PHÙNG THANH

Tương Phù Lị đến rất vội vàng.

Vẫn là mái tóc ngắn nhuộm màu hồng phấn giống hệt như năm ấy.

Nam sinh Giáp lớp 12-2 vừa nhìn thấy cô liền bình luận, “Cô nàng ấy vẫn nổi bật như xưa.”

Nữ sinh Giáp ngồi bên cạnh tiếp lời cậu ta: “Triệu Phùng Thanh có vẻ đã trầm tính hơn nhiều.” Nói xong, cô ta mới đột nhiên nhớ ra chuyện, năm đó Triệu Phùng Thanh từng điên cuồng đuổi theo đuổi Giang Tấn, để tránh cho Giang Tấn xấu hổ, cô nàng lập tức im lặng.

Nam sinh Giáp lại chẳng biết điều gì cả, “Này, nghe nói Triệu Phùng Thanh vẫn chưa kết hôn à?”

“Đúng vậy.” Nam sinh Ất nở nụ cười, “Vì người ta đẹp nên người ta kiêu.”

Nữ sinh Ất nhìn qua chỗ Triệu Phùng Thanh, chẳng chút để ý nói: “Con gái thời nay biết ăn mặc đều trở nên xinh đẹp cả.”

Giang Tấn lạnh lùng khẽ liếc nhìn cô ả.

Mấy cô nàng chỉ biết ăn mặc có thể so sánh được với Triệu Phùng sao.

Nữ sinh Ất nghẹn họng vì ánh nhìn lạnh lùng của hắn, bỗng chốc cô không dám nói thêm gì nữa.

Nam sinh Giáp nói: “Có phải cậu ta và Nhiêu Tử đang yêu nhau không?”

Giang Tấn nhìn về phía Triệu Phùng Thanh.

Nhiêu Tử đang cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần. Hắn ta đang cúi đầu nói gì đó với cô.

Cô cười rất tự nhiên, nghiêng đầu lắng nghe.

Có vẻ rất thân mật.

“Không phải.” Giang Tấn quay đầu, nhìn nam sinh Giáp mà đột nhiên mở miệng.

Mấy người kia không có phản ứng gù.

Nam sinh giáp lại càng bối rối hơn, “Cái gì?”

“Triệu Phùng Thanh là bạn gái của tôi.”

“...”

Cả bàn im lặng thật lâu… thật lâu.

Nam sinh Giáp xấu hổ. Thế này là cậu ta đang nói nhăng nói cuội trước mặt bạn trai của Triệu Phùng Thanh đây sao?

Nữ sinh Ất cũng xấu hổ.

Nam sinh Ất cười gượng gạo, “Thật sự là không ngờ mà…”

Mấy bạn học còn lại cũng phụ họa theo, “Khéo thật đấy.”

Vậy mà, ai có thể ngờ được...

Năm ấy chuyện Giang Tấn ghét Triệu Phùng Thanh nổi tiếng toàn trường. Hơn nữa, lên đại học Giang Tấn thay bạn gái như thay áo. Ai có thể ngờ được... bao nhiêu năm qua đi, Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh lại có thể bên nhau.

Nam sinh Giáp bỗng tỉnh ngộ, “Hở? Cô bạn gái làm ở tiệm sách của cậu... là Triệu Phùng Thanh đó sao?”

Giang Tấn lạnh lùng đáp, “Hiện giờ tôi chỉ có một người bạn gái là cô ấy.” Bởi vì người ấy là Triệu Phùng Thanh, nên dù cô có bán sách hay bán cơm cũng chẳng sao cả.

Quả là tin giật gân, mấy người bạn kia há hốc mồm như muốn rớt luôn cằm xuống đất.

Tuy nhiên mọi người đều đã là người trưởng thành, sau khi không khí xấu hổ dịu đi, mọi người lại bắt chuyện với nhau như thường.

Những người bạn này đã không gặp nhau nhiều năm rôi, cuộc sống sinh hoạt mỗi người mỗi khác nên đề tài của mọi người phần lớn là chuyện hồi trung học. Những ký ức về năm tháng thanh xuân ấy như vẫn còn rất mới mẻ. Hồi trung học, mọi người đều khát vọng muốn trưởng thành, nhưng khi thực sự bước ra xã hội, tất cả mới nhận ra những ngày tháng ngây ngô ấy mới thực sự đáng trân trọng.

