PHÙ THỦY, XIN TỈNH GIẤC

“Sao thế? Các người đang nói gì thế?” Một gian phòng trên tầng hai im lặng mở ra, có bóng người đứng sau cửa. Chị ta mặc váy ngủ thắt eo màu trắng, chiếc váy tơ lụa không co giãn, duyên dáng ôm chặt thân thể, phần bụng dưới hơi đầy đặn, nhìn vào có thể đoán được là phụ nữ đã sinh con.

Đứa nhỏ đứng phía sau mẹ, ló đầu ra dụi mắt, có vẻ rất ngoan ngoãn.

Lý Tư Niên đứng dậy, giải thích, “Nếu dậy rồi thì xuống họp mặt đi, xem chừng đêm nay mọi người không ngủ được đâu — đã có người bị tấn công.”

Đỗ Vĩ tiến lên gõ cửa, đánh thức tất cả dậy. Hai cô gái đỡ Đinh Tư Huy xuống nhà, những người còn lại ồn ào đòi về phòng cất lương khô và quần áo. Dương Tụng chăm chú nhìn từng người một bước vào phòng, sắc mặt hơi tái, thái độ khác thường, không nói một tiếng.

“Anh có ý kiến gì không?” Lý Tư Niên theo Phương Đại Xuyên vào phòng, mở chai nước đưa cho hắn.

Phương Đại Xuyên ngẩn ngơ nhìn bóng giường đổ xuống đất, sau đó khẽ lắc đầu, “Không có bất kỳ ý kiến gì, thực ra đến giờ trong đầu tôi vẫn mơ mơ màng màng, chưa hoàn hồn được nữa.”

Lý Tư Niên gượng cười, khẽ lắc đầu.

“Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.” Phương Đại Xuyên trợn mắt nhìn y.

“Thực ra đơn giản chỉ có ba khả năng.” Lý Tư Niên tự uống một ngụm nước, nói, “Khả năng thứ nhất, Đinh Tư Huy thật sự bị tấn công. Lúc cô ta bị tấn công, tôi và anh, Dương Tụng, Đỗ Vĩ, Trần Hủy, còn ông chủ Đỗ và bụng bia đều ở dưới sảnh tầng một. Nói cách khác, trong năm người ở tầng hai có ít nhất một người sói, hơn nữa đã chủ định giết người. Loại đứa nhỏ trước đã, dù nó đủ can đảm và thông mình thì cũng không với tới cánh tay Đinh Tư Huy, tức là còn bốn người lớn.”

Phương Đại Xuyên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, vội vàng gật đầu, “Tôi cảm giác cậu nói rất đúng.”

Sao hắn đáng yêu thế này, Lý Tư Niên không khỏi buồn cười, “Vớ vẩn, người có đầu óc đều nghĩ ra hết.”

“Thế hai khả năng khác thì sao?” Phương Đại Xuyên hỏi.

“Khả năng thứ hai, vở kịch này là Đinh Tư Huy tự biên tự diễn. Hoàn toàn không có người sói nào khác, chính Đinh Tư Huy là sói, nhân lúc trống trải tự đâm tay mình.” Lý Tư Niên nói, sống mũi thẳng tắp của y đổ bóng dưới ánh đèn, khiến đôi môi đặc biệt nhợt nhạt, trông khá u ám.

Phương Đại Xuyên lắc đầu, “Không đâu. Cậu đừng quên lúc cô ấy đi lên còn gọi tôi lên cùng, nếu tôi lên cùng thì sao? Màn kịch này sẽ không thể thực hiện. Hơn nữa lúc tôi chạy lên thì cô ấy sợ hãi thật sự, tròng mắt nở to, bắp thịt cứng lại, rồi chân từ từ mềm nhũn, phản ứng kiểu đó không lừa được tôi đâu, diễn viên chuyên nghiệp cũng chẳng mấy người làm được.”

Lý Tư Niên gật đầu, “Nói có lý, thế thì pass khả năng này.”

“Đơn giản vậy mà cậu đã nghe?” Phương Đại Xuyên hơi bị kinh ngạc, hắn gãi gãi đầu, “Chính tôi cũng chưa tin nổi tôi đâu.”

