PHÚC HẮC TIỂU CÔNG CHÚA SINH RA - MANH THÚ SÔI TRÀO


Ngự thư phòng.Sở Bá Thiên phê duyệt tấu chương cả ngày.

Lúc này, hắn bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, một mình không mục đích đi tới.

Bỗng nhiên, Kim Điêu một tiếng vang dài, đánh thức Sở Bá Thiên từ trong suy nghĩ.

Mới phát hiện mình trong lúc bất tri bất giác, cư nhiên đi tới trước một cung điện rách nát.Cái này là ở đâu? Trong hoàng cung cư nhiên còn có cung điện rách nát không chịu nổi như vậy?" Người đâu!" -Một hắc y nhân lập tức hiện thân." Thuộc hạ gặp qua hoàng thượng! "- Ám vệ tất cung tất kính nhìn Sở Bá Thiên."Đây là nơi nào, vì sao lại rách nát như vậy?"- Sở Bá Thiên vẻ mặt không thể tin."Hồi bẩm Hoàng Thượng, nơi này là lãnh cung, bởi vì lâu năm không trùng tu, cho nên mới có thể rách nát như vậy!" - Ám Vệ ngoài miệng trả lời, trong lòng lại âm thầm chửi bới.


Là chính ngươi không cho tiền tu sửa , còn trách cung điện người ta không ra gì.

Bất quá, cái này chỉ có thể trong lòng ngẫm, tuyệt đối không dám nói ra, nếu không, mình nhất định phải rơi đầu."Nơi này là lãnh cung, vậy vì sao không có chữ Lãnh Cung?"- Sở Bá Thiên hôm nay không biết chuyện gì xảy ra? Giống như một đứa trẻ phá vỡ nồi cát, hỏi đến cùng, không bao giờ kết thúc."Hồi hoàng thượng, vậy...!Vậy thì...!Tấm biển đó ở dưới chân ...".

- Ám vệ kiên trì, dùng ngón tay chỉ chỉ dưới chân Sở Bá Thiên, khối môn bài có chữ Lãnh Cung kia.Quả nhiên, nơi này là lãnh cung, nhưng vì sao mình lại đến lãnh cung? Chẳng lẽ...Sở Bá Thiên lắc mạnh đầu, hắn làm sao có thể còn nhớ rõ nữ nhân kia?Ôi, đúng rồi! Hắn nhất định là muốn đến xem, nữ nhân đã từng căn bản không đem hắn để vào mắt, hiện tại nghèo túng thành bộ dáng gì? Sở Bá Thiên nhìn tấm biển dưới chân, tự an ủi mình nói."Tham kiến Hoàng thượng!" - Một thị vệ lãnh cung , nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất."Mở cửa ra!" - Sở Bá Thiên sau khi nhìn thoáng qua thị vệ kia, lạnh lùng mở miệng." Vâng!Sau một thời gian, cánh cửa cung điện nặng nề lại cổ xưa kia lại được mở ra lần nữa.

Sở Bá Thiên dưới sự dẫn dắt của thị vệ, nhấc chân đi vào.


Nhìn lãnh cung thê lương hoang vu kia, trong lòng Sở Bá Thiên bỗng nhiên có một tia đau lòng.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một bóng dáng xinh đẹp, trong trẻo lạnh lùng, cao ngạo.

Còn có lúc được mình sủng hạnh không cam lòng, cùng với sau này Tiết gia xảy ra chuyện bị lưu đày, nàng thà rằng bị đánh vào lãnh cung, cũng không muốn mở miệng cầu hắn.

Từng chuyện từng chuyện, từng chuyện một, vốn hắn cho rằng mình tất cả đều đã quên, không nghĩ tới hiện tại tất cả đều hiện ra.

Thì ra, mình cũng không có quên nàng, cái này chẳng những không có quên, ngược lại là giấu càng sâu, nhớ càng chặt.Chỗ sâu nhất của Lãnh cung, Tiết Đan Vân còn đứng trong viện, ánh mắt gắt gao nhìn trời cao, vừa rồi Sở Thanh Ly biến mất, thật lâu nàng cũng không muốn rời đi."Ly nhi, ngươi nhất định phải cẩn thận a, mẫu thân sẽ ở chỗ này chờ ngươi, cho đến khi ngươi bình an trở về mới thôi!" - Tiết Đan Vân nhẹ giọng nói..


Bình luận

Truyện đang đọc