Giang Tấn chẳng có ấn tượng với mấy người bạn học này. Hắn chỉ học ở cao trung A một năm, hơn nữa vì là năm cuối cấp nên mọi người đều bận rộn, không có thời gian nói chuyện với nhau nhiều. Quan hệ vô cùng nhạt nhẽo.

Hắn chỉ im lặng ngồi đó.

Ngược lại với bàn của Triệu Phùng Thanh, vì ngồi cùng đồng bọn của mình, nên cô nở nụ cười rạng rỡ không ngừng.

Tác phẩm mới kia của Tương Phù Lị vẫn còn đang tiếp tục.

Và vẫn như những tác phẩm cũ, luôn có người vào ném đá.

Cô nàng ôm lấy vai Triệu Phùng Thanh cười sung sướng.

Nhiêu Tử ngồi bên cạnh, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cắn răng một cái mới nói, “Chị Lị, chút nữa Viên Táo sẽ tới.”

Tương Phù Lị cứng người.

Triệu Phùng Thanh dựng ngược lông mày, “Cậu ta cũng đến à?”

Nhiêu Tử: “Đại Hồ có gửi thiệp mời tới...”

Tương Phù Lị ngồi thẳng người dậy, giọng điệu bất thường, “Chú rể có nhiều bạn thân quá nhỉ.”

Triệu Phùng Thanh và Nhiêu Tử quay sang nhìn nhau, rồi cô nhanh chóng giữ tay Tương Phù Lị, “Bình tĩnh.”

“Đúng vậy.” Nhiêu Tử ngồi xuống bên cạnh Tương Phù Lị, “Chị Lị, chuyện trước kia đừng tính toán nữa. Đại Hồ không xếp chị ngồi cùng bàn với cậu ấy đâu.”

“Ờ.” Tương Phù Lị vốn đang rất vui bỗng xuống tinh thần.

Người ngoài có thể nói câu đó rất dễ dàng.

Đừng tính toán nữa...

Đó là mối tình đầu của cô. Cả đời này cô cũng không quên được những ngày tháng vui vẻ của cô và Viên Táo,.

Vài năm qua Tương Phù Lị đọc không ít những câu chuyện thanh xuân. Rất ít những mối tính từ thời đi học có thể nắm tay tới cuối con đường. Cô cũng giống như đa số những người khác, đem nỗi nhớ giấu kín trong lòng, rồi quay lưng gả cho một người phù hợp với mình.

Cảm giác hồn nhiên của mối tình đầu, ra đi rồi sẽ không tìm lại được nữa.

Sau khi chia tay với Viên Táo, cô tìm đối tượng để kết hôn, nên chỉ nghĩ đến những điều kiện khách quan như môn đăng hộ đối và gia đình có điều kiện.

Anh chàng nghèo như Viên Táo, cô sẽ thẳng tay loại bỏ.

Trước khi kết hôn, Tương Phù Lị từng có ảo tưởng, ngộ nhỡ Viên Táo sẽ xuất hiện để cướp hôn. Tuy rằng đó không phải sự thật, nhưng cảnh tượng đó cũng khiến cô vui mãi không thôi.

Chỉ cần là Viên Táo thì cô chẳng quan tâm đến mấy thứ môn đăng hộ đối đó nữa.

Chỉ cần là Viên Táo, cô có thể vì anh vứt bỏ cả thế giới này.

Chỉ cần là Viên Táo...

Nhưng sự thật là dù cô cô có đi khắp thế giới cũng chẳng thể tìm được người con trai ấy nữa.

Nhiêu Tử từng nói, Tương Phù Lị và Triệu Phùng Thanh đều rất cố chấp trong tình yêu, một khi đã yêu ai, sẽ chẳng biết đường quay đầu lại.

Nhưng Tương Phù Lị cảm thấy Triệu Phùng Thanh còn may mắn hơn cô.

Triệu Phùng Thanh chưa từng hẹn hò với Giang Tấn, cho nên cô ấy chỉ nhớ những tổn thương do hắn gây ra, vì đau quá nên sẽ không hận.

Nhưng Tương Phù Lị lại rất hận Viên Táo. Cô và anh đã từng hạnh phúc, nhưng cuối cùng lại tan vỡ trong tiếc hận, những cảm xúc ấy giằng xé trong lòng cô, đau đến khắc cốt ghi tâm.

Mà hôm nay, cô chưa chuẩn bị gì đã phải gặp lại Viên Táo.