Lý Tư Niên hơi xấu hổ, nắm tay che miệng ho khan một tiếng, cười nói, “Thực ra nhân lúc kiểm tra vết thương, tôi đã thử sờ hông và đùi cô ta, những nơi có thể giấu đồ đều bằng phẳng, không có bất kỳ chỗ nào nhô lên. Ống tiêm và chất độc cũng không có. Lúc tôi xem xong thì đúng là vết thương đang chảy máu, nếu tự rạch tay rồi cất giấu kim tiêm thì vết thương nhỏ như vậy đã khô lâu rồi.”

Phương Đại Xuyên biến sắc, “Cậu sờ soạng eo với đùi con gái nhà người ta hả?!!!”

Lý Tư Niên điềm đạm trấn an hắn, “Tình thế bắt buộc mà, tôi đâu có ý gì khác, hành động rất khẽ, cô ta không phát hiện đâu.”

“Còn có kỹ thuật này nữa hả?” Phương Đại Xuyên thật không dám tin.

Lý Tư Niên nhướn mày, “Tôi luyện nhiều rồi. Hoàn cảnh gia đình tôi… tương đối phức tạp, hồi nhỏ bất đắc dĩ gia nhập vào băng đảng lừa gạt chuyên thu nhận trẻ con, bắt chúng đi ăn xin này, trộm vặt các kiểu này. Lúc ấy có thầy chuyên dạy môn này.”

Y nói dửng dưng như không, Phương Đại Xuyên cũng không biết là thật hay giả. Có điều một người trẻ tuổi còn tay còn chân, còn kiếm cơm được bằng mặt, không tìm công việc đàng hoàng mà lại trà trộn vào đội ngũ lính đánh thuê làm mấy thứ phạm pháp, chắc cũng không phải con cái trong gia đình đứng đắn gì. Phương Đại Xuyên tự giác mường tượng.

“Còn khả năng cuối thì sao?” Bình thường kiểu nhân vật đạo sư này đều không muốn nhớ lại thời ấu thơ thê thảm, Phương Đại Xuyên ra vẻ thấu hiểu vô cùng, tự giác ngắt lời.

Lý Tư Niên lại thoáng im lặng, đứng bên cửa sổ đón gió một lát, tiếng gió hòa cùng tiếng sóng, còn có mùi tanh đặc trưng của biển, là thứ mùi chết chóc mục rữa nặng nề và vi sinh vật sinh sôi. Thật lâu sau y mới ngồi xuống cạnh Phương Đại Xuyên, khẽ nói, “Còn một khả năng nữa, tôi không muốn nói, cũng không muốn nghĩ đến, nhưng nếu tôi đoán đúng thì e rằng… không ổn lắm.”

Y quay sang nhìn về hướng cửa phòng, bên ngoài phòng của Phương Đại Xuyên chính là nơi Đinh Tư Huy bị tấn công. Lý Tư Niên quan sát cửa phòng, dùng ngữ điệu thong thả nói, “Anh đoán xem, liệu lúc đó trên hành lang có thế còn một người khác hay không?”

Phương Đại Xuyên thử tưởng tượng theo khả năng này, bị y dọa tới nổi da gà, “Cậu nói thì nói, nói giản dị thôi là được rồi, đừng dùng mấy cái tu từ khuếch đại không khí được không, tôi… tôi to xác nhưng gan nhỏ lắm đấy!”

Đó là thật, lá gan Phương Đại Xuyên từ nhỏ đã bé bằng hạt anh đào, chơi tàu lượn hoặc thuyền hải tặc thì tàm tạm, nhưng đụng phải ba cái ma ma quỷ quỷ là chết ngay, cũng vì thế mà lên đại học bị bạn cùng phòng chế giễu không ít. Có lần cả phòng tụ tập xem phim ma, chỉ là phim trong nước vớ vẩn, không có ma, chỉ có đám diễn viên làm trò động kinh tập thể. Mọi người xem được một nửa thì tản ra đánh răng rửa mặt tán gẫu đánh rắm, chỉ mình Phương Đại Xuyên run lẩy bẩy leo xuống tắt máy tính, thảm thiết nói, “Các cậu xem xong là xong, còn tôi đêm hôm sợ chẳng dám đi WC nữa.”

