PHỤNG CHỈ BÉO PHÌ

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn (chưa bê)

Vượng Tài: "..."

Vượng Tài nói: "Đại ca, ngươi chờ một chút."

Nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã nhanh chóng hóa thành hình chim, chớp cánh nhỏ vọt thẳng lên núi Phù Lê. Vượng Tài ở sau nỗ lực đuổi theo, nhưng không kịp, một trước một sau đuổi nhau đến Phù Lê cung.

Tinh Dịch đang ở thư phòng, đang cúi đầu viết gì đó, vừa ngẩng đầu liền nghe được một trận âm thanh đập cánh quen thuộc. Hắn vừa nghe liền biết Tiểu Phượng Hoàng đã trở về, đứng dậy muốn mở cửa sổ cho nó, kết quả còn chưa nhích người thì thấy trên song cửa sổ cạnh bàn xuất hiện một vật thể màu trắng nhúc nhích, loạt xoạt mở ra một cái lỗ, một cục nắm tròn vo từ đó lăn ra.

Tiểu Phượng Hoàng sát khí đầy mình, không ngờ dùng sức quá mạnh, trực tiếp lăn trên bàn một vòng, còn đụng ngã ống đựng bút.

Tinh Dịch nhìn y: "Tiểu Tròn tròn, có phải ngươi muốn trên mỗi cánh cửa sổ ở nhà chúng ta đều khoét một cái lỗ?"

Theo sát phía sau, Vượng Tài cũng chui vào, không hiểu sao nhìn bọn họ, đôi mắt đậu đen tràn đầy lo lắng muốn nói lại thôi.

Tinh Dịch lập tức hiểu: Lúc hắn và Vượng Tài nói chuyện xong cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Vượng Tài chắc là biết hết rồi, sau đó nói với Tiểu Phượng Hoàng.

Hắn đặt cây bút trong tay xuống, cầm xấp giấy trong tay đẩy về phía Tiểu Phượng Hoàng, không được tự nhiên nói: "Ừm... chuyện này, ta cùng Phượng hoàng Minh tôn đã thương nghị qua, cảm thấy nên để ngươi biết mới tốt, là ta không đúng, muốn ngươi vui nhưng không biết tìm biện pháp nào mới tốt, bản kiểm điểm ta đã viết xong, ngươi có thể xem."

Vượng Tài ở một bên nghe, kinh ngạc muốn rớt mắt. Tinh Dịch dùng nhãn thần uy hiếp nó, nó liền lập tức im lặng như ve mùa đông.

Tiểu Phượng Hoàng nhìn xấp kiểm điểm, còn chưa nói gì liền nghe thanh âm trầm thấp của Tinh Dịch vang lên: "Ngươi đừng buồn, ta bồi thường, sau này sinh cục cưng ra, ta ấp trứng cho, ta đã học cách ấp trứng rồi, ngoan nhé tiểu Tròn tròn, chúng ta đừng giận nhau được không?"

Hắn vươn tay muốn sờ đầu Tiểu Phượng Hoàng, không ngờ y lại tránh được.

Tiểu Phượng Hoàng nhịn hồi lâu, bạo phát - y tức giận gào lên: "Vi Kiêm ngươi là tên lừa đảo dối gạt chim nhỏ, lừa chim nhỏ ta đây chưa đủ, còn lừa Cục than nhỏ của ta, ngươi lợi hại như vậy, ngươi đẻ cục cưng luôn đi, còn muốn ấp trứng, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn tỏ ra vẻ nhẹ nhàng, ta sẽ bảo Cục than nhỏ đem trứng trộm đi! Ngươi làm Cục than nhỏ nhà ta đẻ trứng, còn chỉ muốn cục cưng không cần người, còn muốn gạt ta ấp trứng cho ngươi, ngươi đem ba quả trứng của ngươi đi đi! Ta không bao giờ... muốn ngươi nữa! Trong buổi họp chim nhỏ sau này ngươi sẽ liệt vào danh sách truy nã, ngươi chờ đó!"

Tinh Dịch: "?"

(Gián lại cười đến bỏ mình...)

Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Phượng Hoàng phóng tới, dùng cánh nhỏ đánh lên đầu hắn, lần này còn dùng sức thật, Tinh Dịch nhanh chóng thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, vươn tay chụp Tiểu Phượng Hoàng xuống, dùng pháp lực khống chế y, sau đó nhẹ nhàng ôm y trong lòng bàn tay.