Tương Phù Lị đột nhiên nói: “Thanh Nhi, Nhiêu Tử, tôi muốn về.”

“Chị Lị!” Nhiêu Tử kích động đứng bật dậy. Hắn cứ nghĩ cô và Viên Táo chia tay đã bảy tám năm nay, có khúc mắc gì cũng giải quyết xong rồi. Ai ngờ, phụ nữ ghim thù quả thật là vô địch thiên hạ.

Triệu Phùng Thanh chau mày, “Lị Lị, hôm nay là ngày vui của Đại Hồ.”

“Tao không muốn gặp anh ta.” Tương Phù Lị nhăn mặt.

Nhiêu Tử nhanh nhảu giải thích: “Cậu ta ngồi xa chị lắm, Chị Lị chị có muốn nhìn cũng không thấy đâu.”

Cuối cùng, Tương Phù Lị bị thuyết phục ở lại.

Triệu Phùng Thanh kéo tay Tương Phù Lị, tỏ vẻ trấn an.

Tương Phù Lị cầm chặt lấy tay cô.

Cùng có mối tính đầu thời cấp ba, nhưng Triệu Phùng Thanh có vẻ chẳng ghi hận như Tương Phù Lị. Ngược lại, cô còn cảm thấy thật may mắn vì năm ấy đã từng thích Giang Tấn, bằng không đến tuổi này cô sẽ chẳng có trải nghiệm gì cả.

Nhiêu Tử nói Viên Táo ngồi cách đây rất xa. Nếu chỉ tới ăn tiệc cưới, hắn và Tương Phù Lị chắc chắn sẽ không chạm mặt nhau.

Nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tiệc cưới vừa mở màn, MC vì muốn khuấy động không khí, nên tổ chức một trò chơi tương tác qua lại giữa các vị khách.

Hắn nhìn lướt qua một vòng hội trường, sau đó ánh mắt dừng lại ở người Triệu Phùng Thanh, tươi cười, “Xin mời một vị tiểu thư rất xinh đẹp, lên sân khấu tham gia với chúng tôi?”

Triệu Phùng Thanh đang ăn được nửa quả quýt liền phải dừng lại.

Hôn lễ của Đại Hồ, cô không thể tùy hứng được. Đành rút vài tờ khăn giấy lau qua miệng rồi lên sân khấu.

Cô mặc chiếc váy màu trắng khoét sát nách, váy dài đến tận đầu gối. Đoạn váy phía dưới có điểm xuyết vài chấm đỏ nổi bật.

Bộ lễ phục này do Giang Tấn chọn.

Quả rất giống gu chọn bạn gái tao nhã của hắn, từ kiểu dáng đến màu sắc của bộ lễ phục này, đều vô cùng thích hợp với Triệu Phùng Thanh. Phần váy trước ngực có hơi phồng lên, vừa vặn che giấu bộ ngực sân bay của cô. Phía dưới làn váy bồng bềnh kia là một đôi chân thon dài.

Cô vừa lên sân khấu đã trở thành tâm điểm của hội trường.

Nhìn từ xa vị MC đã cảm thấy cô nàng này rất xinh đẹp. Nhìn ở khoảng cách gần thế này mới thấy càng lộng lẫy hơn.”Sau đây, có vị nam sĩ nào muốn lên sân khấu hợp tác với người đẹp của chúng tôi không ạ?”

Ánh mắt của mọi người bàn 12-2 đổ dồn hết về phía Giang Tấn.

Giang Tấn nhìn Triệu Phùng Thanh trên sân khấu, không có ý định muốn giơ tay xung phong.

“Oa, đã có người xung phong rồi ạ!” Vị MC kia cười ha ha, vẫy tay với anh chàng vừa giơ tay kia, “Vậy thì mời anh.”

Tương Phù Lị nhìn theo hướng đó, sắc mặt tái lại.

Vị nam sĩ vừa xung phong lên sân khấu kia là Viên Táo.

Cô nhìn hắn từng bước đi lên sân khấu, ánh mắt cũng chẳng nhìn về phía cô một cái.

Hắn chỉ nhìn người trên sân khấu.

Tương Phù Lị nắm chặt mép khăn trải bàn.

Nhiêu Tử vội vàng giữ vai cô, “Chị Lị, bình tĩnh một chút.” Hắn không ngờ lại có chuyện này xảy ra, sự tình có vẻ hơi chệch đường ray so với dự tính. Có vẻ hắn đã coi chuyện yêu hận của Tương Phù Lị quá đơn giản rồi.