Nghe Lý Tư Niên làm bộ bí hiểm, Phương Đại Xuyên lại nhớ ngay tới nỗi sợ từng khống chế mình. Hắn quyết đoán nhảy lên giường, dứt khoát kéo chăn tự bọc thành bộ dạng cực kỳ mắc cười, tựa lưng thật sát vào tường, xong xuôi mới gật đầu ý bảo, “Cậu, cậu nói tiếp đi. Nói đến đoạn cao trào phiền báo trước cho tôi một tiếng, để tôi dựng thêm một lớp giá trị quan bảo vệ trái tim.”

Lý Tư Niên có nặng nề hơn nữa cũng bị hắn làm cho mất hết khí thế.

Y thở dài, thu lại ánh mắt, ngồi xuống giường Phương Đại Xuyên, tựa vào đầu giường song song với hắn, giản dị tường thuật như hắn mong ước, “Ý tôi là, liệu có khả năng Đinh Tư Huy đã trao đổi với người sói khác hay không? Cô ta cố tình gọi anh lên có thể vì muốn diễn trò cho anh xem, hoặc quá đáng hơn thì… ra tay giết anh?”

Y vừa dứt lời, một trận gió lùa vào từ cửa sổ, Phương Đại Xuyên ngồi trên giường giật bắn mình.

“Không biết anh đã đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám ‘Thời đại hoàng kim’ chưa, có một thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là ‘Giải thích đa chiều’. Trên thực tế, tất cả suy lý đều căn cứ vào diện mạo cuối cùng mà sự vật phơi bày, để tiến hành suy luận ngược dòng tiến triển, khả năng này có hay không, hai sự thật bất đồng nhưng sau chót lại vẽ nên diện mạo hoàn toàn thống nhất, trăm sông đổ về một biển. Chúng ta suy luận ngược dựa trên diện mạo cuối cùng được phơi bày, tức là sẽ tiến vào hai màn hồi tưởng hoàn toàn trái ngược.” Lý Tư Niên giải thích, “Trước mắt, điều chúng ta có thể thấy là, Đinh Tư Huy có ý đồ gọi anh lên tầng hai, Đinh Tư Huy bị tấn công, chúng ta chạy lên không thấy bóng dáng bất luận kẻ nào, dưới đất cũng không có bất kỳ dấu vết gì. Suy luận ngược từ đó sẽ xuất hiện hai con đường khác nhau hoàn toàn, nếu chỉ là một trò chơi trinh thám, tôi sẽ thử đi thăm dò thân phận thực sự của Đinh Tư Huy, nhưng liều mạng thật thì tôi nghĩ mình không dám.”

“Thế thì vì sao cậu lại nghĩ là… sẽ không ổn lắm?” Phương Đại Xuyên cân nhắc lại lý do vừa rồi của Lý Tư Niên. Hắn vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, theo hắn, nếu có người nắm giữ nhiều tin tức phía sau nhất, hiểu rõ cục diện nhất, thì chắc chắn phải là Lý Tư Niên đã từng là đàn em của boss, chưa kể boss còn gọi tên y thân thiết như vậy. Nếu chính y còn thấy “không ổn lắm”, thì Phương Đại Xuyên chắc sẽ tan nát cõi lòng.

“Tôi không nói rõ được, chỉ là cảm giác, cảm giác hai hướng đều không ổn.” Lý Tư Niên thở dài, “Bây giờ vừa không có chứng cứ chứng minh Đinh Tư Huy là sói, vừa không có chứng cứ phủ nhận suy đoán này. E rằng chỉ khi mất mạng mới có thể chứng minh sự trong sạch của mình.”

“Thực ra tôi cũng đoán người sói sẽ ra tay, nhưng không ngờ gấp gáp như vậy. Nói là mọi người cùng nhau sống sót, nhưng trong lòng người sói sao có thể không có dự định khác? Sau bảy ngày, chỉ cần số lượng dân làng nhiều hơn người sói, hệ thống sẽ tự quyết định dân làng chiến thắng, nếu lúc đó boss muốn nã súng giết hết người sói, anh đoán xem sẽ có mấy người đứng ra vì họ? Có mấy người dám phản kháng cùng họ?” Lý Tư Niên châm chọc cười.