Tinh Dịch nhìn Tiểu Phượng Hoàng, y ngẩng đầu lên nhìn hắn, một cục nắm ú nu nói: "Cục than nhỏ hả? Ta sẽ mang nó đi, ta là một con Phượng Hoàng quyết đoán. Trong sách đều nói, nếu trượng phu hồng hạnh xuất tường, người thứ nhất phải đánh không phải là tiểu tam, mà chính là trượng phu của mình, Cục than nhỏ là tiểu đệ của ta, nó không phải là con chim hư."

Tinh Dịch nhìn y nửa ngày: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Vượng Tài bên cạnh nín mãi, rốt cục cũng lên tiếng, cắt đứt lời nói của Tiểu Phượng Hoàng định nói: "Đại ca, ngươi nhầm rồi, không phải Đế quân và Cục than nhỏ ở cùng một chỗ, mà là Đế quân chính là Cục than nhỏ!"

Tiểu Phượng Hoàng ngây ra: "Hả?"

Tinh Dịch trầm mặc, đem giấy kiểm điểm đưa trước mặt y, mở đầu là từng chữ quen thuộc, dùng giọng điệu của Cục than nhỏ viết:

"Đại ca Tròn tròn, có một việc ta phải thừa nhận, ta chính là phu quân Vi Kiêm của ngươi.

Đây không phải là muốn gạt ngươi, bởi vì ta sợ ngươi cô đơn, không tìm được người bạn nào giống ngươi để chơi cùng, cho nên ta tự biến mình thành một cục nắm giống y như đúc với ngươi, muốn làm ngươi vui vẻ, thế nhưng hình như ta khéo quá hóa vụng, lời nói dối càng nói càng biến lớn, còn muốn lớn hơn cả đám Phượng Hoàng bé gộp lại nữa, cho nên ta quyết định thẳng thắn.

Lời hứa: Từ nay về sau, dù có chuyện gì, đều thẳng thắn với đại ca Tròn tròn, có hỏi sẽ đáp, để tránh khúc mắc.

Ký tên: Chim nhỏ của Tròn tròn."

Vượng Tài bỗng thấy một trận ác hàn, lặng lẽ che mắt.

"Chim nhỏ của Tròn tròn" năm chữ rơi vào trong mắt Tiểu Phượng Hoàng, thoáng cái đầu óc nóng lên, hung dữ lúc này biến mất, Tiểu Phượng Hoàng không biết phải làm sao, móng vuốt nhỏ giật giật, cuối cùng chỉ nói được mấy chữ: "À...Hả? Vi Kiêm, ngươi là Cục than nhỏ?"

Tinh Dịch gật đầu.

Tiểu Phượng Hoàng lập tức dời đi lực chú ý: "Ba quả trứng đen kia là của chúng ta sao? Ta thực sự đẻ trứng cho ngươi?"

Tinh Dịch dùng ngón tay mơn trớn cái bụng mỡ mềm mại của y, cười khẽ: "Là ta mượn để luyện tập ấp trứng, chúng ta bị Đại Phượng Hoàng đùa giỡn, tiểu Tròn tròn. Ngươi muốn cùng ta đi đánh Phượng hoàng Minh tôn không?"

Dáng vẻ oai phòng xông tới lúc nãy biến mất vô tung: "Minh, minh tôn? Thôi, thôi đừng đánh."

Tinh Dịch ôn nhu nói: "Vậy tại sao ngươi lại nghĩ ta hồng hạnh xuất tường, còn là với Cục than nhỏ? Tiểu Tròn tròn, nói cho ta biết, nếu ta tùy tiện hoài nghi ngươi cùng Phượng Hoàng khác, ngươi có tức giận không?"

Tiểu Phượng Hoàng vùi cái ót vào lòng bàn tay hắn: "Ta sai rồi, Vi Kiêm, ta cũng biết là chuyện không có khả năng, nhưng mà mọi người nói nếu loại bỏ hết tất cả, thì cái vô lý chính là chân tướng, nên ta mới tin."

Tinh Dịch tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi lấy từ đâu cái lý luận hồng hạnh xuất tường kia?"

