PHƯỢNG ĐƯỜNG HOÀNG HẬU


Lam phi quay về Bắc Thanh viên trong tâm trạng bức bội, nàng ta ngồi xuống ghế, lại tiện tay cởi chiếc áo choàng ném sang cho cung nữ bên cạnh ả ta.

Trầm Bích ở bên cạnh nàng ta liền lo lắng, muốn đem chiếc áo choàng lại lên người nàng ta lại bị nàng ta hất ra, khiến Trầm Bích suýt nữa đứng không vững
" Choàng cái gì chứ, ngươi còn không thấy bổn cung đang bức bội tới mức nóng hết cả người lên rồi hay sao.

Ngươi còn không định mang trà lên cho ta, có phải muốn cho ta chết khát đúng không"
Trầm Bích lại sợ hãi đứng bên cạnh nàng ta cung kính cầm chiếc áo choàng nàng ta đem cất đi, lại nhanh chóng pha cho nàng ta một chén trà nóng.

Trầm Khiêm thái giám giúp Trầm Bích đem trà nóng lên cho Lam Thi Nương
Nàng ta cầm chén trà nóng, lại khẽ nhấp một ngụ, ánh mắt lộ rõ ra vẻ bực tức.

Lần trước đó nghe tin nàng ta có thể cùng Hoàng thượng du tuần ở Bắc Thành liền vui mừng, nhưng ai mà ngờ được Ngôn Tận lại chỉ quan tâm tới Bất Ý, suốt cả chặng đường đi tới nhìn nàng ta cũng không thèm nhìn.
Nàng ta nhìn Trầm Khiêm, lại cúi xuống nói nhỏ với hắn mấy câu.


Sắc mặt Trầm Khiêm dần trở nên kinh ngạc, hắn ta vội vàng quỳ xuống dưới chân Lam Nương Thi: " Chủ tử, chuyện này…chuyện này nô tài không thể làm được, nếu… nếu như bị phát hiện ra sẽ là tội khi quân phạm thượng, nô tài không dám.."
Lam Nương nghe thấy hắn ta nói vậy liền đưa mắt lườm hắn một cái, chén trà trong tay nàng ta cũng bị đập xuống trước mặt hắn vỡ tan tành, nước trà nóng bắn tung tóe.

Nàng ta đứng lên tiến lại gần chỗ tên thái giám Trầm Khiêm: " Ngươi có gì mà không dám? Cái mạng của nhà ngươi bổn cung sẽ đảm bảo, nhưng bổn cung sẽ không đảm bảo cho cái mạng của Trầm Bích đâu"
" Nương nương, xin người đừng làm hại muội ấy, nô tài sẽ làm, bây giờ sẽ lập tức đi ngay"
Lam Nương nhìn Trầm Khiêm hớt hải chạy ra bên ngoài, nàng ta nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.

Rất nhanh sau đó một người khoác hờ y phục thái giám được Trầm Khiêm dẫn tới chỗ của nàng ta, hắn lại nhanh nhẹn nói đám cung nữ lui hết ra ngoài, bản thân đứng ở cửa canh gác
Người vừa đưa tới là vị nữ nhân nổi tiếng ở vùng Bắc Thanh này, tên là Tố Hương.

Nàng ta là một nữ nhân từ bé được Thanh Hương lầu nuôi dưỡng, vẻ bề ngoài là một kĩ nữ thanh lâu thiên sinh lệ chất, nhưng lại là một thích khách có võ công cao cường bậc nhất, hơn hẳn các nam nhân khác
" Tố Hương cô nương, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có thể gặp được cô nương ở đây.

Người ta nói cô nương xinh đẹp nổi tiếng Bắc Thanh quả không ngoa, mà bổn cung cũng không muốn dài dòng.

Hôm nay Hoàng thượng tới đây du tuần xem lễ hội hoa đăng ở Bắc Thanh, bổn cung muốn nhờ cô nương một việc"
Tố Hương nghe vậy liền mỉm cười, nàng ta không nhanh lại không chậm nhàn nhã nói: " Thần nữ đang hân hạnh được nói chuyện với Lam phi nương nương sao, chuyện nương nương nhờ thần nữ chỉ cần có ngân lượng thỏa đáng thì thần nữ sẽ đảm bảo cho nương nương kết quả tốt nhất "
Lam Nương Thi nhẹ nhàng cong chu thần.

Một hồi lâu sau Tố Hương lại được Trầm Khiêm đưa ra khỏi Bắc Thanh viên, hắn đưa mắt nhìn xung quanh rồ hạ giọng: " Tố Hương cô nương, chuyện mà cô vừa hứa với Lam Phi nếu như không thành công có thể tới tìm ta, ta sẽ đảm bảo đường lui cho cô nương"
Tố Hương nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhanh chóng chui lên một chiếc xe ngựa: " Trầm Khiêm đại nhân không cần lo lắng, trước đây không có chuyện gì có thể làm khó được ta, người cứ quay về nói Lam Nương phi yên tâm"
Trầm Khiêm đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng tiêu sái của nữ nhân kia rời đi, lại lặng lẽ thở dài.