“Đinh Tư Huy có thể là sói, cũng có thể không phải là sói, điều này không quan trọng. Quan trọng là những kẻ sốt ruột nhất bây giờ chính là người sói. Liệu các người sói có cách gì đó qua mặt chúng ta để lén lút nhận ra nhau, xác định thân phận đồng lõa của nhau hay không? Đó là điều tôi sợ nhất.”

Phương Đại Xuyên rụt vào góc tường.

“Nếu không tồn tại bao che và giấu giếm thì còn dễ nói chuyện, nhưng chắc chắn người sói sẽ tìm mọi cách xác nhận đồng bọn, một khi họ xác nhận thành công, trước chưa nói mấy đêm đầu chúng ta sẽ hoàn toàn không có lợi thế gì, mà sau này lòng người phân chia, ngờ vực vô căn cứ nảy sinh, phần thắng của chúng ta cũng quá nhỏ. Liệu trong số dân làng có người nào vì không muốn chết mà sẵn sàng tìm kẻ chết thay hay không? Trong lòng mọi người có tâm tư khác hay không? Dẫu sao thì trong trò chơi, ai bị giết cứ thoải mái chết, miễn còn đồng đội sống sót thì cuối cùng tất cả vẫn chiến thắng. Nhưng ở thế giới hiện thực, đồng đội thắng thì sao? Chết là hết.”

Phương Đại Xuyên rùng mình. Đêm đầu mọi người còn bình tĩnh được, nhưng càng về sau, số người chết càng nhiều, mọi người sẽ rơi xuống vực sâu tín nhiệm. Không ai muốn chết cả.

Đây mới thật sự là khốn cảnh tù tội. Đáy lòng Phương Đại Xuyên tức khắc rơi xuống sông băng, được sống, chính là lý do tốt nhất để giết chết người khác.

Khoảng hai mươi phút sau, mọi người đã thay quần áo, xuống nhà tập hợp.

Gặp chuyện như vậy, ít nhiều không khí cũng thay đổi, ánh mắt đánh giá người khác càng thêm cẩn trọng, mười ba đôi mắt không nhìn tới nhìn lui qua chiếc bàn, thỉnh thoảng có chạm nhau, nhưng lảng tránh rất nhanh.

“Chuyện gì thế này? Tóm lại là có chuyện gì?” Người phụ nữ vừa bước xuống hỏi. Bà ta ước chừng khoảng hơn sáu mươi, làn da và đuôi mắt đã bị thời gian hằn sâu vết tích, cánh tay cũng chảy nhão, vừa nhìn đã biết là một cụ bà, ăn diện đẹp cách mấy cũng không che giấu được.

Phương Đại Xuyên thuật lại sơ bộ tình hình, Đinh Tư Huy ngẩn ngơ bưng cánh tay ngồi một bên, hoàn toàn không có tâm trạng lắng nghe, “Vì thế lúc xảy ra chuyện, các vị đang ở trong phòng của mình phải không? Có nghe thấy gì không?” Phương Đại Xuyên tiện đà hỏi.

“Ý cậu là sao?!” Một người đàn ông nhíu mày bất mãn, “Cậu nghi ngờ chúng tôi hả?”

Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn gã, nói, “Đúng thế. Đằng nào sói cũng là một trong mấy người. Lúc cô gái bị tấn công, những người khác đều ở tầng dưới, không nghi các người thì nghi ai?”

Gã đàn ông nọ đập bàn định nói gì đó, nhưng trông thấy cơ bắp của Phương Đại Xuyên thì nuốt trở về.

Bà cụ cao tuổi ngồi đằng kia, đoán chắc vì tuổi mình cao nên Phương Đại Xuyên không dám làm gì, bèn cười nhạt, “Bảo chúng ta có khả năng là sói, lần này các cậu vô tội, nhưng cũng chẳng biết sạch sẽ được bao lâu đâu.”

Câu này nói rất đúng, Phương Đại Xuyên không phản bác được.

Một người mặt mũi lạ hoắc khác mở lời đề nghị, “Hay lục soát đi.” Ngoại hình gã chừng bốn mươi tuổi, phong thái rất nhã nhặn, hơn nửa đêm bị chuyện này đánh thức cũng không hoảng hốt, mà tỉnh táo đề nghị, “Hay chúng ta khám người và khám phòng một lượt, tìm thấy thuốc độc thì ném đi, tất cả cùng hi sinh vậy.”