Tiểu Phượng Hoàng ỉu xìu nói: "Ta đọc tiểu thuyết học được, thứ nhất phải đánh người xuất tường, thứ hai mới dạy dỗ người ngoài tường, ta không có nói sai nha. Được rồi, nếu đây là một hồi hiểu lầm, đại gia ta coi như cái gì cũng không có xảy ra, hơn nữa, trước giờ Vi Kiêm cứ gạt ta, ngươi phải dùng hành động thực tế, không xin lỗi đơn thuần được, ta không nghe đâu."

Y hùng hồn nhìn Tinh Dịch.

Tinh Dịch cười cười, búng cái ót y một cái: "Ngươi đó."

Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn mãi, rồi ủ rũ cúi đầu nói: "Vi Kiêm ngươi thật ngốc, giả làm tiểu đệ để ta thu. Ta còn nghiêm túc nghĩ tiền hưu sau này cho ngươi, rồi còn giúp ngươi chọn tiểu cô nương, giờ ngươi nói với ta Cục than nhỏ là giả, ta còn đưa tiền tiêu vặt và đồ ăn cho ngươi... Ta biết mà, ngươi muốn lấy tiền riêng của ta, ngươi thật xấu, Vi Kiêm."

Tinh Dịch dỗ y: "Tất cả đều là thật, sao gọi là giả? Ta có một con chim nhỏ là ngươi, vậy ngươi cũng có một Cục than nhỏ là ta. Tiền tiêu vặt và thức ăn ta sẽ trả lại gấp đôi, có được không?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ tiếp nhận: "Tuy rằng ngươi nói chuyện thối tha lắm nhưng ta vẫn tiếp thu lời xin lỗi của ngươi."

Tinh Dịch: "..."

Hắn vuốt đầu Tiểu Phượng Hoàng, cẩn thận dò hỏi: "Cứ như vậy... tiếp nhận luôn?"

Tiểu Phượng Hoàng bị hắn hỏi cũng sửng sốt: "Hả?"

Vượng Tài bên cạnh tức giận bồi thêm một câu: "Thế nào, còn muốn bắt đại ca một khóc hai nháo ba thắt cổ hả."

Tinh Dịch khó có được tâm tình phức tạp, hắn sờ cái mũi của mình, thấp giọng nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ rất khó chịu... Dù sao Cục than nhỏ là con chim giống ngươi như đúc, còn lưu lạc khắp nơi, lông chim cũng không giống với mọi người... nên ngươi sẽ để tâm hơn một chút."

Tiểu Phượng Hoàng phê bình hắn: "Vi Kiêm, ta chưa bao giờ phân biệt đối xử với chim nhỏ, ta đều tốt với Cục than nhỏ, Kim Kim, Vượng Tài."

"Hơn nữa." Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ rồi bổ sung, "Vốn ta rất yêu thương Cục than nhỏ, nó rất cô độc, nên ta muốn giúp đỡ nó, nay đã rõ nó chính là ngươi, ta đây càng vui vẻ hơn, tuy Cục than nhỏ không có thật, nhưng Vi Kiêm cô độc đã có ta ở bên, tiền tiêu vặt ta tăng gấp đôi, cho nên cũng không khó chịu gì."

Y vui vẻ nhìn Tinh Dịch: "Sau này ngươi cũng là tiểu đệ của ta, Vi Kiêm thấy Kim Kim nhớ gọi Nhị ca nhé."

Tinh Dịch: "...Được."

Thật muốn hét to mà! Kim sí điểu tung tăng bay khắp nơi, nhưng phân nửa là do quá sợ hãi.

Tiểu Phượng Hoàng được một tấc lại tiến một thước: "Cũng phải gọi ta là đại ca."

Hắn chọt một cái lên cái mông phì của con tiểu chim ú: "Con Phượng Hoàng hư này."

Tiểu Phượng Hoàng mong đợi nhìn hắn: "Ngươi có đáp ứng không hả?"

Tinh Dịch nhanh chóng dỗ dành: "Đáp ứng, tiểu Tròn tròn của ta nói gì cũng đáp ứng."

Một lát sau, bỗng nhiên hắn vừa cười, vừa khẽ nói: "Ngươi luôn ngoài dự đoán của mọi người, xem ra ta nghĩ lầm rồi, Đế hậu của ta so với so với ta nghĩ lợi hại nhiều lắm, không cần ta quá lo lắng."

Tiểu Phượng Hoàng vỗ ngực: "Đây đương nhiên!"

