và ông lớn nổi tiếng trong giới kinh doanh Phó Tri Thành lại có một câu chuyện xưa ly kì đến vậy.

Trong lúc ngẩn ngơ, trong tầm mắt tôi xuất hiện một bàn tay.

Đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Trông rất đẹp.

Người bên kia đưa sang một đĩa nước chấm đã trộn xong, là nước chấm tương vừng mà tôi thích.

Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày.

“Có tâm sự à?”

Tôi gật đầu, lại lắc đầu.

Chuyện ông Phó nói với tôi, tôi không dám tùy tiện nói bậy.

Phó Tiện lại đoán được.

Anh nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Ông ta nói với em rồi.”

Là câu khẳng định.

Tôi hơi ngẩn ra, Phó Tiện lại gọi nhân viên phục vụ tới, đổi trà thành bia.

Anh vừa rót rượu, vừa ngẩng đầu nhìn tôi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, tựa như đang cười.

“Ông già này không đủ thành thật, chắc chắn có một số chuyện không giải thích rõ với em.”

Nói rồi, anh đưa cốc bia tới trước mặt tôi.

“Muốn nghe không?”

Tôi nhận lấy cốc bia, thành thật gật đầu.

“Muốn.”

Phó Tiện có thể kể cho tôi bí mật thật sự.

Tiếp đó, chúng tôi ăn ba đĩa thịt cuốn, uống năm chai bia, nghe anh kể hết câu chuyện yêu hận tình thù của mẹ tôi và ông Phó năm đó.

Đoạn trước nói chung là giống nhau.

Đơn giản là ông Phó bạc tình bạc nghĩa, đùa giỡn mẹ tôi, lúc mẹ tôi vui mừng vì mang thai con của ông ta, ông ta lại rời đi, vứt cho mẹ tôi một khoản phí chia tay.

Mà đến lúc này, mẹ tôi mới biết ông ta đã có vợ.

Mẹ tôi tính tình bướng bỉnh, không chịu đi làm phẫu thuật, muốn giữ lại cái thai trong bụng…

Nhưng mà…

Với tính cách của ông Phó, sao có thể để bà ấy giữ lại đứa con trong bụng, sau này lấy ra uy hiếp mình được?

Cho nên, ông ta đã tạo ra một tai nạn.

Khiến mẹ tôi gặp tai nạn giao thông, mất đi đứa con.

Nhưng tai nạn đó khó có thể khống chế lực va chạm, mẹ tôi bị thương vô cùng nghiêm trọng, phải cắt bỏ tử cung, cả đời này không thể mang thai sinh con được nữa.

Hơn nữa,

Ông Phó chỉ nói với tôi chuyện đã tồi tệ với mẹ tôi thế nào, nhưng chuyện mẹ tôi trả thù ra sao ông ta lại chẳng nói lấy một lời.

Không sao, con của ông sẽ nói giúp ông.

Mẹ tôi đúng là một người phụ nữ đủ tàn nhẫn.

Sau lần đó, tinh thần mẹ tôi sa sút rất lâu, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tự sát mấy lần.

Sau khi tự sát được cứu, bà dường như muốn làm lại cuộc sống, không còn buồn bực không vui mà ngược lại…

Bà chủ động đi tìm ông Phó.

Bà không tính toán chuyện trước đây, khóc sướt mướt, muốn nối lại tình xưa với ông ta.

Mẹ tôi vốn là một người phụ nữ cực kì quyến rũ, nếu không cũng không khiến ông Phó chăng hoa dừng lại lâu như vậy.

Cho dù ông ta đã gặp qua vô số người, lòng dạ thâm sâu thì cũng phải chìm trong sắc đẹp dịu dàng.

Nhưng…

Đến khi hai người gần gũi, mẹ tôi lấy cái kéo đã chuẩn bị trước ra, thiến ông ta.

Từ đó về sau, ông Phó phong lưu nửa đời người cuối cùng cũng không thể phong lưu được nữa.

May là vợ ông ta đã sinh cho ông ta một đứa con, vẫn có người nối dõi.

Tiếc là đứa trẻ kia bị chiều đến hư người, lúc mười bảy tuổi ham chơi vô tình trượt chân rơi xuống nước chết đuối, ông Phó trước giờ đổ máu không đổ lệ khóc đến mất cả giọng.

Sau đó, ông Phó nhận nuôi Phó Thời Chinh, đồng thời sai người đi khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện…

Là đứa con riêng ông ta có được lúc phong lưu thời trẻ.

Sau đó, Phó Tiện được tìm thấy, trở về nhà họ Phó.

Nhưng Phó Tiện ghét thân phận con riêng của mình, không cho ông Phó công bố ra ngoài, chỉ bảo ông ta nói mình là đứa con trai mới nhận nuôi.

Người già rồi, tính khí kiêu ngạo năm nào đã sớm phai mòn, trước mặt người khác, ông Phó vẫn là người đàn ông uy phong lừng lẫy, còn sau lưng…

Ông ta tìm được đứa con độc đinh này về, yêu thương vô cùng, Phó Tiện nói gì ông ta cũng tươi cười phụ họa.

Bao gồm cả việc anh nói muốn cưới tôi.

Với quyền lực của ông Phó, ông ta đã sớm biết thân phận của tôi nhưng vẫn không thay đổi được con trai bảo bối của mình.

Ông ta không tham dự hôn lễ, là bởi vì…

Phó Tiện không cho.

Bình luận

Truyện đang đọc