Phương Đại Xuyên đang định phụ họa thì bị Lý Tư Niên giẫm vào chân, đau giật cả mình. Cũng may hắn xuất thân là diễn viên, kiểm soát vẻ mặt rất tốt, chỉ rớt một giọt mồ hôi lạnh xuống mặt bàn.

Hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên khẽ khàng lắc lư ánh mắt.

Phương Đại Xuyên lại nhìn quanh bàn, quả nhiên không ai lên tiếng, không ai phụ họa, cũng không ai phản đối, tất cả mọi người giống như không nghe thấy, chăm chú nhìn mặt bàn trước mắt mình.

Vẫn còn ngây thơ lắm, lúc này Phương Đại Xuyên mới vã mồ hôi đầm đìa. Sai một ly đi một dặm, không thể không đề phòng. Giờ hắn đã hiểu đại khái rồi, tất nhiên người sói không muốn lên tiếng, dân làng cũng không biết ai là người sói thật, nên không dám lên tiếng làm lộ chính mình.

Mẹ kiếp giờ là lúc nào rồi! Phương Đại Xuyên thật sự bắt đầu tuyệt vọng. Dân làng không đứng ra thì hết cách xác nhận người sói, nhưng đứng ra lại sợ người sói nhắm vào mình… Vòng tuần hoàn chết.

Ông chủ Đỗ cất tiếng đầu tiên, “Tôi thấy cách của Tiểu Trần hay đấy, chúng ta cứ thoải mái đi, mọi người cùng hi sinh, bất luận cảnh sát hay tội phạm, nếu cứ chơi tiếp thì kết cục chỉ có thương vong, chi bằng nghĩ cách cùng nhau sống sót.”

Phương Đại Xuyên bất chấp Lý Tư Niên ngăn cản, quyết tâm thắp đuốc ủng hộ. Vừa há miệng, khóe mắt đã trông thấy một bóng người nghiêng ngả, “thịch —” một tiếng.

Những lời muốn nói kẹt trong cổ họng Phương Đại Xuyên, mọi người cùng quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra. Là ông chú bụng bia hay vã mồ hôi lúc nãy, ban đầu lão ngồi bên cạnh Dương Tụng, bây giờ thình lình ngã lăn xuống đất, phát ra một tiếng thịch.

Dương Tụng đứng phắt dậy, chân ghế trượt trên mặt sàn ken két, cô xốc ghế bỏ chạy vào một góc phía xa. Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn đỉnh đầu cô, trên vách tường nơi cô dựa vào treo một cái đầu hươu bằng gỗ rất lớn, sừng hươu tua tủa hắt bóng dưới ánh đèn, trông cực kỳ dữ tợn.

Thứ đó vẫn trừng trừng nhìn mười ba người nơi đây.

Lý Tư Niên chậm rãi đứng dậy, lật người lão lại, chỉ thấy tròng mắt lão nở rộng, tròng trắng chằng chịt tơ máu, miệng trào bọt mép.

Phương Đại Xuyên nuốt nước bọt, lúc lên tiếng, hắn cảm giác mình dùng sức rất nhiều, nhưng âm thanh phát ra nhẹ bẫng như không, “… Chết rồi sao?”

Lý Tư Niên ngước mắt lên, khẽ gật đầu.

Sau một tiếng “Ồ”, tất cả nhốn nháo đứng dậy như vừa được ấn chốt mở khóa. Đinh Tư Huy ôm đầu thầm khóc, cô bé đáng thương này liên tục chịu đả kích, đã sợ hãi quá rồi. “Sao lại thế?” “Sao tự nhiên chết?” “Thế này không được nói là người tầng hai bọn tôi làm đâu nhé!” “Có đụng gì vào đâu mà chết?” “Hay là đột quỵ suy tim nhỉ, chứ chẳng ai biết chết vì độc sói thì như thế nào…” Phương Đại Xuyên đau đầu vô cùng, hoàn toàn không nghe được ai đang nói, nhao nhao ầm ĩ rối loạn cực kỳ.

Lý Tư Niên cẩn thận kiểm tra thi thể, lật lại, sau cổ người chết có một lỗ kim tròn tròn.

Tất cả cùng im bặt.

Trước mắt Phương Đại Xuyên tối sầm, phải chống lên mép bàn mới ép mình không ngã xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc