PHỤNG TỬ ĐÀO HÔN, ÔNG XÃ QUÁ KIÊU NGẠO

Với chiếc mặt nạ màu vàng, tác phong ngông cuồng, đôi môi mang hơi lạnh, Thẩm Mặc cứ như vậy bị một thân thể đè lên, không biết là bởi vì quá căng thẳng, hay là do thân thể gầy yếu không thể tránh khỏi sự bắt nạt như vậy, cô chỉ cảm thấy mình sắp chết ngạt.

Một cơn đau đột ngột truyền tới, làm cho Thẩm Mặc cảm thấy đau đến không muốn sống, toàn bộ cơ thể bị xe đè lên, sự đau đớn lan ra khắp cơ thể, khiến cô cắn chặt đầu lưỡi, vết máu của Ân Hồng theo khóe miệng rơi xuống, nhỏ giọt trên tấm trải giường màu trắng, vô cùng chướng mắt.

Không, không được...

"Không nên tới đây, đừng..." Theo một tiếng thét chói ta, Thẩm Mặc bất ngờ từ trên giường ngồi bật dậy...

Nhìn xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cô mới buông lỏng tay đang nắm chặt chăn.

Chỉ là một giấc mơ.

Lúc này, bên cạnh cô, một người trong bộ đồ ngủ màu trắng có họa tiết gấu mèo, Tiểu Manh mơ mơ màng màng từ chăn bò dậy.

"Mẹ, mẹ lại gặp ác mộng?" Giọng nói non nớt vang lên làm cho người khác không khỏi ấm áp.

Cậu bé ước chừng năm sáu tuổi, ngây ngốc ngồi bên cạnh Thẩm Mặc, một cánh tay nhỏ nhẹ nhàng kéo tay của Thẩm Mặc, một tay khác lại dịu dàng xoa lưng cô.

Thấy đứa con trai bảo bối của mình, Thẩm Mặc ánh mắt dần dịu đi.

"Mẹ không sao, mẹ làm con sợ sao? Bảo bối?"

"Không có, chỉ là thấy mẹ bị ác mộng làm cho hoảng sợ, có chút đau lòng." Tiểu Manh vừa uống sữa vừa nói, làm tim của Thẩm Mặc như muốn tan ra.

Đứa trẻ này, thật là hiểu chuyện, lại còn biết dùng những từ ngữ quan tâm như vậy.

Sáu năm qua, cuộc sống dù có khó khăn, dù có không thuận lợi, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn củ con trai, cô cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng, đây là tình mẫu tử lớn lao.

"Ngoan, con mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học, mẹ đi hóng mát một chút."

Sau khi trấn an con trai, Thẩm Mặc khoác chiếc áo ngủ màu trắng, đi tới cửa sổ ở phòng khác.

Đây là tầng mười hai, từ nơi đây nhìn xuống, nhìn xe cộ tấp nập bên dưới, dòng người qua lại, rất dễ làm cho người buồn.

Cô cũng đã từng có một tình yêu đẹp, có người đàn ông mình yêu thương.

Nhưng kể từ sự việc sáu năm trước, mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, cô từ một thiếu nữ hai mươi tuổi, bằng cách nào đó liền trở thành mẹ của một đứa trẻ, mọi thứ cùng người biến mất, đứa trẻ trở thành ngọn nguồn của tội ác, nhưng cô đối với anh ta không một chút căm ghét, bởi vì đứa nhỏ này dù sao cũng là cô mang thai khổ cực mười tháng sinh ra, cũng như trên thế giới này cha mẹ cô, những người thân ruột thịt gắn bó máu thịt với chính mình...

Sáu năm trước, vùng biển đó, trên chiếc du thuyền, người đàn ông bí ẩn đó, tựa như trở thành cơn ác mộng trong lòng cô không thể xóa đi, sáu năm qua, cô không một giây nào ngừng nghĩ về nó, không một giây nào không suy tư, nếu như cho cô thêm một cơ hội để lựa chọn, cô sẽ còn ngu ngốc như vậy, làm như vậy sao?

Không ai có thể trả lời, bởi vì đời người không có nếu như, có một số việc, cơ hội chỉ đến một lần, sai thì chính là sai rồi, mà người làm sai phải yên lặng chịu đựng toàn bộ hậu quả.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mặc liền châm một điếu thuốc, ánh mắt mơ hồ nhìn bóng tối, trên mi mắt đã đọng vài giọt lệ.

Sáng sớm hôm sau.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Thẩm Mặc lái chiếc BUICK màu trắng, đưa đứa trẻ đến trường.

"Mẹ, đi xe cẩn thận, lái chậm một chút." Tiểu Manh không hổ là một cậu bé ấm áp, luôn không quên dặn dò mẹ.

Bình luận

Truyện đang đọc