Vượng Tài bên cạnh xem hai người lộn ngược lộn xuôi. Tiểu Phượng Hoàng lúc này mới chú ý tới nó, có chút ngại ngùng đứng dậy: "Vượng Tài, tiểu đệ ngươi cũng thật là, sao không nói sớm cho ta biết."

Vượng Tài oán trách: "Rõ ràng ngươi nhanh quá, căn bản không cho ta cơ hội giải thích, hơn nữa, đại ca Tròn tròn, cục nắm đầu tiên ngươi gặp lớn lên ú nu tròn trịa, không cha không mẹ, nỗ lực làm công học tập, chắc chắn đó là chim nhỏ ta đây."

Vượng Tài khiêu khích nhìn Tinh Dịch.

Tinh Dịch khách quan bình luận: "Nhưng lông ngươi màu đỏ."

Vượng Tài cả giận: "Đỏ thì sao? Khinh thường đỏ sao! Ngươi đen thui thì hay lắm sao! Ta chỉ biết, ngươi kỳ thị Phượng Hoàng chính tông, trả lại tên của chúng ta đây."

Tinh Dịch liếc nó: "Chê xấu? Ta thấy đẹp rồi, vốn ta định kêu là Huyết Vượng cơ, nhưng vì mặt mũi của Tròn tròn nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi có thể chọn."

Vượng Tài bị chọc khóc: "Ta là Đan."

Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng lên dỗ nó: "Vượng, không, tiểu Đan Đan, đừng giận, chúng ta nghỉ chơi với hắn nhé, được không? Đại ca cho phép ngươi và Kim Kim nghỉ chơi hắn, ta sẽ phê bình hắn. Ngươi ăn cơm chưa? Ta bảo tiên nữ tỷ tỷ đem hạt trúc đến, ngươi có thể lấy một ít tặng cho tiểu Khoai Lang."

Vượng Tài: "....Ngươi vẫn nên gọi ta là Vượng Tài đi."

Nhắc tới tiểu Khoai Lang, Vượng Tài liền phục hồi tinh thần: "Hừ, thôi quên đi, ta không so đo với ngươi, nhìn vào vết thương lòng của tiểu Khoai Lang, chắc chắn nàng sẽ không thích ngươi, ta đi trước, đại ca Tròn tròn, gặp lại sau."

Tiểu Phượng Hoàng vẫy vẫy cánh.

Trong phòng chỉ còn lại Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng cào móng, chuẩn bị theo cái lỗ trên cửa sổ chạy ra ngoài, không ngờ bị Tinh Dịch tóm được.

Bắt được chim, Tinh Dịch làm phép biến y trở về hình người, mềm mại rơi vào trong ngực hắn. Hắn từ phía sau ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, đặt cằm lên vai y, chuẩn bị vào tư thế làm nũng.

Tiểu Phượng Hoàng cằn nhằn liên miên không dứt: "Được rồi, Vi Kiêm, ngươi không nên quấn ta mãi, ta đã nói rồi, tối nay ta ngủ ở thiên điện, xin lỗi không nên hoài nghi ngươi xuất tường, chuyện của chúng ta huề nhau, nhớ trả tiền tiêu vặt sớm cho ta."

Y muốn chạy, Tinh Dịch liền đè xuống không cho động, cười khẽ: "Sao vậy tiểu Tròn tròn, sợ ta ăn ngươi?"

Tiểu Phượng Hoàng lầu bầu: "Ngươi cũng đâu phải chưa từng ăn qua thịt Phượng Hoàng, lần trước ngươi nói làm ta cũng muốn ăn thử."

Tinh Dịch hôn lưng y, thấp giọng nói: "Đừng sợ...Ta nhớ ra rồi, trước đây ngươi luôn cho rằng ta sẽ nạp thiếp sinh con, còn giận dỗi ta, tự mình mình buồn, đừng cho là ta không biết. Sau này chúng ta đều nói hết ra được không? Chuyện Cục than nhỏ cũng được, xuất tường cũng được, chuyện này chỉ cho ngươi vi phạm lần hai, nếu có lần thứ ba thì..."

Ngón tay hắn trượt vào trong quần áo Tiểu Phượng Hoàng, cảm nhận nhiệt độ của y: "Ta liền đem con Phượng Hoàng hư này làm đến khi Niết bàn thì thôi, tiểu Tròn tròn, ta nói được làm được."

Bình luận

Truyện đang đọc