Nếu không phải vì muội muội của hắn còn nằm trong tay Lam Nương Thi, thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tiếp tay cho ả ta.

Nhưng bản thân hắn chỉ còn lại một vị muội muội ấy, không thể nào không bảo vệ
Trầm Khiêm vào cung năm mười ba tuổi, phụ thân của hắn vì phạm phải tội mà bị đem đi lăng trì xử tử, cũng vì thế mà mẫu thân của hắn đau lòng không dứt, bỏ lại hắn cùng Trầm Bích nương tựa vào nhau.

Hắn đã làm khắp nơi, sau cùng lại vì bạo loạn mà vào cung, dẫn theo cả Trầm Bích
Mới đầu hắn là thái giám ở Hoa Khâu viện, còn Trầm Bích là cung nữ của Lan tần, lần ấy chủ tử của Trầm Bích đắc tội với Đan Linh quý phi, liền bị nàng ta cho người tới dạy dỗ một trận, sau đó lại đem Lan tần tống vào lãnh cung.

Khi ấy còn suýt nữa đem luôn cả Trầm Bích tuẫn táng theo
Nhưng cũng may hắn chạy tới Ngân Dư cung kịp thời cầu cứu Lam phi, mới có thể giữ lại mạng sống cho Trầm Bích, mà bản thân hắn cũng trở thành thái giám của Ngân Dư cung.

Lam phi là người giảo hoạt, khi ấy tới gặp Đan Linh cũng rất nhanh nhạy, chỉ dựa vào vài ba câu đã thành công thuyết phục được Đan Linh qúy phi đem Trầm Bích đưa tới Ngân Dư cung
Nàng ta cũng không phải tự dưng mà ra tay cứu giúp một ả nô tì, chỉ là nhìn ra được Bất Ý khi ấy có rất nhiều lần chiếu cố tới Trầm Bích và Trầm Khiêm nên mới đem bọn họ tới Ngân Dư cung làm việc, cũng thành công lấy được ấn tượng tốt với Ngôn Tận mà phong lên đầu hàng phi vị
Bất Ý ở bên này sau khi cùng Ngôn Tận đi mệt rồi mới quay về Bắc Thanh viên, trên tay nàng cầm theo một chiếc lồng đèn có hình phượng hoàng, cùng với Ngôn Tận nói cười vui vẻ.

Cũng không khỏi khiến các cung nữ và thái giám bàn tán, Phúc Vũ ở sau Ngôn Tận lại phẩy phẩy cây phất trần trên tay
" Các ngươi cười nói cái gì chứ, cảm thấy rất lạ hay sao? Còn không mau mà đi làm việc của các ngươi, coi chừng ta lôi các ngươi đi xách nước, khi về cung nói với phủ nội vụ điều các ngươi xuống chuồng heo làm việc"

Bất Ý nghe Phúc Vũ nói như vậy thì bật cười, lại nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Ngôn Tận: " Được rồi Hoàng thượng, người cũng nên về nghỉ ngơi chút đi chứ, tối nay chẳng phải còn khai hội hoa đăng sao, người không nghỉ ngơi long thể mệt mỏi, làm sao thần thiếp có thể gánh được tội danh ấy"
" Chỉ cần ở cạnh nàng trẫm đều không thấy mệt, trẫm còn có thể cùng nàng đi thêm một vòng nữa ở quanh hoa viên này.."
Nhưng còn chưa nói hết câu, tiếng của một nữ nhân đã trực tiếp ngắt lời hắn: " Hoàng hậu nói rất đúng, người còn không về nghỉ ngơi thì sử quan rất nhanh sẽ ghi chép nguyên do hoàng thượng mệt mỏi là do muội ấy.

Với cả Hoàng hậu đây là đang đuổi khéo người đó hoàng thượng, người mau chóng quay về nghỉ ngơi thôi"
Không cần đoán Bất Ý cũng có thể biết chắc chắn người đang bước vào là Trưởng tôn công chúa Dã Thanh, cũng chỉ có nàng ta mới có thể dám ăn nói như vậy với Hoàng thượng mà không hề kiêng nể bất cứ ai.

Nàng liền quay người, nhanh chóng hành lễ
" Thái Hậu đang đợi Hoàng thượng"
Thêm một câu nói này của Dã Thanh trực tiếp khiến Ngôn Tận không còn cách nào khác đành phải rời đi, hắn hừ một tiếng, sau đó lại quay về phía Bất Ý mỉm cười: " Được rồi, trẫm quay về trước, một lát nữa gặp nàng ở khai hội nhé".

Bất Ý nở một nụ cười, gật nhẹ đầu mới khiến Ngôn Tận có thể rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc