PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG - TÁN TIỆN CỬU

Duyên trời tác hợp, quy luật linh hồn

Chiến giáp mạnh mẽ, tiếng gió xào xạc.

Sắc mặt Minh Dạ kiên định, trầm giọng nói “Ma Thần muốn dùng đạo Đồng Bi bao phủ tam giới, nếu hành động này của hắn thành công, thì sẽ hủy diệt hết vạn vật, sinh linh tận diệt, bách tính lầm than! Các vị có đồng ý theo ta diệt ma không?”

“Nguyện theo Chiến thần diệt ma!”

Dù biết nguy hiểm cận kề, nhưng tuyệt đối không quay đầu.

Minh Dạ dẫn đầu, dùng kích đâm vào một tên ma binh, làm tiêu tan ma khí.

Hắn nhìn dây đỏ trên cổ tay mình lần cuối.

Lần đầu tiên, Chiến thần có mối bận tâm.

Nhưng mối quan tâm lại biến thành động lực.

“Chiến!”

Ma Thần như người ngoài cuộc, chán ngắt đứng xem cuộc hỗn chiến giữa thiên binh và ma binh, nhìn thuộc hạ đắc lực Tự Anh đấu với Minh Dạ.

Hắn mệt rồi.

“Vạn vật bị hủy diệt, trên đời mới vĩnh viễn không còn tội nghiệt nữa, ta cũng có thể trở về hư vô.”

Cho nên đã đến lúc kết thúc rồi.

“Ma Thần, đến lượt ngươi rồi đấy.” trường kích sắc bén trực tiếp chỉ vào người đang ngồi.

Đôi mắt dưới mặt nạ cuối cùng cũng có chút hứng thú, kiếm Trảm Thiên chậm rãi xuất hiện giữa năm ngón tay đang nắm chặt.

Trong tam giới, chỉ có một người đáng để hắn chú ý đến vậy.

Minh Dạ biết mình không phải đối thủ của Ma Thần, có thể đánh ngang sức cũng vì phối hợp với sức mạnh không gian của Sơ Hoàng.

Hắn phải nắm bắt cơ hội.

“Ta bắt được ngươi rồi.” Ma Thần đánh văng trường kích, tóm cổ Minh Dạ.

Minh Dạ không hoảng sợ, ngược lại còn mỉm cười.

“Là ta bắt được ngươi.” Minh Dạ giơ hai tay lên, kết ấn chạm vào nhau.

“Mở trận!”

Minh Dạ dùng bản thân làm mồi nhử.

“Cửu Diệu Thiên Cương, mở!” trên Linh Đài, chín vị thần truyền thần lực vào trận pháp.

Đây là chiến thuật mà họ đã bàn từ trước.

Trận pháp mở ra, những sợi xích xuất hiện.

Sơ Hoàng và Tắc Trạch kết hợp sức mạnh phá hủy kết giới của Ma vực.

“Tưởng rằng thế này thì làm gì được ta sao!”

“Mà với thần lực của ngươi, thì càng không thể động vào được ta!”

Minh Dạ bị đánh văng ra xa, khóe miệng chảy một vệt máu.

“Ta không làm được.”

“Nhưng bọn ta thì được!”

Trong lòng Tang Tửu chợt hoảng hốt, cổ tay nóng ran.

Nàng vội xắn tay áo lên, thấy hoa văn vảy rồng trên vòng tay Minh Dạ tặng nàng lóe sáng không ngừng.

Bình thường nó không xuất hiện, nhưng bây giờ trông rất quen mắt.

Chẳng lẽ nó được làm từ vảy rồng của Minh Dạ?

Trái tim nàng nhất thời như ngừng đập.

Vậy bây giờ … Minh Dạ đang gặp nguy hiểm ư?

Minh Dạ tạm biệt với nàng, bắt đầu trận chiến Thần Ma, hứa sẽ sống sót trở về.

Lời khuyên trước đó chợt lướt qua đầu nàng.

Đồng tâm hiệp lực, cầu gì cũng được …

Nàng cầu mong, cha và ca ca bình an, sông Mặc yên ổn.

Chàng cầu mong, hẳn là giết Ma Thần, bảo vệ tam giới.

Tang Tửu ngẩng đầu, tộc Trai vẫn bình an, nàng làm được rồi.

Vậy … có phải chàng cũng sẽ làm được?

Hàng mi nàng run rẩy, đưa ra một quyết định táo bạo, kích hoạt tia thần lực đó.

Tìm chàng, dù sống hay chết.

Lần đầu tiên nhìn thấy chiến trường là cảm giác chấn động chưa từng có.

Ánh đao bóng kiếm, máu bắn tung tóe, bi thương chết chóc …

Trong mắt nàng, Chiến thần hào hoa cũng không tránh khỏi vấy bẩn, nhưng vẫn tấn công hết lần này đến lần khác.

Ma Thần đang cố gắng vượt qua trận pháp Cửu Diệu Thiên Cương.

Phải mất một khoảng thời gian mới có thể quy tụ được thần lực quy khư.

Tang Tửu không dám tiến lên làm hắn phân tâm, chỉ bay tới đón lấy hắn khi hắn bị đánh văng lần nữa.

“Minh Dạ!”

Minh Dạ còn tưởng mình nghe nhầm.

“A Tửu! Sao nàng lại ở đây? Ở đây rất nguy hiểm!”

Lần đầu tiên hắn cau mày với nàng.

“Khoan nói chuyện này đã, ta giúp chàng trị thương.”

Pháp thuật của thủy tộc là cách trị thương rất tốt.

Nhưng Minh Dạ không có thời gian.

Hắn giao Tang Tửu cho Sơ Hoàng và Tắc Trạch, giao phó cho họ trông chừng nàng, còn bản thân tiến lên đối mặt với kẻ thù.

“Các ngươi không ngăn được ta!”

Minh Dạ hít một hơi thật sâu, gạt suy nghĩ sang một bên, từ từ nhắm mắt lại.

Tang Tửu không hiểu, nhưng Sơ Hoàng và Tắc Trạch thì hiểu.

“Minh Dạ triệu hồi Văn Tôn song sinh!”

“Tuy chiêu thức này có thể nâng cao sức lực chiến đấu trong thời gian ngắn, nhưng nếu không mau chóng phong ấn Ma Thần, một khi thần tủy thiêu đốt cạn kiệt, trên đời này sẽ không còn Chiến thần!” mắt Tắc Trạch ánh lên màu vàng nhìn nàng giải thích.

Tang Tửu hiểu rồi.

Chiến đấu đến chết.

“Không còn cách nào khác sao …” Tang Tửu biết mình nghĩ như vậy có phần ngây thơ, nhưng Tắc Trạch cho nàng một câu trả lời khẳng định “Có.”

“Cơ hội đó nằm trên người cô.”

Cơ hội … là gì? Trên người nàng có gì đặc biệt?

Ngoài tiên tủy được tái tạo, thì là … linh hồn được sống lại một đời.

Vào lúc đó, gió mạnh sấm sét ngang trời, ánh sáng trên người Tang Tửu bùng phát, kết nối với Minh Dạ.

Ứng Long, hiện.

Quy khư, mở.

Trên núi Trường Trạch xảy ra một vụ nổ lớn, không ai biết chuyện gì xảy ra.

Chỉ biết, Ma Thần tan biến, trên đời không còn thần linh.

Bình luận

Truyện đang đọc