“Hắn ta có ý gì?” Tương Phù Lị oán hận trừng mắt nhìn Viên Táo, “Hả? Hắn có ý gì?”

“...” Nhiêu Tử sao biết được.

Tương Phù Lị cắn cắn môi, “Hắn cố ý, phải không?”

“Em thấy không phải đâu... Chị Lị chị đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua rồi.”

Tương Phù Lị quay đầu nhìn Nhiêu Tử, “Trước đây tôi cũng nghĩ mọi chuyện đã qua rồi, nhưng lại rất hận...”

Nhiêu Tử thầm than chết mẹ rồi.

Đại Hồ cũng vậy, không ngờ chuyện Tương Phù Lị và Viên Táo chia tay lại tuyệt tình như vậy, mà hắn còn dám gửi thiệp mời cho Viên Táo.

Tiếng của vị MC lại vang lên, “Mời anh lên đây, để mỹ nữ và soái ca của chúng ta giới thiệu nào.”

Triệu Phùng Thanh miễn cưỡng, “Triệu Phùng Thanh.”

MC đưa micro cho Viên Táo.

“Viên Táo.”

Triệu Phùng Thanh liếc xéo Viên Táo.

Viên Táo cười cười.

Vị MC bỗng nổi hứng nhiệt tình, tiện miệng hỏi: “Hai vị đã kết hôn chưa nhỉ?”

Viên Táo nhìn Triệu Phùng Thanh một cái, rồi trả lời: “Chưa.”

Lúc này, Tương Phù Lị bỗng chốc đứng bật dậy, “Tôi cũng muốn tham gia.”

Nhiêu Tử muốn gọi quan cứu mạng, hắn nhìn về phía chú rể nhờ giúp đỡ.

Sắc mặt Đại Hồ cũng có vẻ không tốt lắm.

Sắc mặt của Triệu Phùng Thanh và Viên Táo đứng trên sân khấu cũng không tốt lắm.

Còn Tần Hiểu vẫn nở nụ cười mỉm.

Lúc này vị MC mới ngửi được mùi bất thường gì đó, hắn nói: “Ha ha ha, game này yêu cầu có sự tương tác giữa nam và nữ. Vị tiểu thư kia, lượt sau sẽ đến cô, được không?” Hắn cố ý nháy mắt, muốn điều hòa lại không khí trong hội trường.

Triệu Phùng Thanh muốn nói cô sẽ xuống đài, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Tương Phù Lị, cô lại cảm thấy lo lắng.

Đây là hôn lễ của Đại Hồ, cả đời cũng chỉ có một lần. Gây chuyện ở hỗ lễ của hắn, hắn sao nhịn được.

Giờ phút náy Tương Phù Lị đang rất phẫn hận, cô mất hết lý trí. Nếu như là cô và Viên Táo đứng trên sân khấu, cô chưa chắc đã mất bình tĩnh thế này.

Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, “Vậy không bằng mời thêm một người nam nữa đi?” Nói xong, cô nhìn Nhiêu Tử nháy mắt mấy cái, ý bảo hắn mau chạy lên đây.

Vị MC vỗ tay, “Ý kiến hay.”

Nhiêu Tử giơ tay ngay.

Nhưng vị MC kia lại không nhìn thấy hắn.

Vị MC cười nhìn Giang Tấn đứng dậy, “Vậy mời anh.”

Đùng một cái, ánh mắt của cả hội trường đổ dồn về phía Giang Tấn.

Nụ cười của Tần Hiểu phai nhạt đi chút.

Giang Tấn lạnh lùng nhìn Triệu Phùng Thanh trên sân khấu.

Cô im lặng bặm môi.

Vị MC kia cười ha hả, đang định phỏng vấn Giang Tấn.

Ai ngờ, Giang Tấn chẳng thèm để ý đến hắn, đi tới trước mặt Triệu Phùng Thanh, khẽ mắng yêu, “Em lên làm gì, thật mất mặt.”

Cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh lên đây làm gì?”

“Dắt em đi xuống.”

Sau đó, hắn thật sự đã nắm lấy tay cô đi xuống đài.

Đột nhiên cả bàn lớp 12-2 thi nhau vỗ tay.

Tuy rằng chẳng hiểu ngô khoai gì, nhưng những bàn còn lại cũng vỗ tay theo.

Bình luận

Truyện đang đọc